← Quay lại trang sách

Chương 1

“Mạnh Sơ.”

“Mạnh Sơ.”

Người con gái đang dựa nghiêng yên lặng trên giường bệnh, đôi mắt khép hờ bỗng chốc mở bừng mắt khi nghe tiếng gọi khẽ ấy. Ánh mắt cô sắc bén, đen láy như mực, trong veo đến mức khiến người ta khó tin rằng cô vừa mới tỉnh dậy từ giấc ngủ.

Không hề có sự mơ màng hay lơ ngơ thường thấy khi bị đánh thức giữa chừng, trái lại, đây giống như một câu thần chú kéo thẳng về hiện thực.

Khoảnh khắc ấy khiến cô y tá đứng bên cạnh đang cầm túi truyền nước cũng khẽ giật mình.

Đối phương liền vội vã xin lỗi, giọng nói mang theo chút áy náy: “Túi nước này của cô đã truyền xong rồi, tôi cần thay túi mới.”

Lúc này, hàng mi dài của Mạnh Sơ khẽ rung lên, ý thức của cô dường như đang dần dần trở lại. Cô lướt mắt nhìn quanh, lúc này mới sực nhớ ra mình đang ở bệnh viện.

Hôm nay là thứ Tư, lẽ ra cô phải đi làm.

Chỉ là sáng sớm vừa thức dậy, vùng bụng đã đau âm ỉ. Cô vốn không để tâm nên sau khi rửa mặt thay đồ xong, thậm chí còn chưa kịp ăn sáng, cô đã như thường lệ đã gọi xe đi đến công ty.

Thế nhưng khi đã ngồi vào trong xe, dưới dòng xe cộ tắc nghẽn quen thuộc của một buổi sáng ở Thượng Hải, cơn đau bụng lại càng lúc càng dữ dội, gương mặt cô dần dần tái nhợt.

Mạnh Sơ vẫn cố gắng chịu đựng, cô dự định sẽ gắng gượng đến văn phòng.

Nhưng tài xế ngồi phía trước khi nhìn qua chiếc gương chiếu hậu đã phát hiện ra điều bất thường.

Không rõ là do sợ cô thật sự ngã gục ngay trong xe hay vì bác tài ấy vốn là người có tấm lòng nhiệt thành…

Người tài xế không nói hai lời mà lập tức đưa cô thẳng đến bệnh viện.

“Cô là Mạnh Sơ phải không?” Cô y tá lại xác nhận một lần nữa.

Trước khi truyền dịch, theo quy định y tá đều phải xác nhận tên bệnh nhân. Đó cũng là lý do vì sao cô ấy kiên quyết gọi cô tỉnh lại.

Mạnh Sơ khẽ gật đầu, giọng cô đáp nhẹ như gió thoảng: “Ừm.”

Y tá nhanh nhẹn thay túi truyền dịch mới cho cô rồi không nhịn được mà hỏi: “Cô đi một mình à?”

Mạnh Sơ thản nhiên trả lời: “Tôi đến một mình.”

Y tá còn định nói thêm điều gì đó thì chuông điện thoại trong túi áo Mạnh Sơ vang lên. Cô rút máy ra nghe, đầu bên kia lập tức vang lên giọng nói gấp gáp: “Mạnh tổng, bao giờ chị đến công ty vậy?”

Mạnh Sơ điềm tĩnh hỏi lại: “Có chuyện gì sao?”

Người gọi là trợ lý của cô – Khương Hân Nhã.

Cô ấy nói: “Cố tổng đã đổi vé nên hôm nay sẽ quay lại công ty. Trợ lý của anh ấy vừa báo, Cố tổng muốn xem phương án tham dự Hội nghị Sinh thái Ngành Công nghiệp Robot Thông minh tổ chức vào ngày mười tám tháng này…”

Nói đến đây, giọng nói của Khương Hân Nhã dần nhỏ đi: “Phương án đó… chị vẫn chưa chốt bản cuối cùng…”

Cô ấy nói rất cẩn thận, sợ rằng chỉ một chút sơ suất của bản thân cũng bị hiểu nhầm là đang trách móc cấp trên.

Mạnh Sơ đưa tay lên day trán, hành động đó khiến cô y tá vẫn còn đứng bên cạnh giật thót, vội vã nhắc nhở bằng giọng thì thầm: “Cẩn thận tay truyền dịch.”

Lúc này Mạnh Sơ mới sực nhớ ra mình vẫn đang truyền nước, cô liền thả tay xuống.

