← Quay lại trang sách

Chương 1246 Chương 1246

Không vòng vo, Trương Dịch đi thẳng vào vấn đề: “Tôi nghe nói, gần đây NB đang mở thầu dự án xe công vụ. Tôi muốn tham gia vào dự án này. Tuy nhiên, Thịnh Thế chưa có nhiều hoạt động tại NB, vì vậy hy vọng ngài có thể giới thiệu tôi đến gặp các bên liên quan.”

Nghe vậy, Matsumoto không giấu được sự kinh ngạc. Xe công vụ của Nhật từ lâu vốn là sân chơi riêng của Toyota và Honda.

Trong lịch sử, NB hiếm khi mua sắm số lượng lớn sản phẩm từ nước ngoài. Họ chỉ sử dụng một số thương hiệu xe sang quốc tế, như Rolls-Royce cho việc tiếp đón khách ngoại giao.

Thông lệ này đã quá rõ ràng, đến mức các hãng xe hơi trên thế giới thường không bận tâm đến các cuộc đấu thầu tương tự.

Nhưng việc Trương Dịch chủ động tìm gặp và đề xuất tham gia vào đấu thầu lần này khiến Matsumoto Shinta không khỏi cảm thấy bất thường.

Ông không tin Trương Dịch thật sự đến chỉ vì muốn đấu thầu. Một chuyện mà ngay cả một đứa trẻ cũng hiểu rằng cơ hội thành công là rất mong manh.

Vậy mục đích thực sự của Trương Dịch là gì?

Matsumoto Shinta suy nghĩ một hồi nhưng vẫn không tìm được câu trả lời.

Thấy biểu cảm băn khoăn của đối phương, Trương Dịch cười nhẹ và hỏi:

“Có gì khó khăn sao?”

Matsumoto Shinta lập tức cười xòa:

“Không có gì cả. Với danh tiếng lẫy lừng của tập đoàn Thịnh Thế, chúng tôi rất hoan nghênh nếu các anh muốn tham gia đấu thầu xe công vụ của NB. Nhưng tôi không trực tiếp phụ trách việc này.”

“Chỉ cần ngài giúp tôi liên hệ với người có thẩm quyền để biết những tài liệu cần chuẩn bị là được.” Trương Dịch nói, giọng điềm tĩnh.

Matsumoto Shinta gật đầu lia lịa:

“Không thành vấn đề! Tôi sẽ sớm liên lạc với họ và trả lời ngài ngay.”

Trương Dịch gật đầu hài lòng:

“Vậy thì tốt, cảm ơn ngài đã giúp đỡ.”

“Ngài khách sáo quá rồi!”

Sau cuộc gặp, Trương Dịch rời đi, còn Matsumoto Shinta thì nhìn theo bóng hắn, trong đầu ngập tràn suy nghĩ.

Ông không hiểu nổi Trương Dịch đang toan tính điều gì.

Suy đi tính lại một hồi, Matsumoto Shinta nhấc điện thoại và gọi cho bộ trưởng Higashi Tsuji.

“Chào ngài bộ trưởng, tôi vừa có cuộc gặp với Trương Dịch. Anh ta đề nghị được tham gia đấu thầu xe công vụ của chúng ta. Ngài nghĩ sao về chuyện này?”

Bộ trưởng nghe xong, không giấu nổi sự bất ngờ. Ông hít sâu một hơi, rồi chậm rãi đáp:

“Tôi vừa xem tin tức về anh ta hôm qua. Không ngờ hôm nay anh ta đã tìm đến chúng ta. Tôi nghĩ đã hiểu được mục đích của anh ta rồi. Hừ, chẳng qua chỉ là một mánh khóe nhỏ thôi.”

Matsumoto Shinta vội nói lời tâng bốc:

“Không hổ danh bộ trưởng! Ngài đúng là nhìn thấu mọi việc chỉ trong chớp mắt. Còn tôi thì quá ngu muội, vẫn chưa hiểu anh ta muốn gì. Xin ngài chỉ giáo thêm!”

Ở NB, nịnh nọt cấp trên là một kỹ năng sống còn trong môi trường công việc.

