← Quay lại trang sách

Chương 610 Chương 610

Vậy thì được rồi, em đi cùng anh vậy!"

Cô vén mái tóc dài ra sau tai, nụ cười rạng rỡ như hoa.

Trương Dịch nắm lấy tay cô, hai người giống như một cặp tình nhân thời đại học, tay trong tay bước ra khỏi trường.

Tuy đã tốt nghiệp năm năm nhưng khuôn mặt của hai người trông rất trẻ trung, không khác gì sinh viên hai mươi tuổi.

Nếu không phải khí chất chững chạc của họ thì thật sự khiến người ta lầm tưởng họ vẫn còn là sinh viên.

Đi tới cửa, Trương Dịch lấy chìa khóa xe bấm một cái, chiếc Bentley có kiểu dáng vô cùng hoàn mỹ đậu bên đường mà Trương Dịch vẫn hay gọi là xe cà tàng liền kêu lên hai tiếng.

"Xe của anh à?"

Đồng Tiểu Đại nhìn thấy chiếc Bentley, hai mắt không khỏi sáng lên.

Tuy cô đã từng nhìn thấy xe sang nhưng chưa bao giờ được lái thử. Dù sao cô cũng chỉ là con nhà trung lưu, xe của bố mẹ cô cũng chỉ là chiếc Mercedes-Benz hơn năm trăm ngàn đồng mà thôi.

"Thích không?"

Trương Dịch mỉm cười nhìn cô.

Đồng Tiểu Đại mím môi, mỉm cười nói: "Ai mà không thích xe đẹp chứ?"

"Thích thì anh tặng em đấy!"

Trương Dịch thản nhiên nói.

Đồng Tiểu Đại trợn tròn mắt, "Không, không phải ý em là vậy."

Hai người họ mới gặp lại, cô đã nhận quá nhiều quà của Trương Dịch rồi, sao có thể nhận xe sang của hắn được chứ?

“Trương Dịch, em không phải là người phụ nữ ham mê vật chất. Xe cộ em có, anh làm như vậy sẽ khiến em cảm thấy mình…giống như một bình hoa di động vậy.”

Cô thở dài nói.

“Ham mê vật chất?”

Trương Dịch nhìn cô hơi khó hiểu, “Hình như em hiểu sai về từ này rồi. Trên thế giới này không có người phụ nữ nào không yêu tiền, cũng không có người đàn ông nào không yêu tiền. Về bản chất, con người đều là ham mê vật chất! Còn anh tặng xe cho em, là bởi vì trong mắt anh nó chỉ là một món đồ chơi, không có giá trị quá lớn. Nếu em nhận được nó mà vui vẻ, anh cũng sẽ rất vui. Đó là giá trị lớn nhất của nó đối với anh rồi!”

Hắn xòe tay: “Cho nên, anh tặng xe cho em chỉ là muốn bản thân vui vẻ, em hiểu không?”

Đồng Tiểu Đại bất lực nhìn Trương Dịch, đây chính là cái gọi là có tiền muốn làm gì thì làm sao?

Không có cách nào, ai bảo người ta có vốn liếng để mà tùy hứng như vậy chứ?

“Vậy em nhận, cảm ơn anh.”

Trương Dịch lái xe chở Đồng Tiểu Đại chẳng thẳng tới Đông Hoàng Cư.

Trên đường đi, hắn gọi điện thoại cho Lý Hàn Đông.

“Này, lát nữa Pháo ca mời cơm cậu có đến không?”

“Hả? Không phải chúng ta đã bàn là không đi sao? Nhìn hắn ta vênh váo có gì hay ho chứ!”

“Tới đi, lát nữa sẽ có kịch hay để xem.

Trên khóe miệng Trương Dịch hiện lên nụ cười sâu xa.

"Kịch hay?”

Nghe thấy vậy, Lý Hàn Đông im lặng mấy giây, với sự hiểu biết của hắn ta về Trương Dịch, hắn tuyệt đối sẽ không làm việc gì mà không chắc chắn.

Nếu Trương Dịch đã nói như vậy, chắc chắn là đã nghĩ ra cách để trị Hồ Thành rồi.

“Vậy được rồi, lát nữa tôi qua đó! Một bữa ở Đông Hoàng Cư cũng phải mấy chục ngàn, không ăn thì phí!”

“Cứ quyết định vậy đi, cậu báo cho Lâm Đống họ một tiếng.”

Sau khi thông báo cho Lý Hàn Đông, Trương Dịch liền cúp máy.

Đồng Tiểu Đại quay đầu nhìn nghiêng khuôn mặt Trương Dịch, lúc này trên mặt hắn vẫn mang nụ cười đầy ma lực, giống hệt một nam diễn viên họ Hoàng nào đó.

“Anh muốn qua đó cho Hồ Thành bẽ mặt à?”

Biết được thân phận thực sự của Trương Dịch, Đồng Tiểu Đại thậm chí còn có chút thương cảm cho Hồ Thành. Bởi vì kẻ kiêu ngạo đó còn chưa biết người mà hắn ta chọc giận là ai!

Trương Dịch chỉ cần động một ngón tay cũng có thể khiến hắn ta thân bại danh liệt.

Trương Dịch cười nhạt: “Cho hắn bẽ mặt ư? Cũng không hẳn. Chỉ là thấy hắn ta khá ngu ngốc, anh muốn xem hắn ta có thể ngu đến mức nào.”

Nói đến đây, hắn đột nhiên nghiêm mặt nói: “Thực ra anh không phải là người hẹp hòi, nếu Hồ Thành biết quay đầu là bờ, anh có thể tha cho hắn ta một lần.”

Đồng Tiểu Đại bật cười: “Nhưng anh biết đấy, hắn ta là loại chó không bỏ được thói ăn cứt! Năm đó nếu không phải vì chuyện này, hắn ta đã bị anh đánh cho một trận tơi bời rồi sao?”

“Vậy thì chỉ có thể nói là tự hắn ta tìm đường chết.”

Trương Dịch thản nhiên nói.

Đông Hoàng Cư, Hồ Thành đã đặt xong phòng riêng, vênh váo tự đắc, ưỡn ngực ra hiệu cho các bạn học vào trong ngồi.

“Mọi người tìm chỗ ngồi đi, hôm nay tôi mời, lát nữa ai cũng phải uống đấy, nghe rõ chưa?”

Hồ Thành chỉ tay vào mọi người, ra vẻ ta đây là nhất.

Các bạn học đến đây để ăn chực uống chực, tự nhiên là phải nịnh hắn ta vài câu.

“À, được được được!”

“Nhất định rồi.”

Hồ Thành mỉm cười đắc ý.

Lúc này, giáo viên chủ nhiệm Vương Mông nhận được lời mời cũng đã đến.

“Hồ Thành, hôm nay để cậu phải tốn kém rồi!”

Vương Mông cười nói.

Hồ Thành vội vàng xua tay, “Thầy Vương, thầy nói gì vậy, có tốn kém gì đâu! Hôm nay chủ yếu là bạn bè lâu ngày gặp mặt, vui là chính! Thầy mau vào trong đi!”

Vương Mông gật đầu, theo bản năng nhìn vào trong phòng. Tìm một vòng nhưng không thấy bóng dáng Trương Dịch đâu.

Ông hơi nhíu mày, tò mò hỏi: “Trương Dịch không đến à?”