Chương 80, 81 -
Chiếc Mercedes bóng lộn thả Harvath xuống chỗ sân bay dành cho máy bay lên thẳng tại đây đã có sẵn một chiếc trực thăng Colibri EC 120B đang sẵn sàng chờ anh.
Sau khi nhìn bản đồ và bàn qua về những gì Harvath muốn người phi công gật đầu giơ ngón cái lên với anh rồi vào số.
Họ thắt dây an toàn, đeo tai nghe vào. Vài phút sau, họ đã ở trên không trung.
Họ bay qua núi Corcovado nơi có bức tượng chúa Cristo Retender đang vươn cánh tay khổng lồ ra. Có một cái gì đó gợi Harvath nhớ tới bức tượng Atlas đang giơ trái đất lên.
Harvath cho rằng có những điểm tương tự giữa Chúa cứu thế và Atlas. Các giá trị của Do Thái - Kitô giáo là một trong số rất ít những giá trị tôn vinh thế giới văn minh hiện đại, chống lại những đám người Hồi giáo cực đoan man rợ. Harvath bật cười. Từ Hồi giáo cực đoan bắt đầu trôi qua trong đầu anh. Nó có nghĩa giống như vẽ một đường ranh giới, phân biệt những người Hồi giáo tốt và xấu, nhưng về phần mình, anh thấy còn một ngày nào những người Hồi giáo tốt không làm gì để xóa bỏ những tội ác đang xuất hiện dưới tên tuổi của họ, đường ranh giới phân biệt đó còn bị lu mờ. Như thế là để quỷ dữ chiến thắng còn những con người lương thiện thì chẳng làm gì. Ngày nào anh cũng chứng kiến cảnh đó vì vậy anh quyết định đất nước này không thể bị những tín đồ đạo Hồi giày xéo. Đa văn hóa là cái quái gì chứ. Chính sự đúng đắn về chính trị làm người ta phát rồ lên và anh mệt mỏi vì điều đó. Nếu những người này muốn làm đúng như ở nước họ sao họ không ở lại đó mà làm? Nhiều quan điểm của Harvath nghe có vẻ bài ngoại nhưng anh cũng có lý. Anh đang đứng trên mặt trận chống khủng bố và anh hiểu rõ những tên cực đoan có thể như thế nào. Những phần tử khủng bố đạo Hồi cấp tiến áp dụng óc sáng tạo và những ý tưởng cực kỳ thông minh một cách rất cẩn thận và tỉ mỉ khi đánh bom và bắn giết.
Ở Mỹ, có các bộ phận được tổ chức một cách chuyên nghiệp của cái gọi là “các tín đồ Hồi giáo ôn hòa” đang dấy lên một cuộc thánh chiến Hồi giáo nhằm phá hủy mọi thứ mà đất nước này ủng hộ. Chúng là kẻ thù kiên nhẫn và quyết tâm biến nước này thành nước Mỹ của các tín đồ Hồi giáo và nhiều người đang làm nhiệm vụ bảo vệ nước Mỹ lại không để ý đến chuyện này.
Giữa những làn sóng nhập cư trái phép và vấn đề về đạo Hồi cấp tiến ở Mỹ đã có lúc Harvath cảm thấy như mình đang khóc vì đất nước này.
Họ bay trên vịnh Guanabara và Pão de Acúcar. Viên phi công bay sát cả bãi biển Copacabana và Ipanema trước khi để chiếc máy bay bay thẳng tới điểm đến cuối cùng của họ, vịnh Angra dos Reis, cách đó bốn mươi lăm phút đi bằng máy bay về phía Nam. Dọc đường, họ bay qua những vùng phong cảnh kỳ thú hầu hết là những ngôi làng ven biển với những cánh rừng dày rậm rạp. Đại dương lấp lánh như vô số những mảnh kính vỡ mỗi khi có những con tàu lướt qua mặt nước để lại đằng sau những cái đuôi trắng xóa.
Thật tinh khôi! Và đến giờ, Harvath mới hiểu tại sao lại nhiều người yêu Braxin đến thế.
Khoảng bốn mươi phút sau, khi họ đến gần vịnh Angra dos Reis, viên phi công lái chiếc máy bay xuống thấp đến mức gần như chạm vào đầu những ngọn sóng. Harvath phải nhìn anh ta tới hai lần để chắc chắn rằng đó không phải là anh chàng lái xe taxi đã đưa anh từ sân bay về khách sạn hôm trước.
