Tập 2
Kể từ ngày đó, Phú âm thầm tìm hiểu về nếp sống của gia đình Quỳnh. Phú chăm chút từ những món quà nhỏ nhặt nhất để gởi đến gia đình cô. Dù nhớ Quỳnh như điên, Phú cũng ráng dằn lòng không gặp. Chưa bao giờ Phú có ý định lập nghiệp ở thành phố này, nhưng bây giờ ý nghĩ ấy cứ nung nấu anh. Phú hiểu sẽ rất mạo hiểm và có thể anh sẽ trả một giá rất đắt.
Qua người quen, Phú đã quen được với người bạn tên Sơn mới từ nước ngoài trở về. Sơn muốn thành lập một công ty phần mềm ở Việt Nam, Phú đã hùn vốn và theo dọc khoá ngắn hạn về cách quản lý. Sơn rất tận tình chỉ dẫn cho anh, Phú rất tin tưởng vào người bạn của mình.
Sáu tháng sau, cả hai đã ra công ty. Sơn quen biết rất nhiều người, nên đã lôi kéo được những người có chuyên môn cao, đặc biệt là những người bạn được đào tạo ở nước ngoài về đây lập nghiệp.
Đã một năm, Phú luôn bận rộn với công việc, về máy móc thì Sơn nắm, nhưng về cách quản lý công việc và nhân sự thì Phú rất nhạy bén. Sơn đã phải khâm phục vì sự lèo lái của Phú. Bên cạnh công việc bù đầu, Phú không quên lặng lẽ theo dõi từng bước đi của Quỳnh, đôi khi nhớ quá, anh chỉ đứng xa nhìn chứ không đến gặp.
Hôm nay là ngày sinh nhật của mẹ Phúc Quỳnh, Phú đặt một bánh kem thật lớn và một gói quà gởi đến. Bà Nguyễn nhận với thái độ thờ ơ, vì bây giờ bà không biết Phú ở đâu mà trả lại. Bà nhìn chiếc dây chuyền bạch kim mà Phú tặng rồi quay qua Quỳnh:
− Con nói với nó phải không?
Phúc Quỳnh nói nhỏ:
− Mẹ cũng biết lâu rồi, con đâu gặp ảnh.
Bà Nguyễn nhíu mày:
− Dù nó có cố gắng đến đâu, ba mẹ cũng không thay đổi. Nói với nó đừng làm những chuyện vớ vẩn nữa.
Phúc Quỳnh lặng lẽ trở về phòng. Sau này cô rất ít nói chuyện với gia đình. Quỳnh như đổi khác. Cô nhớ Phú quá. Quỳnh luôn có cảm giác Phú luôn ở đâu đó bên cô. Một năm rồi, cô không ngờ hai người lại xa nhau lâu đến thế và ngạc nhiên về sức chịu đựng của mình và Phú. Lâu lâu, cô lại nhận được điện thoại của anh và lần nào cô cũng khóc. Phú lo lắng rất nhiều và động viên cô rất nhiều. Quỳnh đã biết Phú bán vựa trái cây và cả một đàn bò đếm không xuể của anh, chỉ còn giữ nhà máy gạo giao cho thằng Tí quản lý. Quỳnh hỏi Phú đang làm gì và ở đâu, thì anh chỉ khẽ cười không nói. Cô đau lòng khi ba mẹ thật thờ ơ đối với sự cố gắng của anh, cô không dám nói cho Phú biết, cô sợ sẽ làm anh đau khổ thêm.
Bỗng Quỳnh nghe tín hiệu máy, tự nhiên cô hồi hộp, cảm giác cho cô biết đó là Phú và Quỳnh đã đoán đúng:
− Mẹ đã nhận quà chưa?
Phúc Quỳnh nhớ anh quá, cô khóc:
− Dạ rồi.
Giọng Phú lo lắng:
− Mẹ có nói gì không?
Phúc Quỳnh nghẹn giọng:
− Không. Em xin lỗi…
Cô nghe tiếng Phú cười nhỏ trong máy:
− Em bước về phía cửa sổ đi.
Phúc Quỳnh nghe tim đập mạnh, cô bật khóc khi thấy Phú đứng trước cổng nhà mình.
− Anh nhớ em quá. Cố gắng chịu đựng và nhớ anh nhé Quỳnh. Em thấy anh rõ chứ?
Giọng Quỳnh đứt quãng vì khóc, cô muốn chạy ào xuống dưới với Phú, nhưng cô biết mẹ sẽ không để yên. Quỳnh nhìn Phú đăm đăm. Từ xa nên cô không nhìn rõ mặt anh lắm, nhưng cô cũng nhận ra Phú ốm đi rất nhiều:
− Sao anh ốm thế? Anh có bệnh gì không?
Phú lại cười:
− Có lẽ vì nhớ em.
Phúc Quỳnh nhắm mắt, cô thì thầm:
− Em nhớ anh lắm. Sao mà em yêu anh đến thế chứ?
− Đừng khóc nữa Quỳnh. Anh không chịu nổi mà xông vào nhà em mất.
Phúc Quỳnh hoảng hốt:
− Đừng, em không khóc nữa đâu.
− Anh đùa đấy. Anh sẽ không làm em khó xử đâu. Đứng giữa anh và mẹ, em sẽ là người đau khổ nhất. Hãy cứng rắn lên Quỳnh nhé, anh sẽ luôn ở bên em.
− Anh đang ở đâu?
Phú khẽ cười:
− Em yên tâm. Anh tự lo được. Anh sẽ kể với em sau.
Rồi cả hai im lặng nhìn nhau, nước mắt Quỳnh lại lặng lẽ chảy. Thật lâu, Phú mới lên tiếng:
− Em ngủ đi, anh phải về. Khuya rồi.
Phúc Quỳnh lo lắng:
− Anh thường xuyên liên lạc với em nhé. Em đợi và lo lắm.
− Ừ! Anh cúp nha. Chúc em ngủ ngon và mơ thấy anh!
Phúc Quỳnh nói với theo:
− Anh ráng giữ gìn sức khoẻ đó.
Phú tắt máy, anh khẽ cười đưa tay lên chào cô rồi bước về phía xe. Phúc Quỳnh đứng nhìn theo cho đến khi xe Phú mất hút. Vừa mới gặp nhau mà đã thấy nhớ Phú quay quắt. Phúc Quỳnh nằm chuồi xuống giường úp mặt vào gối, cô lặng lẽ nghe niềm yêu thương dâng lên mãnh liệt.
Hôm sau, Phú đến nơi đã hẹn với ông Phùng - một khách hàng lớn của công ty. Anh đợi khoảng mười phút thì ông tới. Ông Phùng không đến một mình mà dẫn theo Trang, cô con gái mà Phú biết ông cưng hơn mọi thứ trên đời, vì ông đã từng nói như vậy với Phú. Phú lịch sự đứng lên bắt tay ông và không quên kéo ghế cho cô con gái cưng của ông ngồi.
− Cậu đến lâu chưa?
Phú mỉm cười:
− Tôi cũng mới đến.
Ông Phùng khẽ cười nhìn qua Trang:
− Nó đi theo tôi để học cách làm ăn đấy mà. Trước sau gì nó cũng phải quản lý thay tôi mọi việc.
Phú quay qua Trang:
− Lâu rồi không gặp, em khoẻ không?
Trang mỉm cười duyên dáng:
− Anh thấy em không được khoẻ hả?
− Ngược lại thì đúng hơn.
Trang bật cười nhỏ:
− Anh không ngờ gặp em phải không?
Phú gật đầu:
− Không ngờ em đi theo ba mình, chứ không phải bất ngờ, vì anh biết em là con của ba em.
− Nghĩa là anh đã biết trước em là ai?
Phú gật đầu:
− Anh phải quan tâm khách hàng của mình chứ.
Ông Phùng nãy giờ không nói gì, nhưng ánh mắt thì rõ ràng rất hãnh diện về cô con gái của mình. Sau khi dùng bữa, Phú và ông Phùng lo bàn công việc, Trang ngồi yên nghe chứ không nói gì. Bỗng chuông điện thoại của ông Phùng reo. Ông quay đi nghe, một lát sau ông quay qua:
− Tôi có việc bận phải đi. Coi như chúng ta thoả thuận vậy đi. Cậu cứ suy nghĩ và sớm trả lời cho tôi.
Phú gật đầu, ông Phùng quay qua con gái:
− Con đi với ba chứ?
Trang mỉm cười:
− Ba đi lo công việc đi. Con sẽ tự về.
Ông Phùng gật đầu. Không thể làm khác, Phú nói lịch sự:
− Ông yên tâm, tôi sẽ đưa Trang về.
Ông Phùng gật đầu hài lòng:
− Cám ơn cậu. Tôi đi trước nhé.
Đợi ông Phùng đi khuất, Trang quay qua Phú:
− Đừng nói rằng anh sẽ đưa em về ngay lập tức nhé.
