Chương 51, 52 AMMAN, JORDAN-
Hai người đàn ông ngồi trong chiếc BMW 7 màu xanh thẫm ven một con phố yên tĩnh gần trung tâm thành phố. Hầu hết các cửa hàng đã đóng cửa để cầu nguyện buổi chiều. “Sau việc này, chúng ta hòa nhé”, người đàn ông lái xe vừa nói vừa lấy từ ghế sau một cái túi nhỏ và đưa cho người khách của mình. Harvath mở túi và nhìn vào bên trong. Mọi thứ đều ở đó cả. Anh mỉm cười, “Chừng nào tôi rời khỏi đất nước anh an toàn, lúc đó chúng ta mới hòa nhau”.
Omar Faris, một quan chức cấp cao của Tổng cục Tình báo Jordan gọi tắt là GID, gật cái đầu tròn xoe, nặng nề của anh ta. Người đàn ông Jordan này đã quen với việc làm ăn. Ở thế giới mà anh ta hoạt động làm ăn là chuyện bắt buộc đặc biệt là khi phải kiểm soát làn sóng đạo Hồi cấp tiến đang phát triển mạnh.
Hơn nữa, anh ta vốn rất thích Harvath mặc dù anh hay có những quyết định kỳ lạ. Dù hoạt động thế nào, Harvath vẫn là người biết giữ lời và có thể tin cậy. Cả hai đã thân nhau từ hồi Harvath mới làm việc trong dự án Apex. Một nhóm người Jordan đã giết hại hai nhà ngoại giao Mỹ và có âm mưu lật đổ Vua Abdullad II. Mặc dù, GID không hề biết là Harvath đang hoạt động trong đất nước họ nhưng Faris đã coi như một đối tác của mình và là đầu mối trực tiếp để liên hệ với đức vua.
Abdullah chỉ yêu cầu Harvath một việc duy nhất – hãy cố gắng hết sức để bắt sống các thành viên của nhóm này. Đó là một nhiệm vụ cực kỳ phức tạp và nguy hiểm. Giết những tên khủng bố và kết thúc cả chiến dịch còn dễ dàng hơn thế nhiều. Tuy nhiên, Harvath đã bất chấp hiểm nguy đáp ứng yêu cầu của nhà vua tôn kính.
Làm như vậy, Harvath không chỉ được quốc chủ tôn trọng mà còn gặt được vài điểm với Faris, người đã được thăng chức nhờ thành công này.
“Tất nhiên, nếu biết anh có mặt ở đây, Bệ hạ sẽ từ chối công nhận anh hay hoạt động của anh. Nếu người Syria hay bất kì ai khác biết sự việc và phát hiện ra rằng chúng tôi cho phép anh săn đuổi điệp viên của họ đang điều trị ung thư trên đất nước tôi, hình ảnh của Jordan sẽ bị hủy hoại – đất là chưa nói đến thất bại trong quan hệ ngoại giao”, viên sỹ quan của GID nói.
“Đừng có nói điều nhảm nhí với tôi, Omar”, Harvath trả lời. “Anh cũng biết Al-Tal là một mối đe dọa với các anh còn gì. Hắn đã giúp Syria trang bị rất nhiều vũ khí cho các tổ chức như Al Qaeda để chúng sử dụng ở đây”.
“Chúng ta đều biết điều đó, nhưng nó không hề làm thay đổi thực tế rằng hình ảnh của chúng tôi là thứ tối quan trọng đối với chúng tôi. Các nước đồng minh và láng giềng sẽ mất niềm tin vào chúng tôi nếu họ biết chúng tôi có liên quan tới hoạt động của các anh”.
“Liên quan gì cơ?” Harvath vừa kéo khóa túi vừa hỏi Faris mỉm cười, lấy ra một chiếc phong bì bên dưới ghế ngồi và trao cho người bạn của mình. “Theo yêu cầu của anh chúng tôi đã soạn ra một bộ hồ sơ đầy đủ”.
Harvath không ngạc nhiên xem có bao nhiêu trong đó. Thường thì GID rất kỹ lưỡng. Máy theo dõi, ảnh, sơ đồ mặt cắt ngang của toàn nhà – đây là một bộ hồ sơ khá ấn tượng.
Đã có lần chúng tôi có hình ảnh của Al-Tal trên màn hình rađa. Khi phát hiện ra hắn ta đã nhập cảnh vào nước này dưới một cái tên khác để chữa bệnh, chúng tôi bắt đầu theo dõi 24/ 24 giờ”.
“Trong tòa nhà có thiết bị nghe nhìn nào không?” Harvath hỏi.
“Tất nhiên”, Faris trả lời. “Chúng tôi rất quan tâm tới vấn đề mua bán vũ khí. Dù thu thập được bất cứ thông tin nào cũng rất có ích”.
“Nhưng?”.
“Nhưng hắn ta có vẻ rất cẩn thận. Hắn thường nói chuyện điện thoại nhưng tất cả những gì chúng tôi thu được từ các cuộc điện thoại đó không bao giờ có tác dụng trực tiếp. Chúng tôi nghi ngờ có kẻ khác đang hoạt động thay cho hắn trong khi hắn nằm đấy điều trị bệnh”.
“Anh nói là hắn ta không còn nhiều thời gian nữa đúng không?”.
“Đó là những gì bác sỹ của hắn nói. Chỉ còn tính theo tuần, giỏi lắm là theo tháng”.
“Thế còn gia đình hắn?” Harvath hỏi.
“Tất cả ở trong hồ sơ ấy”.
