Chương 834 Chương 834
Trương Dịch liếc nhìn quản lý đang cười niềm nở, rồi thì thầm vào tai Từ Bình: "Họ có phục vụ chuyện kia không?"
Từ Bình hơi sững lại, rồi cười đáp: "Ở đây có vài người chỉ bán nghệ, không bán thân. Nhưng nếu anh đủ khả năng để mời họ đi ra ngoài thì họ cũng không cấm cản."
Trương Dịch gật gù: "Ồ, vậy chỉ cần có tiền là được đúng không?"
"Anh nói không sai."
Từ Bình cười gật đầu. Không có gì là không thể, chỉ cần đủ tiền, mọi thứ đều có thể giải quyết.
Trương Dịch thản nhiên chỉ vào danh sách: "Gọi hết mấy ca sĩ nữ này qua đây đi!"
Chỉ là tiền thôi mà, với hắn không có gì phải bận tâm.
Sau khi gọi món, một bàn đầy những món ăn tinh tế được bày ra. Trương Dịch và Từ Bình uống một chút rượu rồi tùy ý nếm thử các món trên bàn. Mùi vị của những món ăn này, với Trương Dịch, cũng không có gì đặc biệt. Hắn đã quen với những món ngon hạng nhất rồi nên không cảm thấy quá ấn tượng.
Tuy vậy, tổng thể thì đồ ăn ở đây vẫn ổn, ít nhất ngon hơn đồ ăn của Ba Ba.
Khi hai người ăn được nửa chừng, các nữ ca sĩ được gọi cũng đã đến. Họ bước vào, lịch sự chào hỏi rồi nhanh chóng cầm micro lên và mời Trương Dịch và Từ Bình chọn bài hát.
Mấy nữ ca sĩ được mời đến biểu diễn vẫn chưa hề hay biết người ngồi trước mặt họ chính là Trương Dịch, người giàu nhất cả nước.
Nếu họ biết, có lẽ sẽ khó mà giữ bình tĩnh được. Tuy nhiên, vào lúc này, họ vẫn cố giữ vẻ kiêu kỳ, dù đến đây biểu diễn kiếm sống nhưng cũng phải tỏ ra cao giá một chút.
Thấy vậy, Từ Bình cau mày, quay sang Trương Dịch nói: "Những người như thế này toàn là vậy. Diễn vài ba bộ phim, hát một bài chỉ có ít người nghe qua, thế là họ nghĩ mình đã trở thành người nổi tiếng. Nhưng nếu không có những người như chúng ta đứng sau hỗ trợ, họ chẳng là gì cả."
“Thôi, đừng nói thế.” Trương Dịch vừa nhấp ngụm rượu Mao Đài 30 năm, vừa cười nhạt.
Ánh mắt hắn hướng về phía mấy nữ ca sĩ đang đứng trước màn hình lớn, say sưa cất giọng. Bình thản, hắn nói: “Việc thăng trầm trong cuộc đời đã đủ là một cú sốc lớn với con người. Hãy để lại cho họ chút tự tôn cuối cùng.”
Từ Bình bỗng ghé sát vào, cười nham hiểm: “Thế tối nay có muốn để họ phục vụ anh không?”
Những nữ ca sĩ sẵn sàng hạ thấp bản thân đến đây hát kiếm sống, cho dù trước đây có nổi tiếng cỡ nào, hiện tại chắc chắn cuộc sống cũng không mấy dư dả.
Dù nhìn bảng giá cho mỗi ca sĩ có vẻ rất cao, nhưng thực tế, số tiền họ nhận được sau cùng chỉ là một phần nhỏ. Phần lớn tiền đều bị "Thiên Thượng Nhân Gian" cắt xén.
Nói cách khác, họ rất cần tiền. Chỉ cần đưa ra mức giá hợp lý, có thể dễ dàng khiến họ đồng ý phục vụ cả đêm.
Trương Dịch lườm Từ Bình một cái, hờ hững đáp: “Tìm họ thì khác gì tìm mấy cô phục vụ trong quán của cậu đâu?”
Từ Bình lập tức phản bác: “Đừng xúc phạm các cô gái ở chỗ tôi nhé! Họ sạch sẽ hơn đám người trong giới giải trí này nhiều.”
Nghe vậy, Trương Dịch bật cười: “Cũng đúng.
