← Quay lại trang sách

Chương 1135 Chương 1135

Suy nghĩ của Trương Dịch bỗng liên tưởng đến những bộ phim khoa học viễn tưởng hắn từng xem, nơi người máy tuân theo những định luật cơ bản của robot. Hắn bật cười khẽ, hỏi tiếp:

“Cô nói những người nhân tạo này rất giống thật. Vậy chúng có thể chân thật đến mức nào?”

Nguyệt Thần trả lời không chút do dự:

“Về mặt ngoại hình, người nhân tạo có thể đạt đến mức độ mô phỏng 100%. Tuy nhiên, nếu ý ngài đang ám chỉ khả năng khác, tôi xin phép trả lời rằng ngoài việc không thể có cấu tạo sinh học như con người, các năng lực còn lại của chúng đều rất bình thường.”

Trương Dịch hơi bất ngờ trước sự thẳng thắn của cô:

“Ý cô là… người nhân tạo thậm chí còn có thể sinh con sao?”

“Đương nhiên là có thể!” Nguyệt Thần gật đầu nhẹ nhàng.

Chỉ cần có đầy đủ linh kiện và thiết bị, người nhân tạo có thể tự tiến hành sinh sôi mà không cần đến quá trình mang thai như sinh sản động vật. Điểm khác biệt duy nhất là quá trình này diễn ra nhanh hơn rất nhiều.

Trương Dịch hiểu rõ ý của Nguyệt Thần.

Trên thực tế, phương thức này chẳng khác gì sự tự chủ sinh sản. Xét một cách nào đó, người nhân tạo tự phục chế bản thân không khác mấy so với quá trình sinh sản tự nhiên của động vật.

"Khoa học kỹ thuật tương lai thực sự rất kỳ diệu! Nếu như vậy, con người chỉ cần nắm giữ năng lực sản xuất mạnh mẽ, chẳng phải là không cần làm gì mà vẫn đủ đầy sao?" Trương Dịch cảm thán.

"Đúng vậy," Nguyệt Thần đáp. "Trong tương lai, mỗi người đều sẽ có một người máy chuyên phục vụ riêng. Nhân loại chỉ cần hưởng thụ cuộc sống, không cần lao động vất vả nữa."

Trương Dịch hít một hơi thật sâu, ánh mắt lấp lánh ánh sáng rực rỡ. "Cuộc sống như vậy thật sự quá dễ chịu! Một viễn cảnh tốt đẹp đến không tưởng."

Nhưng ngay lúc đó, giọng Nguyệt Thần chợt xen vào, phá tan cảm giác lạc quan: "Đó chưa chắc đã là chuyện tốt."

Trương Dịch ngạc nhiên, rồi cười cợt: "Ồ? Cuộc sống dễ chịu như vậy mà cô cho rằng không tốt? Chẳng lẽ muốn để nhân loại chúng tôi mỗi ngày phải liều mạng kiếm cơm mới được gọi là tốt à?"

Nguyệt Thần hiếm khi có biểu cảm nghiêm trọng như lúc này. Cô lắc đầu và nói:

"Không phải vậy. Tôi nhớ Hạ quốc có một câu cổ ngữ rất hay: ‘Sinh vào khốn khó, chết vào yên vui.’ Nếu cuộc sống của con người trở nên quá nhàn nhã, đến mức không cần làm gì mà vẫn hạnh phúc, họ sẽ dần mất đi ý nghĩa tồn tại. Nhân loại như vậy sẽ đi đến diệt vong."

Lời nói của Nguyệt Thần như sấm vang trong đầu Trương Dịch.

"Diệt vong? Cô nói nghiêm trọng quá rồi. Chẳng lẽ loài người lại dễ dàng biến mất như vậy?"

Trên thực tế, Trương Dịch thừa nhận rằng trong vũ trụ bao la, không gì có thể tồn tại vĩnh cửu.

Ngay cả các ngôi sao cũng sẽ tàn lụi, trở thành những vì sao lùn trắng cô độc, huống chi một loài sinh vật nhỏ bé như con người.

"Nhưng tại sao?" Hắn hỏi, giọng không giấu được sự bối rối.

"Bởi vì họ sẽ không còn tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống. Không cần lao động, không cần suy nghĩ, từ lúc sinh ra, mọi thứ đều được người máy lo liệu. Họ sống trong điều kiện vật chất tối ưu, nhưng một ngày nào đó, khi đã quá chán ghét thế giới này, họ sẽ chọn cách rời đi."

"Những con người ấy, sự tồn tại của họ chỉ như một cách để duy trì sự tồn tại của loài người, không hơn không kém."

Trương Dịch vừa đi chậm rãi qua kho hàng khổng lồ cùng Nguyệt Thần, vừa lắng nghe cô nói về viễn cảnh tương lai. Trong lòng hắn không khỏi dậy lên những suy nghĩ phức tạp.

Tương lai lại có thể như thế sao?

Hắn từng nghĩ rằng một ngày nào đó, loài người sẽ đối đầu với trí tuệ nhân tạo trong một cuộc chiến sinh tử. Sau trận chiến, con người sẽ hoặc thắng lợi hoặc trở thành nô lệ cho trí tuệ nhân tạo, như trong những bộ phim khoa học viễn tưởng. Nhưng từ lời của Nguyệt Thần, tương lai đó lại hoàn toàn khác biệt.

Đột nhiên, một câu hỏi nảy ra trong đầu Trương Dịch, khiến hắnkhông khỏi phân vân.

Nguyệt Thần thực sự là gì? Cô từ đâu đến? Hệ thống bất ngờ xuất hiện trong đời hắn vào ngày hôm đó là một dạng tồn tại ra sao? Liệu có phải cô là một vị thần bí ẩn, hay một thực thể vượt xa hiểu biết của con người?

Với Trương Dịch, sự tồn tại của những công nghệ này từ trước đến nay luôn là điều hắn ít muốn bận tâm. Chúng từ đâu đến, ai đã tạo ra chúng – tất cả đều không quan trọng. Điều duy nhất hắn cần biết là chúng hoạt động hiệu quả và mang lại lợi ích thiết thực cho mình.

“Nếu cố gắng suy nghĩ quá nhiều về những thứ huyền bí này, không chỉ mất thời gian mà đôi khi còn chẳng thể tìm được câu trả lời,” Hắn tự nhủ. Dẫu vậy, trong cuộc trò chuyện hôm nay với Nguyệt Thần, khi chạm đến chủ đề tương lai, hắn không kiềm được tò mò mà thuận miệng hỏi thử xem liệu cô có thể tiết lộ điều gì không.

Nguyệt Thần không trực tiếp trả lời, chỉ nhẹ nhàng đáp:

“Hiện tại, có một số điều vẫn còn quá sớm để ngài biết. Khi ngài đạt đến giai đoạn thứ ba của hệ thống, tôi sẽ nói cho ngài tất cả.”

Trương Dịch nhún vai, tỏ vẻ không quá bất ngờ:

“Xem ra sự thật mà cô nhắc đến hẳn phải rất chấn động, đến mức ngay cả tôi cũng chưa đủ tư cách để biết sao?”

Nguyệt Thần khẽ cười, một nụ cười rạng rỡ và đầy bí ẩn – điều mà Trương Dịch rất ít khi thấy.

“Ngài còn kém xa lắm,” cô đáp, giọng nói pha chút dí dỏm. “Tối thiểu, ngài cần trở thành người sở hữu tài sản khổng lồ nhất thế giới. Khi đó, ngài mới chỉ đặt chân vào ngưỡng cửa của sự thật.”