Chương 887 Chương 887
Tiền Đồng Văn gật đầu:
“Được. Chúng tôi rất mong chờ nghe ngài Trương Dịch chia sẻ.”
Trương Dịch đứng dậy, nói:
“Vậy tôi đi nghỉ một chút, đến giờ tọa đàm tôi sẽ quay lại.”
Lục Văn Ung lập tức đứng lên:
“Ngài Trương Dịch, mời đi lối này! Thầy Lý, phiền thầy dẫn đường cho ngài Trương Dịch.”
Vị phó giáo sư trẻ liền đứng dậy, đưa Trương Dịch đến khu nghỉ ngơi dành cho khách quý.
Trong khi đó, Tiền Đồng Văn và Lục Văn Ung cũng nhanh chóng quay về chuẩn bị cho buổi tọa đàm.
Dù sao, đây cũng là cơ hội hiếm có để Đại học Thanh Hoa giao lưu với một nhân vật tầm cỡ như Trương Dịch. Trường đã mời phóng viên từ Hoa Dân Nhật Báo và Tân Hoa Xã đến đưa tin, biến buổi tọa đàm này thành một sự kiện quan trọng.
Tin tức về buổi tọa đàm của Trương Dịch tại Đại học Thanh Hoa đã được thông báo từ sớm.
Cả trường đều biết về sự kiện này và rất nhiều người háo hức đăng ký tham gia. Dù sao, việc được gặp trực tiếp một doanh nhân đang nổi tiếng như Trương Dịch cũng là cơ hội hiếm có, mang ý nghĩa quan trọng cho con đường sự nghiệp của họ.
Nhiều người còn là fan hâm mộ của hắn, háo hức được tận mắt thấy thần tượng. Một số khác lại tò mò về tin đồn gần đây liên quan đến dự án sản xuất máy quang khắc của Trương Dịch. Họ muốn hỏi trực tiếp xem liệu đây chỉ là chiêu trò gây chú ý, hay thực sự có đột phá nào đó. Phần lớn, dĩ nhiên, vẫn nghi ngờ đây chỉ là một trò pr.
Dù thế nào, sự kiện này đã thu hút sự chú ý lớn. Đại học Thanh Hoa thậm chí còn thông báo sẽ phát trực tiếp nội dung buổi tọa đàm trên trang web chính thức để mọi người theo dõi.
⚝ ✽ ⚝
Trương Dịch theo bước phó giáo sư Lý đến khu vực nghỉ ngơi.
Đây là một phó giáo sư trẻ, đang trên đà thăng tiến và được đánh giá rất cao tại Đại học Thanh Hoa. Khả năng hắn ta được bổ nhiệm giáo sư chính thức chỉ còn là vấn đề thời gian. Lúc nãy, khi Tiền Đồng Văn và Lục Văn Ung có mặt, hắn ta không tiện nói nhiều. Giờ chỉ còn lại Trương Dịch, hắn ta mới thoải mái trò chuyện:
“Ngài Trương Dịch, lời nói thẳng lúc nãy của ngài chắc làm hiệu trưởng Tiền tái xanh mặt rồi.”
Trương Dịch mỉm cười nhẹ:
“Tôi không có ý gì đặc biệt, chỉ là những gì tôi thấy khiến tôi không thể không nói ra.”
Giáo sư Lý rót trà cho Trương Dịch và Hứa Bình rồi ngồi lại trò chuyện cùng họ. Hắn ta thở dài:
“Ngài nói đúng. Dù chúng tôi ít nhắc đến chuyện này, trong thâm tâm ai cũng hiểu rõ tình hình sinh viên tốt nghiệp hiện tại. Nhưng hiểu vấn đề thì dễ, giải quyết mới khó.”
Hắn ta dừng lại một chút, rồi giải thích thêm:
“Thật ra, không phải lần đầu tiên có người đến đây chỉ ra vấn đề này. Trước đây, khi diễn thuyết tại trường, cả ông Nhậm Thánh Phi của Tập đoàn Huawei và Mã Đằng của Tập đoàn Tencent cũng từng nói về chuyện tương tự.”
Hứa Bình xen vào với giọng trêu chọc:
“Vậy mà mãi chẳng thấy Đại học Thanh Hoa thay đổi gì nhỉ?”