Các mối quan hệ cấp trên - cấp dưới ở đây rất khắt khe, nếu làm phật lòng sếp, việc bị khiển trách hay thậm chí lăng mạ trước mặt người khác là điều bình thường.

Bộ trưởng khẽ cười, giải thích:

“Ngày hôm qua Trương Dịch vừa tuyên bố sẽ mở rộng tập đoàn Thịnh Thế ra toàn Châu Á. Đương nhiên mục tiêu chính của anh ta chính là NB!”

“Ai cũng biết rằng các doanh nghiệp của chúng ta luôn dẫn đầu thế giới. Đặc biệt, Toyota là một trong những thương hiệu xe hơi giá trị nhất toàn cầu.”

“Lần này, anh ta chủ động muốn tham gia đấu thầu xe công vụ chỉ để phát đi tín hiệu. Anh ta đang ngầm tuyên bố rằng, mục tiêu tiếp theo của anh ta chính là ngành công nghiệp ô tô của chúng ta!”

Matsumoto Shinta nghe vậy liền giật mình:

“Hóa ra là như vậy! Thật đáng ghét, làm sao anh ta dám có tham vọng lớn đến thế? Đúng là mơ mộng hão huyền!”

Bộ trưởng bật cười lớn:

“Ha ha, Matsumoto, anh sang Trung Quốc một thời gian mà việc dùng thành ngữ đã thành thạo ghê nhỉ!”

Matsumoto cười ngượng, nói lời khiêm tốn:

“Ngài quá khen rồi. So với tài năng của ngài, tôi chỉ như đom đóm trước ánh mặt trời thôi!”

“Anh khiêm tốn quá đấy, Matsumoto!” Bộ trưởng mỉm cười đắc ý, nhưng nét mặt dần trở nên nghiêm túc.

“Dù thế nào, chuyện này vẫn rất đáng lo ngại. Sau cuộc chiến kinh tế ở Đảo Đông Cực, chúng ta buộc phải nhìn nhận lại sức mạnh đáng gờm của doanh nhân Trung Quốc này.”

“Vì anh ta kiên quyết không niêm yết công ty lên sàn chứng khoán, nên rất khó để đo lường thực lực thật sự của Thịnh Thế. Nhưng qua chiến dịch thao túng Đảo Đông Cực, khả năng và tiềm lực của Trương Dịch đã thể hiện rõ, không thua kém gì một quốc gia nhỏ.”

“Giờ đây, sau chiến thắng lớn ở Đảo Đông Cực và thu về khối tài sản khổng lồ, mục tiêu tiếp theo của anh ta lại nhắm vào các hãng xe NB. Chúng ta phải hết sức cẩn thận!”

Nghe vậy, Matsumoto Shinta lập tức nịnh bợ:

“Ngài quả thật nhìn thấu mọi chuyện, nhanh chóng bóc trần âm mưu của Trương Dịch! Tôi tin rằng NB nhất định sẽ đập tan dã tâm của anh ta.”

Hai người càng nói càng hăng, hoàn toàn quên mất rằng chức trách của họ chỉ là phát ngôn viên, không hề có quyền lực thực sự trong các vấn đề thương mại.

Bộ trưởng cười khẩy:

“Việc này tôi sẽ báo cáo lên cấp trên. Còn cậu, hãy theo dõi sát sao động thái của họ!”

Sau cuộc gọi, Bộ trưởng lập tức liên lạc với Bộ trưởng Kinh tế NB, và thông tin này nhanh chóng được truyền tới một căn biệt thự cổ kính dưới chân núi Phú Sĩ.

Trong một đạo trường sáng sủa, một người đàn ông mặc bộ yukata màu xanh đậm đang ngồi thiền trên chiếu tatami. Hắn ta chậm rãi mở mắt khi nhận được tin nhắn từ chiếc điện thoại bên cạnh.

“Thịnh Thế đang có kế hoạch tiến vào thị trường NB.”

Chỉ với một dòng tin nhắn ngắn gọn, ánh mắt của người đàn ông lập tức lóe lên vẻ sắc bén.

“Trương Dịch? Lần trước không giết được hắn, giờ hắn ta lại càng ngông cuồng hơn!”