← Quay lại trang sách

Chương 57, 58 AMMAN, JORDAN-

Harvath mất thêm một tiếng rưỡi tra khảo Tammam Al-Tal. Anh chỉ cho hắn ta thêm một liều Morphin nhỏ.

Harvath rất cừ và Al-Tal lại là một tay rất rắn. Rõ ràng, hắn ta có rất nhiều kinh nghiệm hỏi cung cũng như phản cung và điều đó khiến Harvath nghi ngờ mọi thứ anh khai thác được từ hắn ta.

Harvath cố tình lặp đi lặp lại nhiều câu hỏi để xem hắn có trả lời không khớp không nhưng không hề. Có vẻ Al-Tal nói thật. Hắn ta không biết kẻ nào đã tấn công Tracy, mẹ Scot và đội trượt tuyết.

Harvath chuẩn bị một đợt nữa thì cơ thể Al-Tal đổ vật xuống vì mệt mỏi và cơn đau đầu khủng khiếp không thể dùng Morphin để giảm đau được nữa. Hắn rơi vào trạng thái bất tỉnh.

Giờ là lúc phải tập trung vào Najib.

Khoảng cách từ Damascus tới chỗ Amman là 110 dặm tính theo đường chim bay. Nếu tính cả những chỗ gặp đèn đỏ và qua biên giới Syria, Jorrdan nhanh thì mất ít nhất một tiếng nữa Najib mới xuất hiện ở tòa nhà này được. Sẽ có đủ thời gian để anh chuẩn bị sẵn sàng.

Harvath dùng vợ Al-Tal để trả lời điện đàm ở tầng dưới và khi Abdel Salam Najib vào hắn sẽ được chào đón bằng khẩu Taurus 24/7 OSS của Harvath, khẩu súng sẽ nhắm vào sống mũi hắn.

Hắn ta choáng người vì ngạc nhiên. Một luồng máu phun ra và hắn quỳ gục xuống gối. Harvath rút khẩu súng lại và lại giương lên. Một tiếng rắc nữa và một nhát vào hàm Najib. Đầu hắn nẩy lên, rồi ngã sõng soài xuống sàn, bất tỉnh nhân sự.

Harvath tước toàn bộ vũ khí của hắn, một khẩu Beretta 9 ly, một con dao găm và một dao cạo trong giầy bên trái. Anh lột hết quần áo của hắn, chỉ để lại chiếc quần soóc, rồi trói hắn vào một chiếc ghế trong phòng ăn. Anh sẽ không để lặp lại những sai sót như đối với Palmera.

Một lát sau, sau khi đã nhìn qua rèm xem bên ngoài có kẻ nào đang chờ Najib không, Harvath chạy vào bếp nơi anh đặt sẵn một cái thùng và lấy đầy một thùng nước lạnh.

Trở lại phòng ăn, anh dội thật mạnh vào mặt hắn. Hắn tỉnh ngay.

Hắn vừa ho vừa lắc đầu hết bên nọ sang bên kia để tránh dòng nước lạnh đang ào ào dội xuống. Sau khi mở mắt ra hắn mất vài giây để hình dung lại những gì vừa xảy ra và hắn nhanh chóng hiểu ra.

Đưa quai hàm ra phía trước rồi lại lùi lại xem đã bị gãy chưa, Najib nhìn lên người đàn ông đeo mặt nạ đang đứng trước mặt mình rồi nhỏ một cục máu xuống chân anh ta.

Harvath mỉm cười. Hắn làm thế có nghĩa là hắn không sợ.

Harvath chẳng hề lên gân chút nào. Anh đứng đó như một bức tượng trong khi mắt Najib dán lên trần nhà. Harvath thầm đếm, một ngàn lẻ một, một ngàn lẻ hai… và đến khi Najib nhìn thấy nó.

