← Quay lại trang sách

Chương 564 Chương 564

Học trưởng, bọn họ là đội tuyển đó! Mặc dù tính cách có hơi khó ưa nhưng kỹ thuật chơi bóng đều rất tốt. Đặc biệt là Điền Hạo, cậu ta được đội tuyển quốc gia để mắt đấy!"

Trương Dịch cười lắc đầu: "Yên tâm đi, anh sẽ không thua đâu!"

Nghe thấy Trương Dịch đề nghị thi đấu, Điền Hạo và các thành viên trong đội bóng rổ đều lộ ra vẻ mặt vô cùng buồn cười, sau đó đồng loạt cười phá lên!

"Hahaha! Anh muốn đấu bóng rổ với tôi? Này, mọi người nghe thấy không, anh ta muốn đấu bóng rổ với tôi đấy!"

"Tôi nghe rồi, anh ta nhất định là bị điên rồi!"

"Sao lại có người hài hước như vậy chứ!"

Trương Dịch cũng mỉm cười, nhìn Điền Hạo nói: "Sao nào, cậu không dám à? Nếu không dám thì đổi môn khác cũng được!"

Điền Hạo hừ lạnh một tiếng, chỉ vào Trương Dịch nói: "Anh nên biết rõ, đấu bóng rổ với tôi, anh không có bất kỳ cơ hội chiến thắng nào đâu! Bởi vì Điền Hạo tôi chính là số 1 về bóng rổ của trường Đại học Bách Khoa Thiên Hải!"

Trương Dịch gật đầu, "Trùng hợp quá, tôi cũng là quán quân bóng rổ của khu mình đấy! Vừa hay chúng ta so tài một chút!"

"Hahaha! Quán quân cái khu nhà anh á! An căn bản không hiểu gì về thực lực của đội tuyển đâu!"

Điền Hạo cười khoái trá, "Được, đây là do chính cậu muốn đấu bóng rổ, cậu không được nuốt lời đâu đấy nhé!"

"Đàn ông đại trượng, đã nói là làm!"

Trương Dịch mỉm cười.

Trên sân vận động của trường Đại học Bách Khoa Thiên Hải, sinh viên tụ tập đông nghịt, theo dõi một vở kịch hấp dẫn.

Không xa, một nhóm người đang chậm rãi bước về phía bên này.

Ở giữa là mấy người trung niên ngũ tuần, người nào người nấy trông hoặc là nho nhã lịch sự, tràn đầy khí chất trí tuệ, hoặc là khí chất mạnh mẽ, vừa nhìn là biết người có chức quyền.

"Mấy vị, đây là sân vận động của khu Tú Sơn của chúng ta! So với khu cũ bên kia thì lớn gấp ba lần, mọi người xem, tất cả các trang thiết bị đều theo tiêu chuẩn cao cấp quốc gia đấy!"

Anh nhân viên tiếp tân của trường niềm nở giới thiệu nơi này cho những vị khách.

Họ nào phải khách thường, mà là các cựu học sinh được mời từ khắp nơi trên thế giới về dự lễ kỷ niệm 100 năm thành lập trường!

Nào là giáo sư đại học danh tiếng, viện sĩ viện nghiên cứu quốc gia, lại có cả những ông trùm kinh doanh!

Đi giữa mọi người là một người đàn ông trung niên hơi mập, ông chắp tay sau lưng chậm rãi bước về phía trước, theo hướng tay của nhân viên tiếp tân mà nhìn.

Bỗng nhiên, ông tò mò hỏi: “Ơ? Sao bên kia lại tụ tập đông người thế nhỉ, có hoạt động gì à?”

Mọi người nghe vậy đều nhìn sang, cũng thấy điều thú vị này.

“Đúng đấy, bên đó đang làm gì thế? Đông người quá!”

“Hay là chúng ta qua đó xem sao? Cho mấy ông già này cũng được thấy không khí của giới trẻ!”

Cả đám cười nói.

Nhân viên tiếp tân thấy bên đó có mấy trăm người đang vây quanh, cũng không biết là chuyện gì. Nhưng những vị khách quan trọng này đã lên tiếng, hắn ta đành phải dẫn đường: “Vậy mời các vị đi lối này ạ!”

Thế là, nhóm cựu học sinh quan trọng liền đi về phía sân vận động.

Còn tại sân vận động, Trương Dịch vừa mới mời Điền Hạo đấu bóng rổ.

Thế là, đám đông liền di chuyển về phía sân bóng rổ.

Triệu Thế Hy ôm chặt lấy cánh tay Trương Dịch, nhỏ giọng khuyên: “Học trưởng, anh đừng chấp thằng ngốc đó làm gì! Hay là anh đi trước đi, lát nữa em qua tìm anh được không?”

Cô thật sự rất lo lắng Trương Dịch sẽ thua, bởi vì nói về khoản bóng rổ, Điền Hạo đúng là số một trường Thiên Hải!

Nếu không thì cũng không thể nào làm đội trưởng đội bóng rổ được.

Trương Dịch lắc đầu: “Chẳng lẽ em muốn anh phải trốn tránh một thằng nhóc sao? Yên tâm đi, anh sẽ không thua đâu!”

Hắn tự tin cười nói.

Trong hệ thống có một kỹ năng [Bóng rổ tinh thông], học lâu như vậy, cơ bản cũng chưa có dịp nào sử dụng.

Hôm nay đúng là dịp tốt để dùng rồi!

Mấy người bên đội bóng rổ nhìn chằm chằm Trương Dịch như hổ rình mồi, hình như sợ hắn bỏ chạy.

Mọi người đến sân bóng rổ, Điền Hạo dẫn đầu đi vào sân, khiêu khích liếc nhìn Trương Dịch một cái rồi cười khẩy.

Hắn ta hét lớn với một tên đồng đội: “Cường, bóng!”

Một tên đồng đội ở đằng xa lập tức hiểu ý, cười nói: “Đội trưởng, bắt lấy!”

Vừa nói, hắn ta dùng sức ném quả bóng rổ trong tay về phía trước!

Nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc là, hắn ta không ném bóng cho Điền Hạo, mà ném thẳng vào rổ!

“Trời ơi, chẳng lẽ hắn ta định…”

Mấy nam sinh hiểu bóng rổ liền trở nên phấn khích, kinh hô.

Trên môi Điền Hạo hiện lên nụ cười tự tin, nhìn chằm chằm quả bóng rổ rồi nhanh chóng chạy theo!

Bóng bay rất nhanh, tốc độ của hắn ta cũng không hề thua kém!

Chỉ thấy quả bóng rổ “ầm” một tiếng đập vào bảng rổ rồi bật trở lại!

Đúng lúc này, Điền Hạo cả người bay lên không trung, hai tay chụp lấy quả bóng rổ, dứt khoát úp thẳng vào rổ!

“Woaaa!!!”

Bên sân vang lên tiếng thán phục, kèm theo đó là tiếng hét chói tai của đám con gái!

Không ngờ Điền Hạo lại ra tay trước, vừa vào trận đã cho Trương Dịch một đòn phủ đầu!

Úp rổ là cách ghi điểm phấn khích nhất trong bóng rổ!

Lối tấn công mạnh mẽ, dứt khoát ném quả bóng rổ vào rổ, dáng vẻ oai phong bất khả chiến bại đó khiến tất cả mọi người đều phải reo hò cổ vũ!

Sau khi úp rổ thành công, Điền Hạo đáp xuống đất, vênh váo nhìn Trương Dịch rồi hất cằm.

“Thấy chưa? Đây chính là thực lực của tôi!”