Chương 889 Chương 889
Pamson cười khoái trá, mắt sáng lên:
“Nghe hấp dẫn đấy!”
“Nhưng trước đó, chúng ta nên đến xem thử Trương Dịch là người như thế nào.”
Pamson gật đầu:
“Đúng vậy. Gặp anh ta cũng không thiệt thòi gì. Nếu có thể làm thân với anh ta, biết đâu sau này chúng ta cần chữa ung thư, anh ta sẽ giảm giá cho.”
Nói rồi, Pamson đi tới vali, lấy ra một hộp thuốc tăng cường sinh lực, nhét vào túi áo mình.
Buổi giao lưu của Trương Dịch diễn ra vào lúc ba giờ chiều, tại hội trường trung tâm sự kiện của Đại học Thanh Hoa.
Trương Dịch có thái độ khá thoải mái với những sự kiện như thế này. Hắn vốn không phải kiểu người quá chú trọng đến hình thức, nên hôm nay chỉ mặc một bộ đồ giản dị, mang phong cách đời thường.
Tuy nhiên, dù hắn không quan tâm, người khác chắc chắn không thể xem nhẹ. Bởi đây là một trong số ít lần Trương Dịch xuất hiện công khai.
Hắn vốn nổi tiếng với sự bí ẩn, đến mức hàng tỷ người trên thế giới đều biết tên hắn, nhưng lại chẳng ai rõ mặt mũi hắn ra sao.
Nay hắn đến Đại học Thanh Hoa để giao lưu trực tiếp, các sinh viên tất nhiên không muốn bỏ lỡ cơ hội hiếm hoi này.
Dù vậy, chỉ 300 sinh viên ưu tú nhất của trường mới được tham dự buổi giao lưu. Theo yêu cầu cá nhân của Trương Dịch, sự kiện này không cho phép chụp ảnh hay quay phim, kể cả các phóng viên cũng chỉ được ghi âm lại nội dung buổi trò chuyện.
Từ hai giờ chiều, khu vực bên ngoài hội trường đã chật kín người.
Cả con đường trước hội trường đông nghẹt, không còn lấy một khoảng trống.
Hầu như tất cả sinh viên của trường đều kéo đến, chỉ để được nhìn thấy Trương Dịch một lần ngoài đời.
Khoảng hai giờ rưỡi, Trương Dịch và Từ Bình được giáo sư Lý dẫn đến hội trường.
Nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt trước mắt, ngay cả Trương Dịch cũng không khỏi ngạc nhiên.
“Có cả nghìn người đợi mình thế này, nổi tiếng đôi khi cũng thật phiền phức.” Hắn nhún vai, khẽ cười.
Giáo sư Lý cũng bật cười: “Đây là điều xứng đáng với anh mà.”
Trương Dịch chỉ cười nhẹ, rồi kéo thấp vành chiếc mũ lưỡi trai trên đầu.
Ba người tiếp tục tiến vào hội trường, lách qua đám đông.
Nhưng các sinh viên chỉ liếc qua họ một cái rồi nhanh chóng chuyển ánh mắt ra sau, vì không ai ngờ rằng người họ đang mong đợi, Trương Dịch, lại trẻ trung và ăn mặc giản dị đến vậy.
Trong tưởng tượng của họ, Trương Dịch hẳn phải là một ông chú quyền uy, khoác bộ vest đắt tiền, tóc điểm bạc, tầm năm mươi hoặc sáu mươi tuổi.
Khi bước vào hội trường, Trương Dịch tháo mũ ra vì thấy đội mũ trong nhà có phần bất lịch sự.
Ngay khi hắn xuất hiện, cả khán phòng lập tức xôn xao.
Một người đàn ông đẹp trai như vậy dù xuất hiện ở đâu cũng dễ dàng trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Vài nữ sinh thậm chí đã âm thầm quyết định sẽ tìm cách xin số liên lạc của hắn sau buổi gặp mặt.
Nhưng khi thấy hắn tiến thẳng đến hàng ghế đầu, nơi hiệu trưởng Tiền Đồng Văn và phó hiệu trưởng Lục Văn Ung đang ngồi, tất cả đều sững sờ.
“Chào hiệu trưởng Tiền, hiệu trưởng Lục.”
Trương Dịch mỉm cười chào hỏi.
Tiền Đồng Văn, Lục Văn Ung và các giáo sư khác vội vàng đứng dậy, bước tới bắt tay hắn đầy thân thiện.
“Cảm ơn ngài đã bỏ thời gian quý báu để đến với buổi giao lưu này!”
“Rất mong ngài sẽ chia sẻ nhiều điều bổ ích!”
