← Quay lại trang sách

Chương 4

#HW nhẫn kim cương 12 cara giá bao nhiêu# #HW nhẫn kim cương giọt nước# #Gợi ý két sắt dùng trong gia đình# #Thương hiệu két sắt gia đình nào tốt# #Cách thuê két sắt ngân hàng#

Khi Tống Vũ Miên gọi điện thoại bằng giọng nói đến thì Mạnh Sơ đang nghiêm túc cầm điện thoại tìm kiếm thông tin về dịch vụ thuê két sắt ngân hàng. Trên lịch sử tìm kiếm của cô, quá trình thay đổi tâm trạng được ghi lại một cách rõ ràng.

“Có chuyện gì vậy?” Mạnh Sơ bắt máy.

Giọng nói nghiêm túc của cô khiến Tống Vũ Miên giật mình, liền hỏi: “Cậu đang làm gì đấy, đêm hôm mà nghiêm trọng thế?”

Mạnh Sơ cũng nhận ra giọng điệu của mình có phần không ổn, quá cứng nhắc rồi, nên cô xoa nhẹ trán rồi dịu giọng lại hỏi: “Không có gì đâu, chỉ là đột nhiên nhận được cuộc gọi của cậu nên có hơi giật mình.”

Tống Vũ Miên bật cười: “Cậu đang ám chỉ là tớ gọi cho cậu quá ít đúng không? Tớ biết mà, trong lòng cậu chỉ có mình tớ.”

Nghe giọng trêu chọc của Tống Vũ Miên, Mạnh Sơ đang nằm nghiêng trên ghế sofa cũng thả lỏng hơn.

Cô khẽ cười: “Nói chuyện nghiêm chỉnh đi.”

Hai người vốn rất thân thiết, Tống Vũ Miên lại là kiểu người có thể nói bất cứ điều gì với Mạnh Sơ mà không chút ngại ngần.

Mẹ của Mạnh Sơ và bố mẹ của Tống Vũ Miên đều làm việc trong cùng một doanh nghiệp nhà nước, nên từ nhỏ Mạnh Sơ và Tống Vũ Miên đã lớn lên bên nhau, là bạn thanh mai trúc mã đúng nghĩa. Sau này cả hai cùng thi đỗ vào đại học ở Thượng Hải, tuy không học cùng trường nhưng vẫn luôn chăm sóc lẫn nhau nơi đất khách.

Sau khi tốt nghiệp, hai người từng thuê nhà sống chung một thời gian.

Sau đó vì công ty của Tống Vũ Miên chuyển địa điểm nên hai người mới bắt đầu sống riêng.

Nhưng dù vậy, hễ có kỳ nghỉ là Tống Vũ Miên lại đến nhà Mạnh Sơ chơi.

Mạnh Sơ đột nhiên hỏi: “Cậu có biết nhẫn kim cương mười hai carat khoảng bao nhiêu tiền không?”

“Cái gì? Cậu hỏi gì cơ?” Tống Vũ Miên tưởng mình nghe nhầm, “Cậu hỏi mình nhẫn kim cương mười hai carat bao nhiêu tiền á? Mình đến cả kẹo băng đường mười hai carat còn chưa thấy bao giờ, cậu còn mong mình biết giá nhẫn kim cương mười hai carat à.”

Mạnh Sơ dùng tay kia cầm hộp nhẫn lên xem, từng mặt cắt của viên kim cương hình giọt nước dưới ánh đèn chính trong phòng khách đều phát ra những tia sáng lấp lánh, thứ hào quang đặc biệt chỉ có ở kim cương, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Trước đây cô cũng chưa từng thấy.

Giờ thì thấy rồi.

Tống Vũ Miên ngạc nhiên hỏi: “Sao tự nhiên cậu lại hỏi cái này? Cậu xưa nay đâu có hứng thú gì với mấy thứ đó.”

Cô lớn lên cùng Mạnh Sơ từ nhỏ nên quá hiểu sở thích của Mạnh Sơ rồi.

Từ hồi học cấp hai, trong khi những bạn nữ khác mê truyện tranh thần tượng hay tiểu thuyết ngôn tình, thì Mạnh Sơ lại thích tự tay làm đủ loại phát minh nhỏ.

Thành tích ba môn Lý – Hóa – Toán của cô ấy còn luôn dẫn đầu một cách vượt trội.

