← Quay lại trang sách

Chương 910 Chương 910

Sau một trận cuồng nhiệt, Trương Dịch và Tô Minh Ngọc cùng đi tắm.

Quấn khăn tắm quanh người, Minh Ngọc uể oải tựa vào ngực Trương Dịch, trên gương mặt vẫn còn ửng đỏ.

“Trương Dịch, cái máy quang khắc này chính là thứ do nhóm nghiên cứu bí mật của anh làm ra sao?”

Cô khẽ chỉ tay vào chiếc vali kim loại màu bạc đang đặt bên cạnh, ánh mắt tò mò lấp lánh.

Trương Dịch gật đầu:

“Chính nó!”

Minh Ngọc cau mày khó hiểu:

“Nhưng mà... em từng thấy máy quang khắc, cái nào cũng to bằng cả căn phòng, kết cấu thì phức tạp vô cùng. Còn cái của anh trông… hơi nhỏ nhỉ?”

Trương Dịch cười:

“Lớn hay nhỏ không quan trọng. Quan trọng là nó mạnh đến mức nào.”

Minh Ngọc bán tín bán nghi:

“Nhỏ vậy, liệu có mạnh được không?”

“Cứ chờ xem. Đến lúc anh thử nghiệm trước mặt mọi người, bảo đảm ai cũng phải câm nín. Bọn họ chỉ là những cái vỏ rỗng, bên ngoài hào nhoáng nhưng thực chất chẳng ra gì. Còn thứ này mới là hàng thật giá thật.”

Minh Ngọc cười dịu dàng, vòng tay ôm chặt cổ hắn:

“Anh nói thế thì chắc chắn đúng. Em tin anh mà!”

Ánh mắt cô lóe lên niềm hứng khởi:

“Lần này, tập đoàn Thịnh Thế của chúng ta sẽ có cơ hội xâm nhập thị trường quốc tế rồi!”

Cô nheo mắt, đầy quyết tâm:

“Khi sản phẩm này ra mắt, cả thế giới sẽ bị chấn động. Chúng ta sẽ có ưu thế tuyệt đối, khiến các tập đoàn quốc tế phải năn nỉ chúng ta bán hàng cho họ. Đến lúc đó, việc mở rộng thị trường toàn cầu sẽ dễ như trở bàn tay!”

Trương Dịch mỉm cười nhàn nhã:

“Em thích thì cứ làm đi, anh giao hết cho em.”

Hắn không mấy ngạc nhiên, bởi trong mắt hắn, trở thành người giàu nhất thế giới chỉ là chuyện sớm muộn.

Trương Dịch vỗ nhẹ vào vòng hông tròn căng như quả đào chín của Minh Ngọc:

“Nhưng trước mắt, lo cho xong buổi ra mắt sản phẩm đã. Anh đã sắp xếp xong bên khách sạn rồi. Phần chuẩn bị cho sự kiện, danh sách khách mời và các phóng viên cần em lo liệu.”

“Đám nhân viên ở chi nhánh Bắc Kinh này... không được giỏi cho lắm.”

Minh Ngọc mỉm cười tự tin:

“Không sao, em đã mang cả đội ngũ hành chính tinh nhuệ từ tổng công ty qua. Yên tâm, mọi thứ sẽ đâu vào đấy!”

Trương Dịch cười hài lòng, bóp nhẹ hông cô lần nữa:

“Không ngờ em suốt ngày ngồi văn phòng mà giữ dáng vẫn ngon thế này!”

Minh Ngọc bật cười duyên dáng, nhưng rồi cô nghiêm túc hỏi:

“Anh có cuộc hẹn trưa nay, đúng không? Có vẻ là bữa trưa với mấy nhân vật quan trọng nhỉ?”

Trương Dịch khẽ thở dài:

“Đúng là chỉ có em là hiểu anh nhất.”

Minh Ngọc khẽ cười:

“Với sự kiện lớn như thế này, người ta không thể không chú ý. Nhất là khi anh chọn ra mắt ở Bắc Kinh, một nơi đầy tính biểu tượng, lại vào thời điểm nhạy cảm như bây giờ.”

Trương Dịch gật đầu:

“Lần này có mấy vị bộ trưởng mời anh gặp mặt.