Xác tên vệ sỹ của Tammam nằm trên mặt bàn ăn ngay bên phải Najib. Nó được bày ra như thể có một bữa tiệc khủng khiếp. Nó đã bị xử lý hết sức kinh khủng. Tay chân bị lột da trắng ởn, lồng ngực bị mổ banh ra những chỗ chứa các cơ quan nội tạng quan trọng của cơ thể người chỉ còn là những lỗ hổng đen ngòm. Najib vốn là một tay cứng rắn nhưng nhìn thấy những gì đang phơi bày trước mắt, hắn vẫn rùng mình.

“Hãy nói về việc thả người ở Gntanamo”, Harvath nói phá vỡ sự im lặng đáng sợ.

Najib lại nhổ vào anh và chửi rủa anh bằng tiếng Arab, “Khara beek!”

Al-Tal đã nói với Harvath rằng Najib là một trong những điệp viên giỏi nhất của hắn, thậm chí còn hơn cả Asef Khashan. Hắn ta đã chắc chắn rằng Harvath sẽ thấy cực kỳ khó khăn. Theo Al-Tal biết, hắn ta không biết sợ gì và cũng chẳng hề biết sợ ai. Hắn được đưa đến Iraq để hỗ trợ hợp tác nổi loạn ở đây. Tiếng tăm của hắn nổi như cồn. Kẻ nào dám chống lệnh hắn, hoặc không thực hiện được nhiệm vụ hắn giao, sẽ bị cá nhân hắn xử phạt cho không thể nói được nữa.

Hắn là một trong những tên đáng sợ nhất ở Iraq. Tài chiến trận của hắn chỉ có thể vượt qua bằng chính tài tra tấn của hắn trong phòng tra tấn. Người ta nói rằng, việc dùng dao chặt đầu người phương Tây và ghi hình lại trong ánh sáng lờ mờ chính là ý tưởng của hắn. Đối với hắn, thanh mã tấu cũng là một thiết bị cực kỳ hữu hiệu. Nạn nhân bị giết giống như giết những con thú. Một hay hai nhát kiếm không đủ. Họ phải chịu đựng nỗi đau đớn cực độ dưới bàn tay những chiến binh của Giáo đồ và Najib là một kẻ tạo ra nỗi đau đớn đến nhường ấy.

Harvath biết quá rõ kiểu của hắn. Cách duy nhất để lợi dụng tâm lý hắn chính là làm cho hắn sốc đến mức hoàn toàn mất cân bằng. Cái xác trên bàn là một khởi đầu tốt nhưng Harvath biết là vẫn chưa đủ.

Anh vẫn hỏi lại câu hỏi của mình và lần này bằng tiếng Arab cụ thể hơn. “Cái đêm mà mày được giải thoát khỏi Gntanamo mày đã lên một chiếc máy bay. Kể cho tao nghe về đêm ấy”.

“Mẹ mày” Najib chửi bằng tiếng Anh. “Tao sẽ không nói gì với mày hết”.

Giọng của hắn rất mất bình tĩnh.

Hắn cao hơn hai mét và to gần gấp đôi Harvath. Tay hắn lực lưỡng như những người vốn dĩ đã rất cơ bắp chứ không cần luyện tập. Hắn có mái tóc đen, đôi mắt đen và một vết sẹo nhỏ bên dưới cằm, chạy từ tai nọ sang tai kia.

Với tất cả những điều đó, Najib là một gã khốn và Harvath mừng là anh đã tóm được hắn. Cho dù là người chiến đấu giỏi đến đâu đây cũng không phải là loại người để có thể chiến đấu tay bo một cách sòng phẳng.

Harvath bước đến bên bàn và lôi ra một cái máy khoan không dây. Anh gắn nó với một cái đế dày có bịt các bo ở đầu và xiết chặt tay quay máy khoan để đảm bảo đồng tiền đó quay đều.

Sau đó, Harvath lấy một miếng gạc tìm thấy trong đồ của tên y tá rồi nhúng vào dung dịch sát trùng Betadine. Thường thì khi biết có một chỗ sắp phải tiêm sẽ khiến người ta sợ hơn là tiêm thật và Harvath cúi xuống dùng hết sức kỳ cọ chỗ xương bánh chè bên phải của Najib.