Cũng giống như chuyến du lịch ngắn trên hầu hết những phong cảnh đẹp nhất của Rio mẹo nhỏ này có lẽ là cách phi công lấy lòng khách để được bồi dưỡng thêm tiền. Harvath không quan tâm tới những pha nhào lộn của tay phi công này anh bảo anh ta dừng ngay. Máy bay lên thẳng đã đủ sức thu hút sự chú ý của người khác rồi.
Như thế cũng đủ làm anh ta sợ. Tay phi công bay lên cao và làm theo chỉ dẫn.
Nghiên cứu kỹ đoạn phim từ vệ tinh nên Harvath biết rằng hòn đảo mà gã Lùn tự thuê cho hắn rất nhỏ. Tuy nhiên, anh vẫn muốn nhìn tận mắt càng gần càng tốt. Vì chắc chắn là không thể bay liệng ngay trên tầm đầu người được nên Harvath chọn cách trực tiếp bay cắt ngang qua. Trong một khoảng thời gian ngắn, anh phải xử lý rất nhiều thông tin nhưng đó là cách duy nhất để anh có thể tận mắt nhìn hòn đảo từ bên trên mà không làm người đang ở trên đảo lúc này nghi ngờ.
Angras bao gồm 365 hòn đảo khác nhau. Người phi công chỉ một mũi đất nhỏ xíu ở đường chân trời gần đó. Khi họ tới gần, Harvath nghiên cứu bản đồ, cùng với kích thước và hình dáng các hòn đảo khác xung quanh hòn đảo của gã Lùn và anh nhận ra anh chàng phi công đã nói đúng.
Anh ta đã đi đúng với phương án mà Harvath yêu cầu. Tựa vào cửa, Harvath nhoài người ra nhiều nhất có thể, cố in sâu toàn bộ bức tranh bên dưới vào trong đầu anh- tòa nhà chính và các nhà tranh, sân bay dành cho máy bay lên thẳng, con tàu siêu tốc ở chỗ bến tàu, hình dáng và bố cục của hòn đảo, tất cả.
Tối nay anh sẽ trở lại, nhưng có lẽ đến lúc đó, trời sẽ tối đen như mực và đêm tối sẽ làm cho dự định của anh càng trở nên nguy hiểm hơn.
Chương 81WASHINGTON, D.C.
Nhiệm kỳ của James Vaile ở CIA không đánh dấu một mối quan hệ tốt với báo chí. Những câu chuyện có tính phá hoại về những nhà tù bí mật của CIA ở nước ngoài và cách nước Mỹ theo dấu những tên khủng bố qua thói quen sử dụng ngân hàng của chúng vẫn còn đè nặng lên vai ông. Những câu chuyện cứ phui ra từ miệng những điệp viên ngu ngốc trong chính cơ quan của ông những kẻ đặt cả nỗi ấm ức trước các chính sách của tổng thống lên trên lòng trung thành với đất nước, dường như mọi nỗ lực của ông để ngăn những câu chuyện ấy lan rộng đã thất bại.
Ông nhanh chóng nhận ra rằng nhiều tờ báo đã kiêu hãnh về tổng số phát hành của họ hơn là về lòng yêu nước của họ. Việc để nước mỹ rơi vào tình trạng lúng túng và trao quyền hành động cho lũ kẻ thù khủng bố của đất nước này, đối với bọn họ hoàn toàn không có gì khác với biệt. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi ông chẳng mấy hy vọng về việc có thể yêu cầu Mark Sheppard giúp đỡ với tư cách là một người Mỹ. Nếu lòng yêu nước không thể trở thành động lực cho một phóng viên, thì sẽ có lúc người phóng viên này bị dao động trước lời hứa hẹn về một câu chuyện độc nhất vô nhị hay thậm chí chỉ là lớn hơn. Nhưng trong những vụ về các nhà tù bí mật và các chương trình ngân hàng đối với bọn khủng bố, Vaile chẳng có gì lớn hơn để thương lượng. Ông sẽ phải tìm cách khác và ông sẽ phải làm thế nào để tờ Baltimore Sun không hề biết rằng CIA có nhúng tay vào.
