Chương 603 Chương 603
Chỉ là nhìn thấy Hồ Thành vây quanh Đồng Tiểu Đại nên trong lòng khó chịu, cố ý đến mỉa mai vài câu cho hả giận.
Sắc mặt Đồng Tiểu Đại có chút khó coi, vốn dĩ cô không phải là người dễ dàng để người khác mỉa mai.
Chỉ là những lời này lại vô tình chọc trúng tâm tư của cô, khiến cô không biết nên mở lời thế nào.
Trong lúc lòng đầy ấm ức, cô nhìn thấy Trương Dịch đang cười nói vui vẻ với các bạn học ở đằng xa.
Mấy năm không gặp, Trương Dịch dường như còn đẹp trai hơn xưa.
Cách ăn mặc cũng rất chỉn chu, có vẻ như cũng đang sống khá ổn.
Chỉ tiếc… hắn chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường.
Trong lòng Đồng Tiểu Đại vô cùng tiếc nuối.
Nếu Trương Dịch mà là Hồ Thành, liệu cô có bằng lòng đánh đổi bằng thân xác để lấy tiền đầu tư hay không?
Chắc chắn là cô sẽ chẳng cần phải suy nghĩ mà từ chối ngay lập tức!
Đáng tiếc, dù Trương Dịch có cố gắng thế nào, thì hắn vẫn là chàng trai nông thôn ấy. Cho dù đẹp trai ngời ngời, cho dù có năng lực đến đâu, nhưng lại không có nền tảng gia thế.
Bởi vậy nên hiện tại, có lẽ hắn chỉ là một nhân viên quèn đang sống tạm ổn ở thành phố này mà thôi! Hoàn toàn không thể so sánh với một ông chủ như Hồ Thành.
Đồng Tiểu Đại do dự một lúc, rồi bước về phía hội trường.
Lễ kỷ niệm thành lập trường sắp bắt đầu.
Ngoài các cựu sinh viên trở về trường, còn có rất nhiều sinh viên cũng đến hội trường để tăng thêm phần náo nhiệt.
Hội trường rất rộng, có thể chứa được cả ngàn người, nên nhìn không đến nỗi quá chật chội.
Những cựu sinh viên như Trương Dịch, tất nhiên được ưu tiên sắp xếp chỗ ngồi ở phía trước.
Hồ Thành cùng một số cựu sinh viên lớn tuổi được sắp xếp ngồi ở hàng ghế đầu tiên.
Dù sao cũng là bỏ ra hai triệu để mua một chỗ ngồi, dĩ nhiên là để cho hắn ta có cơ hội thể hiện trước mặt đàn em chứ.
Đồng Tiểu Đại tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, tâm trạng không được tốt cho lắm.
Lần này về trường tham dự lễ kỷ niệm, cô cũng chẳng có tâm trạng nào mà thưởng thức cảnh đẹp của ngôi trường xưa.
Hồ Thành ngồi ngay ngắn trên ghế, tự đắc chỉnh lại bộ vest của mình, sau đó chào hỏi mấy người bạn học ngồi bên cạnh.
Hắn ta quay đầu lại, tìm thấy Đồng Tiểu Đại đang ở cách đó không xa, hớn hở gọi: “Tiểu Đại, lát nữa xem anh diễn thuyết nhé!”
Đồng Tiểu Đại mỉm cười nhạt, giữa hai đầu lông mày thoáng hiện lên vẻ phiền muộn.
Hồ Thành nhìn thấy hết mọi biểu hiện của cô, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh đắc ý.
Đồng Tiểu Đại, ngoan ngoãn làm người phụ nữ của tôi đi! Đừng giãy giụa nữa, bây giờ ngoài tôi ra, chẳng ai cứu được cô đâu!
Lúc này hắn ta cảm thấy mình như một vị thần, vênh váo xoay người, tiếp tục tán gẫu với các bạn học trong trường, ra dáng một người thành đạt.