Chẳng cần phải kiểm tra mạch anh cũng thừa biết tim hắn đang đập loạn xạ. Chỉ cần nhìn động mạch chủ phập phồng và mồ hôi vã ra trên trán và trên môi trên của hắn, anh cũng biết rõ hắn đang sợ phát khiếp.

Nhưng sợ hãi không có nghĩa là hắn sẽ hợp tác. Harvath quyết định cho hắn cơ hội cuối cùng. “Hãy nói cho tao biết về chiếc máy bay. Mày lên đó với những ai?”.

Najib nhìn chăm chú vào một vật trong căn phòng và bắt đầu đọc kinh Koran. Harvath đã có câu trả lời.

Anh bịt miệng hắn lại để bên ngoài không thể nghe được tiếng thét của hắn rồi đẩy cái ghế của hắn sát vào tường, giữ chặt ở đó để hắn không thể bật lên được khi bắt đầu chịu đau.

Harvath vòng tay ôm vào phía trong đùi Najib đặt cái đế vào một bên xương bánh chè của hắn và xiết tay quay máy khoan.

Người tên điệp viên trở nên cứng nhắc. Nước mắt trào ra và khi mũi khoan bắt đầu xoáy vào da thịt, hắn hét lên trong miệng.

Hắn quằn quại vì đau đớn nhưng đám dây trói và sức nặng cơ thể của Harvath đè hắn vào tường khiến hắn không có mấy khoảng trống để cựa quậy nói gì đến việc thoát khỏi nỗi đau đớn chết người hắn đang phải chịu đựng. Harvath tiếp tục, chầm chậm. Khi mũi khoan khoan tới xương, một làn bụi mờ bốc lên từ miệng vết thương đầy máu me. Người Najib rung lên, hắn cố thoát khỏi người đàn ông điên dại đang khoan thủng đầu gối hắn.

Bỗng nhiên, có một tiếng bốp và xương bánh chè của Najib vỡ vụn ra hắn ngất đi vì đau đớn.

Chương 58

Harvath mở một cái máy phun Amoniac ra và hơ miếng gạc thấm đẫm Amoniac dưới mũi hắn. Vài giây sau, Najib ho và rụt đầu lại.

Harvath giơ một cái ống tiêm lên và cố để tên điệp viên này tập trung vào đó. "Đây là Morphin", anh nói. "Chỉ cần mày nói với tao và mày sẽ có tất cả những gì mày muốn".

Đầu lắc lư, Najib nhìn xuống và thấy đầu gối hắn sưng to gấp đôi bình thường. Đảo mắt, hắn nhìn thấy đầu gối bên kia cũng vừa được lau bằng Betadine. Như thế là quá nhiều. Đầu hắn lại bắt đầu lắc lư và hắn lại ngất đi.

"Tỉnh lại nhìn tao", Harvath đấm vào mặt hắn, vừa ra lệnh vừa gí một miếng gạc tẩm Amoniac khác vào dưới mũi hắn.

Đầu hắn lại ngửa ra phía sau, rồi trồi ra phía trước, rồi lại thụt lại phía sau để tránh luồng khí khó chịu xộc vào mũi và phổi.

Harvath biết rằng mùi này tạo ra một phản xạ khiến các cơ điều khiển nhịp thở hoạt động nhanh hơn, anh chờ một chút để hắn thở lại.

Giơ cái xi-lanh ra anh nói, "Tất cả tùy thuộc vào mày".

Nỗi đau đớn hiện lên trên khuôn mặt nhàu nhĩ, giận giữ của hắn, Najib từ từ gật đầu, được.

Harvath tống mũi kim vào đùi hắn ta. Anh nhấn xi-lanh vào, nhưng dừng lại trước khi lượng thuốc được tiêm hết vào.

"Khi nào mày nói với tao mọi thứ tao cần, tao sẽ tiêm cho mày hết thuốc".