“Tôi không muốn hình ảnh của tôi bị ghi lại trong tòa nhà đó. Tôi muốn anh tháo hết các thiết bị nghe nhìn của các anh ở đó”.
“E là tôi không thể làm được việc đó”, Faris nói.
“Tại sao không?”.
“Khi hắn đến lần đầu, gần như ngày nào gia đình hắn cũng đi cùng đến bệnh viện. Còn bây giờ, hắn nằm liệt giường ở nhà, lúc nào cũng có người cạnh. Vì vậy, người của tôi sẽ không thể nào vào đó mà tháo các thiết bị ấy đi được”.
“Vậy thì tôi sẽ tháo đi cho anh”, Harvath khẳng định. Tôi cần hướng dẫn chi tiết vị trí đặt chúng”.
Faris đưa tay lên túi ngực. “Tôi nghĩ anh có thể hỏi đến nó”.
“Thế còn đội theo dõi thì sao?” Harvath vừa đút tờ giấy vào cặp tài liệu vừa hỏi.
“Ngay khi anh vào nhà, họ sẽ phải rút hết”.
“Vậy, mọi chuyện coi như xong ở đây”.
Faris trao cho Harvath chìa khóa chiếc Mitsubishi Lancermafu xám mà anh đã sắp xếp rồi bắt tay tạm biệt. “Cẩn thận đấy, Scot. Có thể Al-Tal đang cận kề cái chết nhưng khi con thú yếu đuối và bị dồn nó sẽ trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết”.
Harvath ra khỏi xe và trước khi đóng cửa anh nói, “Hãy bảo người của anh chuẩn bị chấm dứt việc theo dõi của họ”.
Faris nhẹ nhàng nói lại, “Anh không định nghiên cứu bộ hồ sơ trước à?”.
“Tôi đã xem tất cả những thứ cần thiết rồi. Càng vào đó và khống chế được Al-Tal sớm tôi càng sớm mắc mồi vào lưỡi câu và bắt đầu động nước cho Najib”.
Faris quan sát Harvath mở khóa chiếc Lancer, vứt cái túi vào và nuốt cục giận xuống họng. Mặc dù thừa biết Harvath là một tay chuyên nghiệp nhưng anh vẫn không thích những gì mà người Mỹ này đang làm.
Chương 52
Khi vợ Al-Tal và đứa con 20 tuổi từ nhà thờ trở về, Harvath đang đợi họ.
Đeo một chiếc mặt nạ trượt tuyết đen, mỏng, anh trườn từ cầu thang vào hành lang ánh sáng mờ mờ và gí khẩu súng giảm thanh đường kính 45 ly Taurus 24/7 OSS vào gáy cậu con trai.
Bà mẹ đang định mở miệng hét lên thì bị Harvath bóp cổ. “Bà mà kêu, tôi sẽ giết cả hai”. Anh nói bằng tiếng Arab.
Khi hai mẹ con họ bị trói giật tay ra phía sau và dán băng dính vào miệng anh bắt họ đưa chìa khóa và dẫn anh vào căn nhà. Trước khi vào, Harvath đọc qua bộ hồ sơ, ghi nhớ những chi tiết thực tế về tệ xá của Al-Tal và những người chủ của nó.
Anh đã đọc đủ để biết rằng vệ sỹ của hắn cực kỳ nguy hiểm. Nguyên là một tay lấy cung của Cảnh sát mật Syria, gã này thường trị những đối tượng cứng đầu cứng cổ bằng cách đánh đập dã man và bắt họ phải xem hắn hãm hiếp và hành hạ vợ con họ.
Khi Harvath vào nhà, anh thấy tên vệ sỹ to con đó đang đeo một bao súng bằng da vắt qua một chiếc áo sơ-mi hoen ố vì mồ hôi. Hắn đang trông một chảo thịt cừu trên bếp. Vừa nhìn lên hắn bị ăn luôn hai phát súng của Harvath vào trán.
Cái chảo nóng lăn xuống nền nhà và Harvath biến nó thành một cái hành lang ngắn ngay khi y tá của Al-Tal xuất hiện. Rõ ràng, Al-Tal đã chọn hắn vì khổ người to đùng của hắn. Nếu cần phải xô đẩy có lẽ điệp viên tình báo khôn ngoan này có thể sử dụng hắn để có thêm lực.
Harvath dùng báng súng đánh mạng vào mặt và hắn rũ ra.
Bước qua tên y tá, Harvath nhún nhảy đi vào phòng ngủ ở đằng sau. Anh tìm thấy Al-Tal nằm trên giường, trong trạng thái bị gây mê. Như thế, mới có thể điều tiết được lượng morphin để làm dịu những cơn đau do ung thư thông qua một thiết bị nhỏ trong bàn tay như móng vuốt của hắn.
“Anh là ai?” khi Harvath bước vào, một người đàn ông hỏi bằng tiếng Arab.
Chưa kịp trả lời thì Harvath để ý thấy tay phải của người đàn ông có mái tóc màu xám đang lần bên dưới chăn. Harvath để ba cái vòng vào giường và ngay lập tức, Al-Tal rụt tay lại.
Harvath nhìn qua cái giường và kéo chăn lên. Anh thấy một khẩu súng lục và một khẩu AK-47.
“Anh là ai?” Al-Tal lại thều thào khi Harvath lấy vũ khí. Đôi mắt của hắn nhỏ và sẫm lại, giọng nói giận dữ.
“Mày sẽ nhanh chóng tìm ra tao là ai”, Harvath nói, anh biết rằng hắn biết một chút tiếng Anh.
Trói chân và tay hắn vào giường, Harvath bịt cả miệng lại rồi rời khỏi căn phòng.