Phú khẽ cười, nhún vai:
− Nếu em muốn.
Trang đứng lên đi song song với Phú ra ngoài:
− Nếu lúc nãy không phải là anh thì em đã không đi cùng ba đâu.
Phú không nói gì, anh mở cửa xe cho cô:
− Em muốn đi đâu?
Trang tự nhiên ngồi vào xe:
− Đâu cũng được, miễn đừng về nhà.
Phú khẽ cười cho xe chạy đi. Ngang qua một vũ trường, Trang vội nói:
− Mình vào đây chơi đi.
Phú ngừng xe anh quay qua cô:
− Anh không quen vào những chỗ này. Anh sẽ làm em mất hứng đấy.
Trang phì cười, không đợi Phú nói nữa, cô bước xuống xe đóng cửa lại và cúi xuống nhìn anh:
− Anh không thể ga lăng với phụ nữ sao? Em muốn anh vào với em.
Phú nhún vai, anh cho xe vào bãi và đi theo cô. Nếu Trang biết những nơi này từng là miếng cơm của anh và anh đã chán nó đến mức mệt mỏi. Ngồi vào bàn Phú gọi cho mình một ly rượu và lơ đãng nhìn mọi người đang quay cuồng theo điệu nhảy. Trang quay qua kéo tay anh:
− Ra nhảy với em!
Phú nhìn cô thờ ơ:
− Xin lỗi, anh rất mệt. Em nhảy một mình đi.
Trang giận dỗi nhìn anh:
− Anh làm như ông cụ vậy. Thấy ghét!
Nói rồi, cô bước ra sàn nhảy, chỉ một lúc cô đã tạo thành một vòng tròn bao quanh mình. Phải công nhận là Trang nhảy rất đẹp, từng động tác của cô thật quyến rũ và táo bạo. Anh không ngạc nhiên vì lối sống của cô. Trang đã sống ở nước ngoài từ lâu nên điều này cũng dễ hiểu. Một lúc sau thì đến màn khiêu vũ, Trang quay lại bàn và chia tay ra:
− Không phải anh để em nhảy một mình nữa chứ?
Không thể làm khác, Phú dìu cô ra sàn nhảy. Trang đưa tay ôm cổ anh:
− Không ngờ anh nhảy hay thế này. Vậy mà em tưởng anh không thích nơi đây.
Phú khẽ cười:
− Không phải vào để chơi. Anh từng làm ở những chỗ này.
Trang tròn mắt như không tin:
− Anh làm gì?
− Bảo vệ.
Trang bật cười:
− Anh đùa phải không?
Phú nhún vai:
− Anh không phải loại người thích đùa, mà lại đùa những chuyện như vậy.
Trang mỉm cười:
− Em tin anh, nhưng em bất ngờ thật đấy.
Phú khẽ cười không nói gì. Trang hơi ép sát vào người anh:
− Anh biết bây giờ em nghĩ gì không?
Phú nhìn cô, im lìm không nói:
− Em quen rất nhiều người và họ đều có những điểm na ná giống nhau, nhưng với anh thì khác.
Phú nhướng mắt nhưng không có ý định hỏi.
− Không hiểu sao lần đầu tiên em gặp anh đã có cảm giác như vậy. Anh rất đặc biệt.
− Nghe em nói, anh tưởng mình không phải là đàn ông thì đúng hơn.
Trang bật cười, cô nheo mắt đùa:
− Có lẽ vậy, vì em thấy hình như anh không thích phụ nữ thì phải, nhất là những phụ nữ đẹp như em.
Phú cười nhỏ. Không biết Phú có biết anh cười rất quyến rũ hay không?
− Anh nói là em nói sai đi. Nếu không em sẽ rất thất vọng đấy.
− Em nói không sai, chỉ không đúng ở chỗ không phải là không thích phụ nữ, mà là đã có người phụ nữ mình thích, cô ấy đã là tất cả rồi.
Trang hơi sựng lại nhưng cô vội mỉm cười:
− Cách nói của anh làm cho người ta đau nhưng không thể quên được. Nói về cô gái may mắn đó đi, em muốn biết.
Phú nói nghiêm nghị:
− Nhưng anh lại không thích nói. Nói chuyện khác đi!
− Chuyện của ai? Anh hay em?
Phú nói thờ ơ:
− Tuỳ em, nhưng tốt nhất anh không thích nghe nói về mình.
Trang khẽ cười nhỏ, cô chợt ngả vào vai Phú, nói nhỏ vào tai anh:
− Vậy nói về em đi. I love you.
Phú nghe nhưng không biểu hiện gì, vừa lúc đó bản nhạc chấm dứt. Phú lập tức buông cô ra, đôi mắt Trang thoáng thất vọng khi nhìn anh. Cả hai không nói gì cho đến lúc ngồi vào xe ra về. Trang nhìn gương mặt lạnh lùng của Phú:
− Em không hối hận khi nói ra đâu. Em quen rất nhiều người, nhưng anh là người đầu tiên em nói câu đó.
Phú nói mà không nhìn cô:
− Anh không yêu em.
Trang hơi nhắm mắt. Cách nói thẳng thắn của Phú không hiểu sao chỉ làm cô yêu anh hơn và muốn chiếm giữ anh cho bằng được:
− Thái độ của anh, em đã hiểu rồi, đâu cần anh khẳng định điều đó.
Phú quay qua nhìn cô:
− Xin lỗi, nhưng tính anh thích sự rõ ràng. Anh nghĩ mình nên nói rõ điều đó sẽ tốt hơn.
Trang quay nhìn ra phía ngoài:
− Có nghĩa là em đừng nên hy vọng gì ở anh, phải không?
Phú xoay nhẹ vô lăng để rẽ sang hướng nhà cô.
− Đừng làm anh khó xử, Trang. Anh không muốn mất đi một người bạn như em. Anh nói rất thật lòng.
Trang mỉm cười nhìn anh:
− Đối với em, yêu là yêu, bạn là bạn. Em không thể xem anh là bạn một khi đã yêu, nhưng em sẵn sàng bằng lòng có một tình bạn để đi đến tình yêu. Bây giờ em đang ở vạch xuất phát mà đích đến là trái tim anh. Em hiểu cô gái đó đã gần đến đích, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy sẽ thắng.
Phú dừng xe trước nhà cô, rồi quay qua Trang, nhìn thẳng vào mắt cô:
− Không phải cô ấy chạy đến bên anh, mà anh đang cố gắng chạy về phía cô ấy. Em hiểu không?
Trang chớp mắt. Phú đúng là tàn nhẫn, vô tâm. Lần đầu tiên trong đời cô mới biết được cảm giác đau điếng tận tim là như thế nào. Muốn ghét sự tàn nhẫn của anh nhưng không được, ngược lại chỉ làm cô yêu nhiều hơn:
− Anh tàn nhẫn lắm, nhưng anh có biết anh càng nói sẽ càng củng cố quyết tâm của em không?
− Có thể từ đó giờ, em muốn gì được nấy, nhưng đừng nên áp dụng điều đó trong tình yêu, nếu không em sẽ hối hận đó. Em vào nhà đi!
Trang mím môi để đừng bật khóc, cô quay qua nhìn Phú đang lạnh lùng nhìn thẳng phía trước:
− Anh yên tâm đi, em sẽ không làm cho anh khó xử đâu. Em chỉ muốn anh nhớ, lúc nào em cũng chờ đợi và sẽ không bỏ cuộc.
Nói rồi, Trang bước xuống xe, cô cúi xuống nhìn Phú:
− Cảm ơn anh về buổi tối hôm nay.
Phú không nói gì, anh gật đầu chào cô rồi cho xe chạy đi. Sau khi rời khỏi công việc, tâm trí anh lại tràn ngập hình ảnh của Quỳnh. Phú cứ cho xe chạy qua các nẻo đường, sự cô đơn càng làm anh nhớ Quỳnh da diết. Đi bất cứ đâu, Quỳnh cũng được tài xế đưa đón, nếu Phú gặp cô thì anh biết chắc là bà Nguyễn sẽ là người biết đầu tiên và anh cũng không muốn kiểu quan hệ lén lút như vậy. Gần hai năm mà mẹ Quỳnh vẫn không hề lay chuyển, sự cương quyết của bà đôi lúc làm Phú không đủ tự tin như mình đả từng nghĩ. Phú cay đắng nghĩ dù anh có cố gắng đến đâu, thành công đến đâu cũng không thể xoá bỏ quá khứ của mình.
Bỗng chuông điện thoại reo. Phú ngỡ ngàng khi nhận ra số máy của Quỳnh. Đây là lần đầu tiên cô điện cho anh. Không biết làm sao Quỳnh biết số máy này mà gọi vì những lúc liên lạc với cô, anh dùng máy riêng chứ không sử dụng máy làm việc. Phú vội tấp xe vào lề:
− Alô.
Giọng Quỳnh nhẹ nhàng:
− Anh đang ở đâu vậy?
Phú thấy nhớ cô quá!
