← Quay lại trang sách

Chương 1236 Chương 1236

Tử Duy lạnh lùng liếc nhìn, chỉ tay thẳng vào mặt Quách Sùng Nghĩa, nghiêm giọng quát:

“Người lớn nói chuyện, con nít không có quyền xen vào! Câm miệng lại!”

Sự áp đảo trong khí thế của Trần Tử Duy khiến Quách Sùng Nghĩa run lên. Dù sao, anh ta cũng chỉ là một kẻ non nớt vừa mới bước chân vào thương trường, làm sao có thể đối chọi với một người từng trải như TrầnTử Duy?

“Khụ khụ... Sùng Nghĩa, lui ra đi!”

Quách Phượng Nghi khó nhọc lên tiếng.

Ông ngước mắt nhìn Trần Tử Duy, giọng đầy cay đắng:

“Không ngờ... Không ngờ từ đầu, mỗi bước đi của chúng ta đều bị họ đoán trước. Thì ra trong nội bộ đã có kẻ phản bội. Trần Tử Duy, cả trong mơ tôi cũng không nghĩ cậu lại phản bội MediaTek! Cậu quên rằng, gia tộc nhà họ Trần cũng có phần trong sự thành lập của MediaTek hay sao?”

Trần Tử Duy cười lạnh, giọng nói mang đầy vẻ khinh thường:

“Tất nhiên tôi nhớ rõ! Nhưng tôi cũng hiểu rằng, cùng chung hoạn nạn thì dễ, mà chia sẻ vinh hoa phú quý lại quá khó. Khi xưa, ông hứa hẹn đủ điều với ba tôi. Nhưng rồi ông có thực hiện không? Chẳng có gì cả!”

“Sau khi MediaTek được thành lập, việc đầu tiên ông làm là tìm cách loại bỏ những người từng dốc sức gây dựng nó. Đến cả tôi đã cống hiến hết mình suốt hơn mười năm qua để gồng gánh tập đoàn, cũng không thoát. Chỉ vì muốn nhường chỗ cho đứa cháu trai chẳng biết gì của ông, ông muốn gạt tôi đi? Vì sao chứ?”

“MediaTek này đâu phải của riêng nhà họ Quách! Tôi cũng có quyền thừa kế như bất cứ ai!”

Đôi mắt của Trần Tử Duy ánh lên vẻ cay nghiệt, lạnh lùng. Lần đầu tiên trong đời, hắn ta thể hiện hết nỗi bất mãn của mình trước mặt Quách Phượng Nghi.

“Bước đến ngày hôm nay, đều là do ông ép tôi mà thôi!”

Quách Phượng Nghi trừng mắt nhìn hắn ta hồi lâu mà không nói gì. Đến nước này, dù nói thêm điều gì cũng vô ích. Hai người họ giờ đây đã đứng ở hai bờ chiến tuyến, Trần Tử Duy là kẻ chiến thắng, còn ông chỉ là kẻ bại trận.

Ông mệt mỏi tựa người vào xe lăn, nụ cười nửa vời hiện lên trên gương mặt đầy nếp nhăn. Trong đầu ông thoáng hiện lại hình ảnh mười ba năm trước, khi chàng thanh niên trẻ tuổi này vừa bước vào tập đoàn trở thành thư ký của ông.

Khi ấy, ông từng nghĩ đến việc bồi dưỡng Trần Tử Duy thành người kế nhiệm. Nhưng càng về sau, khi tuổi già kéo đến, lòng dạ ông càng trở nên hẹp hòi. Chỉ cần nghĩ đến việc tập đoàn mà ông dày công gây dựng rơi vào tay người ngoài, ông không thể nào chấp nhận được.

“Thôi bỏ đi, bỏ đi!” Ông cười chua chát.

Thế giới này, có bao nhiêu chuyện có thể phân định rõ ràng ai nợ ai nhiều hơn, ai nợ ai ít hơn? Nếu đã trở thành kẻ thù, chi bằng quên đi mọi thứ trong quá khứ.

“Cậu đến đây hôm nay là để khoe khoang chiến thắng của mình sao? Nếu vậy thì chúc mừng, cậu thắng rồi đấy! Giờ cậu có thể đi được rồi.

