← Quay lại trang sách

Chương 1092 Chương 1092

Tử Khê, cô không thể nào không biết anh ấy chứ? Anh ấy là Trương Dịch đó!" Lâm Vũ Hàm kích động nói.

Lý Tử Khê chỉ nhàn nhạt gật đầu cười với Trương Dịch: "Chào anh Trương."

Trương Dịch cảm thấy có chút kỳ quái.

Không phải do Trương Dịch tự kỷ, cảm thấy mỗi người phụ nữ chỉ cần không phải thích phụ nữ thì đều nên vô cùng nhiệt tình với hắn.

Trong lòng anh không khỏi thầm than một tiếng đáng tiếc, bộ dạng xinh đẹp như vậy mà lại thích phụ nữ.

"Ừm, chào cô Lý." Trương Dịch cười nhạt, cũng không nói thêm gì.

Hắn cũng không có hứng thú lấy lòng phụ nữ.

Sau khi Lý Tử Khê chào hỏi đơn giản, liền đi qua gọi bọn nhỏ trở về lớp học.

Trương Dịch nói với Lâm Vũ Hàm: "Cô với cô ấy mỗi ngày đều ở cùng nhau à?"

Lâm Vũ Hàm gật gật đầu, "Đúng vậy, sao thế?"

"Tối đến tốt nhất vẫn nên cẩn thận một chút. Sau khi rời giường thì kiểm tra xem cửa sổ có khóa kỹ không. Nếu đi đến nơi hẻo lánh thì tốt nhất không nên đi một mình với cô ấy. Ngoài ra, chú ý xem xung quanh cô ấy có gậy gộc gì không."

Lâm Vũ Hàm tuy là một cô gái đơn thuần đáng yêu, nhưng cũng không ngốc, cô ta cũng thường xuyên lên mạng, lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của Trương Dịch.

Trong nháy mắt, mặt cô ta đỏ bừng, không ngờ người thương nhân thành đạt mà cô ta sùng bái như thế cũng có một mặt "đen tối" như vậy.

Cô ta nhịn không được liếc Trương Dịch một cái, hờn dỗi nói: "Anh nói gì vậy! Tử Khê không phải loại người đó. Em với cô ấy đã ở cùng nhau ba tháng rồi, cô ấy không phải như anh nói đâu."

Ba tháng? Chà, cô ta định thả dây dài câu cá lớn à! Ghê gớm ghê gớm!

Trương Dịch vẻ mặt nghiêm túc gật gật đầu.

Lâm Vũ Hàm trực tiếp che mặt.

Trương Dịch trước mắt, không giống như trong tưởng tượng của cô ta!

Rõ ràng là đại gia giàu nhất cả nước, vậy mà cũng có một mặt như vậy.

Nhưng cảm giác này, ngược lại càng thêm gần gũi, bình dị.

Nghĩ lại cũng đúng, kỳ thật hai người tuổi tác chênh lệch cũng không phải quá lớn, bây giờ Trương Dịch cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, cùng lắm thì cô ta gọi hắn một tiếng anh trai thôi mà.

"Cô ấy rất bình thường mà!"

Lâm Vũ Hàm lầm bầm, sau đó giải thích với Trương Dịch: "Thật ra, thái độ của cô ấy đối với anh cũng có nguyên nhân."

Lâm Vũ Hàm giải thích với Trương Dịch.

Thì ra sau khi bọn họ đến Đại Thanh Sơn, thường xuyên gặp phải một số doanh nhân hoặc cán bộ, con cái nhà giàu đến đây.

Ban đầu hai người họ đều rất hoan nghênh, cho rằng họ đến đây để cống hiến tình yêu thương, giúp đỡ địa phương phát triển.

Nhưng không ngờ, những người đó về cơ bản sau khi đi một vòng, đều sẽ gọi tất cả trẻ con trong thôn tới, cùng nhau chụp ảnh, giơ biểu ngữ.

Kết quả chụp ảnh xong, tùy tiện bỏ lại mấy thùng mì ăn liền và nước khoáng rồi rời đi.

Lâm Vũ Hàm nói: "Trước đây còn có một nữ nghiên cứu sinh từ nước ngoài về, lúc đầu bọn em còn tưởng rằng cô ấy cũng đến dạy học như bọn em. Nhưng hàng năm cô ấy đều đến, chụp ảnh xong liền rời đi. Hơn nữa mỗi lần cô ấy đến cũng không quan tâm bọn trẻ trong núi có bận hay không, đều yêu cầu trưởng thôn gọi bọn họ tới chụp ảnh cùng cô ấy."

"Kết quả mấy năm liền như vậy, không chỉ làm chậm trễ thời gian của mọi người, còn khiến cho bọn nhỏ bắt đầu bài xích giáo viên. Hai đứa em phải mất rất lâu mới có được sự tin tưởng của bọn họ đấy!"

Nghe Lâm Vũ Hàm nói xong, Trương Dịch lập tức hiểu được vì sao thái độ của Lý Tử Khê đối với hắn lại lạnh nhạt như vậy.

Chắc cô ta đã coi Trương Dịch cũng là loại thương nhân vô lương tâm tới đây chụp ảnh sống ảo.

"Không có nơi nào có thể dựa vào sự trợ giúp bên ngoài mà phát triển được. Cho cá không bằng dạy cách câu cá, trừ phi khiến cho người dân nơi này thật sự nắm giữ được kỹ năng làm giàu, nếu không thì cho bao nhiêu tiền bạc cùng vật tư cũng đều là vô ích." Trương Dịch nói.

Lâm Vũ Hàm kích động liên tục gật đầu, ánh mắt sáng rực nhìn Trương Dịch.

"Vậy nên, Trương Dịch tiên sinh, anh lợi hại như vậy, lần này đến đây có thể giúp đỡ người dân nơi này được không?"

“Danh tiếng của Trương Dịch tiên sinh ở bên ngoài rất tốt, mấy năm nay anh đã làm không ít việc thiện, được công nhận là doanh nhân có tâm.”

“Hơn nữa anh là người giàu nhất cả nước, cũng có đủ năng lực kinh tế để giúp Đại Thanh Sơn thoát nghèo làm giàu.”

Trương Dịch nghe được những lời này, đưa tay làm một động tác im lặng.

"Sau này đừng lúc nào cũng gọi tôi là Trương Dịch tiên sinh nữa, nghe xa lạ quá. Gọi tôi là anh Trương Dịch đi! Tôi lớn hơn cô mấy tuổi, cũng không tính là chiếm tiện nghi của em."

Lâm Vũ Hàm nghe được những lời này, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Trương Dịch, mặt lập tức đỏ bừng.

Trời ạ, anh ấy... Anh ấy muốn mình gọi anh ấy là anh trai sao? Anh ấy chính là Trương Dịch đó!