Lúc này, Trương Dịch và Lý Hàn Đông mấy người đang rảnh rỗi sinh nông nổi nên cũng đi loanh quanh.
“Qua ngó thử xem! Đến cũng đến rồi.”
Trương Dịch nói.
Lý Hàn Đông và mấy người nhìn nhau, trong lòng thực sự không mấy hứng thú với loại lễ kỷ niệm này.
Bọn họ đâu phải sinh viên năm nhất nữa, đều hiểu rõ loại hoạt động này vô cùng nhàm chán, thường chỉ có một hai tiết mục biểu diễn khai mạc, sau đó là bài diễn văn dài lê thê của một đám lãnh đạo trường và cựu sinh viên.
Vì vậy, ở đây mới gọi nhiều sinh viên năm nhất đến thế để lấp đầy chỗ trống, những “lão ma” năm hai trở lên chẳng ai muốn đến cả!
Nhưng Trương Dịch đã lên tiếng, họ tự nhiên cũng phải nể mặt.
“Đi xem thử xem! Dù sao cũng lâu rồi chưa tham gia lễ kỷ niệm của trường, biết đâu lại có gì đó khác biệt nhỉ!”
Thế là bốn người họ cùng nhau bước vào hội trường.
Ánh mắt Trương Dịch đảo khắp một lượt ở những hàng ghế đầu trong hội trường, sau đó chính xác rơi vào người Đồng Tiểu Đại.
Không phải hắn cố ý tìm kiếm, mà bởi vì Đồng Tiểu Đại mặc một chiếc sườn xám màu trắng muốt, mái tóc đen nhánh mềm mại như thác nước thực sự quá nổi bật.
Thậm chí cô ngồi đó, xung quanh chẳng ai dám ngồi cạnh.
Có một kiểu phụ nữ, khí chất của họ có thể khiến đàn ông tự ti từ tận đáy lòng.
Đồng Tiểu Đại là kiểu phụ nữ như vậy, nếu không thì năm xưa cô đã chẳng được bình chọn là một trong những hoa khôi của trường Đại học Bách khoa Thiên Hải.
Trương Dịch mỉm cười, sải bước về phía Đồng Tiểu Đại.
Lúc này Đồng Tiểu Đại mang vẻ mặt u sầu, cộng thêm dung mạo tuyệt mỹ và khí chất của một mỹ nhân cổ điển, trông cô giống hệt Lâm Đại Ngọc trong phim truyền hình.
Trương Dịch bước tới, vô cùng tự nhiên ngồi phịch xuống bên cạnh cô.
Đồng Tiểu Đại quay đầu lại, nhìn thấy người đến là Trương Dịch, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ vui mừng.
Nhưng rất nhanh sau đó lại trở nên bình thản.
Cô nhớ lại hình ảnh Trương Dịch ở câu lạc bộ khiêu vũ hôm qua, lại nghĩ đến khó khăn mình đang gặp phải, trong lòng nguội lạnh.
“Bạn cũ gặp lại, sao anh thấy em cứ ủ rũ thế? Không phải có ý kiến gì với anh đấy chứ?”
Trương Dịch mỉm cười, chủ động lên tiếng hỏi.
Đồng Tiểu Đại nhìn nghiêng khuôn mặt đẹp trai của Trương Dịch, mặc dù hắn đang đội mũ và đeo kính râm, nhưng vẫn toát lên khí chất quyến rũ.
“Không, không liên quan đến anh! Là do em có chuyện thôi.”
Đồng Tiểu Đại cười khổ, lắc đầu.
Trương Dịch cười nói: “Đã buồn như vậy, sao còn đến nơi nhàm chán này làm gì?”
Trên bục giảng, người dẫn chương trình đã đưa mic cho vị Viện trưởng của trường, một giáo sư già gần 60 tuổi.
Sau đó ông ta bắt đầu bài phát biểu dài dòng và nhạt nhẽo.