← Quay lại trang sách

Chương 642 Chương 642

Chuyện tốt đến quá bất ngờ, nữ thần mà hắn ta thầm mến mười năm, cũng theo đuổi mười năm, không ngờ lại thực sự có cơ hội sao?

“Tôi về đây, tiếp theo cậu tính sao thì tính, dù sao cơ hội tôi cũng cho cậu rồi.”

Trương Dịch thản nhiên nói.

Hắn cũng không có hứng thú ép buộc người khác, loại chuyện này đương nhiên là phải do chính Ngô Lực tự nguyện thì mới vui.

“Nhưng mà Ngô Lực, cậu có biết điểm khiến người khác ghét nhất ở cậu là gì không?”

Ngô Lực ngượng ngùng gật đầu, “Tôi… tôi biết. Tôi quá nhu nhược.”

“Không chỉ là vậy! Cậu nhát gan quá, làm việc gì cũng do dự, như vậy sau này làm sao có thể thành công?”

Trương Dịch nói: “Cậu biết không, hai tên Tôn Thông và Vương Kiệt kia tôi rất ghét. Nhưng có một điểm ở bọn họ tôi rất thưởng thức, đó chính là đủ mặt dày mày dạn! Cho nên bọn họ có thể nắm bắt được cơ hội mà người thường không nắm bắt được.”

“Còn cậu, ngay cả một người phụ nữ lẳng lơ cũng không dám động vào, còn tôn sùng cô ta thành nữ thần trong lòng. Nhưng cậu có biết nữ thần trong lòng cậu ở trong mắt người khác chẳng qua chỉ là đồ gái có thể tùy tiện chơi đùa hay không? Chỉ cần cậu thử một lần, cậu sẽ trưởng thành.”

Nói xong, Trương Dịch cũng không định tiếp tục dài dòng nữa.

Hắn là người xem kịch, có vài lời nói đến một nửa, cần phải để cho diễn viên tự mình phát huy.

Bên này khách sạn, Ngô Lực bị Trương Dịch nói một trận khiến mặt đỏ bừng.

Hắn ta xoay người đi vào phòng, Phương Vũ Thiến lúc này bày ra tư thế, nào có dáng vẻ lạnh lùng ngày thường?

“Ưm~ Trương Dịch, lại đây nào! Nhanh lên~”

Phương Vũ Thiến đột nhiên trong miệng kêu lên tên Trương Dịch, trên mặt đầy vẻ khao khát.

Trong nháy mắt, trong mắt Ngô Lực dâng lên tà hỏa!

“Cô… đồ đàn bà đê tiện!”

Hắn ta mất đi khống chế, nhào về phía người phụ nữ khiến hắn ta ngày đêm mong nhớ, lại mang đến cho hắn ta tổn thương to lớn.

⚝ ✽ ⚝

Buổi chiều, Phương Vũ Thiến mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Cô cảm thấy toàn thân đau nhức, đầu cũng đau, trên người không có chỗ nào không đau.

Suy nghĩ một chút về những chuyện đã xảy ra hôm nay, trên mặt cô hiện lên một tia ngọt ngào, phì cười.

“Trương Dịch, anh thật dũng mãnh!”

Cô cảm thấy mình đã là người chiến thắng trong cuộc sống.

Chỉ cần đã từng có quan hệ với Trương Dịch, vậy từ hôm nay trở đi, cô sẽ giống như kẹo mạch nha dính chặt lấy Trương Dịch. Cho dù thế nào cũng sẽ không buông tay!

Nửa đời sau của cô rốt cuộc có thể nằm hưởng thụ rồi!

Cô cố gắng bò dậy, quay người nhìn người đàn ông bên cạnh.

Nhưng đợi đến khi nhìn rõ tướng mạo của hắn ta, sắc mặt Phương Vũ Thiến lập tức cứng đờ, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được xen lẫn tuyệt vọng!

“A!!!! Anh là ai? Sao anh lại ở đây? Trương Dịch đâu, Trương Dịch đâu?!!!”

Cô nhớ rõ ràng mình là cùng Trương Dịch vào phòng tổng thống, hơn nữa còn uống rượu ngoại rất đắt tiền.

Nhưng tại sao bên cạnh cô lại nằm một người đàn ông khác!

Lúc này Ngô Lực vô cùng sảng khoái.

Uất ức và khát vọng tích lũy gần mười năm hôm nay đều được trút bỏ! Tuy rằng thân thể có chút đau nhức, vất vả cũng mệt mỏi, nhưng tinh thần và thể xác hắn ta đều được thỏa mãn tột độ.

Hắn ta đã có được thứ mình muốn, mặc dù người phụ nữ này không tốt đẹp như hắn ta tưởng tượng, nhưng lúc này đã không còn gì hối tiếc.

Phương Vũ Thiến vung gối, hung hăng ném về phía Ngô Lực!

Ngô Lực sững người, sau đó giơ tay đẩy mạnh một cái, trực tiếp đẩy Phương Vũ Thiến ngã xuống giường.

“Cô đủ rồi đấy!”

Phương Vũ Thiến bị Ngô Lực quát lớn một tiếng, cả người sững sờ, sau đó tuyệt vọng rơi xuống hai hàng lệ.

“Hu hu hu~ Tôi lại bị tên rác rưởi như anh sỉ nhục!”

Cô đau khổ khóc lóc.

Rốt cuộc tại sao lại như vậy?

Người đàn ông mà cô nên ngủ cùng là Trương Dịch cơ mà! Người đàn ông đẹp trai, hơn nữa là người thừa kế nghìn tỷ kia, đó mới là mục tiêu của cô!

Ở bên Trương Dịch, cho dù chỉ là làm tình nhân cô ta cũng cam tâm tình nguyện.

Nhưng ở bên cạnh một người đàn ông nhu nhược, bất tài như Ngô Lực, một giây cô ta cũng cảm thấy chán ghét.

Ngô Lực nhìn vẻ mặt của Phương Vũ Thiến, trong lòng cũng nổi giận.

"Hừ, cô tưởng cô là cái thứ gì tốt đẹp lắm sao? Đã ai cũng có thể ngủ với cô rồi, tại sao tôi lại không thể?"

Lúc này hắn ta đã được như ý muốn.

Khúc mắc trong lòng nhiều năm qua cũng được cởi bỏ.

Nhìn Phương Vũ Thiến lần nữa, trong lòng hắn ta đã không còn cảm giác ngưỡng mộ như trước.

"Nữ thần cái gì chứ, chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ dễ dãi mà thôi!"

Đôi mắt Ngô Lực sáng ngời, lúc này trong lòng vô cùng cảm kích Trương Dịch.

Chính hắn đã để cho mình tìm thấy được tôn nghiêm của một người đàn ông, cũng đã hiểu ra được đạo lý mà nhiều năm qua vẫn luôn không hiểu.

Trên thế giới này không tồn tại cái gọi là nữ thần, những thứ đó đều là do đàn ông tự mình thêm vào ảo tưởng mà thôi.

Cởi bỏ quần áo mới phát hiện, cô ta và những người phụ nữ khác cũng chẳng khác gì nhau.

Ngô Lực mặc quần áo vào, định rời đi.

Phương Vũ Thiến lại dùng giọng khàn đặc gọi: "Anh đừng đi, Trương Dịch đâu? Trương Dịch ở đâu?"

Ngô Lực lạnh lùng quay đầu lại, nói với cô ta: "Người phụ nữ như cô cũng xứng đáng nhắc đến Trương Dịch sao? Từ bỏ đi! Anh ấy chỉ thấy ghê tởm cô thôi."