← Quay lại trang sách

Chương 71, 72 NHÀ TRẮNG

Jack Ruthledge tự hào về khả năng đọc vị người khác của mình. Khi Charles Anderson nói, khẳng định sự nghi ngờ của tổng thống.

“Chúng tôi gặp trục trặc, thưa ngài”. Anderson nói, khẳng định sự nghi ngờ của tổng thống.

Ruthledge đóng bản báo cáo đang đọc lại và ra hiệu cho vị tham mưu trưởng của mình ngồi. “Gì vậy?”.

“Tôi vừa nghe tin chỗ Giám đốc Vaile. Người của ông ấy cố gắng để bắt Harvath”.

“Đó nên là tin vui chứ nhỉ. Có chuyện gì thế?”

“Harvath đã trốn thoát”.

“Anh ta sao?” Ruthledge hỏi lại. “Thế quái nào lại có chuyện đó?”.

“Toàn bộ là theo lời kể vắn tắt của Giám đốc CIA”, Anderson trả lời. “Nhưng còn nữa”.

“Còn thế nào?”.

Vị tham mưu trưởng hạ giọng. “Trước khi trốn thoát, Harvath có kể sơ qua về chuyến đi gần đây của anh ta tới Jordan. Rõ ràng, anh ta có thể lừa Abdel Salam Najib ra khỏi Syria để tới chỗ Ammam”.

Tổng thống có thể cảm thấy rõ lồng ngực mình thắt lại. “Harvath đã giết hắn, phải vậy không?”.

“Vâng, thưa ngài đúng vậy”.

“Khốn nạn”. Tổng thống gầm lên. “Đầu tiên là Palmera và bây giờ là Najib. Khi người của chúng phát hiện ra chuyện gì đang diễn ra, chúng sẽ đánh trả. Chúng ta cần họp Hội đồng Bảo an Quốc gia”. Tổng thống đã để việc cho riêng mình. Ông biết nước Mỹ không có cách nào để liên tục bảo vệ từng chiếc xe bus đưa đón trẻ con đi học trên cả đất nước này. Đó không chỉ là một cơn ác mộng mà còn gây ra một nỗi hoảng loạn lan rộng. Các công dân Mỹ sẽ không biết liệu các chiếc xe bus đưa đón con họ đến trường có an toàn thoát khỏi lũ khủng bố hay không. Liệu các rạp chiếu phim có an toàn không? Các khu mua sắm thì sao? Các phương tiện giao thông công cộng thì thế nào? Thậm chí, họ không biết liệu có nên để con mình ở trường hay không? Liệu họ có nên đi làm không?

Nỗi ám ảnh về nạn khủng bố, đặc biệt là khi chính phủ cũng đặt ra một mối quan tâm lớn đã có ảnh hưởng đáng ngạc nhiên đối với xã hội. Tổng thống đã đọc các báo cáo phân loại về ảnh hưởng của những vụ bắn tỉa ở D.C và nghiên cứu phép ngoại suy xem nền kinh tế Mỹ sẽ chịu một mối đe dọa tương tự trên toàn quốc nhanh đến thế nào. Sau khi bắt đầu có sự phân nhánh trong nền kinh tế, các vấn đề xã hội sẽ tăng vọt. Nếu thực thi luật pháp không thể đưa các thủ phạm ra trước pháp lý, các công dân sẽ tự mình xử lý. Tệ nạn sẽ tăng lên và những nhóm có thể quấy rối sẽ bắt đầu ra tay. Nếu không dẹp nhanh và hiệu quả sẽ còn nhiều bạo loạn. Nói một cách khác tình hình sẽ hết sức hỗn loạn. Những ảnh hưởng đối với tâm lý khủng bố thật khó lường.

Vị tham mưu trưởng ngắt lời.

“Có chuyện khác chúng ta cần nói”.

Ruthledge lắc đầu như thể muốn nói Còn có thể có chuyện gì nữa đây?

“Một phóng viên tờ Baltimore Sun đã liên lạc với văn phòng của Geoff Mithchell để chuẩn bị cho bài sắp ra của mình. Như ngài biết đấy là Thư Ký báo chí của Nhà Trắng, Geoff thường bị hỏi rất nhiều câu hỏi vớ vẩn nhưng gã phóng viên này đang nhúng mũi vào một vụ việc. Geoffe rằng có liên quan trực tiếp tới ngài”.

“Câu chuyện thế nào?”.

“Anh chàng phóng viên này sẽ cho rằng ngài cho phép lấy cái xác của một tên tội phạm ở Văn phòng Giám định Pháp y Maryland để lừa người ở Charleston. Nam Carolina tin rằng tên bắt cóc và tấn công vào chiếc xe bus ở trường học đã bị bắn chết”.

Ruthledge nghiến răng, nắm chặt tay ghế.

“Câu chuyện quái quỷ đó từ đâu ra vậy?”.

“Thưa sếp, ở góc độ này vẫn chưa phải là chuyện lớn. Quan trọng là nó sẽ có tính chất phá hoại và anh ta cũng sẽ cho là Nhà Trắng đồng lõa trong một vụ giết người”.

“Một vụ giết người? Vụ giết người nào?”

