Chương 1070 Chương 1070
Tô Minh Ngọc mỉm cười nhẹ nhõm, ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Tình cảm và sự tôn sùng của cô dành cho Trương Dịch không có giới hạn, gần như trở thành sự si mê.
“Em hiểu rồi. Em tin anh.”
(Hôm trước mình nhầm tên các tập đoàn, hiện nay đã sửa lại cho đúng rồi nhé các bạn. Mình cũng đã sửa những chương trước rồi, nên các bạn có thể yên tâm đọc thoải mái nè.)
Không nói thêm lời nào, cô lập tức ngồi vào bàn làm việc, nhanh chóng soạn thảo và gửi bốn bức thư đến các công ty bán dẫn hàng đầu thế giới, ngoại trừ Qualcomm và Guge.
Những tập đoàn này khi nhận được thư từ Tô Minh Ngọc, không dám chậm trễ. Họ lập tức triệu tập cuộc họp để chọn ra đại diện thích hợp nhất đến Thiên Hải, Trung Quốc.
Tất cả họ đã nghe về sự cố liên quan đến dòng chip mới của Qualcomm và Guge. Trong lòng họ vừa phẫn nộ vừa lo lắng.
Sự phẫn nộ bắt nguồn từ việc Trương Dịch có khả năng điều khiển từ xa các thiết bị của họ, khiến chúng dừng hoạt động bất kỳ lúc nào. Trong khi đó, sự lo lắng đến từ việc họ không thể thoát khỏi sự kiểm soát này nếu tiếp tục sử dụng dòng chip máy in của hắn.
Họ hiểu rằng nếu từ bỏ dòng chip này, Thịnh Thế và các nhà máy lớn tại Trung Quốc sẽ chiếm lĩnh hoàn toàn thị trường chip toàn cầu.
Điều duy nhất ngăn cản Trương Dịch làm điều đó chính là tránh mang tiếng lũng đoạn công nghệ và gây ra tranh cãi quốc tế. Nhưng nếu họ tự nguyện từ bỏ, Trương Dịch cũng không cần quan tâm.
Hơn nữa, như lời Trương Dịch từng nói với lãnh đạo Qualcomm và Guge: “Các anh biết rõ tôi có thể kiểm soát thiết bị của các anh từ xa, nhưng lại không có bằng chứng nào để buộc tội tôi.”
Chính điều này khiến các tập đoàn kia không thể kiện Thịnh Thế ra tòa, dù biết rõ mình đang bị thao túng.
Vì vậy, dù trong lòng bốn tập đoàn này đều có những toan tính riêng, họ vẫn nhanh chóng cử người đến Thiên Hải.
Lần này, Trương Dịch không chọn gặp họ tại nhà riêng.
Do tính chất nghiêm túc của sự việc, hắn quyết định tổ chức cuộc gặp tại phòng họp tầng cao nhất trụ sở tập đoàn Thịnh Thế. Đây là nơi phù hợp để thảo luận những vấn đề quan trọng.
Đại diện của bốn tập đoàn đều đã có mặt.
Khi nhìn thấy Trương Dịch, trong lòng họ xen lẫn cảm giác cảnh giác và sự kính nể.
Dù trong lĩnh vực kinh doanh hay công nghệ, Trương Dịch giờ đây đã là một biểu tượng, một nhân vật tầm cỡ.
Bất kể họ có mâu thuẫn gì trong việc làm ăn, không ai nghi ngờ khả năng và sức mạnh của anh.
“Hoan nghênh các vị đã đến trụ sở tập đoàn Thịnh Thế.
Thay mặt toàn thể nhân viên, tôi xin nhiệt liệt chào đón sự hiện diện của các vị.”
“Lần này tôi mời mọi người tới đây không vì mục đích gì khác ngoài việc muốn chia sẻ vài điều khiến tôi đau đầu gần đây. Mong mọi người lắng nghe và cùng thảo luận.”
Trương Dịch nở một nụ cười nhã nhặn, nhưng đôi mắt anh sáng lên vẻ tự tin.
Bốn người ngồi đối diện liếc nhìn nhau, trong lòng đều đoán rằng chuyện “đau đầu” hắn nhắc đến chắc chắn liên quan đến công nghệ chip và ngành sản xuất điện thoại.
Lý Kiện Hi tỏ vẻ hiểu chuyện, lập tức cười hỏi: “Trương Tổng, việc gì có thể khiến ngài phải đau đầu đến vậy?”
Tuy Lý Kiện Hi là một nhân vật có tiếng ở Hàn Quốc, nhưng trước mặt Trương Dịch, hắn ta cư xử như một trợ lý khiêm nhường.
Là người thừa kế tập đoàn lớn của một quốc gia nhỏ, hắn ta rất hiểu cách đối nhân xử thế, đặc biệt trước những nhân vật có sức ảnh hưởng như Trương Dịch.
Những người khác cũng hướng ánh mắt về phía Trương Dịch, chờ hắn lên tiếng.
“Chắc mọi người đều biết, gần đây tập đoàn chúng tôi thành lập một công ty con chuyên sản xuất điện thoại di động. Nhưng khi chúng tôi muốn đưa sản phẩm vào thị trường Mỹ, đã gặp rất nhiều khó khăn.”
“Họ ghen tị với chất lượng sản phẩm của chúng tôi, càng ghen tị hơn khi người tiêu dùng Mỹ yêu thích sản phẩm này. Vì muốn bảo vệ lợi ích cá nhân, họ đã làm điều đáng xấu hổ là tước đoạt quyền mua hàng chính đáng của người dân Mỹ!”
“Gần đây, tôi luôn nghĩ đến hai trăm triệu người tiêu dùng Mỹ đang mỏi mòn chờ đợi sản phẩm của chúng tôi. Nghĩ đến đó, lòng tôi nghẹn lại như bị thứ gì đó đè nặng.”
Trương Dịch đưa hai tay chống lên bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bốn người trước mặt.
“Vậy nên, tôi muốn hỏi các vị: Ai trong số các vị có thể giúp tôi gỡ bỏ sự ức chế này?”
Bốn người trong lòng thầm than, nhưng không ai dám lên tiếng.
Lý do rất rõ ràng tập đoàn Qualcomm và Guge là những gã khổng lồ trong ngành công nghệ Mỹ. Họ đều biết chọc giận Trương Dịch không khác gì tự hại chính mình.
Trương Dịch mỉm cười, vẻ mặt anh không tỏ ra chút tức giận nào trước sự im lặng của họ.
“Tôi luôn tin rằng làm kinh doanh phải công bằng, đôi bên cùng có lợi. Chúng ta không nên để ai lấn lướt ai.”
“Nhưng việc một số người ở Mỹ vì tư lợi mà làm tổn thương cả chúng tôi lẫn người tiêu dùng của họ, tôi thấy thật không thể chấp nhận.”
“Vì vậy, tôi mới mời các vị tới đây hôm nay, hy vọng các vị sẽ hỗ trợ tôi bày tỏ sự bất mãn này.”