← Quay lại trang sách

9 - Mưa mây

Có chút thô lỗ, trong cách mưa ném phịch lên đất vốn phơi mặt suốt mùa khô, chẳng còn chút cỏ rạ che chắn. Hơi nóng ngụt lên, phả qua lần vách chắp vá bằng mấy tấm ván còng queo, mà sự thiếu kín đáo của nó làm Ngò mất tự nhiên. Từ chỗ Ngò nằm, day mặt sang trái có thể thấy rõ ràng đôi dép hường của dì Dũng đan đi đan lại bên sân, rền rĩ, “quỷ thần ơi, củi ướt hết rồi”. Những cọng củi đã khô quéo, phải mưa bao lâu mới ướt?

Ý nghĩ ấy làm Ngò phân tâm, không hay Lì rùng mình xong rồi, đang cố rút cái áo bị cấn vào

một phần lưng chị.

- Đi luôn sao? Mưa đó.

- Ăn thua gì, mưa mây như thằn lằn đái. Tới giờ cho bò uống sô đa trứng gà.

Lì nói trong lúc tháo nút áo ra gài lại, khi phát hiện ra vạt thấp vạt cao.

“Nhớ giắt mấy củ khoai luộc theo”, Ngò bảo, vẫn giữ nguyên thế nằm, không tiễn Lì ra cửa như mọi khi. Và Lì, chẳng ngoái nhìn, chẳng hứa hẹn hôm nào về lại, đi là đi một nước.

Rồi tiếng xe máy nẹt pô hung hăng, đúng kiểu Lì, tới hay đi cũng rồ ga như một cách chào hỏi, để lại sau nó cơn vắng sâu hút, đến chóng mặt. Mưa ngưng, nhanh hệt khi đến, ráo hoảnh như chưa từng. Nghe tiếng dì Dũng giở mấy nắp xoong trong bếp lần thứ sáu mươi chín trong ngày, rên, “cục đất này kỳ quá, không giữ được thằng đàn ông nào”.

Ngò nhớ mình đã cười vào lần đầu tiên nghe câu đó. Người nói mắt rợn, môi thoa son đỏ, mặc áo bông màu vôi phối xanh đọt chuối, không biết ở đâu đi xăm vô nhà, hỏi “cưng là con Ngò hay con Quế?” Nếu chẳng xưng tên thì đứa cháu cũng chịu thua, không cách nào nhận ra người cậu đã bỏ nhà theo gánh hát lô tô hai mươi mốt năm trước, giờ về trong bộ dạng đàn bà. Cậu bảo phải gọi cậu là dì, rồi ngó bàn thờ, chỗ ngồi của bà già từng treo thằng con lên xà nhà chỉ vì tô môi son, của ông anh lớn vác thước thợ mộc đánh đứa em mỗi khi phát hiện nó mặc đồ con gái. Nhìn trái đu đủ cúng trên bàn cuống vẫn còn tươi, mà nhện đã giăng dây rồi, dì thở dài day qua phán như thánh, “cái nhà này không giữ được đàn ông”.

Ngò ngờ mình bắt đầu ghét dì từ câu nói đó.

Nó nhắc chị nhớ người cha xuống tàu đi Nam Vang không về, ông ngoại và cậu Hai bị bắn chết đận tụi diệt chủng tràn qua, cậu Năm lặn đất mướn bên cù lao một bữa chẳng thấy trồi lên. “Đất này không giữ được đàn ông”, dì Dũng mang trong mình nỗi tuyệt vọng của một người bỏ nhà đi tìm cái gọi là hạnh phúc mà chẳng thấy, giờ quay về gieo mầm phập phồng. Ngò vừa lấy chồng xong, một đám cưới gọn lỏn như đá chọi ao bèo. Bên cô dâu không còn ba má, họ hàng gần chỉ có ông chú già khụ tu trên núi; chú rể là thứ lạc chợ trôi sông, đến cái tên gốc cũng chẳng thèm giữ, người Tà Lợt gọi thằng Lì thì biết là thằng Lì.

