← Quay lại trang sách

Chương 892 Chương 892

“Cái này... tôi... tôi nghĩ...”

Rõ ràng cậu ta không biết nên phản bác thế nào. Bởi lẽ, những điều kiện tuyệt vời cậu ta đã tận hưởng tại Thanh Hoa cũng chính là niềm tự hào của mình, một niềm tự hào từng khiến cậu ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện trả lại cho đất nước.

Cả hội trường im lặng. Những sinh viên trước đó còn tỏ ra phẫn nộ nay đều cúi đầu suy ngẫm.

Ai cũng hiểu nguyên tắc nợ thì phải trả, đó là điều ngay cả trẻ con cũng biết. Nhưng họ lại chọn cách lờ đi, giả như không biết.

Trương Dịch cười nhẹ, tiếp tục:

“Giáo dục của quốc gia chúng ta những năm qua đã đạt được nhiều thành tựu lớn. Tỷ lệ mù chữ đã giảm mạnh, nhưng lòng yêu nước thì sao? Nó lại đang dần biến mất trong giới trẻ.”

“Đặt lợi ích cá nhân lên trên hết không có gì sai, tôi không phủ nhận. Nhưng nếu vì thế mà vứt bỏ đi tinh thần yêu nước và tình cảm với quê hương, thì đó thực sự là một bi kịch.”

Hắn dừng lại, ánh mắt trở nên trầm ngâm:

“Những thế hệ đi trước dù không có điều kiện học tập tốt, nhưng ít nhất họ hiểu rằng phải yêu thương tập thể, cống hiến cho quốc gia.”

“Còn bây giờ thì sao? Khi kinh tế đã phát triển, giáo dục đã tiến bộ, cả nhà trường và gia đình lại dạy các bạn điều gì? Họ không bảo các bạn học giỏi để trả ơn đất nước, mà bảo: Hãy học giỏi để kiếm tiền, để nổi danh và thành công vượt trội!”

Hắn thở dài:

“Chính sự lệch lạc trong giáo dục này đã khiến các bạn, những sinh viên xuất sắc nhất cả nước, chỉ biết nghĩ cho bản thân mà quên mất trách nhiệm với xã hội và quốc gia.”

Lời của Trương Dịch khiến nhiều người cúi đầu xấu hổ.

Đúng vậy, họ chỉ nghĩ đến cách sống tốt hơn cho riêng mình. Mọi thứ xung quanh đều khuyến khích họ chạy theo đồng tiền. Tình yêu nước giờ đây đã trở thành thứ quá xa xỉ, đến mức nếu có ai nhắc đến, người đó sẽ bị coi là ngốc nghếch.

Ngay lúc này, một nữ sinh đứng dậy, ánh mắt kiên quyết nhìn thẳng vào Trương Dịch:

“Ngài Trương Dịch, những gì ngài nói có phần đúng. Nhưng không phải tất cả sinh viên du học đều ở lại nước ngoài. Rất nhiều thế hệ trước đã trở về và cống hiến cho đất nước. Ngài giải thích thế nào về điều đó?”

Trương Dịch nhìn cô gái, mỉm cười:

“Vậy em có dám khẳng định trước mặt mọi người rằng, sau khi học xong ở nước ngoài, em nhất định sẽ quay về không?”

Hắn dừng một chút, rồi nhấn mạnh:

“Không, tôi nên hỏi thế này: Nếu em đạt được thành tựu lớn và có sự nghiệp thành công ở nước ngoài, em có sẵn lòng từ bỏ tất cả để trở về không? Hay em chỉ quay lại khi không đạt được gì và muốn tìm một nơi an toàn để tiếp tục sống?”

Câu hỏi này khiến cô gái đỏ mặt. Cô ta vô thức liếc nhìn về phía các hiệu trưởng và giáo sư ngồi ở hàng ghế đầu.

Nếu là ở nơi khác, cô ta có thể mạnh dạn tuyên bố: Tôi nhất định sẽ quay về!

Nhưng ngay trước mặt các lãnh đạo nhà trường và ba trăm sinh viên xuất sắc, cô ta hiểu rõ rằng nếu nói dối, sau này không thể thực hiện được lời hứa, cô ta sẽ trở thành trò cười cho mọi người.

