Chương 968 Chương 968
Lưu Nhị Nha càng thêm kiêu ngạo, ưỡn ngực nói:
"Nhìn mọi người xem, chỉ biết mơ mộng viển vông! Cô út giàu thế, đâu có thèm ngó tới mấy người! Còn cháu, tương lai nhất định sẽ lên thành phố ở với cô út, trở thành người phụ nữ tài giỏi, giàu có giống cô ấy. Muốn mua gì cũng được, thích mặc hàng hiệu nào thì cứ việc!"
Trong lòng cô bé luôn bất mãn với gia đình nghèo khó của mình. Nhiều lần cô tự hỏi tại sao mình không được như Lưu Mỹ Lệ hay Trần Lâm Lâm, những người bạn cùng lớp có gia đình giàu có, một người cha làm chủ xưởng máy kéo, một người cha là phó viện trưởng bệnh viện.
Nhưng giờ đây, khi biết mình có một người cô út quyền lực và giàu có, Lưu Nhị Nha cảm thấy tự hào, thậm chí cao ngạo. Cô bes đã khoe với cả lớp rằng người phụ nữ xinh đẹp và giàu có trên TV, Tô Minh Ngọc, chính là cô ruột của mình. Cô bes tin rằng những kẻ không tin mình trước đây chắc chắn sẽ phải cúi đầu xấu hổ.
Cả gia đình bỗng chốc đầy hy vọng. Dù trước đây nhà họ Lưu bị tiếng là nghèo nhất thôn, nay họ ngẩng cao đầu, vì phát hiện ra “con gà đẻ trứng vàng” mà họ từng ruồng bỏ. Ai nấy đều đang mơ mộng làm thế nào để chia chác được khối tài sản khổng lồ từ Tô Minh Ngọc.
"Đợi đến khi gặp được em gái, lấy được ít tiền, tôi sẽ mở một khách sạn lớn! Phải làm sao để chính tay chủ tịch huyện cắt băng khánh thành cho tôi, ha ha, oai phong lẫm liệt!” Người anh cả vừa nói vừa cười đầy ngây ngô, trong đầu đã tưởng tượng đến viễn cảnh huy hoàng ấy.
"Tôi thì sẽ mở một nhà máy phân bón. Anh xem ông Ngô, vua phân bón của huyện mình, giàu đến mức ra đường toàn đi xe sang. Một bước lên đời là đây chứ đâu!” Anh hai cũng không kém phần hưng phấn, liên tục xoa tay, như thể chỉ cần gặp được người em gái thất lạc lâu năm, giấc mơ ấy sẽ thành hiện thực.
Người em út, ngồi xổm một bên, mắt sáng rực, nuốt nước bọt:
"Em chẳng cần gì cao xa, chỉ cần tìm được một cô vợ xinh đẹp, như chị Thuý ở tiệm gội đầu thị trấn là được."
Người anh cả và anh hai lập tức hòa vào, bàn tán rôm rả xem nên mua nhà ở đâu, sắm sửa quần áo, trang sức thế nào khi kế hoạch của họ thành công.
Cả nhà họ Lưu rôm rả như mở hội. Nhưng cách đó không xa, mấy nhân viên bảo vệ cổng khu Cẩm Tú nhìn thấy cảnh này mà bật cười chế nhạo.
Một người bảo vệ chỉ tay về phía họ, cười nhạt:
"Mấy người này chắc có vấn đề thần kinh nhỉ? Ngày nào cũng ngồi lỳ ngoài cổng, tự xưng là người nhà của tổng giám đốc Tô. Nhìn bộ dạng thế kia, cũng dám nhận họ hàng với Tổng giám đốc Tô sao?"
Người bảo vệ bên cạnh cười lớn, phụ họa:
"Thời nay người ham tiền, đến phát điên cũng chẳng ít! Nhớ lần trước có gã tự nhận là bạn học cũ của Trương Dịch, lặn lội đến tận tập đoàn xin đầu tư 100 tỷ cơ đấy!"
"Thôi kệ họ đi, miễn không làm phiền đến cổng chính là được. Mấy người này chỉ khiến người ta buồn cười thôi."
Cả hai người bật cười lớn, hoàn toàn coi nhóm người kia như trò cười.
Gia đình họ Lưu càng nói càng hăng, nhưng chờ đợi mãi vẫn chẳng thấy bóng dáng Tô Minh Ngọc đâu. Điều này khiến họ bắt đầu bồn chồn.
"Chẳng phải địa chỉ đúng rồi sao? Chúng ta đợi cả tuần mà chẳng thấy đâu. Hay là cô ấy cố tình trốn chúng ta?” Người anh hai thấp giọng thắc mắc.
