Chương 1279 Chương 1279
“Chẳng phải ai cũng biết ai đứng sau cái chết của mười ba chủ tịch tập đoàn ở NB sao? Trương Dịch mấy năm nay vì tiền mà chuyện gì cũng dám làm!”
“Tham vọng của anh ta ngày càng lớn. Trước là hạ bệ tập đoàn MediaTek, làm nền kinh tế đảo Đông Cực lao đao, giờ lại nhắm vào cả NB. Ai biết anh ta sẽ trở thành quái vật như thế nào trong tương lai?”
“Lũ tư bản chẳng có mấy ai lương thiện đâu! Hắn ta giàu có quá mức, bản chất sẽ sớm bộc lộ thôi.”
“Phải trừng phạt và giám sát chặt chẽ những kẻ như vậy! Nếu không, sớm muộn gì cũng mất kiểm soát!”
“Tôi không phủ nhận những đóng góp của Trương Dịch cho đất nước, nhưng với những gì anh ta đang nắm giữ, liệu có còn trong sạch? Theo tôi, tốt nhất là để chính phủ nắm giữ một phần cổ phần Thịnh Thế.”
Ý kiến này lập tức nhận được sự hưởng ứng:
“Đúng đấy! Nếu Thịnh Thế trở thành công ty liên doanh công – tư, mọi chuyện sẽ dễ kiểm soát hơn.”
Những lời kêu gọi này nhanh chóng lan truyền khắp các nền tảng mạng xã hội, không dừng lại ở đó, chúng còn xuất hiện trong các cuộc họp chính thức ở thủ đô.
Tin tức chẳng mấy chốc đến tai Trương Dịch.
Hắn không ngạc nhiên, bởi từ lâu đã biết, số tiền mình kiếm được cũng đồng nghĩa với việc có rất nhiều người muốn kéo anh xuống.
“Ngày xưa dẹp loạn, bây giờ lại bảo tôi là ác quỷ à? Thú vị thật...”
Lúc này, Trương Dịch đang thư giãn bên bờ biển.
Thật ra với hắn, khái niệm "nghỉ ngơi" cũng không quá rõ ràng, bởi giờ đây mỗi ngày của hắn đều như một kỳ nghỉ dài bất tận.
Ba Ba trong bộ bikini gợi cảm, đang nằm trong lòng hắn, khẽ hỏi:
“Anh yêu, lại có chuyện thú vị gì à? Sao trông anh vui thế?”
Bên cạnh, Tô Minh Ngọc đang rót rượu vang, đôi chân trắng nõn khẽ co lại, ánh mắt lo lắng nhìn hắn.
“Trên mạng người ta đang bàn tán rất nhiều, rõ ràng có ai đó đang thao túng dư luận. Hay là chúng ta rút lui đi? Mua một hòn đảo nhỏ, tận hưởng cuộc sống, anh không cần phải bon chen nữa. Chúng ta đã kiếm đủ để sống cả đời rồi.”
Tô Minh Ngọc từ trước đến nay luôn tin vào triết lý “biết đủ là hạnh phúc”, cô cho rằng rút lui lúc này là sự lựa chọn an toàn nhất.
Trương Dịch nhẹ nhàng vuốt ve bàn chân nhỏ nhắn của cô, cười nhạt:
“Yên tâm, chúng ta không cần phải rút lui. Người nên biến mất là bọn họ.”
Hắn nhìn Ba Ba vẫn luôn hồn nhiên bên cạnh mình, không hề bị cuốn vào những rắc rối của thế giới.
Chính sự vô tư của cô khiến hắn cảm thấy cuộc sống vẫn còn một góc nhỏ bình yên đáng trân trọng.
“Ba Ba, em đã từng nghe câu chuyện về ‘dũng sĩ diệt rồng’ chưa?”
Ba Ba chớp mắt, cười ngọt ngào: “Biết chứ! Em còn rất thích chơi trò chơi đó nữa.”
Trương Dịch gật đầu, ánh mắt xa xăm:
“Đúng vậy, mỗi chàng trai trẻ đều có một giấc mơ trở thành dũng sĩ, đánh bại rồng dữ, trở thành người hùng lừng danh, rồi cưới công chúa và sống hạnh phúc mãi mãi.”
Hắn ngừng lại, mỉm cười đầy ẩn ý: “Nhưng em có biết câu chuyện vẫn chưa kết thúc không?”
Ba Ba tò mò, đôi mắt tròn xoe nhìn anh: “Chưa ạ? Sau đó thì sao?”
“Sau khi diệt rồng, dũng sĩ trở thành người hùng. Nhưng rồi vì sức mạnh quá lớn, cậu ta không còn được mọi người yêu mến mà bắt đầu bị sợ hãi, nghi ngờ.”
Hắn nhếch môi, giọng nói trầm thấp như thì thầm với chính mình:
“Cuối cùng, cậu ta trở thành quái vật còn đáng sợ hơn cả con rồng mà mình đã tiêu diệt.
