Chương 600 Chương 600
Cho nên ngài ngoan ngoãn ở lại đây đi!"
Một tên đàn em đưa tay đẩy Hồ Thành trở về.
“Mấy người… Mấy người có biết tôi là ai không? Dám đối xử với tôi như vậy, có tin tôi kêu người san bằng chỗ này không!”
Hồ Thành giận dữ hét.
Ai ngờ hai tên đàn em nghe xong câu đó liền nhìn nhau cười khẩy.
“Vậy thì anh tốt nhất nên đi dò la xem, chỗ này của ai! Gã nhà quê nào cũng dám đến đây làm càn?”
Hồ Thành tức giận, sao ai cũng có thể giẫm lên mặt hắn ta.
Chỉ tiếc là, người quen của hắn ta đều không phải dân chơi khu này. Hơn nữa, nhìn quy mô của Dạ Lai Hương là biết ngay là tụ điểm lớn, chắc chắn có đại ca chống lưng, hắn ta còn chưa đủ tầm để làm loạn.
Cuối cùng, hắn ta cũng đành ngoan ngoãn trả tiền rượu cho Trương Dịch.
Trương Dịch chơi bời đến tận một giờ sáng, đám con gái đều say bí tỉ, năm gã đàn ông thì vẫn còn tỉnh táo.
Lý Hàn Đông bọn họ mỗi người đều đã cưa được một cô em, nên lần lượt đưa các cô nàng về phòng.
Còn Ngô Lực sau chuyện của Phương Vũ Thiến, cả người suy sụp, lúc này vẫn còn đang tiêu hóa những gì trải qua tối nay. Hắn ta không đi cùng mọi người mà tự bắt xe về nhà.
Số còn lại cũng phải mười mấy người, trong đó chỉ có ba, bốn người còn tỉnh táo, những người khác đều gục hết trên ghế sofa ngủ say như chết.
Triệu Thế Hy nhìn đám nhân viên say mèm của mình, bất đắc dĩ thở dài, “Mấy người kia chỉ lo cho bản thân sung sướng, bỏ lại cả đống người say thế này thì phải làm sao?”
“Không có gì khó xử lý.”
Trương Dịch thản nhiên nói, không xem chuyện này là vấn đề.
Triệu Thế Hy còn đang khó hiểu, lão Cảnh đã dẫn bảo vệ tới giúp đỡ, dìu từng người một ra ngoài.
Triệu Thế Hy theo Trương Dịch ra ngoài, liền nhìn thấy hai chiếc xe RV dài đỗ ở cửa!
“Dù sao cổng ký túc xá cũng đóng rồi, đưa hết đến khách sạn đi!”
Trương Dịch châm một điếu thuốc, thản nhiên nói: “Ở đó có phòng tập thể ba mươi người!”
Mặt Triệu Thế Hy đỏ bừng, kêu lên: “Không được, không được, như vậy… quá… Em không chấp nhận được.”
Trương Dịch cười ẩn ý, nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của cô nàng hỏi: “Ồ? Không được chỗ nào? Anh chỉ là muốn để họ ngủ cùng nhau thôi, như vậy nửa đêm có ai nôn ói gì cũng có người chăm sóc. Em nghĩ đi đâu vậy?”
Tuy rằng hắn sung mãn, nhưng cũng không đến mức giờ này còn muốn chơi trò xe lửa với mười mấy cô em!
Triệu Thế Hy nhìn ánh mắt ranh mãnh của Trương Dịch, vội vàng dời đi gương mặt ửng đỏ, nói: “Không… không có gì!”
Trương Dịch nhún vai, nhìn bảo vệ giúp đỡ nhét từng người lên xe, bèn bảo mấy cô gái còn tỉnh táo đi theo xe trông chừng.
Hai chiếc xe RV rời đi, chiếc Porsche của hắn cũng được tài xế lái đến.
“Đi thôi, lên xe!”