Giáo sư Lý cười nhạt, không thấy phiền:
“Những người đó chỉ cần nói vài lời hoa mỹ trước công chúng là xong.
Còn việc xử lý vấn đề lại không phải trách nhiệm của họ.”
Hắn ta nhún vai, tiếp tục:
“Ông Nhậm và ông Mã cũng chẳng làm gì thiết thực để cải thiện tình hình. Mọi người đều hiểu rằng, tình trạng này là điều không thể tránh khỏi.”
Giáo sư Lý quay sang Trương Dịch, nửa đùa nửa thật:
“Nên lời của ngài vừa rồi, thành thật mà nói, hiệu trưởng Tiền và Lục không để tâm lắm đâu. Những điều đó, họ đã nghe quá nhiều lần rồi.”
Trương Dịch nhấp một ngụm trà, nở nụ cười bình thản:
“Đúng vậy. Lý thuyết thì ai cũng hiểu, đến cả trẻ con cũng có thể nói được. Nhưng biến lý thuyết thành hiện thực mới là thách thức lớn nhất. Và tôi không phải kiểu người thích nói suông.”
Giáo sư Lý nhìn anh đầy tò mò:
“Ngài càng nói, tôi càng cảm thấy tò mò hơn đấy!”
Trương Dịch nhếch môi cười nhẹ:
“Ồ? Tiền Đồng Văn và Lục Văn Ung không tin lời tôi, còn anh thì tin à?”
Lý bật cười:
“Tôi trẻ hơn họ mà, suy nghĩ cũng khác. Với lại, cá nhân tôi rất ngưỡng mộ ngài, nên tôi nghĩ ngài sẽ làm được điều gì đó đáng kinh ngạc.”
Trương Dịch khẽ lắc đầu:
“Thật ra chẳng có gì gọi là kỳ tích cả. Trên đời này, mọi thứ đều là kết quả tất yếu hoặc là do con người cố tình tạo ra. Chỉ cần tôi muốn làm, điều mà người khác gọi là kỳ tích sẽ tự nhiên xuất hiện.”
Hắn nhìn vào chén trà xanh trước mặt, giọng trầm ngâm:
“Phải có ai đó đứng ra làm những việc mà người khác không muốn làm. Và tại sao người đó không thể là tôi?”
⚝ ✽ ⚝
Trong lúc Trương Dịch nghỉ ngơi, tại một phòng khác, hai vị quản lý cấp cao của Tập đoàn Qualcomm, phó tổng giám đốc Cruz và chuyên gia công nghệ hàng đầu Pamson cũng đang thư giãn với ly trà.
Vì người phương Tây không có thói quen ngủ trưa nên họ ngồi thoải mái trên sofa, vừa uống trà vừa trò chuyện.
“Pamson, anh đã gặp nhóm sinh viên trẻ vừa rồi rồi chứ? Thấy thế nào?” Cruz hỏi với nụ cười thân thiện.
Cruz gần năm mươi tuổi nhưng trông vẫn phong độ như mới ngoài bốn mươi. Là một nhân vật nổi tiếng trong giới công nghệ Mỹ, ông ta rất chú trọng đến sức khỏe, coi đó là nền tảng quan trọng cho sự thành công và giàu có.
Pamson lớn tuổi hơn một chút và có phần mệt mỏi hơn. Cả đời ông ta dành thời gian trong phòng thí nghiệm, làm việc với máy móc, nên mái tóc đã thưa thớt, để lộ vầng trán hói bóng loáng.
Nghe Cruz hỏi, Pamson nhắm mắt suy nghĩ một lúc rồi đáp:
“Trong lứa tốt nghiệp năm nay có vài người khiến tôi chú ý. Giả Thành và Cố Tư Vũ, sinh viên ngành Kỹ thuật thông tin là những nhân tài hiếm có. Nếu đưa họ về tập đoàn chúng ta, chắc chắn họ sẽ trở thành những nhân tố quan trọng.”
Cruz cười lớn, mở rộng hai tay:
“Ồ, Pamson! Anh lúc nào cũng kén chọn. Ngay cả ở Harvard hay MIT, số người lọt vào mắt xanh của anh cũng chẳng nhiều. Nhưng đúng là Giả Thành và Cố Tư Vũ rất xuất sắc. Đưa họ về tập đoàn, chắc chắn họ sẽ trở thành những ‘mắt xích’ tuyệt vời.”