Chỉ là ở đầu ống truyền vốn dĩ sạch sẽ trong suốt nay đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu máu đỏ chảy ngược lại.

Hiện tượng máu chảy ngược đã bắt đầu rồi.

“Đừng lo, tôi sẽ nhanh chóng gửi phương án cho Tổng Giám đốc Cố,” Mạnh Sơ nói.

Y tá đứng đợi bên cạnh nãy giờ vì cô mãi chưa kết thúc cuộc gọi, lúc này cô ấy cũng bị bệnh nhân giường khác gọi đi mất.

Cô vốn định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, tuy cơn đau âm ỉ ở bụng dù đã giảm đi phần nào nhưng vẫn chưa thực sự biến mất.

Không tài nào chợp mắt nổi, Mạnh Sơ đành lấy chiếc laptop trong túi xách bên cạnh ra.

May mà cô luôn có thói quen mang theo máy tính xách tay bên mình.

Cô mở lại bản thảo phương án tham gia hội nghị sinh thái ngành robot thông minh và bắt đầu rà soát từng câu từng chữ.

Cho đến khi hai tiếng kêu hoảng hốt vang lên: “Máu… máu kìa…”

Đang mải tập trung vào công việc, Mạnh Sơ khẽ liếc nhìn bằng khóe mắt, cuối cùng cô cũng phát hiện ống truyền dịch trên mu bàn tay mình không những bị chảy ngược máu, mà vết máu đỏ sẫm đã lan ngược lên một đoạn khá dài, trông thật ghê người.

Hóa ra là đôi vợ chồng già ở giường bên phát hiện ra tình trạng truyền dịch bất thường của cô, họ tốt bụng lên tiếng nhắc nhở cô.

Lúc này y tá cũng vừa quay lại, vừa nhìn thấy liền cô ấy vội vàng nói: “Nhanh nhanh, cô mau hạ tay xuống!”

Sau khi kiểm tra kỹ vùng mu bàn tay của cô, y tá vừa xử lý vừa nhẹ giọng khiển trách: “Công việc có quan trọng đến đâu thì cũng không bằng sức khỏe của mình, huống hồ cô lại đến viện một mình, không có ai bên cạnh để nhắc nhở thì càng phải chú ý tránh để máu chảy ngược lại chứ.”

“Xin lỗi,” Mạnh Sơ nhẹ giọng đáp.

Y tá cúi đầu nhìn gương mặt trước mắt, cô gái này xinh đẹp đến mức có phần quá đà nên nhất thời cô ấy cũng không nỡ trách mắng nặng lời, chỉ khẽ đề nghị: “Hay là cô gọi một người bạn đến ngồi cùng đi?”

Mạnh Sơ khẽ lắc đầu, giọng nói điềm đạm: “Không cần đâu, một mình tôi là được.”

Ngược lại, dì ở giường bên vẫn nghe câu chuyện từ nãy đến giờ, rốt cuộc không nhịn được thở dài: “Ôi chao, bây giờ tụi trẻ cứ mải lo làm việc, không yêu đương, không tìm bạn đời, đến cả đi viện cũng chẳng ai đi cùng, thiệt là tội nghiệp.”

“Thôi đừng nói nữa, mấy đứa trẻ bây giờ nghe vậy không vui đâu, bà lo mà giữ huyết áp ổn định đi đã,” Ông chú bên cạnh nhẹ giọng khuyên can.

Dì ấy vẫn không chịu thua: “Tôi đâu có nói con bé, tôi nói thằng con trai nhà mình đó! Ba mươi lăm tuổi đầu rồi còn chưa chịu lấy vợ, sau này già rồi vô viện dưỡng lão, không có ai tới thăm thì mới biết thân!”

Mạnh Sơ cúi đầu nhìn màn hình máy tính nhưng bên tai vẫn là giọng dì tha thiết kể về đứa con bất hiếu đã ba mươi lăm tuổi mà chưa yên bề gia thất, nếu bị bệnh thì chẳng ai bên cạnh, tương lai già yếu thì phải sống đơn độc trong viện dưỡng lão, buồn tẻ và thê lương vô cùng.

Nghe một lúc lâu, Mạnh Sơ cố nhịn không lên tiếng an ủi dì.

Bởi vì điều cô muốn nói là—

Dù có kết hôn rồi, thì lúc ốm đau đến bệnh viện… cũng chưa chắc đã có người đi cùng.

Cô sợ nói ra xong sẽ khiến dì ấy tăng huyết áp!