− Ngoài đường. Sao em biết số máy này của anh?
− Anh còn định giấu em đến bao giờ? Em biết hết rồi.
Phú khẽ cười nhỏ:
− Anh không muốn em lo. Anh cần thời gian để chứng minh, Quỳnh ạ.
Giọng Quỳnh nôn nóng:
− Đến gặp em rồi hãy nói điều đó. Em đang ở bờ sông chỗ cũ.
Phú như không tin, anh lặp lại:
− Em đang ở đâu?
Nhưng Quỳnh không trả lời.
− Em chờ anh đấy.
Nói rồi, cô nhẹ nhàng tắt máy. Phú khẽ cười, anh vội quay đầu xe, chưa bao giờ anh thấy con đường dài đến thế này. Phú chỉ muốn bay ngay đến bên Quỳnh để nói với cô rằng thời gian qua anh đã nhớ cô ra sao?
Phú dừng xe và bước vội xuống. Quỳnh đang đứng mỉm cười nhìn anh. Thấy Phú cô vẫn đứng im và nhìn anh đăm đăm. Không kềm được, Phú lao vội đến ôm cô vào lòng, anh siết chặt đến nỗi Quỳnh cảm thấy đau.
− Sao em ra đây được Quỳnh?
Giọng Quỳnh như vỡ ra:
− Em nhớ anh lắm.
Tim Phú như thắt lại khi nghe Quỳnh nói, anh nâng mặt cô lên, không biết Quỳnh đã khóc tự bao giờ. Phú lặng người ngắm cô, đến giờ anh vẫn không dám tin mình gặp được cô thế này.
− Lúc nghe em nói anh đã không dám tin. Em trốn mẹ đi phải không?
Phúc Quỳnh chớp mắt:
− Em sẽ về trước mẹ, mẹ đi đám tang người bạn nên em mới dám ra đây. Với lại, em không thể dằn lòng được khi biết tin về anh. Anh ác lắm!
Nói rồi, cô khóc lặng lẽ. Phú thắt lòng vì những giọt nước mắt của cô. Anh vụng về cúi xuống lau nước mắt cho cô bằng đôi môi của mình. Phú như quên hết mọi thứ xung quanh, sự nhớ nhung làm anh cứ siết chặt lấy Quỳnh mà thể hiện tình cảm. Lâu lắm rồi anh mới có được cảm giác yêu thương quay quắt thế này, những phút như vầy đúng là thiên đường đối với Phú. Thật lâu, Phú mới rời môi cô. Thấy cái nhìn say đắm của Phú, Quỳnh khẽ đỏ mặt:
− Đừng nhìn em như thế, Phú.
Phú cúi xuống cắn nhẹ môi cô:
− Em có biết bao lâu rồi, anh không được ngắm em không? Hôm nay em phải bù lại cho anh.
Phúc Quỳnh cười nhỏ, cô nhéo nhẹ tay Phú:
− Em chưa hỏi tội anh giấu em chuyện thành lập công ty nữa đấy.
Phú nhướng mắt:
− Sao em biết về anh?
− Hôm qua em gặp chú Sáu, chú ấy đã kể hết với em.
Phú gật gù:
− Anh hiểu rồi.
Phúc Quỳnh nhìn anh giận dỗi:
− Sao lại giấu em chuyện hệ trọng như vậy? Thời gian qua, anh có biết em lo thế nào không?
Phú kéo cô vào lòng:
− Anh không dám tự tin là mình thành công, anh không muốn em lo.
Phúc Quỳnh chớp mắt:
− Bây giờ thì sao? Công việc của anh thế nào?
Phú khẽ cười:
− Mọi việc đã ổn định, tất cả đều rất tốt.
Phúc Quỳnh nhắm mắt, cô thả người trong vòng tay anh:
− Chỉ cần biết anh đang làm gì và ở đâu là em yên tâm rồi.
Phú vùi mặt trong tóc cô:
− Anh phải làm sao để chúng mình có nhau, hả Quỳnh?
Quỳnh siết chặt lấy Phú, cô trào nước mắt khi nghe anh nói, cô nghẹn giọng:
− Em xin lỗi.
Phú không nói gì chỉ lặng kẽ hôn cô. Quỳnh ước sao cho thời gian ngừng lại để cô được ở bên Phú như thế này mãi mãi. Phúc Quỳnh ôm gương mặt Phú trong tay, cô nhìn sâu vào đôi mắt rất sáng của anh rồi thì thầm:
− Có bao giờ anh cảm thấy hồi hộp không?
− Em nói gì vậy?
Quỳnh chớp mắt:
− Thời gian qua em luôn sống trong tâm trạng lo sợ. Em sợ áp lực từ mọi phía chứ không riêng gì gia đình em.
Phú nhìn cô, anh hiểu Quỳnh nhiều hơn những gì cô nói:
− Em không tin anh sao?
Quỳnh gục đầu trong ngực Phú, tiếng thút thít dù rất nhỏ của cô cũng làm Phú sẽ thắt:
− Em không tin bản thân mình thì đúng hơn. Em không tin mình đủ khả năng để giữ anh và trên hơn cả, là em sợ sẽ có lúc nào đó, anh cảm thấy mệt mỏi vì đã lỡ yêu em.
Phú nâng mặt cô lên đối diện với mình:
− Trả lời anh, nếu là anh, em sẽ làm gì?
Phúc Quỳnh chớp mắt, cô quay nhìn nơi khác:
− Nếu lý trí hơn, em sẽ chọn con đường bình yên, còn nếu nghiêng về tình cảm, em sẽ hy sinh tất cả cho người mình yêu.
Phú khẽ cười:
− Cả hai điều em đưa ra đều không giống anh. Anh không nhu nhược để chọn con đường bình yên và càng không nghĩ đó là việc hy sinh. Anh chỉ biết mỗi một điều là anh yêu em và bằng mọi giá anh sẽ giành lấy hạnh phúc cho mình.
Quỳnh nghẹn giọng:
− Nhưng…
Phú ngăn lời cô:
− Anh hiểu em nghĩ gì. Có thể không bao giờ ba mẹ em chấp nhận anh, và nếu đó là sự thật thì anh cũng không hối hận, vì anh đã làm hết khả năng của mình rồi.
Quỳnh như Phú đăm đăm:
− Anh đã thay đổi rất nhiều. Em có cảm giác như mình đang nói chuyện với một người nào khác.
Phú khẽ cười:
− Em thấy thế sao?
Phúc Quỳnh gật đầu, đôi mắt nhìn Phú không giấu được sự day dứt:
− Em nhận ra anh lạnh lùng hơn trước, điều đó làm em sợ.
Phú dịu dàng ôm cô vào lòng:
− Có thể em nói đúng, nhưng có một điều anh không bao giờ thay đổi, đó là tình yêu đối với em.
− Nhưng người em yêu là anh Tư của lúc trước, em không quen nhìn thấy anh như bây giờ.
Phú nâng mặt cô lên rồi nhìn sâu vào mắt Quỳnh:
− Anh sẽ chứng minh cho em thấy, anh vẫn là anh.
Nói rồi, Phú cúi xuống hôn cô, nụ hôn được Phú kéo dài say đắm. Quỳnh nhắm mắt đón nhận niềm đam mê mà Phú đang truyền sang cô. Sự nồng nàn trong cách thể hiện của anh làm Quỳnh muốn khóc. Phú dừng lại nhưng vẫn không rời môi cô:
− Anh yêu em. Tất cả đối với anh đều không quan trọng bằng tình yêu của chúng mình. Em hiểu không?
Phúc Quỳnh nhắm mắt, không nói gì cô chủ động hôn nhẹ lên môi Phú rồi đứng yên trong anh:
− Nói gì với anh đi Quỳnh! Em đang nghĩ gì vậy?
Phúc Quỳnh vẫn không mở mắt, cô nói trong lòng Phú:
− Em ước sao mình mãi bên nhau thế này, em không muốn nhớ đến hiện tại nữa. Anh không biết thời gian qua, em đã sống như thế nào đâu?
Phú thắt lòng khi nghe cô nói:
− Yêu anh, em khổ lắm phải không?
Quỳnh lắc nhẹ đầu:
− Em không sợ khổ vì điều đó. Nếu mất anh mới là điều đau khổ nhất.
Phú ấm lòng khi nghe Quỳnh nói. Chỉ cần nghe những lời này anh đã đủ lòng tin để vượt qua tất cả. Tiếng Quỳnh vang lên buồn tênh:
− Em phải về rồi.
Phú nâng mặt cô lên:
− Để anh đưa về.
Phúc Quỳnh chớp mắt:
− Không cần đâu. Em đi tắc xi được rồi.
− Đừng làm anh tự ái Quỳnh. Anh sẽ đưa em về.
Nhìn vẻ mặt cương quyết của Phú, Quỳnh hiểu sẽ không lay chuyển được anh. Ngồi vào xe nhưng lòng cô luôn lo sợ bất an. Cô sợ nếu gặp mẹ bà sẽ đối xử với Phú như lần trước, thậm chí sẽ tồi tệ hơn.