Có khả năng đằng sau còn có chỉ thị từ cấp cao hơn. Anh phải đi gặp họ, trấn an và giải thích cho rõ.”

Minh Ngọc nheo mắt cười:

“Với bản lĩnh của anh, chắc chắn họ sẽ được an tâm.”

Sau khi nán lại thêm chút nữa để âu yếm Minh Ngọc, Trương Dịch xem đồng hồ, đã 10 giờ 30 sáng, còn hơn một tiếng nữa là tới giờ hẹn. Hắn liền rời giường, để Minh Ngọc giúp mình mặc đồ và chỉnh trang cẩn thận.

Minh Ngọc chăm sóc hắn chu đáo như một người vợ dịu dàng, chỉnh từng nếp gấp trên áo và cẩn thận thắt cà vạt.

“Anh cứ yên tâm đi gặp họ. Phần còn lại ở đây để em lo!”

Ánh mắt cô sáng rực niềm tin, nhìn hắn đầy trìu mến.

Trương Dịch cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô:

“Anh đi đây.”

Nói xong, hắn quay người rời đi. Đội bảo vệ do Lưu Tử Hào dẫn đầu đã chờ sẵn để hộ tống hắn.

⚝ ✽ ⚝

Ngay khi Trương Dịch đi khỏi, Minh Ngọc hít sâu một hơi, ánh mắt dịu dàng biến mất, thay vào đó là vẻ sắc sảo của một nữ vương thương trường.

Cô ra lệnh cho thư ký:

“Tiểu Điền, lập tức gọi tất cả quản lý cấp cao bên hành chính đến phòng họp! Hôm nay phải hoàn tất mọi kế hoạch cho buổi ra mắt!”

⚝ ✽ ⚝

Trong lúc đó, Trương Dịch bước ra ngoài khách sạn. Do những thông tin gây sốt mà hắn tuyên bố, đám phóng viên và paparazzi đã kéo đến chầu chực ngoài cửa từ sớm, quyết chụp cho bằng được hình ảnh của hắn.

Nhưng Trương Dịch đã có chuẩn bị. Hắn đeo kính râm, đội mũ lưỡi trai, và nhờ bảo vệ dọn sạch lối đi để tránh phiền phức.

“Tổng giám đốc Trương, mời anh lên xe!”

Từ ghế lái, Từ Bình đích thân đến đón hắn, mang theo một đội bảo vệ gồm hơn mười người để hộ tống hắn qua những con phố đông đúc.

Xe đưa hắn đến nhà hàng danh tiếng Lão Mạc, nơi tổ chức cuộc gặp gỡ kín với các vị lãnh đạo.

Nhìn đồng hồ, Trương Dịch hài lòng. Vẫn còn sớm, mới hơn 11 giờ trưa.

“Đúng giờ như dự tính, không để ai phải chờ lâu.”

Hắn mỉm cười hài lòng với khả năng kiểm soát thời gian của mình. Dù là người mới ở Bắc Kinh, hắn hiểu rằng không thể để những vị quan chức lớn phải đợi mình.

Nhưng khi bước vào phòng VIP đã hẹn, Trương Dịch hơi bất ngờ.

Ba vị bộ trưởng đều đã có mặt, ngồi ngay ngắn quanh bàn ăn.

Sử Sâm Minh ngồi im, hai tay đan vào nhau, trông có vẻ đang suy tư nặng nề.

Hà Đồng Phương, một người hói đầu, khoanh tay trước ngực với vẻ mặt đầy âm u.

Lục Kiến Phi thì thoáng mỉm cười, nhưng không có vẻ gì là hào hứng. Ông ta đang cẩn thận lau cặp kính của mình.

Khi Trương Dịch bước vào, cả ba đều quay đầu lại nhìn hắn.

Lục Kiến Phi nhẹ nhàng lên tiếng:

“Cuối cùng cậu cũng tới rồi.”

Trương Dịch bật cười, khẽ nhún vai:

“Không ngờ các ngài đến sớm thế, làm tôi hơi bất ngờ.”

Hắn cố tình nhìn đồng hồ thêm lần nữa, như muốn nhấn mạnh rằng mình không hề đến muộn.