Mãi đến gần giờ tan sở buổi tối, Cố Đình mới gửi phản hồi về bản kế hoạch cho cô, vẫn như thường lệ là một đống lời phàn nàn yêu cầu sửa đổi.

Mạnh Sơ lặng lẽ đọc hết những yêu cầu anh ta đưa ra, sau đó lại triệu tập mọi người họp gấp để thảo luận lại từ đầu.

Đợi đến khi cuộc họp kết thúc, cô trở về văn phòng thì đồng hồ đã chỉ gần bảy giờ tối.

Cô bật máy tính lên và tiếp tục vùi đầu sửa lại bản kế hoạch. Chiếc điện thoại đặt trên bàn khẽ rung lên hai lần.

Là tin nhắn WeChat gửi đến.

Ngón tay Mạnh Sơ vẫn không ngừng gõ trên bàn phím, cô chỉ nghiêng đầu liếc nhìn chiếc điện thoại một cái. Nhưng ngay khoảnh khắc thấy cái tên hiện trên màn hình cô lập tức khựng lại.

Ngay lúc đó, tin nhắn thứ hai của đối phương cũng được gửi đến.

Ánh mắt Mạnh Sơ dừng lại nơi màn hình điện thoại, cô hoàn toàn quên mất mình vừa rồi còn đang gõ dở bàn phím.

Cuối cùng, cô đưa tay cầm lấy điện thoại.

Mở khóa và nhấn vào WeChat.

Khi giao diện trò chuyện hiện ra, nhìn dòng tin nhắn đối phương gửi đến, cô vẫn cảm thấy có chút mơ hồ không chân thực.

-Trình Tân Dữ: 【Tan làm chưa?】

-Trình Tân Dữ: 【Tối nay gặp nhau được không?】

Mạnh Sơ ngẩn người nhìn chằm chằm vào cái tên được gắn ghi chú ở đầu khung trò chuyện.

———Trình Tân Dữ.

Cô không khỏi nghĩ lại về cuộc trò chuyện trong phòng trà nước sáng nay, khi đó mọi người đều nói những chuyện xoay quanh anh, lúc này nghĩ lại không khỏi buồn cười.

Đúng vậy, ai mà ngờ được đây đã là tháng thứ ba kể từ khi cô kết hôn với Trình Tân Dữ.

“Mạnh Sơ.”

“Mạnh Sơ.”

Người con gái đang dựa nghiêng yên lặng trên giường bệnh, đôi mắt khép hờ bỗng chốc mở bừng mắt khi nghe tiếng gọi khẽ ấy. Ánh mắt cô sắc bén, đen láy như mực, trong veo đến mức khiến người ta khó tin rằng cô vừa mới tỉnh dậy từ giấc ngủ.

Không hề có sự mơ màng hay lơ ngơ thường thấy khi bị đánh thức giữa chừng, trái lại, đây giống như một câu thần chú kéo thẳng về hiện thực.

Khoảnh khắc ấy khiến cô y tá đứng bên cạnh đang cầm túi truyền nước cũng khẽ giật mình.

Đối phương liền vội vã xin lỗi, giọng nói mang theo chút áy náy: “Túi nước này của cô đã truyền xong rồi, tôi cần thay túi mới.”

Lúc này, hàng mi dài của Mạnh Sơ khẽ rung lên, ý thức của cô dường như đang dần dần trở lại. Cô lướt mắt nhìn quanh, lúc này mới sực nhớ ra mình đang ở bệnh viện.

Hôm nay là thứ Tư, lẽ ra cô phải đi làm.

Chỉ là sáng sớm vừa thức dậy, vùng bụng đã đau âm ỉ. Cô vốn không để tâm nên sau khi rửa mặt thay đồ xong, thậm chí còn chưa kịp ăn sáng, cô đã như thường lệ đã gọi xe đi đến công ty.

Thế nhưng khi đã ngồi vào trong xe, dưới dòng xe cộ tắc nghẽn quen thuộc của một buổi sáng ở Thượng Hải, cơn đau bụng lại càng lúc càng dữ dội, gương mặt cô dần dần tái nhợt.

Mạnh Sơ vẫn cố gắng chịu đựng, cô dự định sẽ gắng gượng đến văn phòng.

Nhưng tài xế ngồi phía trước khi nhìn qua chiếc gương chiếu hậu đã phát hiện ra điều bất thường.

Không rõ là do sợ cô thật sự ngã gục ngay trong xe hay vì bác tài ấy vốn là người có tấm lòng nhiệt thành…

Người tài xế không nói hai lời mà lập tức đưa cô thẳng đến bệnh viện.