Câu nói này làm bà Lưu, mẹ ruột của Tô Minh Ngọc, bừng bừng tức giận, giọng nghẹn lại:
"Anh nói bậy bạ gì thế! Đó là con gái tôi, làm sao mà không nhận tôi được? Tôi mang nặng đẻ đau mười tháng trời, chẳng lẽ nó lại không nhớ ân tình ấy? Nếu không vì nhà nghèo, tôi đã không để con bé phải rời xa mẹ. Giờ nghĩ lại mà đau lòng quá!"
Bà ta vừa nói vừa đưa tay quệt nước mắt, dù rõ ràng không có giọt nào.
Anh cả lập tức hùa theo, giọng đầy hùng hồn:
"Đúng vậy! Ơn sinh thành dưỡng dục cả đời cũng không trả hết. Không có mẹ thì làm sao có cô ấy ngày hôm nay?"
Người anh hai gật đầu, bồi thêm:
"Chúng ta đều là anh em ruột, có lý nào cô ấy không nhận? Chuyện đó trái đạo lý quá!"
Người em út, vẫn ngồi bên đường, uể oải chen vào:
"Em không cần biết, lần này lặn lội đường xa đến đây, chị ấy mà không giúp em lấy vợ, em ở lại đây ăn xin luôn! Đô thị lớn chắc chắn sống sướng hơn quê nhà, biết đâu lại gặp cô nào thích em thì sao."
Bà Lưu tức tối dậm chân, giận dữ mắng:
"Đồ vô dụng! Cô em gái mày bây giờ giàu sụ như thế, làm sao không tìm nổi cho mày một cô vợ? Đúng là nhục mặt cả nhà!"
Lưu Nhị Nha, cháu gái lớn trong nhà, đứng một bên nhìn cả gia đình tranh cãi mà chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Cô bé trợn mắt, lẩm bẩm:
"Đúng là cả nhà chẳng có chút chí khí nào! Tôi mà được như cô út, chắc chắn sẽ không bao giờ quay về quê, sống ở đây mới xứng. Đến lúc đó, lũ bạn trong lớp nhìn tôi mà ghen tị đến chết!"
Khi cả nhà họ Lưu vẫn đang rôm rả, chiếc Rolls-Royce của Tô Minh Ngọc chầm chậm lăn bánh qua cổng.
Cô khẽ liếc nhìn nhóm người nọ, trong lòng thắc mắc:
"Mấy người này là ai? Sao lại tụ tập ở đây? Kỳ lạ thật!"
Cô nhanh chóng lái xe đi, không để tâm thêm. Nhưng Lưu Nhị Nha thì khác. Vừa thấy chiếc xe, mắt cô sáng rỡ, chân tay không ngừng run lên vì phấn khích.
"Chính là chiếc xe đó! Biển số này tôi thấy trên TV rồi, đó là xe của cô út tôi!” Cô bé hét lên đầy phấn khích, như thể vừa phát hiện ra kho báu.
Chiếc Rolls-Royce của Tô Minh Ngọc, một món quà xa xỉ mà Trương Dịch đích thân tặng, từ lâu đã trở thành biểu tượng quyền lực của cô. Ở cả thành phố Thiên Hải, những chiếc xe cùng loại không quá năm chiếc, còn biển số A66666 kia thì đã có giá trị vài trăm triệu đồng. Đối với tầng lớp thượng lưu, biển số xe không chỉ là con số mà còn là biểu tượng địa vị.
Khi chiếc xe quen thuộc lướt qua, gia đình họ Lưu lập tức nhận ra. Lưu Nhị Nha hét lên phấn khích, và cả gia đình như được tiếp thêm động lực, đồng loạt chạy vội về phía chiếc xe. Ngay cả bà Lưu, tuổi cao chân yếu, cũng không ngần ngại tăng tốc để chắn đầu xe.
Tô Minh Ngọc lúc này đang giảm tốc để chuẩn bị vào cổng, bỗng giật mình khi thấy một nhóm người đột ngột lao ra chắn trước xe.
"A!” Cô hét lên sợ hãi, vội vàng đạp mạnh phanh, cả người bật ngửa ra sau ghế, tay siết chặt vô lăng.
Gia đình họ Lưu giờ đã vây kín chiếc xe, không giấu nổi sự phấn khích, thi nhau hét to:
"Con gái ơi, mẹ đây! Mẹ tìm con bao nhiêu năm rồi!"
"Em gái! Anh cả đây!"
"Tiểu cô, cháu là Nhị Nha, cháu đến thăm cô đây!"
"Chị dâu nhớ em muốn chết!"
Ngồi trong xe, Tô Minh Ngọc nhìn cảnh tượng náo loạn bên ngoài mà ngỡ ngàng đến không thốt nên lời. Cô chỉ biết há hốc mồm nhìn một đám người đang la hét, chen chúc trước cửa kính xe. Trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng.
