← Quay lại trang sách

Chương 573 Chương 573

Trời ạ, vì 200 tệ mà phải nhìn cái mặt giả trân của nó sao? Tao không chịu nổi đâu!" Lý Hàn Đông kêu lên.

"Đó là 200 tệ thời còn đi học đấy! Sao có thể so với bây giờ được chứ?" Hoàng Gia Hào bất mãn nói.

Mấy người muốn đi cũng đã muộn, Hồ Thành vừa xuống xe đã hướng về phía này vẫy tay gọi lớn: "Ê ê ê, mấy anh đến sớm thế!"

Nhìn vẻ mặt hắn ta, rõ ràng là đang nhắm vào mấy người bọn họ.

Tuy Trương Dịch mấy người không thích gã này, nhưng dù sao cũng là bạn cùng lớp, hơn nữa người ta đã cười nói niềm nở rồi, không thể nào quay đi được nữa.

Mấy người kia gật đầu với cậu, qua loa cho xong chuyện.

Lúc này, trên xe lại có mấy người bước xuống.

Nhìn kĩ thì ra là mấy người hoạt động tích cực trong nhóm chat.

Trương Mộng Lan và Phương Vũ Thiến bước xuống từ ghế sau xe của Hồ Thành, chiếc Buick phía sau là Vương Kiệt và Tôn Thông. Còn có một cậu bạn dáng người nhỏ gầy tên là Ngô Lực.

Nhưng khi cửa chiếc Mercedes-Benz màu bạc cuối cùng mở ra, mắt của Trương Dịch và mấy người bạn sáng rực lên.

Đó là một người phụ nữ xinh đẹp mặc sườn xám, đôi chân thon dài thẳng tắp, từ mắt cá chân trở xuống như được chạm khắc tỉ mỉ, bàn chân xinh xắn được bao bọc bởi đôi giày cao gót màu trắng.

“Đổng Tiểu Đại!”

Chỉ nhìn thấy đôi chân đẹp ấy, Trương Dịch đã buột miệng thốt lên.

Lâm Đống và mấy người khác liếc nhìn cậu: “Nhìn chân đoán người đẹp, lợi hại đấy!”

Trương Dịch mỉm cười, không nói gì thêm.

Quả nhiên, người phụ nữ bước xuống xe để lộ gương mặt thanh tú. Khác với những người phụ nữ xung quanh Trương Dịch, cô toát lên vẻ thanh lịch cổ điển, mái tóc búi gọn sau gáy. Tạo cho người ta cảm giác tao nhã, ung dung.

Người phụ nữ thế này nếu ở thời cổ đại, chính là tiểu thư khuê các trong truyền thuyết.

Hồ Thành thấy Đổng Tiểu Đại xuống xe, vội vàng tiến tới: “Tiểu Đại, trùng hợp quá! Trương Dịch và mọi người cũng ở đây!”

Đổng Tiểu Đại khẽ cau mày, sau đó nhìn về phía Trương Dịch.

Ánh mắt hai người chạm nhau, ánh mắt Trương Dịch ẩn sau cặp kính râm, mang theo vài phần hoài niệm.

Còn Đổng Tiểu Đại thì có chút bất ngờ, trái tim bỗng nhiên “bùm bùm!” đập loạn nhịp.

“Sao lại thế này? Bao nhiêu năm trôi qua, gặp lại vẫn có cảm giác mãnh liệt với anh ấy! Chẳng lẽ, trong lòng mình vẫn chưa quên được anh ấy sao?”

Đổng Tiểu Đại bối rối, không hiểu bản thân bị sao nữa.

Không chỉ riêng cô, ngay cả Phương Vũ Thiến và Trương Mộng Lan khi nhìn thấy Trương Dịch, cũng không nhịn được nuốt nước miếng. Thèm thuồng vẻ đẹp trai của cậu.

Chỉ là vừa nghĩ đến bên cạnh còn có Hồ Thành thành đạt hơn, hai người đều kìm nén rung động trong lòng.

Họ đâu phải là kiểu nữ sinh ngây thơ như Triệu Thế Hy trong trường học.

Thèm muốn vẻ ngoài của đàn ông thì được, nhưng họ rất thực tế, đã chọn thì phải chọn người có tiền nhất!