“Cô là Mạnh Sơ phải không?” Cô y tá lại xác nhận một lần nữa.

Trước khi truyền dịch, theo quy định y tá đều phải xác nhận tên bệnh nhân. Đó cũng là lý do vì sao cô ấy kiên quyết gọi cô tỉnh lại.

Mạnh Sơ khẽ gật đầu, giọng cô đáp nhẹ như gió thoảng: “Ừm.”

Y tá nhanh nhẹn thay túi truyền dịch mới cho cô rồi không nhịn được mà hỏi: “Cô đi một mình à?”

Mạnh Sơ thản nhiên trả lời: “Tôi đến một mình.”

Y tá còn định nói thêm điều gì đó thì chuông điện thoại trong túi áo Mạnh Sơ vang lên. Cô rút máy ra nghe, đầu bên kia lập tức vang lên giọng nói gấp gáp: “Mạnh tổng, bao giờ chị đến công ty vậy?”

Mạnh Sơ điềm tĩnh hỏi lại: “Có chuyện gì sao?”

Người gọi là trợ lý của cô – Khương Hân Nhã.

Cô ấy nói: “Cố tổng đã đổi vé nên hôm nay sẽ quay lại công ty. Trợ lý của anh ấy vừa báo, Cố tổng muốn xem phương án tham dự Hội nghị Sinh thái Ngành Công nghiệp Robot Thông minh tổ chức vào ngày mười tám tháng này…”

Nói đến đây, giọng nói của Khương Hân Nhã dần nhỏ đi: “Phương án đó… chị vẫn chưa chốt bản cuối cùng…”

Cô ấy nói rất cẩn thận, sợ rằng chỉ một chút sơ suất của bản thân cũng bị hiểu nhầm là đang trách móc cấp trên.

Mạnh Sơ đưa tay lên day trán, hành động đó khiến cô y tá vẫn còn đứng bên cạnh giật thót, vội vã nhắc nhở bằng giọng thì thầm: “Cẩn thận tay truyền dịch.”

Lúc này Mạnh Sơ mới sực nhớ ra mình vẫn đang truyền nước, cô liền thả tay xuống.

Chỉ là ở đầu ống truyền vốn dĩ sạch sẽ trong suốt nay đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu máu đỏ chảy ngược lại.

Hiện tượng máu chảy ngược đã bắt đầu rồi.

“Đừng lo, tôi sẽ nhanh chóng gửi phương án cho Tổng Giám đốc Cố,” Mạnh Sơ nói.

Y tá đứng đợi bên cạnh nãy giờ vì cô mãi chưa kết thúc cuộc gọi, lúc này cô ấy cũng bị bệnh nhân giường khác gọi đi mất.

Cô vốn định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, tuy cơn đau âm ỉ ở bụng dù đã giảm đi phần nào nhưng vẫn chưa thực sự biến mất.

Không tài nào chợp mắt nổi, Mạnh Sơ đành lấy chiếc laptop trong túi xách bên cạnh ra.

May mà cô luôn có thói quen mang theo máy tính xách tay bên mình.

Cô mở lại bản thảo phương án tham gia hội nghị sinh thái ngành robot thông minh và bắt đầu rà soát từng câu từng chữ.

Cho đến khi hai tiếng kêu hoảng hốt vang lên: “Máu… máu kìa…”

Đang mải tập trung vào công việc, Mạnh Sơ khẽ liếc nhìn bằng khóe mắt, cuối cùng cô cũng phát hiện ống truyền dịch trên mu bàn tay mình không những bị chảy ngược máu, mà vết máu đỏ sẫm đã lan ngược lên một đoạn khá dài, trông thật ghê người.

Hóa ra là đôi vợ chồng già ở giường bên phát hiện ra tình trạng truyền dịch bất thường của cô, họ tốt bụng lên tiếng nhắc nhở cô.

Lúc này y tá cũng vừa quay lại, vừa nhìn thấy liền cô ấy vội vàng nói: “Nhanh nhanh, cô mau hạ tay xuống!”

Sau khi kiểm tra kỹ vùng mu bàn tay của cô, y tá vừa xử lý vừa nhẹ giọng khiển trách: “Công việc có quan trọng đến đâu thì cũng không bằng sức khỏe của mình, huống hồ cô lại đến viện một mình, không có ai bên cạnh để nhắc nhở thì càng phải chú ý tránh để máu chảy ngược lại chứ.”