Một trong những việc đầu tiên Vaile tiến hành là nhìn vào nền tảng của tay phóng viên này. Anh chàng gặp rất ít người trong cuộc đời mình, những người chẳng có gì phải giấu diếm, che đậy. Tuy nhiên, thật không may, Sheppard rất trong sạch. Thực ra, anh ta quá trong sạch đằng khác. Anh chàng này giống như một vị thánh. Ngoại trừ một vài tấm vé phạt do chạy quá tốc độ từ hồi còn trong trường đại học, tay phóng viên này không có vi phạm nào đáng để phải nộp phạt.
Nhìn vào những hoạt động ngoại khóa của anh ta, Vaile càng chán khi thấy anh chàng này đã dành phần lớn thời gian của mình để giúp đỡ trẻ em tật nguyền khu vực Metropolitan Baltimore. Thậm chí, anh ta còn ở trong ban tổ chức. Mặc dù chẳng muốn, nhưng Vaile nhanh chóng nhận ra rằng cách duy nhất để ngăn cản anh chàng Sheppard không đăng bài báo của mình là đe dọa dùng vũ khí hạt nhân đối với anh ta. Nếu anh ta không hợp tác, anh ta sẽ chẳng còn gì.
Vài giờ đồng hồ sau, ngay khi đã chắc chắn được là mọi việc đã đâu vào đấy vị Giám đốc CIA nhấc điện thoại lên và gọi.
Anh chàng phóng viên nghe máy ngay sau hồi chuông đầu tiên. “Mark Sheppard”, ông rít lên, do quá bực tức. Ông không biết tay nhà báo đã dọn chỗ trên bàn mình để nhận giải Pulitzer hay chưa. Bất kỳ phóng viên kỳ cựu nào cũng thường có thiết bị ghi âm gắn vào điện thoại, vì vậy James Vaile đã sử dụng một loại công nghệ mới, khiến đầu kia không thể nghe thành tiếng những gì đã ghi âm. Ông ta cũng dùng một loại thiết bị chỉnh giọng để nói để biến đổi giọng nói của mình. Cẩn thận không bao giờ thừa, hơn nữa giọng nói đã được xử lý qua vi tính thường có tín hiệu không ổn định ở đầu bên kia.
“Anh Sheppard, chúng ta cần nói chuyện”.
Đầu dây bên kia ngừng một chút vì tay phóng viên đang tìm cách ghi âm, sau đó anh ta nói, “Tôi đang nói chuyện với ai đấy ạ?”.
“Tôi là ai không quan trọng bằng việc tôi nói gì”.
“Vậy làm sao tôi biết là ông nói thật”.
“Anh đã gọi tới văn phòng báo chí của Nhà Trắng để xin bình luận về một bài báo anh muốn đăng”, Vaile nói bằng giọng nói rất sâu sắc, đã được xử lý qua máy tính.
“Và từ những gì tôi đang được nghe”, Sheppard nói, “Tôi đoán là ông để đe dọa tôi là hãy chôn sâu bài báo đó lại”.
“Tôi gọi để cho anh cơ hội làm việc chính đáng”.
“Thật chứ? Là gì vậy?”.
“Ở đây, có những vấn đề nghiêm trọng liên quan đến an ninh quốc gia mà anh không hiểu được”.
“Như vậy, với tư cách là một người Mỹ yêu nước tôi nên bỏ bài báo đó đi phải không? Quên đi. Tôi không mua nó”.
Vaile quyết định cho anh chàng này thêm một cơ hội nữa. “Anh Sheppard, nhân dân Charleston cần sự chấm dứt việc tấn công vào những chiếc xe bus chở học sinh và đã chấm dứt được việc đó”.
Anh chàng phóng viên bật cười. “Như vậy là chính phủ Mỹ lúc này đang có nhiệm vụ làm cho nạn nhân của vụ án này và gia đình họ cảm thấy dễ chịu hơn chứ gì? Hàng năm, có hàng nghìn vụ án không giải quyết được. Điều gì khiến vụ này trở nên đặc biệt như vậy?”.
“Đây là một vụ phạm tội cực kỳ tàn ác đối với lũ trẻ” - Vaile bắt đầu, nhưng ông đã bị ngắt lời.
“Có dính líu đến an ninh quốc gia”, Sheppard vừa nói vừa sắp xếp các tình tiết lại với nhau. “Lạy chúa, đây không phải chỉ đơn thuần là một việc khó giải quyết. Đây là một hành động khủng bố”.