Mạnh Sơ tiện miệng chống chế: “Tớ chỉ tuỳ tiện hỏi thôi.”

“Không đúng, đây mà gọi là tuỳ tiện hỏi sao? Nếu là tuỳ tiện hỏi thì hỏi một chiếc nhẫn hai carat cũng đã là nhiều rồi, đằng này cậu lại hỏi mình về nhẫn mười hai carat,” Tống Vũ Miên càng nghĩ càng thấy không ổn.

Bỗng dưng giọng bên kia đột nhiên im bặt.

Mạnh Sơ vẫn đang chăm chú nhìn chiếc nhẫn nên cô hoàn toàn không để ý.

“MÁ ƠI——” Một tiếng hét chói tai đột ngột vang lên bên kia khiến Mạnh Sơ suýt nữa làm rơi cả hộp nhẫn trong tay.

Dù tim Mạnh Sơ đủ mạnh nhưng cô vẫn không nhịn được mà nói: “Tai của tớ…”

Vừa nói cô vừa không quên đưa điện thoại ra xa tai một chút.

Quả nhiên.

Giọng của Tống Vũ Miên lại như pháo liên thanh bắn tới: “Đừng nói là có người đang theo đuổi cậu, rồi tặng cậu hẳn một chiếc nhẫn kim cương mười hai carat đấy nhé?”

Mạnh Sơ:??

Cô ấy đoán đỉnh thật sự.

“Không phủ nhận tức là thừa nhận rồi.”

Tống Vũ Miên phấn khích đến mức không kiềm được.

Mạnh Sơ đành phải lên tiếng: “Không có.”

“Bây giờ thì không tính, vừa nãy cậu không nói gì cả.”

Tống Vũ Miên đúng là quá hiểu cô rồi.

Ngay sau đó bên kia vang lên những tiếng sột soạt, Mạnh Sơ hỏi: “Cậu đang làm gì đấy?”

Tống Vũ Miên: “Cậu đợi đấy, tớ thay đồ xong lập tức đến nhà cậu.”

Mạnh Sơ không ngờ cô ấy lại kích động đến thế: “Đừng có nói gió thành mưa vậy chứ.”

Tống Vũ Miên bật cười khẽ: “Cái này gọi là hành động nhanh gọn đấy.”

Sợ Tống Vũ Miên thật sự không màng gì mà lao đến, Mạnh Sơ vội dỗ dành: “Tớ thật sự chỉ tiện miệng hỏi thôi mà.”

“Tớ còn tưởng thật sự có người tặng cậu cơ đấy,” Giọng điệu của Tống Vũ Miên nghe ra đầy thất vọng,

“Cũng phải, giờ mấy tên đàn ông đều thực tế thế cả, không thấy thỏ thì không thả chim ưng, ai lại tặng nhẫn mười hai carat cho người đang theo đuổi chứ, nếu có thì cũng là tặng cho vợ thôi.”

Mạnh Sơ: “……”

Cái miệng này của cậu ấy hôm nay đúng là khai quang rồi.

Mạnh Sơ xoa nhẹ ấn đường, cô cảm thấy cuộc gọi này còn áp lực hơn cả khi đối mặt với nhà đầu tư.

Nhưng Mạnh Sơ cũng thấy tò mò, cô không nhịn được liền hỏi: “Nếu thật sự có người tặng nhẫn mười hai carat cho cậu thì sao?”

Tống Vũ Miên không chút do dự: “Vậy còn chần chừ gì nữa, ngay trong đêm chạy ra Cục Dân Chính xếp hàng cưới liền luôn.”

Sau đó cô ấy còn bổ sung thêm một câu: “Chậm một giây chính là bất kính với mười hai carat đấy.”

Mạnh Sơ khẽ mím môi, thôi được rồi, cô… đúng là đã kết hôn rồi.

Tống Vũ Miên nghiêm túc nói: “Tớ thì khỏi mong gì nhẫn mười hai carat, nhưng Sơ Sơ của tớ thì phải cố gắng một chút. Với nhan sắc của cậu, muốn có cũng dễ như trở bàn tay thôi.”

Mạnh Sơ bật cười: “Cảm ơn cậu đã đánh giá cao tớ như vậy.”

Tống Vũ Miên cảm thấy những lời đánh giá mà cô giành cho Mạnh Sơ đều là nhận xét chân thật, không hề có chút “lọc màu” nào.