“Xin lỗi,” Mạnh Sơ nhẹ giọng đáp.

Y tá cúi đầu nhìn gương mặt trước mắt, cô gái này xinh đẹp đến mức có phần quá đà nên nhất thời cô ấy cũng không nỡ trách mắng nặng lời, chỉ khẽ đề nghị: “Hay là cô gọi một người bạn đến ngồi cùng đi?”

Mạnh Sơ khẽ lắc đầu, giọng nói điềm đạm: “Không cần đâu, một mình tôi là được.”

Ngược lại, dì ở giường bên vẫn nghe câu chuyện từ nãy đến giờ, rốt cuộc không nhịn được thở dài: “Ôi chao, bây giờ tụi trẻ cứ mải lo làm việc, không yêu đương, không tìm bạn đời, đến cả đi viện cũng chẳng ai đi cùng, thiệt là tội nghiệp.”

“Thôi đừng nói nữa, mấy đứa trẻ bây giờ nghe vậy không vui đâu, bà lo mà giữ huyết áp ổn định đi đã,” Ông chú bên cạnh nhẹ giọng khuyên can.

Dì ấy vẫn không chịu thua: “Tôi đâu có nói con bé, tôi nói thằng con trai nhà mình đó! Ba mươi lăm tuổi đầu rồi còn chưa chịu lấy vợ, sau này già rồi vô viện dưỡng lão, không có ai tới thăm thì mới biết thân!”

Mạnh Sơ cúi đầu nhìn màn hình máy tính nhưng bên tai vẫn là giọng dì tha thiết kể về đứa con bất hiếu đã ba mươi lăm tuổi mà chưa yên bề gia thất, nếu bị bệnh thì chẳng ai bên cạnh, tương lai già yếu thì phải sống đơn độc trong viện dưỡng lão, buồn tẻ và thê lương vô cùng.

Nghe một lúc lâu, Mạnh Sơ cố nhịn không lên tiếng an ủi dì.

Bởi vì điều cô muốn nói là—

Dù có kết hôn rồi, thì lúc ốm đau đến bệnh viện… cũng chưa chắc đã có người đi cùng.

Cô sợ nói ra xong sẽ khiến dì ấy tăng huyết áp!

Mãi đến gần giờ tan sở buổi tối, Cố Đình mới gửi phản hồi về bản kế hoạch cho cô, vẫn như thường lệ là một đống lời phàn nàn yêu cầu sửa đổi.

Mạnh Sơ lặng lẽ đọc hết những yêu cầu anh ta đưa ra, sau đó lại triệu tập mọi người họp gấp để thảo luận lại từ đầu.

Đợi đến khi cuộc họp kết thúc, cô trở về văn phòng thì đồng hồ đã chỉ gần bảy giờ tối.

Cô bật máy tính lên và tiếp tục vùi đầu sửa lại bản kế hoạch. Chiếc điện thoại đặt trên bàn khẽ rung lên hai lần.

Là tin nhắn WeChat gửi đến.

Ngón tay Mạnh Sơ vẫn không ngừng gõ trên bàn phím, cô chỉ nghiêng đầu liếc nhìn chiếc điện thoại một cái. Nhưng ngay khoảnh khắc thấy cái tên hiện trên màn hình cô lập tức khựng lại.

Ngay lúc đó, tin nhắn thứ hai của đối phương cũng được gửi đến.

Ánh mắt Mạnh Sơ dừng lại nơi màn hình điện thoại, cô hoàn toàn quên mất mình vừa rồi còn đang gõ dở bàn phím.

Cuối cùng, cô đưa tay cầm lấy điện thoại.

Mở khóa và nhấn vào WeChat.

Khi giao diện trò chuyện hiện ra, nhìn dòng tin nhắn đối phương gửi đến, cô vẫn cảm thấy có chút mơ hồ không chân thực.

-Trình Tân Dữ: 【Tan làm chưa?】

-Trình Tân Dữ: 【Tối nay gặp nhau được không?】

Mạnh Sơ ngẩn người nhìn chằm chằm vào cái tên được gắn ghi chú ở đầu khung trò chuyện.

———Trình Tân Dữ.

Cô không khỏi nghĩ lại về cuộc trò chuyện trong phòng trà nước sáng nay, khi đó mọi người đều nói những chuyện xoay quanh anh, lúc này nghĩ lại không khỏi buồn cười.

Đúng vậy, ai mà ngờ được đây đã là tháng thứ ba kể từ khi cô kết hôn với Trình Tân Dữ.