Lúc đó ao Bà Mụ của xóm Ngò còn đầy nước, bất chấp nửa năm trời chẳng rớt hột mưa. Người già nói dưới đáy ao có lạch nước ngầm thông ra biển Hồ, chỗ cách đây hơn hai trăm cây số. Không tin cũng không được, bông súng trong ao nở suốt năm. Mùa khô, dân đưa trâu bò lậu qua biên giới, vẫn ghé qua đây cho chúng ăn uống no căng trước khi ra bãi chợ, như một trạm nghỉ giữa cung đường vòng mấy chục cây số, luồn lách qua bao hẻm núi, bụi rậm để tránh mặt nhà chức trách.

Ngò lớn lên trong mùi phân trâu, tiếng móng gõ xuống đất đều đều lúc nửa đêm, và nhìn thấy thời con gái của mình úa dần khi soi những đôi mắt bò trong vắt. Đứa em gái lấy chồng bên chợ, bỏ Ngò lại một mình trong căn nhà lập lòe nhang khói, chị cắt cỏ trong vườn đem ra ao Bà Mụ ngồi bán cho vui.

Lì gặp chị lần đầu nuốt nước miếng, nói “giống má tui”. Thằng nhỏ lai dắt mướn, tóc vàng da đen, đứng giữa đám trâu bò tuyệt đối không lạc lõng. Cũng bởi Ngò giống bà má Lì đã đánh mất từ hồi nhỏ, nó đòi cưới luôn sau một tháng biết nhau, mặc dù chị phủi, “tôi lớn hơn cậu mười ba tuổi”.

Lì không nói gì, tối lại đến tìm, đè ngấu chị vào bãi cỏ voi vừa mới cắt bán. Nó miết vào Ngò cho cơ thể chị sáng bóng tận bên trong, những ý nghĩ do dự không còn chỗ trú.

Nhưng dì Dũng nói cục đất này không giữ được thằng nhỏ đâu, sau buổi chạm mặt Lì, mà nó chỉ lườm lườm nhìn, chẳng chào hỏi. Lì đem về sáu con bò ròm, xương sống lưng bén ngót, chừng như chạm phải cũng đứt tay. Lũ bò bị thương lái dạt ra, Lì mua rẻ, đem về vỗ béo bằng những thứ mà đến người ta cũng phát thèm, bia, nước tăng lực khuấy thêm trứng gà, cùng với lủ khủ thuốc bổ. Chỉ tháng sau là lũ bò mượt lại, da thịt phổng phao, không còn nhận ra những bộ xương di động hồi nào mà ai ngó cũng nghĩ tới mỗi công dụng nấu cao.

Đó là những ngày Ngò cảm giác mình thật sự có chồng. Mùi thuốc lá ám vách mùng, những bãi khạc nhổ, tiếng nước tiểu rót hùng hồn, và ngón tay trỏ tách đùi Ngò ngay lúc giữa trưa, kệ con người dở cậu dở dì bên ngoài rèm lùng sục thức ăn.

Hoang tưởng căn bệnh tiêu hóa đang hành mình, dì Dũng rên cái điệp khúc “ăn không được”, “bụng dạ lình sình không muốn ăn gì hết”, trong lúc đang vét chén chè đậu xanh, mắt dòm chừng miếng cơm cháy, gọi vói người hàng xóm có đi chợ Bàng thì mua giùm ít bánh canh. Xế trưa ngồi nhai mì sống, mắt dì long lên như sắp nói một chuyện vô cùng hệ trọng, “Dũng tính vầy cưng coi được không? Chiều đem cơm nguội ninh thành cháo, ăn với cá hủng hỉnh kho”.

Ngò không thèm giấu khó chịu như hồi dì mới về, ngồi cửa cái tỉa chân mày, mặc quần hồng phấn bó sát, đi đứng ẻo lả nhưng trái khế trên cổ cứ gồ lên, mỗi khi cất tiếng khào khào giống đực. Ở người có vẻ đàn bà mang tên đàn ông này, mọi thứ cứ chống nhau, làm Ngò căng thẳng không biết cảm giác nào là đúng. Bộ dạng dì như một biểu tượng của sự vượt thoát số phận không thành.

Vài lần thấy mặt dì chảy ra, Ngò chặn họng “lại ăn không được chớ gì?”, và như thông lệ, mắt dì sẽ rấn nước, nhưng mới máy môi, thì đứa cháu nhảy xổ vô lồng tiếng luôn “phải trải qua mới hiểu được nỗi khổ người khác chớ gì”.