− Anh dừng xe gần nhà em được rồi.
Phú không nói gì, gương mặt kín bưng không cảm xúc. Quỳnh thấy khó thở khi nhìn anh, cô nhẹ giọng:
− Anh giận em hả?
Phú nói mà vẫn nhìn thẳng phía trước:
− Nhìn vẻ sợ sệt của em, anh có cảm giác như mình là thằng chẳng ra gì.
Quỳnh chớp mắt, cô nghẹn giọng:
− Anh nói thế để em đau phải không? Anh biết em không bao giờ có ý nghĩ đó kia mà.
Phú vẫn không nhìn cô, anh xoay nhẹ vô lăng lái sang hướng nhà Quỳnh:
− Anh xin lỗi. Nhưng nhìn em thế này, quả thật anh không chịu nổi.
Quỳnh nhìn Phú rưng rưng:
− Không phải em sợ cho em mà chỉ lo cho anh. Nếu gặp mẹ…
Phú ngắt ngang:
− Anh không quan trọng việc mẹ em đối xử với anh. Dù bà có thế nào, anh cũng có thể chịu đựng được, chỉ cần em đừng tự dằn vặt mình nữa là anh yên tâm rồi.
Phú dừng xe cách nhà Quỳnh một đoạn. Phúc Quỳnh không bước xuống nhà quay qua anh:
− Anh nhìn em đi!
Phú quay qua nhìn cô, đôi mắt sáng của anh luôn cho Quỳnh cảm giác được che chở yêu thương.
− Em yêu anh.
Nói rồi, Quỳnh chủ động hôn Phú, cả hai như không muốn rời nhau khi biết rõ thời gian sau này sẽ là những tháng ngày dài xa cách nhớ nhung, cơ hội như thế này sẽ rất hiếm hoi và ai cũng muốn thể hiện tất cả tình cảm của mình. Thật lâu, Phú mới rời môi Quỳnh ra:
− Khuya rồi, em về đi.
Phúc Quỳnh vuốt nhẹ mái tóc trên trán Phú:
− Đừng giận em nhé, anh Tư. Em sợ cãi nhau với anh như lúc nãy lắm.
Phú nắm tay cô hôn nhẹ:
− Anh sẽ rất nhớ em.
Phúc Quỳnh chớp mắt, cô gỡ chiếc kẹp trên tóc mình và bỏ vào túi áo Phú:
− Em muốn anh nhớ em nhiều hơn nữa.
Phú khẽ cười:
− Anh sẽ giữ thật kỹ món quà này. Em yên tâm đi.
− Không được làm mất, nếu không em sẽ giận đấy.
Phú gật đầu tủm tỉm:
− Anh hứa.
Phúc Quỳnh nhéo anh một cái rồi mới bước xuống xe. Phú ngồi yên nhìn theo, đợi Quỳnh vào nhà xong anh mới cho xe chạy đi. Mới gặp cô mà bây giờ anh đã nghe nhớ rồi. Phú sờ nhẹ vào túi áo của mình rồi khẽ cười. Mùi hương trên tóc cô còn phảng phất, đêm nay Phú biết mình sẽ không ngủ được vì nhớ Quỳnh.
Hôm sau, Phú đến công ty hơi trễ. Vừa vào phòng thì đã gặp Sơn và Trang. Thấy anh, Sơn nói ngay:
− Lúc nãy có ông Nguyễn bên công ty Nguyễn Bình đến. Mối lớn đấy, nên tao hẹn ông ấy vào ngày mai và có mày sẽ tốt hơn.
Phú đứng yên, không ngờ ông Nguyễn cũng tìm đến công ty anh, điều đó làm Phú cảm thấy thật hài lòng. Quả thật, anh đang có ý định tìm cách hợp tác với công ty ông. Bây giờ thì thật tuyệt vời, cơ hội này Phú sẽ không thể để mất được.
− Mày thấy sao?
Phú bước đến ngồi xuống bên cạnh:
− Công ty Nguyễn Bình là một công ty lớn. Đây là thử thách và cũng là cơ hội cho chúng ta chứng tỏ mình.
Sơn gật gù:
− Chỉ mới tiếp xúc, tao đã nể cách làm việc của ổng. Ổng trực tiếp đến đây chắc để xem xét chúng ta trước.
Phú khẽ cười:
− Ông ấy đến thì có nghĩa ông ấy đã hiểu rõ về mình rồi. Yên tâm đi, tao tin mình sẽ ký được hợp đồng.
Sơn nhún vai cười:
− Tao tin ở mày.
Trang nhìn cả hai rồi nheo mắt:
− Vậy em chúc hai anh sẽ thành công.
Phú quay qua nhìn cô:
− Em đến lâu chưa?
− Lâu rồi. Em đợi anh.
− Có chuyện gì không?
Trang nheo mắt cười:
− Em đang học làm kinh doanh và cần một người làm tư vấn. Anh đi với em đến chỗ này được không?
Phú đưa tay nhìn đồng hồ:
− Giờ này anh không đi được. Ba em đâu? Ông ấy giúp em sẽ tốt hơn anh đấy.
− Em muốn tự mình làm, anh có giúp em không?
Phú thầm ngán ngẩm, anh khẽ cười lịch sự:
− Chiều, anh sẽ đi với em. Nhưng nói trước, anh chỉ giúp lần này thôi. Nếu muốn kinh doanh để thử sức mình thì em nên tự quyết định mọi chuyện.
− Em hiểu rồi. Chỉ cần anh giúp em lần này thôi.
Nói rồi, Trang đứng lên:
− Em không phiền hai anh làm việc nữa. Em về nha!
Đợi Trang đi xong, Sơn quay qua bạn nheo mắt:
− Tao thấy mày khó qua ải này rồi. Khai thật đi, tối qua hai người đi đâu vậy?
Phú nhún vai, anh đứng lên đi về phía bàn làm việc:
− Không đi đâu cả, nên không có gì để nói.
Sơn bật cười:
− Nói thật đi. Mày sợ ảnh hưởng đến công việc hay mày không thích?
Phú ngồi xuống ghế:
− Cả hai.
Sơn gật gù:
− Hiểu rồi. Mai mốt, tao sẽ không làm cầu nối nữa, mày hãy tự cư xử với Trang.
Phú khẽ cười không nói gì. Đợi Sơn rời khỏi phòng, anh mới xem các giấy tờ lúc sáng. Phú tranh thủ giải quyết mọi việc để chiều nay đi với Trang.
Chiều thì Trang đến sớm ngồi chờ anh. Không thể làm khác Phú đành đi với cô. Trang đưa anh đến một khu đất đang khởi công và hình như đã gần xong. Phú nhíu mày nhìn cô:
− Em đã quyết định cả rồi thì cần anh góp ý điều gì nữa.
Trang mỉm cười:
− Em muốn nghe ý kiến của anh. Anh thấy ở đây có tốt không?
Phú không nhìn xung quanh mà nói khẳng định:
− Thật ra em không cần anh góp ý gì cả, em chỉ muốn anh đi cùng em thôi, đúng không?
Trang tủm tỉm cười:
− Đúng là em không thể giấu anh điều gì. Em thừa nhận mình có ý đó vì em không có lý do chính đáng nào để rủ anh cùng đi.
Phú hơi quay nhìn nơi khác.
− Anh rất không thích em làm thế. Em cũng biết anh rất bận kia mà.
− Em xin lỗi, nhưng nếu anh không tránh né em thì em đã không làm vậy.
Phú nhíu mày nhìn cô:
− Không việc gì anh phải tránh né em cả. Đừng suy nghĩ lệch lạc như vậy.
− Thế tại sao mỗi lần em rủ anh đi đâu, anh đều từ chối.
Phú ngán ngẩm vì tính tiểu thư khi bị trái ý của cô:
− Em muốn anh trả lời thế nào?
Trang đi về phía xe rồi đứng dựa vào cửa:
− Nhìn vào đôi mắt anh, em đã biết câu trả lời rồi. Em biết nó sẽ làm mình đau, nên anh không cần phải nói gì cả.
Phú bước đến mở cửa xe cho cô:
− Lên xe đi!
Trang vẫn đứng im:
− Anh đừng nói là đưa em về nghe.
Phú ấn cô ngồi vào xe rồi bước vòng qua tay lái. Sau khi cho xe chạy đi, Trang nhìn anh ấm ức:
− Em không muốn về. Anh không được đối xử với em như thế.
− Thế em muốn gì, thưa tiểu thư?
Trang tủm tỉm cười vẻ mặt vui thích:
− Anh muốn anh đưa em đi ăn rồi chúng ta sẽ đi chơi.
− Anh có thể chiều em điều thứ nhất, còn chuyện thứ hai thì không được, anh rất bận.