“Theo anh chàng này thì hai người đàn ông tự xưng là điệp vụ FBI đã tiếp cận với Shepparf, trợ lý pháp y của Maryland và các thanh tra của ông ta yêu cầu họ không nhúng tay vào vụ này. Không lâu sau đó, họ bị chết trong một trận tai nạn giao thông”.

Tổng thống giận tím mặt. “Tại sao tôi không được biết chuyện này?”.

Anderson nhún vai nói, “Tôi cho rằng ngài nên hỏi Giám đốc Vaile việc đó”.

“Yêu cầu ông ta tới đây ngay”, Ruthledge ra lệnh. “Và sau khi đã làm rõ việc này với ông ta, tôi muốn nói chuyện với Geoff. Không thể để câu chuyện này tiếp tục”.

“Ngài vẫn muốn tôi triệu tập Hội đồng Bảo an Quốc gia chứ?”.

Tổng thống nghĩ một lát rồi trả lời. “Tôi muốn nghe Vaile trực tiếp xác nhận về trường hợp của Najib. Sau đó, sẽ tiếp tục bước tiếp theo là gì”.

Tham mưu trưởng gật đầu và biến mất.

Ông ta vừa đi khỏi, Ruthledge day thái dương. Ông cảm thấy nửa đầu đau buốt. Mọi chuyện lan ra khỏi tầm kiểm soát rộng tới mức chúng bắt đầu chệch khỏi đường ray. Tuy nhiên, ông biết chắc rằng mọi việc sẽ trở nên tệ hơn nhiều.

Chương 72

Trên phố Mười hai ngay ở phía Nam vành đai Logan, Harvath nhìn lại hai lần để xem có bị bám đuôi không rồi mới qua phố và vào ngân hàng.

Nhân viên ngân hàng rất chuyên nghiệp và lịch sự. Sau khi kiểm tra chứng minh thư và chữ ký của Harvath, cô ra hiệu cho anh đi theo cô đến chỗ những cái hộp chứa két sắt.

Harvath đưa chìa khóa theo cách để gây ấn tượng và cô nhân viên theo chỉ dẫn của anh ấn chìa khóa vào đồng thời quay một cách chính xác như thể họ chuẩn bị mở ra một thứ vũ khí hạt nhân.

Ngay khi rút chiếc hộp ra anh được chỉ tới một căn phòng riêng nhỏ cánh cửa đóng lại phía sau và chỉ còn lại mình anh.

Harvath nhấc nắp hộp ra và lấy những thứ mà ai cũng muốn tìm thấy – giấy chứng nhận có cổ phần, trái phiếu, các loại giấy tờ pháp lý. Bên dưới là thứ mà Harvath đến để tìm.

Nhìn chúng bất chợt anh cảm thấy hài lòng vì đã lo xa cho tình huống như thế này. Thực ra, anh lừa ai nhỉ? Đó không phải là lo xa. Chỉ là anh thực tế thôi. Chính phủ đã nhiều lần quay lưng lại với anh. Chính bản năng nhạy bén đã gợi ý cho anh phải cất giữ những thứ đó vì sự sống còn của mình đơn giản chỉ có vậy.

Vài năm trước, đã có vụ bắt cóc tống tiền tổng thống rồi gần đây thêm nhiều ở Iraq và bây giờ là vụ này. Lần nào những người anh phục vụ cũng để anh đứng ngoài mà nhìn vào. Họ đã từng gắn cho anh cái mác là một tên tội phạm và bây giờ là một kẻ phản quốc.

Anh luôn biết rằng mình có thể hy sinh. Đó là một phần của lãnh thổ này nhưng đẩy gia đình và bạn bè anh vào tình trạng này thì không thể chấp nhận được. Lần nào anh cũng bị ép ra ngoài nhưng anh lại gồng mình lên để tìm đường trở lại. Anh phải làm cho những người có quyền thế thấy rằng anh đã đúng và họ đã sai. Tuy nhiên, lần này, anh chẳng biết liệu mọi việc có đen trắng rõ ràng được hay không. Anh không thể nào ngồi yên để cho kẻ nào đó nhằm vào những người thân trong cuộc đời anh. Và cũng là lần đầu tiên trong đời Harvath thấy mình có thể bị thiêu rụi vì những gì mình đã làm.

Anh đã làm việc chính đáng. Trong suốt sự nghiệp của mình anh đã luôn đeo đuổi một quá trình hành động chính xác thường là liều lĩnh với cả mạng sống của mình nhưng anh biết nếu cảm thấy những việc anh đã làm là đúng, anh có thể nhìn lại mình trong gương và đó là tất cả.

Còn giờ đây, anh lại phải đối mặt với một vấn đề mới – cả hai mặt của vấn đề đều chính đáng: cả hai phía tổng thống – và anh. Tuy nhiên, quyết định của Harvath sâu sắc hơn nhiều so với những gì gọi là chính đáng. Đó là bảo vệ những người thân của anh, những người bị tấn công, bị thiệt mạng, chỉ vì không gì hơn tình yêu hay tình bạn họ dành cho anh.

Trong tâm khảm của mình, Harvath thấy chẳng có sự phản bội nào lại lớn hơn. Dù bản thân phải chịu thiệt thòi đến thế nào nhất định anh phải dừng việc này lại.