Chương 933 Chương 933
Trương Dịch quyết định rời Bắc Kinh để quay về Thiên Hải. Khí hậu ở đây quá khô, hăns cảm thấy không thoải mái lắm. Hơn nữa, ở nhà còn nhiều “bảo bối nhỏ” đang chờ đợi hắn, lòng hắn chẳng yên khi phải xa họ quá lâu.
Đặc biệt là mấy chú chó cưng ở nhà, nếu không có hắn dắt ra ngoài đi dạo hàng ngày, chắc chúng sẽ buồn bã lắm.
“Tổng giám đốc Trương, máy bay đã chuẩn bị sẵn sàng rồi ạ.”
Quản lý phòng hành chính đến thông báo. Trương Dịch liếc nhìn Lưu Tử Hào, vệ sĩ thân cận của mình, nói với vẻ thoải mái: “Tử Hào, anh cứ về đi.”
Lưu Tử Hào ngạc nhiên, hỏi: “Sếp không về cùng chúng tôi sao?”
Trương Dịch mỉm cười: “Tôi muốn tự mình về, không đi máy bay nữa. Tự nhiên nhớ lại vài kỷ niệm cũ…anh đừng lo, tôi tự lo được.”
Ngước nhìn bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ, Trương Dịch thả hồn theo mây trắng trôi lơ lửng. Cách đây vài năm, khi hắn từng công tác ở đây, Bắc Kinh còn ngập trong những ngày mù sương dày đặc, ra ngoài năm mét đã không thấy rõ đường. Bây giờ quay lại, cảm xúc xưa dâng trào, hắn quyết định đi một chuyến tàu cao tốc, tận hưởng cảm giác của cuộc sống bình dị ngày xưa.
Nghe giọng điệu quyết đoán của Trương Dịch, Tử Hào và các vệ sĩ khác cũng không thuyết phục thêm. Tử Hào chỉ nói: “Có chuyện gì cần gấp thì anh cứ gọi, tôi sẽ bay đến ngay.”
“Được rồi, cứ vậy nhé!” Trương Dịch đút tay vào túi, thong thả rời khỏi khách sạn Red Devil. Dĩ nhiên, hắn không quên đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm để che chắn. Gương mặt này giờ đã nổi tiếng khắp nơi, tạp chí Thời Đại thậm chí còn muốn dùng ảnh hắn làm ảnh bìa tháng.
Quản lý hành chính nhìn theo bóng Trương Dịch, lo lắng lẩm bẩm: “Tổng giám đốc Trương đi một mình thế này có gặp nguy hiểm gì không nhỉ?” Nhưng Tử Hào lắc đầu: “Anh lo xa quá rồi. Về làm việc đi!”
Làm vệ sĩ thân cận của Trương Dịch, Tử Hào biết rõ sức mạnh của hắn. Đối với một cựu lính đặc nhiệm như Tử Hào, ngay cả khi phải đấu với chục người như hắn ta, Trương Dịch cũng dễ dàng hạ gục. Lo cho hắn gặp nguy hiểm thật quá lo xa.
⚝ ✽ ⚝
Trương Dịch thả bước trên đường, giờ vẫn còn là giờ làm việc nên xung quanh khá vắng vẻ. Hắn nhìn thấy vài cụ ông đang chơi cờ, đánh bài bên vệ đường, và một vài anh chàng giao hàng đang vội vã lướt qua. Hắn ghé vào một tiệm bên đường mua một chiếc balo đơn giản rồi đến siêu thị mua ít đồ ăn vặt và nước uống để mang theo.
Số tiền mua những thứ bình dân này chỉ hơn trăm đồng, không thấm vào đâu so với mỗi bữa ăn xa hoa của hắn.
Nhưng điều này lại khiến hắn cảm thấy một sự thú vị đặc biệt. Đôi khi trở về với nhịp sống bình thường cũng là một niềm vui.
Hắn bắt tàu điện ngầm từ đường Kinh Hải, chọn một chỗ ngồi, rồi đổi tuyến ở ga Tống Gia Trang, cuối cùng xuống tại ga cao tốc phía Nam Bắc Kinh. Trên đường, mặc dù đã cố gắng che giấu khuôn mặt, nhưng khí chất và vẻ ngoài vẫn thu hút ánh nhìn của nhiều người.
Dù chỉ lộ nửa mặt, khí chất sang trọng, dáng người cao ráo và gương mặt điển trai của Trương Dịch cũng khiến không ít người ngoái nhìn. Nhưng ở Bắc Kinh, nơi thường xuyên xuất hiện người nổi tiếng, chuyện này không gây quá nhiều chú ý.
Trương Dịch ngồi trên tàu điện ngầm, quan sát dòng người qua lại. Hầu hết là dân văn phòng vội vã đi làm, hoặc những người chuẩn bị rời thành phố với hành lý cồng kềnh. Hắn chợt nhận ra rằng, đã lâu rồi mình không tiếp xúc với cuộc sống của những người bình thường.
Hiện giờ, mỗi ngày hắn không cần làm gì cũng có thể kiếm hàng triệu đô la. Số tiền hắn kiếm trong một ngày có thể là cả đời tích lũy của những người này.
“Cuộc sống thật kỳ diệu.” Trương Dịch khẽ thở dài.
Đến ga cao tốc, hắn tự mình đi mua vé như một người bình thường. May mắn là bây giờ có máy bán vé tự động, nếu không, việc hắn phải xếp hàng ở quầy có thể khiến nhân viên bán vé ngạc nhiên.
Dù muốn trải nghiệm cuộc sống bình dân, Trương Dịch vẫn chọn hạng thương gia vì hành trình từ Bắc Kinh về Thiên Hải mất hơn năm tiếng. Ngồi ghế cứng cả đoạn đường dài có thể khiến hắn không thoải mái. Vé trong tay, hắn bước vào phòng chờ, xếp hàng cùng mọi người.
Sau hơn một tiếng chờ đợi, Trương Dịch lên tàu. Hắn chọn ghế cạnh cửa sổ, đặt balo lên giá và ngồi xuống, lặng lẽ nhìn ra ngoài, chờ tàu lăn bánh.
Dần dần, hành khách xung quanh cũng vào chỗ. Khoang thương gia với không gian rộng rãi nên không quá chật chội. Ga phía Nam Bắc Kinh là một trong những ga lớn nhất nước, nhìn rất hoành tráng. Hàng chục đường ray song song, với năm chiếc tàu cao tốc đang sẵn sàng rời bến.
Dựa đầu vào cửa sổ, Trương Dịch nhắm mắt thả lỏng, tâm trí bay bổng. Ngày xưa khi đến đây công tác, hắn chỉ thấy mệt mỏi vì công việc, chẳng hề để ý đến cảnh vật xung quanh. Thời điểm ấy, ga tàu cao tốc là nơi chán ngắt nhất.
Nhưng bây giờ, khi đã là tỷ phú, hắn đến đây với tâm trạng như một chuyến du ngoạn, tâm hồn thanh thản hơn. Nhìn ngắm cuộc sống thường nhật của người dân, hắn bỗng thấy thú vị.