Mạnh Sơ từ nhỏ đã là một đại mỹ nhân. Vào thời mà từ “tiên nữ” vẫn chưa bị lạm dụng, cô đã là “tiên nữ” trong lòng nam nữ sinh toàn trường.

Từ tiểu học cho đến trung học, dù là giai đoạn học tập căng thẳng nhất thì trong hộc bàn của cô luôn có thư tình.

Người theo đuổi cô thực sự nhiều như cá vượt sông.

“Mọi người đều nói kim cương là một trò lừa đảo, nhưng ít nhất kim cương vẫn là thứ có giá trị thật, còn hơn mấy tên đàn ông chỉ biết giở giọng đường mật mà chẳng có tí thành ý nào.”

Mạnh Sơ khẽ “ừm” một tiếng, ánh mắt của cô lại rơi xuống chiếc hộp trước mặt.

Tống Vũ Miên kết luận một cách dứt khoát: “Dù sao thì tớ cũng chỉ tin một câu: Tiền ở đâu, tình yêu ở đó.”

Không hiểu sao, Mạnh Sơ lại cảm thấy chiếc hộp trong tay… bỗng chốc nặng trĩu hẳn lên.

Buổi tối, bên ngoài một nhà hàng tiệc riêng mang phong cách vườn Trung Hoa cổ điển, đây là địa điểm dùng bữa rất được ưa chuộng hiện nay.

Mạnh Sơ đã trải qua nhiều buổi tiếp đãi như vậy nên giờ đã thành quen.

Cố Đình đứng ở cửa đợi cô, khi nhìn thấy cô thì anh ta bất đắc dĩ nói: “Đã bảo ngồi xe của tôi mà cô không chịu”.

Mạnh Sơ đáp: “Xin lỗi, Cố tổng, để anh đợi lâu rồi”.

Thấy cô nghiêm túc đến mức cứng nhắc, Cố Đình cũng không tranh luận gì thêm mà dẫn cô vào phòng riêng.

Sau khi hai người quay lưng rời đi, ở phía xa có một người vẫn đứng lặng và chăm chú nhìn về phía này.

“Đang nhìn gì vậy?”

Ở bên cạnh anh đúng lúc đó có một người vừa bước ra từ nhà vệ sinh bên cạnh.

Người này nhìn về phía bóng lưng của Mạnh Sơ cách đó không xa, rồi cười nhẹ: “Cô gái này chỉ nhìn từ phía sau cũng thấy đẹp rồi, chắc chắn là một đại mỹ nhân.”

Giang Mân An nói: “Không thể phủ nhận, đúng là đẹp thật. Cuối cùng cũng gặp được người thật rồi.”

Lưu Bạc Chu đứng bên cạnh cười nói: “Thật sự quen nhau à.”

Hai người vừa nói vừa tiến về phòng riêng của mình. Khi đến cửa, Giang Mân An đưa tay đẩy cửa rồi nói: “Người đàn ông kia tôi đã gặp rồi, là Cố Đình của Công nghệ Tinh Nguyên.”

Khi nghe thấy bốn chữ “Công nghệ Tinh Nguyên”, người đang ngồi yên lặng trong phòng riêng chậm rãi ngẩng đầu lên.

Giang Mân An cũng không để ý đến mà tiếp tục cười nói: “Cô gái bên cạnh tuy tôi không quen nhưng cũng đoán được là ai. Nói ra còn có chuyện rất buồn cười nữa đấy.”

Lưu Bạc Chu hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Tôn Bác, cậu còn nhớ không?” Giang Mân An nhìn anh ta. Lưu Bạc Chu quả nhiên là lắc đầu không nhớ, vì vậy Giang Mân An liền nhắc lại: “Nhà hắn làm về logistics, có chút tiền nên đi khắp nơi tán tỉnh các hot girl mạng. Không biết bằng cách nào mà quen được cô gái này, nhưng mê mẩn đến mức không theo đuổi được thì không chịu bỏ cuộc. Cuối cùng, người ta chẳng hề để mắt đến hắn.”

“Cuối cùng, hắn uống chút rượu rồi chạy đến trước cửa nhà cô ấy, kết quả là cô gái này lập tức báo cảnh sát. Cảnh sát đến và lấy lý do gây rối trật tự mà bắt hắn đi luôn. Luật sư nhà hắn tìm đến cửa mà cô ấy cũng không chịu hòa giải, cuối cùng thật sự bị giam bảy ngày.”

