Chương 1275 Chương 1275
Trương Dịch khẽ cười, ánh mắt sắc lạnh nhìn hình ảnh phản chiếu của Sakata qua gương chiếu hậu: “Loại người như hắn ta, chỉ cần có lợi thì sẽ ngay lập tức nhào vào. Tôi mời uống rượu, bình thường hắn ta còn tranh thủ uống thêm vài ly. Thế mà hôm nay lại từ chối... Cậu nghĩ xem, nguyên nhân là gì?”
Lưu Tử Hào bừng tỉnh: “Anh nói đúng!”
Ánh mắt hắn ta sắc bén hơn, vô thức đưa tay kiểm tra thứ bên hông, một khẩu súng giấu kín.
Ba chiếc xe nối đuôi nhau rời khỏi Akihabara, tiến về khu vực Higashihara.
Nhưng trên con đường trở về biệt thự, Shinji Makuo đã dẫn theo ba trăm sát thủ đang phục kích sẵn.
Để đảm bảo kết liễu Trương Dịch, bọn họ đã trang bị đầy đủ vũ khí hạng nặng. Chỉ cần đoàn xe của hắn xuất hiện trong tầm ngắm, lập tức sẽ bị bắn nát thành từng mảnh.
Trời tối đen, đêm nay không một ngôi sao, không ánh trăng.
Ba trăm sát thủ ẩn mình trong bóng tối, hơi thở nặng nề, chỉ chờ tín hiệu.
Từ đằng xa, đèn xe bất ngờ lóe sáng.
Đoàn xe của Trương Dịch đang đến gần.
Chiếc Rolls-Royce Silver Ghost sang trọng vô cùng nổi bật trong đêm tối, dễ dàng bị nhận diện từ xa.
Khi đoàn xe tiến vào vòng vây, Shinji Makuo lập tức bật dậy, hét lớn: “Hành động!”
Lúc này, bên trong xe, Trương Dịch vẫn đang trò chuyện vui vẻ với những người phụ nữ trong gia đình.
Bất chợt, một loạt âm thanh lốp bốp vang lên từ bên ngoài cửa kính...
"Trời mưa rồi à?"
Trương Dịch khẽ ngẩng đầu lên, mỉm cười bình thản.
Giữa màn đêm đen kịt, chiếc Rolls-Royce Silver Ghost lấp lánh trong ánh lửa dày đặc, trông hệt như một màn pháo hoa đang rực cháy.
Shinji Makuo dẫn theo ba trăm sát thủ từ bụi cỏ ào ra, gào thét điên cuồng, đồng loạt nổ súng nhắm thẳng vào chiếc xe của Trương Dịch.
Trong đêm tối mịt mù, ánh lửa như thiêu rụi cả con đường, từng đốm tàn lửa bắn tung tóe khắp thân xe.
Tuy nhiên, bên trong chiếc Rolls-Royce sang trọng, Trương Dịch vẫn ung dung, không chút hoảng sợ. Hắn chỉ nhẹ nhàng đưa tay gõ vào thân xe, tiếng gõ vang lên rõ ràng giữa cơn mưa đạn đang trút xuống bên ngoài.
"Đây là chiếc xe chống đạn được Nguyệt Thần thiết kế riêng cho tôi, làm từ vật liệu Vibranium. Nó không chỉ chống đạn, mà ngay cả D-bomb cũng không thể xuyên thủng."
Bên ngoài, Shinji Makuo trợn tròn mắt khi thấy chiếc xe vẫn nguyên vẹn trước làn đạn dày đặc. Hắn kinh hãi kêu lên: "Kuso! Không thể nào!"
Dù chiếc xe đi đầu là chống đạn, nhưng hai chiếc phía sau thì không may mắn như vậy. Chỉ trong tích tắc, chúng bị bắn nát không còn nguyên dạng.
Nhưng khi mọi người còn chưa kịp vui mừng, đột nhiên từ những xác xe bị bắn nát, một lực mạnh mẽ bật tung nắp xe, làm tấm chắn văng ra xa.
Hàng chục robot bảo vệ lao ra như tia chớp, ánh kim loại lấp lóe trong bóng tối.
Tiếng hét thất thanh vang lên khắp nơi.
Lớp da nhân tạo trên người những con robot nhanh chóng bị đạn xé rách, để lộ khung thép sáng loáng bên trong. Vì lớp bọc ngoài chỉ là vật liệu mô phỏng hiện đại, nên không thể chống lại hỏa lực dày đặc.