Anh với đống giẻ nhét miệng hắn và nói thêm, "Nếu mày chống cự hoặc cố tìm cách gọi ra ngoài, tao sẽ khoan nốt chân kia của mày. Sau đó, tao sẽ khoan cả khuỷu tay rồi đến từng đốt sống lưng và đốt sống cổ của mày. Đã rõ chưa?".

Najib gật đầu và Harvath bỏ miếng nhét miệng hắn ra.

Anh hy vọng nghe thấy một thông báo nào đó - một lời hứa về việc săn tìm anh và bất kỳ ai anh quan tâm trên đời này hay đại loại như vậy, nhưng thay vào đó Najib làm anh ngạc nhiên. Hắn thì thào một câu hỏi, "Al-Tal còn sống không?".

Câu hỏi đầy tình người và Harvath không thích. Nó làm mọi việc trở nên khó xử và phức tạp.

Thà một kẻ cặn bã như Najib phun ra những lời hận thù đối với Mỹ và bày tỏ niềm tin của chúng rằng sớm muộn gì chúng cũng chiến thắng và tất cả những kẻ vô thần sẽ thấy các tín đồ Đạo Hồi nhảy múa trên nóc Nhà Trắng như thế lại dễ chịu hơn nhiều.

Mặc dù nó giúp anh làm kẻ thù trở nên vô nhân đạo nhưng Harvath vẫn có thể làm những gì anh đã tới đây để làm. Tất cả những gì anh cần làm là nghĩ về những tội ác mà Najib đã làm ở Iraq đối với lính Mỹ ở và Lính Thủy đánh bộ Mỹ để tìm ra ở con thú này chẳng có một chút tình người nào.

Suy nghĩ rằng anh chẳng bao giờ có thể tìm lại một Tracy trước đây và cảm nhận được sức sống ở cô khiến cứng rắn trở lại và lòng anh lại bừng lên giận giữ..."

"Số phận Al-tal tùy thuộc ở mày".

"Vậy ông ấy vẫn còn sống chứ?" Najib hỏi. " Chứng minh đi, tao muốn nhìn thấy ông ấy".

"Đó không phải là việc của bọn tao".

"Cho tao nhìn thấy Al-tal, tao sẽ nói cho mày biết mọi thứ".

Đó là việc của bọn tao, Harvath vừa nghĩ vừa đi vào bếp. Vài giây sau, anh trở lại với một bát đầy chanh, anh rút trong túi ra một con dao rồi cắt đôi một quả.

Bước tới chỗ Najib, anh cầm quả chanh giơ vào chỗ vết thương trên đầu gối hắn rồi vắt. Khi nước chanh chua xé thịt ngấm vào viết thương hắn hú lên đau đớn trong cổ họng. Harvath kịp thời bịt miệng hắn lại.

Khi chỗ đau dịu đi và hắn bình tĩnh trở lại, Harvath rút miếng nhét miệng hắn ra và nói. "Tao sẽ không cảnh báo mày nữa. Bây giờ, hãy cho tao biết về chiếc máy bay".

Trông không có vẻ như Najib sẽ đồng ý nhưng khi Harvath vừa nhấc cái máy khoan lên đặt nó vào đầu gối bên trái của hắn và xiết cái tay quay hắn bắt đầu nói. "Đó là một chiếc máy bay thương mại. A737".

"Ai ở trên đó?" Harvath thả chiếc tay quay ra và hỏi.

"Hai phi công và một đội nhân viên y tế ăn mặc như hành khách trên chuyến bay".

"Mày có nhìn thấy ai trước đó không?".

Najib lắc đầy. Không. "Chưa bao giờ".

"Họ nói tiếng gì?".

"Hầu hết là tiếng Anh".

"Hầu hết à?" Harvath hỏi.

"Và một số nói tiếng Arab".

"Đội nhân viên y tế ở đó làm gì?"

"Họ nói rằng máu bọn tao bị ô nhiễm. Trong cơ thể bọn tao có một loại chất đồng vị phóng xạ, cho phép người Mỹ lần theo dấu vết bọn tao. Ngay khi chiếc máy bay lên đến một độ cao nhất định, bọn tao được thay máu."