Nghe đến đây, Lưu Bạc Chu lập tức bật cười rồi nói: “Có cá tính lắm, tôi thích.”

Giang Mân An hừ một tiếng: “Cậu cứ thích đi, đến lúc người ta cũng tống cậu vào đồn nằm vài ngày, để cậu được nếm thử cơm tù của xã hội chủ nghĩa, xem cậu còn dám mạnh miệng không.”

“Tôi có đi quấy rối người ta đâu mà sợ.”

Giang Mân An gật đầu: “Tôn Bác là tự chuốc lấy. Người ta tuổi còn trẻ mà đã là đồng sáng lập công ty mấy trăm người, kiểu con gái vừa có học vấn, có năng lực lại có dã tâm như thế, đàn ông đối với cô ấy chỉ là thứ phụ trong cuộc sống thôi. Loại thiếu gia ăn chơi như Tôn Bác thì cô ấy sao có thể để mắt tới.”

Lưu Bạc Chu tò mò: “Cô ấy tên gì vậy?”

“Mạnh Sơ.”

Cuối cùng, khi cái tên này vang lên trong phòng bao, người vẫn luôn cuộn mình lười biếng trên ghế sofa kia… chậm rãi ngẩng đầu lên.

Màn hình điện thoại của anh dừng lại đúng ở giao diện chính của WeChat.

Nếu nhìn kỹ sẽ thấy ở đầu danh sách có một cái tên được ghi chú đặc biệt:

—— Mạnh Sơ.

Ngay sau đó màn hình điện thoại liền tối đi.

“Đi, gọi quản lý nhà hàng đến đây,” Trình Tân Dữ khẽ nhấc mí mắt liếc nhìn hai người kia.

Giang Mân An đang nói chuyện thì nghe được lời này, tưởng anh có chuyện gì liền hỏi: “Cậu định gọi món hay gọi rượu? Món thì tôi gọi hết rồi, rượu là do Bạc Chu mang tới. Có phải cậu cảm thấy chỉ mang người đến mà ăn uống miễn phí thì rất ngại đúng không?”

“Không phải, tôi chỉ cảm thấy chỗ nhà hàng này hình như thiếu cái gì đó.”

Trình Tân Dữ hơi hất cằm lên, giọng lạnh nhạt nói.

Lưu Bạc Chu tò mò hỏi: “Thiếu gì cơ?”

“Lẽ ra nên dựng một cái sân khấu ngay ngoài cửa, để hai người các cậu lên đó mà nói cho đã,” Nói đến đây Trình Tân Dữ khẽ bật cười một tiếng, sau đó lười biếng kéo dài giọng rồi chậm rãi nói: “Chỗ này chỉ thiếu hai người các cậu để làm… điểm nhấn.”

Giang Mân An: “…” Lưu Bạc Chu: “…”

Khoan đã…

Sao hai từ “điểm nhấn” này họ lại nghe ra mùi vị của từ “đồ ngu” vậy chứ!

#HW nhẫn kim cương 12 cara giá bao nhiêu# #HW nhẫn kim cương giọt nước# #Gợi ý két sắt dùng trong gia đình# #Thương hiệu két sắt gia đình nào tốt# #Cách thuê két sắt ngân hàng#

Khi Tống Vũ Miên gọi điện thoại bằng giọng nói đến thì Mạnh Sơ đang nghiêm túc cầm điện thoại tìm kiếm thông tin về dịch vụ thuê két sắt ngân hàng. Trên lịch sử tìm kiếm của cô, quá trình thay đổi tâm trạng được ghi lại một cách rõ ràng.

“Có chuyện gì vậy?” Mạnh Sơ bắt máy.

Giọng nói nghiêm túc của cô khiến Tống Vũ Miên giật mình, liền hỏi: “Cậu đang làm gì đấy, đêm hôm mà nghiêm trọng thế?”

Mạnh Sơ cũng nhận ra giọng điệu của mình có phần không ổn, quá cứng nhắc rồi, nên cô xoa nhẹ trán rồi dịu giọng lại hỏi: “Không có gì đâu, chỉ là đột nhiên nhận được cuộc gọi của cậu nên có hơi giật mình.”

Tống Vũ Miên bật cười: “Cậu đang ám chỉ là tớ gọi cho cậu quá ít đúng không? Tớ biết mà, trong lòng cậu chỉ có mình tớ.”