Đám sát thủ của Fuji vốn tưởng đây chỉ là một nhiệm vụ dễ dàng, không ngờ lại gặp phải những "quái vật" như thế này.
Không ai kịp phản ứng, từng người lần lượt gục xuống, ánh mắt vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Tiếng la hét chấn động cả khu rừng, nhưng rồi nhanh chóng rơi vào im lặng chết chóc.
Chỉ trong chớp mắt, ba trăm sát thủ bị tiêu diệt hoàn toàn, không ai có cơ hội phản kháng.
Shinji Makuo nhận ra tình thế đã vượt ngoài tầm kiểm soát, hắn ta gào lên điên cuồng, rút quả lựu đạn bên hông, lao về phía chiếc Rolls-Royce với ý định cùng Trương Dịch đồng quy vu tận.
Nhưng ngay khi hắn vừa rút chốt, cánh cửa xe bật mở.
Một người phụ nữ với dáng vẻ quyến rũ nhưng lạnh lùng bước ra.
Shinji Makuo chỉ kịp thấy một cái bóng lướt qua, rồi cả cơ thể hắn bị đánh bay ra xa, ngã nhào xuống đất.
Một cơn đau thấu xương lan khắp tứ chi, hắn ta kinh hãi phát hiện tay chân mình đã bị vặn gãy hoàn toàn.
Bên trong xe, giọng nói trầm thấp của Trương Dịch vang lên một cách lạnh lẽo: "Giữ hắn lại."
Người phụ nữ không nói một lời, nắm lấy cổ Shinji Makuo lôi xềnh xệch đến trước đầu xe.
Trong ánh mắt hằn học, Shinji Makuovẫn không ngừng gào thét: "Giết tao đi! Làm đi!"
Hắn ta biết mình không thể thoát khỏi số phận, nhưng dù có chết, hắn cũng sẽ không hé răng nửa lời về tổ chức.
Trương Dịch khẽ nhếch môi, giọng nói đều đều nhưng đầy áp lực: "Muốn chết? Cũng được. Nhưng trước đó, hãy đưa tôi thứ tôi cần đã."
Không để hắn kịp phản ứng, nữ trợ lý đã áp tay lên trán Shinji Makuo.
Hai chiếc kim tiêm nhỏ màu bạc từ đầu ngón tay cô ta cắm thẳng vào huyệt thái dương của hắn ta, bắt đầu quá trình trích xuất ký ức.
Shinji Makuo giãy giụa điên cuồng, nhưng mọi thứ đã quá muộn.
Dữ liệu dần dần hiện lên trước mắt Trương Dịch.
"Phú Sĩ hội, Igarashi Jade?"
Chỉ trong chớp mắt, tất cả bí mật về tổ chức Phú Sĩ đã được hắn nắm rõ.
Hóa ra Igarashi Jade chỉ là kẻ thừa hành, đứng sau hắn còn có kẻ khác ra lệnh. Nhưng đêm nay, đã dám ra tay với Trương Dịch thì cái tên đó chắc chắn không thể sống tiếp được.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng như băng.
"Đi thôi. Tối nay, có thù trả thù, có oán báo oán."
Người phụ nữ mở cửa xe, Trương Dịch bước xuống, gương mặt lạnh lẽo không chút cảm xúc.
“Ông chủ!”
Lưu Tử Hào cầm chặt khẩu súng trong tay, bước nhanh đến với vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trương Dịch.
Tận đến hôm nay, đây là lần đầu tiên hắn ta được chứng kiến hình dạng thực sự của những robot vệ sĩ. Trước đó, hắn ta hoàn toàn không biết về sự tồn tại của chúng. Trương Dịch luôn rất cẩn trọng trong việc giữ bí mật, đến mức ngay cả Lưu Tử Hào là cánh tay phải đắc lực, hay những người phụ nữ trong nhà, cũng không hề hay biết gì.
Mặc dù vô cùng bất ngờ, nhưng Lưu Tử Hào hiểu rõ rằng Trương Dịch đã sẵn sàng ra tay.
Trương Dịch nhìn hắn ta một chút rồi bình tĩnh nói: “Tử Hào, cậu quay về tàu dầu đi. Khởi động tàu, sẵn sàng chờ tôi quay lại.”