"Ai nói với mày là máu đã bị nhiễm?" Harvath hỏi, tay anh sẵn sàng đưa chiếc máy khoan vào vị trí.

"Nhân viên y tế".

"Làm sao họ biết?".

"Tao không biết". Najib trả lời. "Họ thả bọn tao ra. Tao chỉ quan tâm có thế".

"Và mày cứ thế mà theo? Nếu đó là một trò gian trá thì sao?".

"Chúng tao có nghĩ đến điều đó. Họ có hai thiết bị giống như máy dò phóng xạ. Khi họ di chuyển chúng qua cơ thể bọn tao, những thiết bị này thông báo tìm ra phóng xạ. Khi di chuyển chúng qua cơ thể phi hành đoàn không có tín hiệu gì. Bọn tao đã có cảm giác nôn nao một hoặc hai ngày trước khi rời Gantanamo. Tất cả đều nghĩ là do ngộ độc thức ăn nhưng các nhân viên y tế đó nói rằng đó là do tác dụng phụ của loại đồng vị phóng xạ đã được đưa vào cơ thể bọn tao".

Harvath theo dõi xem Najib có dấu hiệu nói dối anh không, nhưng không hề thấy. "Ai thu xếp thả bọn mày ra?".

"Al-Tal".

"Ai đó đã đến gặp Al-Tal", Harvath nói rõ hơn, "Và đề nghị giúp đỡ thả bọn mày ra. Người đó là ai?".

"Tao chưa bao giờ biết. Al-tal cũng vậy".

"Tại sao lại có kẻ muốn giúp đỡ thả bọn mày ra?".

"Tao không biết".

"Ai là người có quyền lực đủ mạnh để có thể làm việc đó cho mày?" Harvath lại hỏi.

"Tao không biết". Najib trả lời.

"Trong số tất cả các tù nhân ở Gantanamo, tại sao người đó lại chọn để mày được thả ra?".

Najib cảm thấy mũi khoan đang thúc vào xương bánh chè của hắn. Hắn thấy mũi khoan bắt đầu chọc thủng lớp da của mình. "Tao thề là tao không biết", hắn gào lên, "Tao không biết. Tao không biết mà".

Harvath kéo mũi khoan lại. "Đêm đó có những tên khác được thả cùng với mày, cho tao biết về bọn chúng. Mày đã bao giờ nhìn thấy chúng trước đây không?"

"Không", Najib trả lời. "Tao bị cách ly. Khi tao được phép luyện tập thì đó lại là một khu khép kín. Tao chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ tù nhân nào khác".

"Tao biết thời gian mày ở Iraq". Harvath nói, định giơ mũi khoan lên khoan qua họng hắn để trả thù cho các quân nhân Mỹ từng bị giết. "Những người đó có liên quan tới những kẻ mày biết ở Iraq không?".

"Tất cả những gì bọn tao quan tâm là liệu chiếc máy bay đó có bị nghe trộm hay không vì vậy bọn tao không nói chuyện về những người liên quan hay tất cả những gì đã từng làm trước khi bị tống giam ở Gantanamo".

"Vậy thì chúng mày nói về chuyện gì?"

"Bên cạnh thù hận đối với nước Mỹ".

Một lần nữa, Harvath định khoan qua họng hắn, nhưng anh lại kiềm chế được nỗi uất ức đang trào lên. "Đừng có ép tao".

Najib nhìn Harvath. Cuối cùng hắn nói, "Chúng tao nói về nhà".

"Nhà?".

"Nhà. Nơi chúng tao sống. Ở Syria, Morocco, Australia, Mexico, France".

"Khoan đã", Harvath ngắt lời". Syria, Morocco, Australia, Mexico, và Pháp à?".

Najib gật đầu.

Harvath không thể tin được. "Tao tưởng đêm đó chỉ có bốn tên chúng mày được thả ở Gantanamo. Mày nói là có cả tù nhân thứ năm được thả cùng mày à?".

Một lần nữa, Najib lại chậm rãi gật đầu