Cũng may lúc này, hai nhân viên bảo vệ của khu Cẩm Tú nhanh chóng chạy tới, chặn lại nhóm người trước xe.
"Tránh ra! Các người làm gì vậy? Có biết đây là xe của ai không?” Một bảo vệ quát lớn.
"Đây là xe của Tô Minh Ngọc, tổng giám đốc Thịnh Thế, tập đoàn lớn nhất Thiên Hải! Các người nghĩ mình là ai mà dám động vào?"
Người bảo vệ còn lại cười mỉa mai, nhìn cả nhóm gia đình họ Lưu bằng ánh mắt đầy khinh thường:
"Xe còn đang chạy mà các người đã lao ra chặn đầu, muốn gây tai nạn để ăn vạ chứ gì? Mấy ngày nay thấy các người lởn vởn ở đây, hóa ra là đang tính trò này!"
Gia đình họ Lưu hơi hoảng hốt khi thấy bảo vệ mặc đồng phục, bên hông đeo dùi cui, nhưng bà Lưu vẫn cố lấy hết can đảm, bước lên một bước, lớn tiếng phản bác:
"Các người quát cái gì? Trong xe là con gái ruột của tôi! Tôi chặn xe nó thì làm sao?"
Hai nhân viên bảo vệ bật cười khinh thường, đáp lại:
"Chỉ bằng các người? Đừng mơ mộng nữa! Tổng giám đốc Tô là người tầm cỡ, làm gì có chuyện liên quan đến các người!"
Trong xe, Tô Minh Ngọc vẫn chưa hết bàng hoàng sau cú phanh gấp. Cô cảm thấy bực bội vô cùng khi bị chặn xe bất ngờ, suýt nữa thì gây tai nạn. Khuôn mặt cô nhăn lại, giọng lạnh lùng:
"Các anh làm việc kiểu gì vậy? Mau đuổi đám người này đi. Họ có vấn đề thần kinh hay sao mà lại chắn đầu xe như vậy?"
Cô vừa dứt lời, hai nhân viên bảo vệ lập tức làm theo, nhanh chóng giải tán đám người ồn ào kia, mặc cho gia đình họ Lưu tiếp tục kêu la, cố gắng biện minh.
Sau bao ngày ngóng trông, gia đình họ Lưu cuối cùng cũng chờ được Tô Minh Ngọc xuất hiện. Ai nấy mặt mày rạng rỡ, hân hoan như thể nhìn thấy Thần Tài. Khi nghe Tô Minh Ngọc tức giận yêu cầu tránh đường, cả nhà lập tức nhốn nháo.
"Con gái à, mẹ đây! Mẹ là mẹ ruột của con mà!” Bà Lưu tha thiết kêu lên.
"Em gái, anh cả đây, hơn hai mươi năm không gặp, em không nhớ anh sao?” Người anh cả hùa theo.
"Chị dâu nhớ em muốn chết, em gái à!” Người chị dâu chen vào.
"Cô út, cháu là Nhị Nha đây! Cháu hâm mộ cô lắm!” Lưu Nhị Nha không chịu thua, giọng nói đầy ngưỡng mộ.
Cả gia đình xô đẩy nhau, đẩy cả hai nhân viên bảo vệ qua một bên, lao về phía xe của Tô Minh Ngọc. Nhìn cảnh tượng hỗn loạn, Tô Minh Ngọc chỉ cảm thấy da đầu tê dại. Chiếc xe của cô bị chắn kín, không thể tiến vào cổng khu dân cư.
"Đừng làm loạn nữa! Nếu còn tiếp tục như vậy, tôi sẽ gọi cảnh sát!” Cô cau mày, lớn tiếng cảnh cáo.
Bà Lưu lúc này bước lên trước, khuôn mặt lộ vẻ đau khổ, tay run run rút từ túi áo ra một bức ảnh cũ kỹ, úa màu:
"Con gái à, con thật sự không nhận ra mẹ sao? Nhìn đi, đây là bức ảnh gia đình lúc con còn nhỏ. Con là đứa bé trong ảnh, con xem kỹ đi!"
Tô Minh Ngọc thoáng nhìn bức ảnh, sắc mặt lập tức thay đổi. Một ký ức mà cô luôn muốn quên lãng chợt ùa về. Cảnh tượng mẹ ruột bế cô trên tay, trao cô cho người khác cùng xấp tiền mặt lấp lánh trong trí nhớ khiến hô hấp của cô trở nên dồn dập.
"Tôi không quen các người! Làm ơn tránh ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát thật đấy!” Cô nói, giọng run run, bàn tay nắm chặt vô lăng, cố quay đầu đi để không phải nhìn bà Lưu.