“Lâu không gặp, Đổng Tiểu Đại!”

Trương Dịch chủ động lên tiếng chào Đổng Tiểu Đại.

Đổng Tiểu Đại trong lòng khẽ động, cắn nhẹ môi, dáng vẻ ấy khiến người ta không khỏi rung động.

“Lâu không gặp, Trương Dịch!”

Hồ Thành thấy cảnh này, trong lòng có chút khó chịu. Đổng Tiểu Đại là người phụ nữ hắn ta nhắm trúng, lần này vất vả lắm mới mời được cô đến, chính là muốn nhân cơ hội theo đuổi cô!

Sao còn chưa bắt đầu, cô đã có vẻ như lửa cũ bùng cháy với Trương Dịch rồi?

“À, trùng hợp ghê! Mọi người đều đến rồi.”

Hồ Thành kẹp túi xách dưới cánh tay, ưỡn bụng nói.

“Trương Dịch, dạo này cậu bận rộn nhỉ. Lần trước trong nhóm tớ tìm cậu nói chuyện mà cậu không thèm trả lời!”

Hồ Thành vừa mở miệng đã chụp mũ, mấy người bên cạnh lập tức phụ họa.

“Phải đấy Trương Dịch, tuy công việc bận rộn, nhưng cũng không thể lạnh nhạt như vậy chứ! Haiz, dù sao cũng là bạn học bốn năm đại học, như vậy không tốt đâu!”

Trương Mộng Lan khoanh tay, ra vẻ tiếc nuối nói.

“Bất kể trước đây thế nào, hiện tại chúng ta đều là người trưởng thành rồi. Những quy tắc xã giao cơ bản vẫn phải tuân thủ chứ.”

Phương Vũ Thiến cũng tiếp lời.

Tôn Thông và Vương Kiệt cũng tiến lên phía trước, đứng sau lưng Hồ Thành.

“Trương Dịch cậu không biết đâu, hai ngày nay bọn tớ còn đang bàn bạc trong nhóm, để Hồ tổng dẫn dắt các bạn học lớp mình cùng làm giàu đấy! Hiện tại cậu ấy lợi hại lắm, mở mấy nhà máy giày da, tài sản mấy chục tỷ rồi!”

“Hiện tại cậu đang làm việc ở khu Quang Minh, chắc là ở khu nghỉ dưỡng hay nông trại nào đó nhỉ? Sau này có thể cân nhắc đến nhà máy của Hồ tổng làm việc.”

Vừa nói chuyện, giọng điệu của mấy người kia đã nồng nặc mùi thuốc súng.

Rõ ràng, sau mấy ngày trò chuyện cùng gã họ Hồ, bọn họ đã tự xếp mình về phe hắn ta.

Để thể hiện lòng trung thành, lấy lòng gã họ Hồ, đương nhiên bọn họ phải ra sức đả kích Trương Dịch.

Chỉ có điều, cậu bạn tên Ngô Lực lại không nói gì.

Hấn ta chỉ đứng phía sau, cũng chẳng có ai để ý.

Trương Dịch nhớ nhà hắn ta không khá giả, trước kia ở trong lớp cũng rất ít khi gây chú ý. Hồi còn làm lớp trưởng, Trương Dịch và Lý Hàn Đông cũng rất quan tâm hắn ta, năm nào cũng đề cử hắn ta nhận học bổng.

Lý Hàn Đông và mấy người kia cảm nhận được sự khó chịu từ đám người Phương Vũ Thiến, lập tức nhíu mày.

Bốn anh em trong ký túc xá bọn họ ngày trước thân thiết như keo sơn, lại thêm việc cùng khinh thường kẻ thích làm màu như gã họ Hồ, làm sao có thể trơ mắt nhìn lũ người này cùng nhau cô lập Trương Dịch?

Lâm Đống cười lạnh hai tiếng: "Giờ oai ghê nhỉ? Giỏi, giỏi lắm! Trước đây còn tưởng cậu chỉ giỏi ra ngoài ve vãn con gái thôi!"

Lý Hàn Đông giả vờ tức giận: "Cậu nói cái gì đấy? Không thường xuyên ra ngoài ve vãn con gái thì lấy đâu ra kinh nghiệm sống phong phú như bây giờ hả?"