Trang nhìn anh hờn dỗi:
− Em chỉ được chọn một thôi sao? Vậy thì em không ăn đâu, anh đưa em đi chơi đi.
Phú quay qua nhìn cô, không hiểu sao anh không thể giận cô lâu được. Tính cách vừa thẳng thắn vừa trẻ con của cô đôi lúc làm anh thấy thú vị lẫn buồn cười.
− Em còn điều thứ ba mà anh chưa nói. Đó là… nếu em còn như thế, anh sẽ đưa em về.
Phú dừng xe trước một nhà hàng quen. Vừa bước vào anh đã gặp bà Nguyễn cùng một người đàn bà khác đi qua. Phú thật sự bất ngờ khi đối diện với bà, anh dừng lại khẽ gật đầu chào nhưng bà Nguyễn chỉ nhìn thoáng qua anh rồi nhìn hơi lâu vào Trang. Cuối cùng, bà ra về mà không nhìn đến anh lần nào.
− Anh quen bà ấy hả?
Phú cố kiềm chế sự bất mãn của mình:
− Chúng ta vào thôi!
Trang đưa mắt nhìn anh ngạc nhiên. Suốt buổi, Phú chỉ uống và ăn rất ít. Trang lặng lẽ quan sát cử chỉ của anh. Khi Phú định đưa cô về thì Trang không thể im lặng nữa:
− Hình như anh quên là có em bên cạnh thì phải. Từ lúc gặp bà ta đến giờ, em thấy anh lạ lắm.
Phú đưa tay vuốt mặt, gió tạt vào mặt lành lạnh làm anh tỉnh táo đôi chút:
− Đừng tò mò quá. Lên xe đi, anh đưa em về.
Nói rồi, Phú mở cửa ngồi vào xe. Trang đứng nhìn anh ấm ức, không thể làm khác cô cũng ngồi vào xe và đóng sầm cửa lại. Hình như Phú chẳng quan tâm đến hành động của cô. Dừng xe trước cổng nhà Trang, Phú nói mệt mỏi:
− Anh xin lỗi, nhưng thật sự hôm nay anh rất mệt. Anh muốn về nhà nghỉ sớm.
Trang vẫn không bước xuống:
− Em không phải là con ngốc để anh nói gì tin nấy. Em muốn biết bà ta là ai?
Phú nghiêm nghị nhìn cô:
− Anh không thích người khác xen vào chuyện riêng của mình. Em vào nhà đi.
− Vậy là anh đã thừa nhận bà ta có liên quan đến anh. Được rồi, em chỉ cần biết thế thôi. Em vào đây.
Nhưng Phú đã gọi cô lại:
− Trang…
Trang cúi xuống nhìn vào xe.
− Nếu em làm điều gì sau lưng anh thì anh sẽ không tha thứ đâu.
Trang mím môi, cô thấy tức nghẹn cổ vì lời cảnh cáo của Phú:
− Em không nông nổi như anh nghĩ. Em chỉ muốn biết những gì liên quan đến anh chứ không có ý định xen vào.
Phú nhìn sự bướng bỉnh của cô mà mệt mỏi:
− Anh rất không thích tính tò mò đó.
Trang cười cười nhìn gương mặt nghiêm nghị của anh. Phú có hiểu trông anh bây giờ rất hay không?
− Em quan tâm chứ không phải tò mò. Nhưng anh yên tâm đi, chưa chắc em có thời gian để tìm hiểu những chuyện đó em còn nhiều việc phải làm lắm.
Phú quay nhìn nơi khác, đã sống ở thành phố này cũng rất lâu vậy mà anh vẫn không thích ứng được tính cách tự tin của những cô gái bây giờ, và Trang là một điển hình cụ thể nhất. Anh không chối một điều mình bị cuốn hút bởi tính cách đa dạng của cô, nhưng chỉ dừng lại ở đó chứ cô không đủ sức để làm anh rung động. Phúc Quỳnh cũng tự tin như vậy, nhưng ở cô hình như trộn lẫn giữa sự kiêu hãnh và dịu dàng mà lần đầu tiên gặp mặt Phú đã bị đốn ngã ngay.
− Em đang chờ nghe anh nói chúc ngủ ngon đấy.
Phú cười khi nhìn cô:
− Anh về đây. Chúc em ngủ ngon!
Trang cười thật tươi rồi đứng yên nhìn theo xe Phú. Không hiểu sao cô lại yêu anh như thế. Ở bên Phú. Cô luôn có cảm giác an toàn. Cô rất thích nhìn vào đôi mắt anh, đôi mắt rất sáng luôn toát ra sự bản lĩnh, cương nghị mà cô không tìm thấy ở những người đàn ông mồm mép, ăn nói ngọt ngào nào, không hiểu sao cô rất dị ứng với những người như vậy, lúc nào cô cũng có cảm giác dối trá trong đó khi tiếp xúc với họ.
Phúc Quỳnh từ phòng tắm bước ra thì gặp mẹ đã ngồi ở giường cô tự lúc nào:
− Chú Khánh lại nhà hát đón con nhưng không gặp, con đi đâu vậy?
Phúc Quỳnh ngồi xuống ghế:
− Nhỏ Hạnh bị bệnh nên tụi con vừa vào thăm nó.
− Thế sao không gọi điện về nhà?
Phúc Quỳnh xót xa nhìn mẹ:
− Mẹ đừng thế nữa. Mẹ yên tâm đi dù con có muốn gặp anh ấy, Phú cũng không chấp nhận đâu, vì anh ấy luôn sợ sẽ làm mẹ buồn lòng.
Bà Nguyễn khẽ cười:
− Con tin nó vậy sao? Nếu mẹ phát hiện nó lén lút gặp con thì mẹ sẽ không để yên đâu.
Phúc Quỳnh ứa nước mắt:
− Mẹ…
Bà Nguyễn ngắt lời:
− Hôm qua, mẹ mới gặp nó ở nhà hàng, nó không đi một mình mà đi cùng một cô gái rất đẹp.
Phúc Quỳnh chớp mắt. Bà Nguyễn nhìn thẳng vào cô:
− Con bé đó không thua gì con đâu. Đúng là nó tài thật. Nhưng trèo cao thì ắt phải té đau.
Quỳnh rớt nước mắt:
− Mẹ…
− Con tỉnh lại đi! Mẹ rất thất vọng về con. Thằng đó có gì hay mà bao lâu rồi con vẫn không quên. Ba mẹ đã chiều con hết mức rồi. Chuyện thằng Quang từ bỏ đám cưới, ba mẹ cũng bỏ qua. Đúng là ra con nên suy nghĩ lại mà đừng làm ba mẹ buồn lòng mới phải chứ.
Phúc Quỳnh gục đầu trong tay. Bà Nguyễn dịu giọng khi nhìn dáng vẻ đó của cô.
− Con có biết nhìn con thế này, mẹ càng không chấp nhận nó, vì nó đã làm con thay đổi quá rồi. Lúc trước, con đâu nhu nhược yếu đuối thế này.
Phúc Quỳnh lắc đầu:
− Con xin mẹ. Nếu mẹ biết thời gian qua con mệt mỏi thế nào, thì mẹ sẽ hiểu những gì con đã chịu đựng. Chúng con thật lòng yêu nhau và con tin Phú như tin chính bản thân mình.
Bà Nguyễn không khỏi đau lòng khi nhìn con. Thật ra, bà không nhẫn tâm như mọi người nghĩ. Nhìn Quỳnh, bà hiểu rất rõ con bà đã thật sự yêu và Phú thật sự cũng không phải là tệ, nếu như nó đừng xuất thân quê mùa và điều khó chấp nhận nhất là sự dốt nát. Làm sao bà có thể tin tưởng để gả đứa con gái của mình cho anh? Cũng có đôi lúc bà đã mềm lòng vì sự chân thành của Phú. Giờ giấc của Quỳnh, bà nắm rất rõ và bà biết Phú đã không lén lút để hẹn hò với con bà. Phú đã dùng cách 'nước chảy đá mòn' để làm bà thay đổi, đúng là có hiệu quả đôi chút. Nhưng hôm qua bắt gặp Phú đi với một cô gái khác thì bà không thể không giận và nghi ngờ lòng thành thật của anh. Ai dám đảm bảo rằng trong khoảng thời gian không có con bà bên cạnh, Phú chẳng đi tìm một bến đỗ bình yên khác?
− Con còn nông nổi lắm, làm sao hiểu được những cám dỗ của cuộc đời. Tiền tài và sắc đẹp là hai thứ mà con người khó vượt qua được. Con đừng nên tin tuyệt đối vào một ai đó, thằng Phú cũng vậy. Cô gái mà mẹ gặp không kém con đâu, làm sao biết được nó không ngã lòng? Mẹ nói để thức tỉnh con, chứ không cho phép con dựa vào đó để tự dằn vật đau khổ một mình. Đã đến lúc con nên nhìn vào thực tế mà học cách để vượt qua.