Nghe giọng trêu chọc của Tống Vũ Miên, Mạnh Sơ đang nằm nghiêng trên ghế sofa cũng thả lỏng hơn.

Cô khẽ cười: “Nói chuyện nghiêm chỉnh đi.”

Hai người vốn rất thân thiết, Tống Vũ Miên lại là kiểu người có thể nói bất cứ điều gì với Mạnh Sơ mà không chút ngại ngần.

Mẹ của Mạnh Sơ và bố mẹ của Tống Vũ Miên đều làm việc trong cùng một doanh nghiệp nhà nước, nên từ nhỏ Mạnh Sơ và Tống Vũ Miên đã lớn lên bên nhau, là bạn thanh mai trúc mã đúng nghĩa. Sau này cả hai cùng thi đỗ vào đại học ở Thượng Hải, tuy không học cùng trường nhưng vẫn luôn chăm sóc lẫn nhau nơi đất khách.

Sau khi tốt nghiệp, hai người từng thuê nhà sống chung một thời gian.

Sau đó vì công ty của Tống Vũ Miên chuyển địa điểm nên hai người mới bắt đầu sống riêng.

Nhưng dù vậy, hễ có kỳ nghỉ là Tống Vũ Miên lại đến nhà Mạnh Sơ chơi.

Mạnh Sơ đột nhiên hỏi: “Cậu có biết nhẫn kim cương mười hai carat khoảng bao nhiêu tiền không?”

“Cái gì? Cậu hỏi gì cơ?” Tống Vũ Miên tưởng mình nghe nhầm, “Cậu hỏi mình nhẫn kim cương mười hai carat bao nhiêu tiền á? Mình đến cả kẹo băng đường mười hai carat còn chưa thấy bao giờ, cậu còn mong mình biết giá nhẫn kim cương mười hai carat à.”

Mạnh Sơ dùng tay kia cầm hộp nhẫn lên xem, từng mặt cắt của viên kim cương hình giọt nước dưới ánh đèn chính trong phòng khách đều phát ra những tia sáng lấp lánh, thứ hào quang đặc biệt chỉ có ở kim cương, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Trước đây cô cũng chưa từng thấy.

Giờ thì thấy rồi.

Tống Vũ Miên ngạc nhiên hỏi: “Sao tự nhiên cậu lại hỏi cái này? Cậu xưa nay đâu có hứng thú gì với mấy thứ đó.”

Cô lớn lên cùng Mạnh Sơ từ nhỏ nên quá hiểu sở thích của Mạnh Sơ rồi.

Từ hồi học cấp hai, trong khi những bạn nữ khác mê truyện tranh thần tượng hay tiểu thuyết ngôn tình, thì Mạnh Sơ lại thích tự tay làm đủ loại phát minh nhỏ.

Thành tích ba môn Lý – Hóa – Toán của cô ấy còn luôn dẫn đầu một cách vượt trội.

Mạnh Sơ tiện miệng chống chế: “Tớ chỉ tuỳ tiện hỏi thôi.”

“Không đúng, đây mà gọi là tuỳ tiện hỏi sao? Nếu là tuỳ tiện hỏi thì hỏi một chiếc nhẫn hai carat cũng đã là nhiều rồi, đằng này cậu lại hỏi mình về nhẫn mười hai carat,” Tống Vũ Miên càng nghĩ càng thấy không ổn.

Bỗng dưng giọng bên kia đột nhiên im bặt.

Mạnh Sơ vẫn đang chăm chú nhìn chiếc nhẫn nên cô hoàn toàn không để ý.

“MÁ ƠI——” Một tiếng hét chói tai đột ngột vang lên bên kia khiến Mạnh Sơ suýt nữa làm rơi cả hộp nhẫn trong tay.

Dù tim Mạnh Sơ đủ mạnh nhưng cô vẫn không nhịn được mà nói: “Tai của tớ…”

Vừa nói cô vừa không quên đưa điện thoại ra xa tai một chút.

Quả nhiên.

Giọng của Tống Vũ Miên lại như pháo liên thanh bắn tới: “Đừng nói là có người đang theo đuổi cậu, rồi tặng cậu hẳn một chiếc nhẫn kim cương mười hai carat đấy nhé?”

Mạnh Sơ:??

Cô ấy đoán đỉnh thật sự.

“Không phủ nhận tức là thừa nhận rồi.”

Tống Vũ Miên phấn khích đến mức không kiềm được.