Đám sinh viên nhìn cảnh này mà ngỡ ngàng, thậm chí vài người suýt ngã khỏi ghế.
“Cái… cái quái gì thế? Anh ta… chính là Trương Dịch sao?”
“Hiệu trưởng Tiền và hiệu trưởng Lục còn đích thân chào đón thế kia, còn ai khác vào đây nữa? Chẳng phải Giáo sư Lý cũng tự mình dẫn anh ấy đến sao?”
“Trời ơi, hóa ra người giàu nhất nước lại trẻ trung và đẹp trai đến vậy!”
Các nữ sinh phản ứng dữ dội hơn cả.
Họ há hốc miệng, tay che miệng, mắt mở to, như thể không dám tin vào mắt mình.
“Đây thật sự là Trương Dịch sao? Như mơ vậy!”
Tất cả sinh viên có mặt đều choáng váng.
Họ đều là những người xuất sắc, từng tự tin rằng mình sẽ trở thành những người thay đổi thế giới trong tương lai. Nhưng giờ đây, khi nhìn thấy Trương Dịch, một người đồng trang lứa đã tạo dựng nên đế chế thương mại và được mệnh danh là “cha đẻ của thương mại điện tử”, sự tự mãn trong họ bỗng dưng tan biến.
Tin tức nhanh chóng lan truyền từ hội trường ra bên ngoài.
“Đừng đợi nữa, Trương Dịch vào trong rồi!”
“Cái gì? Không thể nào! Nãy giờ tôi có thấy ai đâu!”
“Chắc chắn là cậu đã thấy rồi nhưng không nhận ra thôi! Tôi nói thật, anh ấy siêu đẹp trai và trông chỉ tầm hai mươi mấy tuổi thôi!”
“Cái gì cơ??? Ý cậu là anh chàng đội mũ đen vừa nãy?! Trời ơi, vậy là tôi đã bỏ lỡ rồi sao!”
Cả đám sinh viên bên ngoài tiếc nuối đến phát điên.
“Hết cách rồi, chúng ta chờ thêm xem sao, biết đâu anh ấy sẽ ra ngoài!”
Ai đó đề nghị, và mọi người nhanh chóng đồng tình.
“Đúng rồi, chúng ta cứ đợi! Hôm nay nhất định phải gặp bằng được anh ấy!”
Một sinh viên hớn hở nói: “Tôi có bạn ở bên trong, nó đang livestream trên diễn đàn của trường. Dù không được quay phim, nhưng nó đã lén mở chế độ thu âm. Chúng ta có thể nghe lỏm cuộc trò chuyện của anh ấy!”
“Ý tưởng hay đấy! Mở lên đi, cho bọn tôi nghe với!”
Mọi người lập tức mở diễn đàn của trường trên điện thoại.
Một tài khoản có tên “Hồ Vô Danh” đã mở phòng phát trực tiếp bằng âm thanh, và chỉ trong chớp mắt, số lượng người tham gia đã vượt quá hai nghìn.
⚝ ✽ ⚝
Bên trong hội trường, khi Trương Dịch bước lên sân khấu, các sinh viên đứng dậy vỗ tay nồng nhiệt chào đón hắn.
Dù là nam hay nữ, ai cũng không giấu được sự phấn khích khi được gặp thần tượng của mình.
Tuổi trẻ luôn tràn đầy khát khao được trở thành người thành công, và đối với họ, Trương Dịch chính là hình mẫu lý tưởng nhất.
Có sinh viên khao khát một ngày nào đó sẽ trở thành doanh nhân vĩ đại như hắn.
Cũng có người lại ấp ủ hy vọng có thể cưới được một người đàn ông như Trương Dịch.
Một nữ sinh khẽ thở dài, lẩm bẩm:
“Hồi trước khi nghe tin đồn anh ấy hẹn hò với Ba Ba, mình còn nghĩ cô ấy vì tiền mà chọn một ông già. Giờ thì mình chỉ biết ghen tị với cô ấy thôi.”
Cô ta luôn tự nhận mình là người độc lập, nhưng chỉ sau một lần gặp mặt, trái tim đã hoàn toàn đổ gục trước Trương Dịch.
Hắn không chỉ có tiền, có danh tiếng và ngoại hình cuốn hút, mà còn rất hào phóng với bạn gái.
“Nhất định lát nữa mình phải tìm cơ hội hỏi anh ấy một câu! Nếu có thể khiến anh chú ý, thậm chí còn có cơ hội tiến xa hơn thì sao? Cả đời này mình sẽ không hối tiếc!”
Ý nghĩ táo bạo này không chỉ có riêng cô, mà còn là tâm sự thầm kín của hầu hết các nữ sinh, và cả một số nam sinh trong hội trường.