Phúc Quỳnh ngồi thẫn thờ trên ghế, cô không tin mẹ mình nói dối và dùng cách này để chia cách cô và Phú. Cô biết bà nói rất thật và vì nó quá thật nên cô cảm thấy bất an và đau khổ một cách sâu sắc. Điều cô luôn lo sợ đã dần dần trở thành sự thật. Cô tin Phú thật lòng yêu mình nhưng tình yêu đã có đủ lớn để cho anh vượt qua tất cả hay không? Hay Phú sẽ cảm thấy mệt mỏi và tìm cho mình một tình cảm bình yên khác?
Bà Nguyễn đã ra ngoài từ lâu nhưng Quỳnh vẫn không sao trấn tĩnh được. Không thể ngồi yên, cô lấy máy gọi cho Phú nhưng không sao liên lạc được với anh. Phúc Quỳnh rã rời và tâm trạng giằng xé của mình, cô nằm chuồi xuống giường, dù không muốn cô vẫn khóc lặng lẽ suốt đêm hôm đó.
Vài ngày sau, trên đường đi diễn về, cô vô tình gặp xe Phú đậu trước một nhà hàng. Không cần suy nghĩ, cô nói nhanh:
− Quay xe lại đi chú Khánh!
Ông Khánh ngạc nhiên nhìn cô qua kính chiếu hậu:
− Có chuyện gì vậy Quỳnh?
Phúc Quỳnh hơi nao núng:
− Con cần gặp một người. Chú dừng lại ở nhà hàng đó đi.
Chú Khánh vừa đậu xe vào lề cũng là lúc Phú và một cô gái đi ra, tim Quỳnh nghe thắt lại khi thấy sự vui vẻ của họ. Cô không bước xuống mà lấy máy gọi cho Phú. Cô thấy anh dừng lại cạnh xe, Phú vừa mở máy cô đã hỏi nhanh:
− Anh đang ở đâu vậy?
Phú khẽ cười, giọng trầm ấm quen thuộc của anh làm cô như nghẹt thở vì cảm giác ghen giận không kiềm chế.
− Có chuyện gì không Quỳnh? Em đang ở đâu?
Nói rồi, cô thấy anh đi tránh ra chỗ khác như không muốn cô gái nghe anh đang nói chuyện với cô.
− Anh trả lời em đi.
Tiếng Phú dịu dàng:
− Anh đang trên đường về nhà. Hôm nay em sao vậy?
Phú chưa dứt câu thì Quỳnh đã mở cửa xe bước xuống:
− Em đang ở rất gần anh và tự hỏi mình đã bị lừa dối từ bao giờ.
Phú tắt máy và quay nhanh lại. Quỳnh với đôi mắt đầy đau đớn đang đối diện với anh. Anh thắt cả lòng khi thấy dáng vẻ mong manh của cô, anh bước đến:
− Sao em biết anh ở đây?
Phúc Quỳnh nhìn thẳng vào mắt anh:
− Khi nghe mẹ nói, em đã không tin. Nhưng bây giờ em nghĩ mình cần phải thức tỉnh.
Phú cau mày nhìn cô:
− Anh không biết mẹ em đã nói gì, nhưng cách em nghi ngờ anh thì thật đáng thất vọng.
Phúc Quỳnh mở cửa xe:
− Em phải về. Xin lỗi anh.
− Quỳnh…
Nhưng cô đã ngồi vào xe và đóng cửa lại. Phú đứng yên nhìn theo bất lực.
− Sao anh không giữ cô ấy lại?
Phú quay lại xe mình, anh không nói gì lẳng lặng lái xe đi.
− Không ngờ đối thủ của em lại là cô ấy, một người mà em rất ái mộ.
Phú vẫn nhìn thẳng phía trước.
− Sao anh không nói trước với em? Nếu em biết trước thì em đã tự lượng sức mình. Phải nhìn nhận rằng em không bằng cô ấy đúng không?
Phú khoát tay, một cử chỉ không đồng tình:
− Đừng nói nữa, Trang! Tâm trạng anh đang không tốt lắm, em có thể cho anh yên tĩnh không?
Trang quay nhìn ra cửa. Sự căng thẳng, mất bình tĩnh của Phú, cô mới gặp lần đầu tiên. Không ngờ Phúc Quỳnh lại chi phối anh như vậy.
Cả hai im lặng cho đến khi xe dừng trước nhà Trang. Phú quay qua cô:
− Anh xin lỗi. Em vào nhà đi.
− Em là người xin lỗi mới phải, vì em, hai người mới hiểu lầm nhau.
− Em không hiểu đâu. Anh biết sắp xếp chuyện của mình mà.
Trang hơi ngần ngừ:
− Em yêu anh thật đấy nhưng không mù quáng. Lúc trước em cứ nghĩ sẽ chinh phục được anh vì em cho rằng em không thua một cô gái nào cả. Nhưng bây giờ em đã sáng mắt ra, khi hiểu một điều, mình hơn người thì cũng có người hơn mình. Em sẽ rút lui và không phiền anh nữa.
− Em đừng suy nghĩ vấn đề một chiều như vậy. Anh yêu Phúc Quỳnh không phải vì những điều đó.
Trang mỉm cười nói thành thật:
− Em hiểu và vì hiểu nên em mới yêu anh. Em thật sự chúc hai người hạnh phúc. Anh và Quỳnh rất xứng đôi.
Phú nhìn cô mà cảm thấy nhẹ nhàng. Trang và Quỳnh có những cái rất giống nhau, không biết đó có phải là những tính cách quá tự tin khi biết mình thành công quá sớm và cuộc sống đối với cả hai quá dễ dàng để có được mọi thứ.
Đợi Trang vào nhà xong, Phú mới gọi điện cho Quỳnh, nhưng cô một mực không bắt máy. Phú lái xe về nhà trong tâm trạng chán nản. Đúng là anh không thể nào thay đổi được quyết định của mẹ Phúc Quỳnh.
Mấy ngày sau, anh vẫn không có cách nào liên lạc được với cô, anh không ngờ Quỳnh cũng cứng lòng như vậy. Hôm nay anh quyết đậu xe trước cửa nhà cô, chỉ một lát sau thì anh thấy cô cùng Quang lên xe đi đâu đó. Phú quay nhìn nơi khác. Cô và anh, ai mới đáng giận hơn?
Phú lái xe theo sau cô, anh thấy cô dừng lại ở một căn biệt thự, hình như họ đang đãi tiệc. Phú ngồi yên một lát rồi quyết định đi vào. Buổi tiệc rất đông nhưng anh vẫn dễ dàng nhận ra cô đang đứng với một người đàn ông nào đó và Quang thì không rời cô bước nào. Phú đứng yên một góc, anh lịch sự xã giao với vài người ở đó. Hình như họ không nhận ra anh là vị khách không mời mà đến nên cứ nói chuyện rất tự nhiên. Gần cuối buổi tiệc, Phú mới tìm được cơ hội gặp riêng cô. Khi thấy Quỳnh bước ra hành lang một mình, anh vội bước theo nhưng cô không đứng cô đơn như anh nghĩ mà có thêm một người đàn ông khác bên cạnh, nhìn là biết hắn đang cố ra sức để tán tỉnh cô. Phú cố dằn sự nóng giận và bước đến.
- Xin lỗi, tôi có chuyện riêng muốn nói với cô ấy.
Người đàn ông quay qua nhìn anh như đo lường. Quỳnh như đã qua phút sững sờ, không thể làm khác cô nói nhẹ nhàng:
− Xin lỗi nha anh Duy. Tôi có hẹn với anh ấy bàn một số việc.
Người đàn ông tên Duy cố cười thật tươi như để lấy lòng cô:
− Không có gì. Hẹn gặp Quỳnh sau vậy.
Đợi hắn ta đi xong, Phú nhìn cô lạnh băng:
− Hôm nay anh mới biết, những lúc không có anh bên cạnh, em còn có niềm vui khác để lấp vào.
Phúc Quỳnh mím môi:
− Anh nói vậy là sao?
− Không ai có thể dửng dưng khi thấy người đàn ông khác tản tỉnh người yêu của mình cả.
Phúc Quỳnh chớp mắt nhìn nơi khác:
− Anh muốn nghĩ thế nào thì tuỳ, tôi không cần phải thanh minh.
Phú nhìn cô, đây là lần đầu tiên hai người giận nhau và cũng là lần đầu tiên anh cảm thấy nặng nề. Khó khăn lắm cả hai mới gặp nhau, sự nhớ nhung như tràn đầy trong tim mà phải vì những chuyện không đáng để lỡ mất những phút giây hạnh phúc hiếm hoi:
− Lúc nãy anh đã đợi em trước nhà và đi theo đến đây. Anh chỉ muốn nói một điều thôi, anh không làm gì có lỗi với em cả. Nếu yêu anh, em phải tin tuyệt đối vào điều đó.
Phúc Quỳnh không nói gì cũng không nhìn anh.
