Chương 883 Chương 883
Nam sinh kia cau mày:
“Anh đúng là thô thiển! Câu hỏi kiểu này chẳng có giá trị gì cả. Anh cũng như đám cư dân mạng thiếu hiểu biết ngoài kia thôi, chỉ biết dùng đạo đức để ép buộc người khác!”
Một sinh viên khác phụ họa:
“Đúng thế! Chúng tôi có quyền tự do lựa chọn tương lai cho mình. Ai quy định sinh viên Thanh Hoa tốt nghiệp là phải ở lại trong nước làm việc? Mọi người sinh ra đều bình đẳng, không ai có quyền can thiệp vào tự do của người khác.”
“Với lại, khoa học là không biên giới. Các bậc tiền bối của chúng ta cũng từng ra nước ngoài nghiên cứu và đạt được nhiều thành tựu lớn. Họ đã đóng góp to lớn cho sự phát triển của nhân loại.”
“Anh đúng là tầm nhìn hạn hẹp, chỉ biết nghĩ theo quan điểm cá nhân. Sao không thử đứng từ góc độ toàn cầu để nhìn nhận vấn đề?”
Nhóm sinh viên tỏ ra tự tin và cao ngạo, như thể lựa chọn của họ là sáng suốt và cao thượng, còn suy nghĩ của Trương Dịch thì hẹp hòi và ích kỷ.
Trương Dịch lặng lẽ nghe, rồi nhìn về phía Điền Hành Kiện và một vài sinh viên khác đã đứng về phía hắn trước đó.
“Các cậu cũng nghĩ như vậy à?” Trương Dịch hỏi.
Điền Hành Kiện im lặng một lát, rồi khẽ gật đầu:
“Thực ra, đây là vấn đề phức tạp. Mỗi người có hoàn cảnh khác nhau. Có người ra nước ngoài học xong rồi quay về cống hiến. Nhưng cũng có người định cư ở nước ngoài luôn.”
“Ngay cả những người ở lại trong nước làm việc, chưa chắc họ đã thật sự nghĩ đến việc cống hiến cho đất nước. Phần lớn chỉ đơn giản là lo cho cuộc sống của mình thôi.”
Trương Dịch mỉm cười gật đầu:
“Các cậu nói đúng. Sống trên đời, ai cũng phải biết yêu bản thân mình trước. Thành đạt thì giúp đời, còn không thì tự lo cho bản thân. Mưu cầu cuộc sống tốt đẹp chẳng có gì sai cả.”
“Nhưng các cậu có biết, trường đại học này có ý nghĩa thế nào với đất nước không? Nhà nước đã đầu tư bao nhiêu vào đây, mời bao nhiêu giáo sư giỏi để dạy các cậu, và bao nhiêu người đã truyền đạt kinh nghiệm quý báu cho các cậu?”
“Các cậu có quyền lựa chọn ra đi, nhưng ít nhất cũng nên nhớ ơn nơi đã cho mình những điều kiện tốt nhất. Cho dù muốn theo đuổi tự do và hạnh phúc, các cậu cũng nên nghĩ đến việc báo đáp lại những gì đất nước đã dành cho mình.”
Nghe xong, nhóm sinh viên muốn phản bác nhưng lời nói như nghẹn lại nơi cổ họng.
Thực lòng họ hiểu, việc rời bỏ quê hương để tìm cơ hội ở nơi khác là một sự thiếu sót đối với đất nước đã nuôi dưỡng họ.
Thanh Hoa đã trao cho họ nền giáo dục tốt nhất.
Là những người thông minh, làm sao họ không nhận ra? Nhưng chính vì hiểu rõ mọi chuyện, họ lại càng chọn cách sống theo ý mình, đặt lợi ích cá nhân lên hàng đầu.
Đó chính là kiểu người mà người ta gọi là "những kẻ theo chủ nghĩa vị kỷ tinh vi".
Họ thản nhiên làm ngơ trước những giá trị lớn lao, chỉ tập trung vào những gì có lợi cho mình.
“Cứ sống thoải mái cho bản thân trước đã, ai mà chẳng làm thế?” Họ nghĩ thầm.
Trương Dịch nhìn rõ sự giả tạo trong ánh mắt họ. Dù họ có tài ăn nói, cũng không thể đường hoàng đối mặt với câu hỏi của hắn trước đông người.
Hắn khẽ lắc đầu, nhận ly cà phê từ cô phục vụ, uống một ngụm rồi đứng dậy rời đi.
Từ Bình thanh toán xong, bước theo sau hắn ra khỏi quán.
“Anh Từ này, tôi biết mình sẽ nói gì với họ trong buổi chiều nay rồi.” Trương Dịch nở nụ cười đầy ẩn ý.
Từ Bình ngạc nhiên:
“Tổng giám đốc Trương, anh định...”
Trương Dịch khẽ gật đầu:
“Đúng vậy. Tôi sẽ nói về những vấn đề nhạy cảm này. Chỉ có những lời nói thẳng mới có thể thức tỉnh tâm hồn của họ. Tôi đến đây không phải chỉ để làm cho có lệ.”
Từ Bình cười khổ:
“Nhưng anh cũng biết rồi đấy. Ai cũng hiểu rõ đạo lý. Họ chỉ cố tình phớt lờ thôi. Những người càng học cao thì càng chỉ biết yêu bản thân mình.”
Trương Dịch nhún vai:
“Đúng. Nhưng có những điều, dù ai cũng biết, vẫn cần phải có người lên tiếng. Nếu không, những thứ sai trái sẽ trở thành chuyện bình thường theo thời gian.”
“Ít nhất, cũng phải để họ biết rằng lựa chọn của họ là sai. Điều đó có thể đánh thức lương tâm của vài người. Và dù họ có ra nước ngoài, cũng sẽ nhớ về đất nước mình. Nếu có cơ hội, họ sẽ đóng góp cho quê hương.”
“Chứ đừng như Từ Khả Hân, coi những việc hèn hạ của mình là đương nhiên. Những người như thế mới thật sự đáng buồn.”
Buổi gặp với Lục Văn Ung được hẹn vào lúc hai giờ chiều.
Khoảng 1 giờ 40 phút, các lãnh đạo và đại diện sinh viên của Đại học Thanh Hoa đã có mặt ở cổng trường. Họ treo một tấm băng-rôn khổng lồ với dòng chữ: “Nhiệt liệt chào đón Tổng Giám đốc Tập đoàn Thịnh Thế, Trương Dịch đến thăm Đại học Thanh Hoa!”
Đội lễ tân của trường toàn các nữ sinh duyên dáng, diện những bộ sườn xám gọn gàng và thanh lịch, đứng thành hàng chờ đợi.
Không phải ai cũng có thể được đón tiếp long trọng như vậy tại Thanh Hoa. Ngoài những quan chức cấp cao của chính quyền, chỉ có những nhân vật tầm cỡ nhất trong các lĩnh vực mới xứng đáng với sự tiếp đón đặc biệt này.