”
Ba Ba tròn mắt kinh ngạc, không hiểu hết ẩn ý sâu xa trong lời nói của anh.
Trương Dịch chỉ cười, nhìn ra biển rộng trước mặt.
Bầu trời trong xanh, mặt biển êm đềm, nhưng sâu bên dưới đó, luôn là những cơn sóng ngầm dữ dội.
Hắn hiểu rõ rằng, những người muốn lật đổ anh sẽ không dừng lại.
Nhưng nếu đã không thể sống yên ổn, vậy thì...
“Thế giới này sắp đến lúc thay đổi rồi.”
Nếu không thể chỉ làm một doanh nhân bình thường, thì hắn sẽ là kẻ đứng trên đỉnh của thế giới.
Không ai có thể đe dọa hắn và càng không ai có thể đụng vào những người anh yêu thương.
Trương Dịch khẽ xoa đầu Ba Ba, giọng điệu đầy ẩn ý:
“Em nghĩ xem, nếu một ngày nào đó, dũng sĩ có thể đánh bại cả rồng dữ nhưng lại bắt đầu làm điều ác, thì con người sẽ phải làm gì để chống lại anh ta?”
“Cho dù dũng sĩ vẫn giữ được lòng tốt, nhưng vì sự yếu đuối, tự ti và sợ hãi của chính họ, con người vẫn sẽ chọn cách xa lánh và ruồng bỏ anh ta.”
Lần này, Ba Ba cuối cùng cũng hiểu ý nghĩa ẩn sau lời nói của Trương Dịch.
Cô ngước đôi mắt tròn xoe nhìn hắn, khẽ hỏi:
“Anh yêu, anh đang nói về chính mình, đúng không?”
Trương Dịch mỉm cười, ánh mắt sâu xa:
“Gần như vậy. Anh chưa đến mức bị xa lánh hay sợ hãi, nhưng dấu hiệu đã bắt đầu xuất hiện. Nếu không kịp thời hành động, hậu quả sẽ khó mà lường trước.”
“Hoặc là chủ động tấn công, hoặc là chờ đợi bị hủy diệt. Và tất nhiên, anh chỉ có thể chọn con đường đầu tiên!”
Hăn s nhẹ nhàng cười,: “Anh sẽ xây dựng một thế giới thuộc về dũng sĩ, nơi mà những kẻ nhỏ bé không thể nào dám nghi ngờ anh.”
⚝ ✽ ⚝
Trong khi đó, tại Thiên Hải, Viên Chí Quốc mang theo một chiếc hộp kim loại màu bạc bí ẩn, lặng lẽ lên đường đến Thịnh Kinh.
Thịnh Kinh là nơi ông vô cùng quen thuộc. Từ nhỏ, ông đã lớn lên ở đó, sau khi trưởng thành và bước chân vào chốn quan trường, ông mới được điều động đến các địa phương công tác.
Sau khi kết hôn, Viên Chí Quốc dành hai mươi năm gắn bó với vùng Giang Nam, nhưng mỗi năm ông đều trở về Thịnh Kinh đôi ba lần.
Lý do không chỉ vì quê hương mà còn vì ở đó có một người rất quan trọng với ông, người thầy, người lãnh đạo cũ, cũng là đồng đội thân thiết của cha ông ngày trước.
Người có thể ngồi ở vị trí cao như Viên Chí Quốc, chắc chắn không phải là người không có bối cảnh.
Dù hiện tại ông đã trở thành một nhân vật quyền lực tầm cỡ, rất ít ai dám nhắc đến gốc gác của ông, nhưng điều đó không có nghĩa là ông không có chỗ dựa vững chắc.
Ngược lại, nếu có ai đó biết được quá khứ của ông, e rằng sẽ phải kính nể vài phần.
Sau khi đặt chân đến Thịnh Kinh, nơi đầu tiên Viên Chí Quốc ghé thăm là khu nhà cũ mà ông từng sống suốt thời thơ ấu.
Người thầy cũ của ông là Hồ Đông Thăng, ông ta đã về hưu từ lâu, không còn xuất hiện nhiều trước công chúng.
Dù vậy, tầm ảnh hưởng của ông ta vẫn còn rất lớn.
Cầm theo chiếc hộp mà Trương Dịch đã đưa, Viên Chí Quốc tìm đến nhà của Hồ Đông Thăng.
Khi thấy ông đến, Hồ Đông Thăng tỏ ra vô cùng vui vẻ, nhưng ánh mắt từng trải lại thoáng qua chút suy tư.
Ở tuổi này, chẳng có chuyện gì là vô cớ cả.
Không phải lễ, cũng chẳng phải Tết, Viên Chí Quốc đột nhiên đến thăm, chắc chắn là có chuyện quan trọng muốn nhờ cậy.
Hồ Đông Thăng hiểu rất rõ điều đó.