− Nếu em trách anh thì anh cũng có thể trách em như thế. Anh không chấp nhận được mối quan hệ của em và Quang. Anh không phải là thánh đâu Quỳnh.
Phú kéo cô đối diện với mình:
− Khó khăn lắm mới gặp được nhau, chúng ta đừng phí thời gian vì những chuyện không đáng, được không em?
Phúc Quỳnh nao cả lòng khi nghe Phú nói. Thật lâu, cô yếu đuối nhìn anh:
− Em muốn biết cô ấy là ai? Em tin anh nhưng không thể không bị sốc khi thấy cảnh vui vẻ của hai người.
Phú nắm tay cô đưa lên môi:
− Là bạn bè thôi, không đáng cho em bận tâm đâu. Anh rất vui vì chúng ta luôn tin nhau. Những lúc xa cách thế này, niềm tin là quan trọng lắm, em biết không?
Phúc Quỳnh chưa kịp nói thì thấy Quang đi ra. Cô rút vội tay về, cử chỉ của cô làm Phú hơi giận, nhưng không nói gì. Quang nhìn anh nói lạnh lùng:
− Lâu rồi không gặp. Anh khoẻ không?
Phú mỉm cười lịch sự:
− Khoẻ. Cảm ơn anh.
Quang liền quay qua Quỳnh:
− Anh phải về. Em về không?
Quỳnh đưa mắt nhìn Phú như khó xử. Vẻ khổ sở của cô làm anh hơi quay đi:
− Khuya rồi. Em nên về đi.
Đôi mắt cô đã bắt đầu long lanh nước. Không dằn được, cô quay qua nhìn Quang nhẹ giọng:
− Anh đợi em một lát được không? một lát thôi, em có chuyện muốn nói với anh ấy.
Quang có vẻ không hài lòng nhưng cũng không thể từ chối:
− Anh sẽ đợi em ngoài xe.
Quang quay qua hờ hững chào Phú rồi mới bước đi. Phú nắm tay cô kéo về phía hành lang đằng kia, buổi tiệc chỉ còn lác đác vài người và hành lang chỉ còn có anh và cô:
− Em xin lỗi…
Nhưng Phú đã ngăn lời bằng một nụ hôn dài đầy đam mê của mình. Quỳnh cũng không kiềm chế, cô siết lấy anh và hôn Phú cũng cuồng nhiệt không kém. Cuối cùng, Phú tiếc nuối rời môi cô:
− Hãy tin anh và ráng chờ anh sắp xếp mọi chuyện nha Quỳnh. Anh sẽ chính thức đến gặp ba mẹ em, không lâu đâu.
Phúc Quỳnh lo lắng:
− Nhưng…
Phú lại chặn lời cô bằng một nụ hôn nữa, khi anh buông cô ra thì Quỳnh gục hẳn vào lòng anh. Phú âu yếm hôn nhẹ lên má cô:
− Đã đến lúc và cũng là cơ hội để anh tỏ thành ý của mình. Nếu cứ lén lút thế này thì chẳng những không giải quyết được gì mà chỉ càng tồi tệ hơn thôi. Vì em, vì tương lai của chúng mình, anh sẽ cố gắng để vượt qua.
Phúc Quỳnh không muốn Phú lo khi thấy mình khóc, nhưng cô vẫn không ngăn được giọt nước mắt dâng trào:
− Nếu mất anh, em nghĩ mình sẽ không sống nổi. Em sẽ chờ và mãi mãi sẽ chờ một mình anh thôi.
Phú hình như cũng xúc động nên anh cứ siết chặt cô vào lòng. Cả hai lại vội vã hôn nhau như sợ không còn thời gian để biểu lộ tình yêu của mình. Cuối cùng Phú đứng nhìn theo cô ra về mà không tiễn ra xe. Phú biết như thế là bất lịch sự nhưng anh thật sự không muốn đối diện với Quang, một người mà anh hiểu rất rõ luôn ngấm ngầm để hạ mình và rất biết tận dụng ưu thế là dựa vào gia đình Quỳnh để thuyết phục cô.
Hôm sau Phú không thấy bất ngờ khi Quang đến tận công ty tìm mình. Cả hai vào quán nước đối diện với công ty Phú. Vừa ngồi xuống, Quang đã nói ngay:
− Tôi và anh không có lý do gì để gặp nhau ngoài chuyện của Phúc Quỳnh cả. Đúng lý ra tôi phải bản lĩnh hơn để đến gặp anh vào hai năm về trước.
Phú khuấy đều ly cà phê của mình rồi khẽ cười:
− Không phải anh không bản lĩnh mà là anh rất thông minh. Anh đã đoán trước sự phản đối của gia đình Quỳnh nên mới im lặng để đóng vai một người đàn ông rộng lượng, vì nếu anh tìm tôi thì mối quan hệ của anh và Quỳnh sẽ càng tồi tệ hơn, đúng không?
Quang hơi nheo mắt. Cách nói chuyện như tạt nước vào mặt người khác của Phú thật đáng sợ:
− Đúng là tôi đã quá xem thường đối thủ của mình. Kể ra, anh cũng tài thật, thành công ở thành phố này mà lại rất nhanh. Đó là điều không phải ai cũng làm được.
Phú ngả người dựa vào ghế:
− Tôi không nghĩ là mình đã thành công, nhưng dù sao cũng cảm ơn vì lời nói đó.
Quang bật lửa châm cho mình điếu thuốc:
− Hôm nay chúng ta hãy thành thật với nhau đi. Tại sao anh kiên trì như thế? Đừng nói là yêu Quỳnh. Điều đó đúng, nhưng tôi không tin chỉ về tình yêu mà anh nhẫn nhịn như vậy. Sắc đẹp và sự nổi tiếng, anh vì điều gì?
Phú nhìn Quang, bình thản:
− Tôi nghĩ mình không cần trả lời câu hỏi đó của anh.
Quang nhếch môi:
− Vì anh không dám thừa nhận tôi nói đúng. Quỳnh là một cô gái hoàn hảo về mọi mặt, nên có thể đáp ứng mọi cái cho anh.
Phú gằn giọng:
− Tôi không quan tâm người khác nói gì, nhưng những gì tôi muốn, tôi nhất định sẽ đạt cho bằng được.
Quang cười khẩy:
− Tôi đến đây chính là để nhắc nhở anh điều đó, sống phải biết tự lượng sức mình. Dù anh có thành công đến đâu cũng không thể từ bỏ xuất thân và quá khứ của mình. Anh là người thông minh nên tôi nghĩ tôi không cần nói nhiều. Sẽ không bao giờ có chuyện ba mẹ Quỳnh chấp nhận anh đâu.
Gương mặt Phú vẫn không biểu lộ gì:
− Anh muốn gì, nói thẳng ra đi!
Quang nhìn anh, cao giọng:
− Tôi muốn anh chấm dứt với Quỳnh vì điều đó tốt cho tất cả mọi người. Nếu thật sự yêu cô ấy thì anh đừng để Quỳnh phải sống đau khổ như thế nữa, thà đau một lần rồi sẽ qua. Có thể anh không biết điều này, Quỳnh sống trong căn nhà của mình mà như bị cầm tù, cô đã vì anh mà chống đối lại ba mẹ, điều mà Quỳnh chưa một lần dám làm.
− Sao anh không nghĩ chính những điều đó sẽ càng làm cho tôi không thể bỏ cuộc.
− Đó là sự ích kỷ.
Phú nói lạnh lùng:
− Tình yêu thì luôn luôn ích kỷ, nên tôi cũng không chấp nhận được việc anh đến tìm để thuyết phục tôi từ bỏ người yêu của mình. Việc đó đúng ra phải là của tôi. Sẵn đây, tôi nói thẳng, tôi rất không thích cách anh lợi dụng gia đình và sự yếu đuối của Quỳnh để thuyết phục cô ấy. Tôi cảnh cáo anh nên chấm dứt trò đó đi.
Mặt Quang tái đi vì giận, anh gằn giọng:
− Tao chỉ dùng cách 'gậy ông đập lưng ông' thôi. Ngày xưa, chính mày đã giở trò sau lưng tao để quyến rũ Quỳnh, tao còn chưa thanh toán với mày món nợ đó.
Phú nói sắc lạnh:
− Anh nên thấy mình may mắn vì tôi đã thay đổi. Nếu là lúc trước, tôi đã không ngồi yên thế này.
Quang không kềm được đứng bật dậy:
− Mày giỏi lắm! Để rồi xem mày và Quỳnh sẽ đi đến đâu. Tao sẽ làm mọi cách để mày phải hối hận.
Nói rồi, Quang dằn tờ giấy bạc lên bàn:
− Tao sẽ chống mắt xem mày làm được gì.
