Chương 1243 Chương 1243
Việc xâm nhập vào nền kinh tế NB không hề dễ dàng. Để kiểm soát Đảo Đông Cực, Trương Dịch đã gần như huy động toàn bộ tài chính, cùng sự hỗ trợ từ Ngân hàng Trung Dân và các nguồn vốn trong và ngoài nước. Nhưng nền kinh tế NB mạnh gấp hàng chục lần Đảo Đông Cực.
Trương Dịch không vội. Với Nguyệt Thần trong tay, hắn chỉ cần tìm cách xâm nhập vào một lĩnh vực cụ thể. Thời gian còn dài, hắn tin rằng một ngày nào đó, hắn sẽ chiếm lĩnh thị trường tại đây.
Chuyến đi NB lần này của Trương Dịch có hai mục tiêu chính: đầu tiên là tìm ra kẻ đứng sau muốn ám sát hắn, và thứ hai là mở rộng hoạt động của Tập đoàn Thịnh Thế.
Hiện tại, các sản phẩm của Thịnh Thế tại NB không đạt được doanh số như kỳ vọng, thậm chí còn thấp hơn thị trường Mỹ. Ở Mỹ, điện thoại Kỳ Tích đã trở thành một hiện tượng, nhưng tại Nhật, nó lại không đạt doanh thu tốt. Hệ sinh thái mới của Thịnh Thế, bao gồm TV, tủ lạnh, máy giặt và xe điện, cũng không có sự đột phá.
Lôi Tuấn từng giải thích rằng NB rất mạnh tay trong việc bảo vệ doanh nghiệp trong nước. Thâm nhập vào thị trường này, đặc biệt là mảng công nghiệp là một thách thức lớn.
Trương Dịch quyết định tự mình tìm hiểu xem vấn đề nằm ở đâu và phải bắt đầu từ góc độ nào.
Trước khi đi, hắn hiểu rõ chuyến đi này sẽ tiềm ẩn rủi ro. Nhưng có Nguyệt Thần trợ giúp Trương Dịch gần như bất khả xâm phạm, trừ khi đối phương sử dụng các loại vũ khí hạng nặng. Nhưng những người đi cùng hắn đều là người thường, không thể đối phó với các tình huống nguy hiểm như vậy.
Vì thế, Trương Dịch quyết định không đưa các bạn gái đi cùng. Dù Ba Ba và Triệu Thế Hy liên tục khóc lóc, năn nỉ, hắn vẫn không đồng ý. Cuối cùng để dỗ dành họ, hắn phải "bận rộn chăm sóc" hai cô một lúc lâu, đến mức cả hai mệt mỏi không thể đeo bám hắn thêm nữa.
Nguyệt Thần cũng đã chuẩn bị kỹ càng cho chuyến đi này. Một buổi chiều, Trương Dịch tự lái xe đến nhà máy ở Vịnh Đại Hạ.
Nhà máy trông rất bình thường từ bên ngoài, thậm chí một số chỗ còn có dấu vết gỉ sét. Nhưng không ai ngờ rằng, bên trong đó là một khu phức hợp công nghệ cao, hiện đại chẳng kém gì những thành phố tương lai.
"Nhà máy bí mật ở Đảo Đông Cực đang được xây dựng. Hiện tại, nhà máy Vịnh Đại Hạ gần như không thể chứa hết lượng sản phẩm của chúng ta nữa. Dự kiến việc chuyển giao cơ sở sản xuất sẽ hoàn thành trong ba tháng tới." Nguyệt Thần nói với Trương Dịch.
Đúng vậy, nhà máy ở Vịnh Đại Hạ ban đầu được xây dựng chủ yếu để sản xuất loại thuốc kéo dài tuổi thọ mà Trương Dịch đang phát triển. Song để lấp đầy khoảng cách công nghệ giữa hiện tại và tương lai, hắn buộc phải bắt đầu từ việc cải tiến nền công nghiệp cơ bản.
Sau hơn một năm, nhà máy đã sản xuất ra hàng chục ngàn sản phẩm chính và phụ, trong đó thậm chí có cả hai mẫu robot khổng lồ. Với quy mô không nhỏ, nhà máy giờ đây bắt đầu quá tải.
Hơn nữa, Vịnh Đại Hạ nằm ở Thiên Hải rất dễ bị chú ý. Trương Dịch lo ngại rằng sớm muộn gì bí mật tại đây cũng sẽ bị phát hiện. Việc chuyển địa điểm là điều không thể tránh khỏi.
Với hắn, Đảo Đông Cực là lựa chọn tối ưu. Ở đó chỉ cần có tiền, mọi thứ đều trở nên dễ dàng. Đây chính là lợi ích lớn nhất trong một xã hội do vốn chi phối.
"Lần này sang NB, tôi cần đưa ít nhất ba mươi người đi cùng. Những robot của cô đã chuẩn bị xong chưa? Hy vọng chúng sẽ không làm tôi thất vọng, ít nhất phải vượt qua được các khâu kiểm tra an ninh mà không bị phát hiện." Trương Dịch nhấn mạnh.
Mọi người đi cùng hắn lần này đều phải là robot. Hắn không muốn bất kỳ thuộc hạ nào của mình phải chịu tổn thương ở đó.