”
Ngồi trên ghế sofa, Trương Dịch chăm chú quan sát mấy cô ca sĩ. Họ từng là những tên tuổi có tiếng tăm trong làng giải trí, giờ thì phải đến đây bán giọng. Dù vậy, gặp nhau rồi, họ như có thêm động lực, thi nhau khoe giọng hát, cứ thế từng người một thi nhau khoe chất giọng cao vút.
Nói thật, về kỹ thuật hát, họ còn vượt xa mấy ca sĩ trẻ nổi hiện nay.
Sau khi hát xong ba bài, họ lịch sự cúi chào rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
“Nghe mãi cũng chán. Không phải còn có mấy diễn viên múa sao? Gọi họ đến nhảy cho tôi xem đi!” Trương Dịch ngáp dài, cảm thấy chẳng có gì thú vị.
Từ Bình nhanh chóng gọi quản lý đến, yêu cầu mời mấy diễn viên từ đội múa quốc gia đến biểu diễn cho Trương Dịch xem.
Không thể phủ nhận rằng, kỹ thuật của các vũ công chuyên nghiệp thật sự rất đỉnh.
Trương Dịch vốn không quá hứng thú với mấy điệu múa truyền thống, nhưng màn biểu diễn của họ quá xuất sắc. Những động tác uyển chuyển, những bước chân mềm mại, mang theo vẻ đẹp tinh tế không chút dung tục, khiến hắn phải thừa nhận sự cuốn hút của họ.
“Thiên Thượng Nhân Gian quả là biết cách thể hiện sự thanh tao. Thế còn phần ‘dung tục’ đâu rồi?” Trương Dịch hỏi Từ Bình.
Nghe vậy, gương mặt Từ Bình lộ ra vẻ hiểu rõ: “Ý anh là muốn xem phần đó à?”
“Thử xem.” Trương Dịch lười biếng đáp.
Dù sao hắn cũng đã nói rằng mình là người nghiêm túc, đến đây chỉ để thưởng thức nghệ thuật mà thôi.
Từ Bình cười ranh mãnh: “Tôi hiểu, tôi hiểu! Tất cả chúng ta đều là người đứng đắn mà.”
Thiên Thượng Nhân Gian nổi tiếng ở chỗ, họ có thể vừa đáp ứng những sở thích cao cấp, lại vừa thỏa mãn những nhu cầu tầm thường. Nếu anh muốn sự thanh cao, họ sẽ trình diễn những bản hòa tấu “Cao sơn lưu thủy” của các nghệ sĩ hàng đầu từ Nhà hát lớn quốc gia. Còn nếu anh muốn đi thẳng vào chuyện dung tục, họ cũng sẵn sàng.
Rất nhanh chóng, Từ Bình đã thu xếp mọi việc, quản lý dẫn một nhóm các cô gái trẻ đẹp đến.
Nói về nhan sắc và thân hình, những cô gái này không khác mấy với các nữ phục vụ ở câu lạc bộ tư nhân của Từ Bình. Tuy nhiên, theo lời quản lý giới thiệu, họ đều là những sinh viên xuất sắc từ các trường đại học lớn tại Bắc Kinh: thạc sĩ từ Đại học Thanh Hoa, tiến sĩ của Đại học Bắc Kinh, hoa khôi của Học viện Điện ảnh, thậm chí cả các trụ cột của Nhà hát Quốc gia...
Trương Dịch nhìn đám con gái này làm việc trong chốn bụi bặm như vậy, tuy khí chất của họ có phần khác biệt, nhưng hắn vẫn hoài nghi về lời giới thiệu.
Dù sao thời nay, mấy cô gái giả làm sinh viên để đi làm thêm chẳng thiếu.
Nhưng Từ Bình vội đảm bảo: “Yên tâm đi, họ là hàng thật giá thật. Tôi lấy đầu mình ra đảm bảo!”
Trương Dịch phẩy tay cười: “Thôi đi, tôi chẳng hứng thú với cái đầu của cậu đâu.”
“Cho mỗi người một trăm ngàn, thế là được rồi.” Hắn nói rồi đứng dậy rời đi, không chọn cô nào cả.
Từ Bình hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng bật cười. Đúng là thần tượng của hắn ta, cách hành xử lúc nào cũng đặc biệt.