Nói xong, anh quay người đi nhanh ra cửa. Phú vẫn ngồi yên trên ghế, anh những muốn đập phá một cái gì đó cho thoả mãn cơn giận trong lòng. Phú ra khỏi quán, anh không về nhà mà lái xe lòng vòng ngoài đường, tự nhiên anh thấy tội nghiệp cho cả Quỳnh và mình. Những lời nói của Quang về cuộc sống của cô đã tác động đến anh không ít và Phú thấy lòng thật nặng nề khi nghĩ Quỳnh không bao giờ nói với anh điều đó.
Tuần sau, Phú ký được hợp đồng với công ty ông Nguyễn. Anh đặc biệt dành nhiều ưu ái cho ông, ông Nguyễn có vẻ rất hài lòng với sự hợp tác này. Anh đã đi dùng cơm với ông mấy lần, nhưng không bao giờ Phú đề cập đến Quỳnh.
Cả tháng nay, anh chỉ tập trung vào công việc. Sự bận rộn làm Phú không có thời gian để nghĩ đến chuyện tình cảm nữa. Quỳnh có gọi điện cho anh một lần, nhưng Phú bận tiếp khách nên không nói được nhiều với cô.
Sáng nay, Phú đến dự lễ khánh thành của công ty Trang. Thấy anh, cô cười thật tươi:
− Sao trễ vậy? Em cứ tưởng anh không đến.
Phú mỉm cười:
− Dù bận đến mấy, anh cũng phải đến chúc mừng em chứ.
Trang nheo mắt:
− Anh thấy thế nào?
Phú đưa mắt nhìn quanh rồi gật đầu:
− Rất đẹp! Anh tin em sẽ thành công với nghề quảng cáo của mình. Nghề này quan trọng là ý tưởng, một sở trường mà anh nghĩ rất hợp với em.
Trang nhướng mắt:
− Em không hiểu tại sao anh hiểu em đến vậy mà lại không thể yêu.
Phú nghiêm nghị:
− Trang!
Cô bật cười:
− Em đùa đấy. Anh biết không? Em rất thích vẻ lạnh lùng nghiêm nghị của anh, trông rất hay.
Phú lắc đầu không nói gì.
− Anh và Quỳnh thế nào rồi?
Phú nói nhẹ nhàng nhưng cương quyết:
− Anh không thích nói về chuyện của mình. Em tò mò quá đấy.
Trang nhún vai:
− Em rất nhạy cảm với những chuyện tình cảm, em đoán hai người đang gặp trắc trở gì đó. Có phải từ phía gia đình Quỳnh không?
Phú định nói nhưng có người đã đi đến:
− Ba chị gọi chị qua bển.
Trang tự nhiên nắm tay anh:
− Anh gặp ba em chưa? Đi theo em.
Phú đành đi theo cô, ông Phùng đang đứng với vài người. Gặp anh, ông bắt tay hồ hởi:
− Cậu đến lâu chưa?
Phú cười lịch sự:
− Chỉ mới đến thôi.
Ông cười sảng khoái:
− Sau này nhờ cậu giúp đỡ cho con Trang giùm. Nó còn nông nổi lắm, chỉ có cậu mới có thể kiềm chế bản tính bướng bỉnh của nó thôi.
Phú cầm lấy ly rượu từ tay ông:
− Tôi không nghĩ vậy. Trang đã chín chắn và rất có năng lực, ông nên tin tưởng cô ấy.
− Không tin, tôi đã không cho nó ra công ty. Nó tuy giỏi nhưng kinh nghiệm còn yếu lắm. Cậu cố gắng để ý tới nó giùm, tôi rất cảm ơn.
Phú mỉm cười:
− Tôi sẽ giúp hết mình trong khả năng có thể.
Ông Phùng nâng ly cùng anh. Trang thì cứ đứng kế bên tủm tỉm cười, không biết cô cười vì anh đã quá thận trọng hay vì ba cô đã quá lo xa. Cuối cùng, Trang kéo bằng được anh lên phòng làm việc của cô. Đứng ở giữa phòng, cô dang cả hai tay ra:
− Anh thấy giang sơn của em thế nào?
Phú ngồi xuống bộ xa lông trong phòng. Anh thầm buồn cười khi thấy một chú heo nhồi bông thật lớn được đặt trong tủ kính gần bàn làm việc của cô:
− Giống như lâu đài của một công chúa.
Trang khoanh tay dựa vào cạnh bàn rồi nhướng mắt nhìn anh:
− Anh muốn nói là con nít chứ gì? Em thấy mặt anh kỳ lắm khi nhìn chú heo của em.
Phú phì cười:
− Anh đã như thế sao?
Trang liếc anh một cái, cô bước đến mở tủ lấy chú heo ôm vào lòng:
− Chứ gì nữa, nhưng em không giận đâu. Mỗi người có một sở thích riêng, quan trọng là mình biết tạo không gian để có thể hứng thú mà làm việc. Anh biết không? Mỗi lần nhìn chú heo này, em lại thấy mình yêu đời hơn. Anh thấy nụ cười của nó không, thật dễ thương.
Phú cười thành tiếng:
− Em không sợ các nhân viên bảo mình trẻ con sao?
Trang để chú heo vào chỗ cũ và bước đến trước mặt anh:
− Không, em không cần họ phải sợ mình. Nguyên tắc làm việc của em là tôn trọng lẫn nhau, như thế sẽ tốt hơn.
Phú gật gù:
− Anh tin em sẽ là một giám đốc rất được lòng nhân viên và họ sẽ hết lòng làm việc cho em.
Trang cười nhẹ:
− Anh biết lúc nãy, em đã nghĩ gì không?
Phú lắc đầu, Trang ngồi xuống cạnh anh:
− Em nên tránh xa anh ra, vì càng tiếp xúc em sẽ càng bị anh cuốn hút. Khi nãy nghe tiếng cười của anh, em có cảm giác như không kiềm chế nổi.
Phú nhìn cô:
− Đừng như thế, Trang. Em lại đùa phải không? Anh không thích thế đâu.
Trang đứng lên, cô quay nhìn nơi khác:
− Em buồn cười lắm phải không? Anh có biết thời gian qua, em đã cố gắng thế nao để không đến tìm anh không? Điều em không ngờ nhất là em đã yêu anh hơn những gì em nghĩ.
Phú cũng đứng lên, Trang luôn thẳng thắn trong tình cảm của mình, nhưng ở cô không làm cho người khác có cảm giác thương hại mà ngược lại nó có vẻ gì đó tự tin và bản lĩnh.
− Nếu cứ gặp nhau mà chúng ta lại thế này, anh nghĩ mình không nên xuất hiện trước mặt em nữa.
Trang quay lại nhìn anh:
− Anh đã từng yêu mà lại dùng cách này sao? Nếu Quỳnh không gặp anh thì anh có quên cô ấy được không? Em rất dị ứng với những câu nói rỗng tuếch, nếu xa nhau thì thời gian cũng sẽ quên. Em không nghĩ vậy. Nếu đã thật sự yêu thì cả đời cũng không quên được.
Phú nhìn cô im lìm:
− Đừng làm anh khó xử, Trang. Chúng ta dừng lại ở đây, được không?
Trang khẽ cười:
− Anh lo cho em hay sợ bản thân mình?
− Anh thật lòng quan tâm em và rất tự chủ với chính mình. Nếu có rung động dù chỉ một chút, anh sẽ không để em đau khổ thế đâu. Anh rất rạch ròi trong tình cảm, em hiểu không?
Trang lắc đầu:
− Hình như sự đau khổ của em đã bị chai lì thì phải, cho nên nghe những lời từ chối rất tàn nhẫn của anh, em vẫn chịu đựng được. Hay tại vì em đã xác định rõ anh không bao giờ thuộc về mình nên không có ý nghĩ mơ mộng nữa. Sau Quỳnh, em là người con gái mà anh không muốn làm tổn thương bất cứ điều gì, em hiểu không?
Trang nhìn anh hơi lâu:
− Có nghĩa là nếu không có Quỳnh thì anh đã yêu em?
− Anh không biết.
Trang cười nhẹ:
− Đó là sự không rạch ròi trong tình cảm.
Phú lắc đầu trầm tĩnh:
− Không đúng. Anh chưa bao giờ nghĩ đến điều đó nên không thể trả lời thì đúng hơn.
Trang bất chợt nắm tay anh rồi đưa vào miệng cắn mạnh:
− Anh có xem phim 'Cô gái đồ long' không? Em biết mình không phải là Triệu Minh mà có thể cắn để được anh yêu, nhưng em sẽ là Hân Ly cắn một cái cho anh nhớ suốt đời.
Phú nhìn dấu răng cô đỏ trên tay mình mà buồn cười:
− Em mê phim kiếm hiệp lắm hả?
Trang tủm tỉm:
− Em thích những phim của Kim Dung, xem rất hay.
Phú lắc đầu, anh hơi ngạc nhiên khi Trang như trở về nét trẻ con lúc đầu. Cô như con tắc kè, có thể biến đổi nhiều màu sắc, đúng là chỉ có con nít mới nghĩ ra cách bắt chước trong phim ảnh. Anh không biết khi cô là giám đốc và sẽ qu?