Nguyệt Thần đáp, giọng lạnh lùng nhưng đầy tự tin:
"Xin ngài cứ yên tâm! So với công nghệ cơ khí của chúng ta, việc phát triển công nghệ giả lập chỉ là điều hết sức cơ bản.
Trong tương lai, con người thậm chí có thể chuyển ý thức của mình vào robot. Để làm được điều đó, chất lượng robot phải đạt mức cực kỳ cao."
"Tôi có thể đảm bảo, khi nhìn thấy những robot này, ngài sẽ rất hài lòng!"
"Thật không? Vậy tôi nhất định phải kiểm tra xem sao," Trương Dịch cười nói.
Đứng trước cổng nhà máy, hắn ra lệnh cho Nguyệt Thần mở cửa.
Bước vào trong, Trương Dịch nhận ra hôm nay nhà máy yên tĩnh hơn thường lệ. Đằng sau cánh cửa lớn, ba mươi người mặc vest đen, đeo kính râm, đứng thành hàng ngay ngắn, gương mặt nghiêm nghị như những vệ sĩ chuyên nghiệp.
Nổi bật hơn còn có hai người phụ nữ mặc vest xám, trông như thư ký hoặc nhân viên văn phòng.
Mặc dù biết rõ tất cả đều là robot, Trương Dịch vẫn không khỏi kinh ngạc. Lần đầu nhìn thấy, hắn gần như không thể nhận ra chúng không phải con người.
"Đây là toàn bộ rồi sao?"
"Vẫn còn một số robot dự phòng đang được lưu trữ trong kho," Nguyệt Thần trả lời.
Trương Dịch tiến lại gần một trong những robot nam, đưa tay chạm vào khuôn mặt hắn h ta. Làn da nhân tạo có cảm giác rất giống thật, đến mức khiến hắn phải thốt lên: "Đáng tiếc là nó không có nhiệt độ. Lạnh ngắt như băng!"
Nguyệt Thần giải thích:
"Đó là vì nguồn điện chưa được kích hoạt. Ngài có muốn thử không?"
"Chắc chắn rồi."
"Được, tôi sẽ kích hoạt nguồn điện ngay."
Ngay sau lệnh của Nguyệt Thần, ánh sáng xuất hiện trong mắt các robot, khiến chúng không còn vẻ vô hồn như trước.
"Họ cần nhận lệnh từ ngài thì mới bắt đầu hành động." Nguyệt Thần nói tiếp.
"Nhưng nếu mọi thứ phải chờ lệnh, chẳng phải sẽ trông rất máy móc sao?" Trương Dịch đặt câu hỏi, ánh mắt không rời những "vệ sĩ" vừa được kích hoạt.
"Tôi có thể lập trình để họ hành động như những vệ sĩ hay nhân viên bình thường. Chỉ cần một đoạn mã rất đơn giản là đủ," Nguyệt Thần trả lời.
"Trí thông minh của họ có cao không? Ý tôi là, liệu họ có khả năng tự suy nghĩ không?" Trương Dịch hỏi.
"Theo chương trình mà tôi thiết kế, họ có thể thực hiện những phán đoán cơ bản và chọn giải pháp tối ưu nhất cho từng tình huống. Nhưng về bản chất, họ vẫn chỉ tuân theo các mệnh lệnh ngài đưa ra, chứ không có khả năng tự suy nghĩ," Nguyệt Thần giải thích.
Trương Dịch gật đầu hài lòng.
"Vậy cũng tốt."
Nguyệt Thần tiếp tục:
"Tuy nhiên, nếu ngài muốn có những robot thông minh hơn với khả năng tự suy nghĩ, điều đó sẽ được mở khóa khi hệ thống tiến tới giai đoạn ba."
Vừa kiểm tra những robot này, Trương Dịch vừa hỏi một cách hờ hững:
"Nhưng nếu robot có thể tự suy nghĩ, vậy chúng khác gì con người chứ?"
Câu hỏi làm Nguyệt Thần im lặng trong giây lát.
Nhìn những robot được chế tạo gần như hoàn hảo, Trương Dịch không khỏi kinh ngạc. Từng chi tiết nhỏ nhất trên cơ thể chúng đều không có bất kỳ khuyết điểm nào. Thậm chí, chúng có cả lông măng và lỗ chân lông. Khi kích hoạt nguồn điện, làn da chúng sẽ có nhiệt độ, khiến cảm giác khi chạm vào không khác gì da người.
Ngoài việc không thể sinh con, những cơ thể này gần như không khác gì con người.
Sau khi kiểm tra hai robot nam, Trương Dịch tỏ ra rất hứng thú khi tiến đến xem xét hai robot nữ.
Một người là phụ nữ Á Đông với mái tóc đen dài được búi cao, dáng người thanh lịch, mang giày cao gót đen, chiều cao khoảng 1m7. Người còn lại là một cô gái phương Tây với mái tóc vàng óng xoăn bồng bềnh, thân hình quyến rũ nổi bật.
Rõ ràng, để phù hợp với danh tiếng hào hoa của Trương Dịch, hai robot này được thiết kế vô cùng tinh xảo xinh đẹp, thậm chí mức độ hoàn thiện còn vượt xa các mẫu robot vệ sĩ thông thường.