Hơn nữa, lời của Trương Dịch đã chạm đến suy nghĩ sâu kín trong lòng cô ta: Nếu cô ta thực sự thành công ở nước ngoài, cô ta sẽ không dại dột quay về. Nhưng nếu thất bại, cô ta sẽ lấy lý do về nước để “phục vụ quê hương” và dễ dàng bắt đầu lại.

Trương Dịch đã nhìn thấu tâm tư của cô ta.

Cô gái ấp úng:

“Chuyện tương lai... ai mà nói trước được ạ?”

Nói rồi, cô ta cúi đầu, lặng lẽ ngồi xuống.

Vài tiếng cười khẽ vang lên từ phía khán đài, nhưng phần lớn sinh viên đều tỏ ra lúng túng.

Vì họ biết rõ suy nghĩ của cô gái cũng chính là suy nghĩ của chính mình.

Bên ngoài hội trường, nhiều sinh viên đang theo dõi buổi phát sóng trực tiếp bật cười sảng khoái:

“Ha ha, cô gái này đúng là tự vả vào mặt mình!”

“Tôi còn tưởng cô ấy sẽ đưa ra quan điểm sắc bén, ai ngờ bị Trương Dịch chặn họng chỉ với một câu!”

Cũng có người trầm ngâm:

“Nhưng những gì Trương Dịch nói là thật. Thời buổi này, ai mà chẳng nghĩ đến lợi ích cá nhân trước tiên?”

Trong hội trường, sau khi hai sinh viên bị Trương Dịch phản bác đến á khẩu, không khí trở nên nặng nề.

Tất cả đều hiểu rằng giấc mơ du học là điều họ mong mỏi. Nhưng họ cũng muốn được công nhận là người xuất sắc, được ngưỡng mộ và tôn vinh.

Vậy mà hôm nay, Trương Dịch đã phơi bày sự thật trần trụi trước mặt họ, khiến họ cảm thấy như mình đang đứng trơ trọi mà không có gì để che giấu.

“Chúng tôi... không phải không yêu đất nước...” Một sinh viên thì thầm, siết chặt nắm tay: “Ít nhất trong lòng chúng tôi vẫn còn tình yêu đó.”

Những lời này nghe có vẻ yếu ớt, đến mức chính người nói cũng thấy xấu hổ.

Trương Dịch khẽ cười, ánh mắt bình thản:

“Nếu chỉ có tình yêu trong lòng là đủ, thì thế giới này sẽ trở nên đơn giản biết bao. Chúng ta sẽ chẳng cần làm việc, chỉ cần nghĩ đến sữa và bánh mì là có thể no bụng mỗi ngày. Thật tuyệt, đúng không?”

Lời mỉa mai của Trương Dịch khiến những sinh viên tinh anh của Đại học Thanh Hoa đỏ mặt tía tai.

Lúc này, một nam sinh gầy gò đứng phắt dậy.

Ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào Trương Dịch, trong đó tràn đầy lửa giận.

Cậu cảm thấy tư tưởng tinh anh của mình đang bị Trương Dịch khiêu khích, điều này tuyệt đối không thể chấp nhận được!

Bởi vì những gì họ làm mới là đúng đắn, không thể bị nghi ngờ! Họ là thiên tài, và chỉ những kẻ ngu ngốc mới dám nghi ngờ họ.

“Trương Dịch, anh đứng ở đây hôm nay nói ra những lời này chẳng qua là vì anh là người giàu nhất cả nước mà thôi!” Cậu ta cười khẩy. “Tôi biết rõ anh sở hữu trang viên lớn và xa hoa nhất cả nước, bên cạnh nh luôn có vô số mỹ nhân vây quanh. Ngay cả ngôi sao nổi tiếng nhất hiện nay, Ba Ba, cũng là bạn gái của anh.”

“Có thể nói, anh đã có tất cả mọi thứ mình muốn. Vậy nên anh mới có thể đứng đây chỉ tay năm ngón, phán xét lỗi lầm của chúng tôi! Nhưng anh có nghĩ rằng, cái mà anh muốn, chẳng phải là để những người như chúng tôi làm việc cho anh sao?”

“Anh không đại diện cho người bình thường, và anh cũng sẽ chẳng bao giờ hiểu được chúng tôi phải chịu áp lực và bất lực ra sao.”

Cậu nói với đầy cảm xúc, rồi quay sang nhìn những người bạn học xung quanh.