Chương 1085 Chương 1085
Sau đó, chọn ra những nhân viên như Conte và Vichy, trực tiếp sa thải họ.
Dù sao hai người này gần đây rất kiêu ngạo, tự cho là có công đoàn chỗ dựa, mỗi ngày công tác đều không làm, thậm chí ngay cả nhà xưởng cũng không đến.
Hoàn toàn có thể dựa theo trình tự bình thường tiến hành xử lý khai trừ bọn họ.
Ngay sau đó, chính là tiến hành khuyên bảo những nhân viên lập trường không kiên định, nói cho bọn họ biết quyết định của Trương Dịch.
Để cho bọn họ lựa chọn giữa công đoàn và việc Trương Dịch trực tiếp rút vốn, đổi địa phương khác xây nhà máy.
Đừng thấy công nhân viên chức địa phương thường xuyên oán giận nhà máy đưa ra tiền lương thấp, nhưng một tháng 3000 đô la Mỹ, hơn nữa dựa theo lời hứa của nhà máy, chờ sau khi bọn họ thuần thục kỹ thuật có thể tăng lên tới 4000 - 5000 đô la Mỹ một tháng, trong lòng bọn họ vẫn vô cùng quý trọng công việc này.
Dù sao tỷ lệ thất nghiệp ở Dittlew quá cao, có thể đạt được một công việc như vậy có thể bảo đảm một nhà bọn họ hưởng thụ cuộc sống tương đối khá.
Cho nên đối với người bình thường mà nói, oán giận thì oán giận, nhưng ai cũng không muốn thật sự mất đi công việc này.
Chọn như thế nào, trong lòng mọi người đều có tính toán.
Mà chuyện kế tiếp, chính là Trương Dịch tự mình cùng Tamken nói chuyện.
Hắn đi thẳng đến văn phòng chính thức của thành phố.
Nhìn thấy Trương Dịch đi tới nơi này, Tamken cũng phi thường cao hứng, nhiệt liệt hoan nghênh hắn.
"Nghe nói nhà xưởng của các anh đã bắt đầu sản xuất, nói vậy rất nhanh chúng tôi có thể dùng điện thoại di động Kỳ Tích sản xuất tại Dittlew!"
Trương Dịch vừa cười vừa nói: "Đây là đương nhiên, nếu như trước mắt nhà máy của chúng tôi có thể mau chóng giải quyết một số chuyện phiền toái.
Tamken nghe vậy, cười.
Về chuyện nhà máy điện thoại di động Kỳ Tích, ông ta không thể không biết gì, trên thực tế, Yorick và Trương Kinh Sở cũng đã tìm kiếm sự giúp đỡ của ông ta.
"Hi, người bạn thân mến của tôi. Anh lần này tới đây, là bởi vì nguyên nhân công đoàn sao?"
Tamken thẳng thắn hỏi, hơn nữa còn để thư ký đưa cho Trương Dịch một ly cà phê.
Trương Dịch không rõ vì sao nơi này mỗi người đều thích uống cà phê, nói thật thỉnh thoảng uống một chút hắn còn có thể tiếp nhận, nhưng luôn uống, hắn sẽ cảm thấy trong miệng phát đắng.
"Đúng vậy. Bọn họ mang đến phiền toái rất lớn cho nhà máy của chúng tôi.
Lúc này mới khai trương ba tháng, bên trong nhà máy đã là một đống hỗn độn. Tôi trả lương cho bọn họ, không phải để bọn họ mỗi ngày tới đây, ngồi xổm trong góc hút thuốc."
Tamken nghe Trương Dịch oán giận, cũng bất đắc dĩ nhíu mày.
"Vấn đề này không phải ngày một ngày hai, anh biết đấy, đất nước của chúng tôi không giống như anh, và lá phiếu của công dân rất quan trọng đối với chúng tôi. Cho nên chúng tôi không có cách nào cưỡng chế họ làm điều gì đó. Bởi vì những công đoàn này đều là do công nhân viên chức trong nhà máy tự nguyện thành lập, điều này hoàn toàn hợp pháp."
Trương Dịch gõ gõ bàn, mỉm cười hỏi: "Tôi muốn hỏi, nếu như tôi muốn đem công đoàn đuổi ra khỏi nhà máy của tôi, sẽ như thế nào? Tôi cần các ông ủng hộ, đây là lúc trước tôi tới, các ông đã đáp ứng tôi."
Tamken lắc đầu: "Xin lỗi, yêu cầu này chúng tôi không làm được. Anh đánh giá quá cao lực lượng của chúng tôi! Nếu công đoàn sẽ nghe lệnh chúng tôi, vậy vị trí của tôi bây giờ sẽ không khó làm như vậy. Thành phố Dittlew cũng sẽ không trở nên tiêu điều như thế."Trương Dịch hỏi: "Vậy các anh định giúp tôi thế nào? Chẳng lẽ chỉ nói miệng muốn giúp, nhưng kết quả thì lại chẳng làm được gì, để cục diện này ra sao thì ra?"
Hắn mỉm cười, liếc nhìn Tamken, giọng điệu bình thản: "Nếu tình hình không thể cứu vãn được nữa, tôi sẵn sàng rút vốn rời đi. Tôi tin rằng lời hứa ban đầu về việc thành lập nhà máy Hoa Hạ không nhất thiết phải ở Dittlew."
Lông mày Tamken nhíu lại, ánh mắt đầy trăn trở.
Nếu nhà máy của Trương Dịch vừa xây chưa đến nửa năm mà đã chuyển đi, sau này ai còn dám đến đây đầu tư nữa?
Tamken giải thích, vẻ bất lực: "Chuyện này thật sự vượt ngoài khả năng của chúng tôi. Nhóm người của Liên Hợp Công Đoàn không phải do chúng tôi kiểm soát. Nhưng anh có thể làm được!"
"Việc thành lập công đoàn hay không, hoàn toàn do công nhân quyết định. Nếu anh thuyết phục được họ từ chối, anh sẽ đuổi được nhóm người đó đi."
Trương Dịch chờ chính là lời này.
Chỉ cần chính quyền không can thiệp, hắn hoàn toàn tự tin giải quyết cái gọi là "công hội".
"Tốt lắm. Nếu đã nói vậy, từ giờ tôi sẽ tự quyết định cách làm. Yên tâm đi, tôi sẽ làm đúng luật, và nhất định để công nhân viên chấp nhận đề nghị của tôi một cách tự nguyện."
Hắn đứng dậy, rời khỏi văn phòng chính quyền thành phố. Khi bước ra, Trương Dịch không khỏi cảm thán: "Quốc gia này thực sự tự do, sức mạnh của tư bản vượt xa những gì tôi tưởng tượng."