Tôi sẽ chờ xem, dưới tay cậu, MediaTek sẽ trở thành cái gì!”

“Còn tôi sẽ rút lui khỏi sân khấu. Chỉ là một ông già vô dụng ngồi bên lề cuộc chơi mà thôi.”

Quách Phượng Nghi khép mắt lại, ông đã quá mệt mỏi. Ở độ tuổi hơn tám mươi, dù đã nhờ đến những phương pháp công nghệ sinh học để duy trì sức khỏe, ông vẫn không thể nào chống lại sự thật rằng cơ thể mình đã kiệt quệ. Đòn giáng nặng nề này khiến ông hoàn toàn sụp đổ. Ông biết bản thân không còn sức để đối đầu với Trương Dịch nữa.

Trần Tử Duy nhún vai, bình thản nói:

“Nhưng sự thật không đơn giản như ông nghĩ đâu.”

Quách Phượng Nghi mở mắt, giọng nói xen lẫn sự giận dữ:

“Cậu muốn gì nữa? Tôi đã đồng ý nhường ghế chủ tịch cho cậu rồi. Cậu còn đòi hỏi gì từ tôi nữa?”

“Thôi nào, ông Quách! Ông thừa biết tôi muốn gì mà.”

Khóe môi Tử Duy nhếch lên, ánh mắt đầy giễu cợt:

“Đến lúc này rồi, giả vờ ngây ngô chẳng có ý nghĩa gì cả. Dù ông đã rời khỏi vị trí lãnh đạo, nhưng trong tay ông vẫn còn giữ 28% cổ phần của MediaTek. Điều đó có nghĩa là ông vẫn nắm trong tay một mối đe dọa lớn.”

“Tôi sẽ không ngu ngốc đến mức làm việc cật lực chỉ để rồi bị đá khỏi ghế chủ tịch!”

Lời nói của Trần Tử Duy như xuyên thẳng vào suy nghĩ của Quách Phượng Nghi, khiến sắc mặt ông trở nên tái nhợt.

“Cậu muốn cổ phần của nhà họ Quách?”

“Đừng mơ!” Ông bất chợt gầm lên, giọng nói đầy giận dữ.

Cổ phần của MediaTek là tài sản cuối cùng mà ông có, cũng là niềm kiêu hãnh cuối cùng của ông. Nếu bán hết chỗ cổ phần này đi, ông còn gì để bám víu?

Nó giống như lý do mà nhiều người già thà chết trong căn nhà cũ kỹ, đầy rêu phong còn hơn chuyển đến một nơi mới. Những gì họ giữ lại không chỉ là tài sản, mà còn là cả một cuộc đời đầy ý nghĩa phía sau.

Đối với Quách Phượng Nghi, MediaTek không chỉ là một tập đoàn, mà còn là tâm huyết cả đời, nơi lưu giữ tất cả những ký ức, vinh quang và lịch sử đấu tranh của ông. Mất đi MediaTek, ông thậm chí chẳng còn tư cách để tự hào về quá khứ của mình. Nếu người đời nhắc đến MediaTek, cái tên Quách Phượng Nghi giờ đây chỉ gắn liền với danh hiệu “kẻ thất bại bán rẻ cổ phần.”

Trần Tử Duy thừa biết phản ứng này của ông. Gắn bó với Quách Phượng Nghi hơn mười năm, thậm chí từ nhỏ đã biết ông, hắn ta hiểu rõ tính cách độc đoán và cố chấp của ông hơn bất kỳ ai. Vì vậy, hắn ta chẳng có ý định thuyết phục. Thay vào đó, hắn ta sẽ để thực tế lên tiếng.

Nhìn thấy thái độ bất hợp tác của Quách Phượng Nghi, Trần Tử Duy chỉ nhún vai, lùi lại vài bước, giọng điệu thoáng vẻ giễu cợt:

“Không sao cả, tôi chỉ đưa ra một gợi ý thôi. Thật ra, tôi có rất nhiều thời gian. Nhưng ông đừng quên, cổ phiếu của MediaTek hiện giờ mỗi ngày một rớt giá. Các cổ đông còn đang tìm mọi cách bán tháo cổ phần của họ.”