Trương Dịch mở cửa xe ngồi vào ghế lái, sau đó ra hiệu cho Triệu Thế Hy ngồi vào ghế phụ.
Triệu Thế Hy nhìn Trương Dịch, nghi ngờ hỏi: “Anh như vậy… có thể lái xe không?”
Trương Dịch một tay lái xe, một tay tự nhiên đặt lên đùi cô nàng.
“Không những lái được, mà tay lái của anh còn rất đỉnh! Lát nữa sẽ cho em mở mang tầm mắt!”
Hắn cười tà mị, ánh mắt không chút che giấu nhìn cơ thể yêu kiều của Triệu Thế Hy.
Tuy đã uống rượu nhưng với thể chất siêu phàm của hắn, chút rượu đó đã sớm tiêu hóa hết, vì vậy hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc lái xe.
Quan trọng nhất là, không ảnh hưởng đến chuyện tiếp theo.
Triệu Thế Hy có thể không hiểu, nhưng Trương Dịch trong chuyện này cực kì chuyên nghiệp.
Uống rượu xong sẽ có ảnh hưởng khá lớn đến một số chuyện, thường sẽ kéo dài thời gian, nhưng độ hưng phấn sẽ giảm xuống.
Hắn sẽ không làm loại chuyện khiến bản thân khó chịu này.
Triệu Thế Hy đỏ mặt cúi đầu, “Giờ này rồi! Mai chúng ta còn phải tập luyện!”
Trương Dịch cười lớn: "Không sao, cứ coi như là giúp em tỉnh rượu. Toát mồ hôi là khỏe!"
Nói rồi hắn nổ máy xe, phóng về phía khách sạn.
Sau một đêm hoan lạc, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Trương Dịch lại tự mình lái xe đến trường.
Hắn đã hẹn Lý Hàn Đông và mấy người bạn gặp nhau ở quảng trường trường, nhưng khi nhìn thấy họ, ai nấy đều có vẻ ủ rũ, mệt mỏi.
"Chào buổi sáng! Có vẻ như mấy ông anh hôm qua xõa hết mình nhỉ!"
Trương Dịch cười nói.
Lý Hàn Đông và những người khác thấy Trương Dịch tràn đầy năng lượng thì không khỏi thầm khâm phục.
"Hắc hắc, bình thường thôi! Hôm qua cũng chỉ "chiến" bốn hiệp thôi mà."
Hoàng Gia Hạo vênh váo nói.
Lâm Đống và Lý Hàn Đông nhìn hắn với vẻ khinh bỉ, "Thế sao cậu không chết trên giường luôn đi? Còn bày đặt! Hôm qua lúc về chân nọ đá chân kia, thế mà kêu bốn hiệp!"
Hoàng Gia Hạo hừ lạnh một tiếng, "Mấy người biết cái gì! Tiểu gia ta vốn sung mãn, khỏe như rồng như hổ đấy có được không?"
Trương Dịch nghe vậy có chút buồn cười, bước tới vỗ vai Hoàng Gia Hạo.
"Mọi người đều thân thiết cả, sau này bớt nói mấy lời như vậy đi!"
Hoàng Gia Hạo lúc này mới sực tỉnh.
Trước đây mọi người đều cùng nhau đi tắm ở nhà tắm công cộng, vốn liếng của hắn có dày hay không, ai mà không biết chứ!
"Đúng rồi, Triệu Thế Hy đâu? Cậu không dẫn cô ấy theo à?"
Hoàng Gia Hạo nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Triệu Thế Hy đâu, bèn tò mò hỏi.
"Dẫn cô ấy làm gì? Hôm nay bắt đầu tham gia lễ kỷ niệm của trường, có cô ấy bên cạnh phiền phức lắm."
Trương Dịch thản nhiên đáp.
Ba người há hốc mồm, đồng loạt giơ ngón cái.
Lý Hàn Đông thở dài: "Nếu tao mà cua được em gái ngon nghẻ như vậy, chắc chắn ngày nào cũng phải xích em ấy bên cạnh!"