Theo nghĩa nào đó, khi những gã bạn tình lần lượt bỏ rơi, bẽ bàng kia dì khó mà nuốt trôi, tiêu hóa nổi. Ngò biết, nhưng ghét thì vẫn ghét, nhất là dì hay diễn đạt thành lời những dự cảm mà chị ém giữ trong lòng, “thấy chưa, ta nói có sai đâu, lấy thằng chồng trẻ thì sao giữ nổi”. Những hạt giống mang tên Phập Phồng dì mang về mấy mùa trước đã thành dây leo, hạn càng dài càng tươi tốt, sắp phủ hết căn nhà của Ngò.

Lì thưa về.

Ao Bà Mụ cạn trơ đáy đã ba mùa, từ người ta dọn sạch đám rừng cạnh ao xây dựng tượng đài đồ sộ. Mấy ông già nói nền móng của công trình đã làm nghẽn mạch nước, ờ chính là mạch ngầm với biển Hồ, xưa giờ tồn tại như một thứ tình âm thầm, giờ đã dứt. Dân buôn xuyên biên giới không còn đưa trâu bò qua xóm Ngò, mà vòng xuống một vùng đất thấp hơn, ao hồ dưới đó vẫn còn giữ nước. Mực nước ngầm trong xóm tụt sâu, giếng khoan rỉ ra thứ nước vàng nhờ nhợ. Xóm khát khô, cây cỏ không mọc nổi, lúa chết đén nên rạ rơm chẳng bao nhiêu.

Mà mình với Lì chỉ nối với nhau bằng nước và cỏ rạ, Ngò nghĩ vậy, vào những bận thả bèo giữ nước ao làng, kéo lá thốt nốt về làm rạp che nắng cho cỏ trong vườn, với hy vọng Lì đem bò về vỗ béo. Dì Dũng, chắp tay sau đít đứng dòm đứa cháu bốc khói dưới nắng làm mấy chuyện chống trời, lắc đầu nói “không ăn thua”.

Không con cái thì lấy gì mà buộc, dì Dũng nói vậy, những lúc Ngò ngó đám bụi đằng xa, để rốt cuộc nhận ra người ngồi trên chiếc xe máy làm nên bầy bụi kia không phải Lì. Nó đang dựng trại vỗ béo bầy trâu ở đâu đó, mà nó không bao giờ nói trong những cuộc điện thoại thất thường. Hỏi sao Ngò không bỏ nhà đi theo sống lang bạt chăn trâu đuổi bò với chồng, chị cười ngó ra sân, nắng đỏ lịm trong mắt, “người ta đâu có rủ”.

Có lần Ngò đi chợ cùng Lì, lúc đó mới cưới, người ta không biết vô ý hay cố tình khen, “thấy

hai má con có nét giống nhau đó chớ”. Và đó là lần ra đường chung đôi duy nhất của vợ chồng Ngò. Lì kêu đừng để ý thiên hạ, nhưng không rủ Ngò đi đâu cùng nó nữa. Mỗi lần Lì về rồi đi, Ngò lại nghĩ biết đâu nó không quay lại.

Vừa nãy Lì đi trong cơn mưa rào, chị cũng nghĩ vậy, hơi tiếc không thể tiễn nó ra sân. Nhưng chị buộc phải nằm yên, dưới mái nhà sốc nhiệt nổ lắc rắc, và hơi nóng có thể thấy được bằng mắt, nghe dì Dũng ngồi cửa sau cắn đôi từng hạt gạo sống trước khi nhai chúng, không quên ca cẩm “trời gì không có cọng gió làm thuốc”. Bỗng dưng Ngò cảm thấy thật may khi có một người ở bên để dè bĩu, lườm nguýt trong những mùa hạn dẳng dai. Ở cái cách thể xác chống lại tâm hồn đàn bà của dì, từ râu ria chực mọc xanh rì, các dây thanh dài thượt, bó cơ gân guốc, Ngò nhìn thấy chút hy vọng, đất nhà mình đâu phải không giữ được đàn ông.

Chút tin ấy giúp Ngò nằm im chịu trận trong vũng mồ hôi, giữ tụi lăng quăng của Lì ở lâu trong người được chút nào hay chút ấy. Bà già bán bò cạp ở chợ Tà Lợt dạy làm vậy dễ đậu thai.