Mạnh Sơ đành phải lên tiếng: “Không có.”

“Bây giờ thì không tính, vừa nãy cậu không nói gì cả.”

Tống Vũ Miên đúng là quá hiểu cô rồi.

Ngay sau đó bên kia vang lên những tiếng sột soạt, Mạnh Sơ hỏi: “Cậu đang làm gì đấy?”

Tống Vũ Miên: “Cậu đợi đấy, tớ thay đồ xong lập tức đến nhà cậu.”

Mạnh Sơ không ngờ cô ấy lại kích động đến thế: “Đừng có nói gió thành mưa vậy chứ.”

Tống Vũ Miên bật cười khẽ: “Cái này gọi là hành động nhanh gọn đấy.”

Sợ Tống Vũ Miên thật sự không màng gì mà lao đến, Mạnh Sơ vội dỗ dành: “Tớ thật sự chỉ tiện miệng hỏi thôi mà.”

“Tớ còn tưởng thật sự có người tặng cậu cơ đấy,” Giọng điệu của Tống Vũ Miên nghe ra đầy thất vọng,

“Cũng phải, giờ mấy tên đàn ông đều thực tế thế cả, không thấy thỏ thì không thả chim ưng, ai lại tặng nhẫn mười hai carat cho người đang theo đuổi chứ, nếu có thì cũng là tặng cho vợ thôi.”

Mạnh Sơ: “……”

Cái miệng này của cậu ấy hôm nay đúng là khai quang rồi.

Mạnh Sơ xoa nhẹ ấn đường, cô cảm thấy cuộc gọi này còn áp lực hơn cả khi đối mặt với nhà đầu tư.

Nhưng Mạnh Sơ cũng thấy tò mò, cô không nhịn được liền hỏi: “Nếu thật sự có người tặng nhẫn mười hai carat cho cậu thì sao?”

Tống Vũ Miên không chút do dự: “Vậy còn chần chừ gì nữa, ngay trong đêm chạy ra Cục Dân Chính xếp hàng cưới liền luôn.”

Sau đó cô ấy còn bổ sung thêm một câu: “Chậm một giây chính là bất kính với mười hai carat đấy.”

Mạnh Sơ khẽ mím môi, thôi được rồi, cô… đúng là đã kết hôn rồi.

Tống Vũ Miên nghiêm túc nói: “Tớ thì khỏi mong gì nhẫn mười hai carat, nhưng Sơ Sơ của tớ thì phải cố gắng một chút. Với nhan sắc của cậu, muốn có cũng dễ như trở bàn tay thôi.”

Mạnh Sơ bật cười: “Cảm ơn cậu đã đánh giá cao tớ như vậy.”

Tống Vũ Miên cảm thấy những lời đánh giá mà cô giành cho Mạnh Sơ đều là nhận xét chân thật, không hề có chút “lọc màu” nào.

Mạnh Sơ từ nhỏ đã là một đại mỹ nhân. Vào thời mà từ “tiên nữ” vẫn chưa bị lạm dụng, cô đã là “tiên nữ” trong lòng nam nữ sinh toàn trường.

Từ tiểu học cho đến trung học, dù là giai đoạn học tập căng thẳng nhất thì trong hộc bàn của cô luôn có thư tình.

Người theo đuổi cô thực sự nhiều như cá vượt sông.

“Mọi người đều nói kim cương là một trò lừa đảo, nhưng ít nhất kim cương vẫn là thứ có giá trị thật, còn hơn mấy tên đàn ông chỉ biết giở giọng đường mật mà chẳng có tí thành ý nào.”

Mạnh Sơ khẽ “ừm” một tiếng, ánh mắt của cô lại rơi xuống chiếc hộp trước mặt.

Tống Vũ Miên kết luận một cách dứt khoát: “Dù sao thì tớ cũng chỉ tin một câu: Tiền ở đâu, tình yêu ở đó.”

Không hiểu sao, Mạnh Sơ lại cảm thấy chiếc hộp trong tay… bỗng chốc nặng trĩu hẳn lên.

Buổi tối, bên ngoài một nhà hàng tiệc riêng mang phong cách vườn Trung Hoa cổ điển, đây là địa điểm dùng bữa rất được ưa chuộng hiện nay.

Mạnh Sơ đã trải qua nhiều buổi tiếp đãi như vậy nên giờ đã thành quen.

Cố Đình đứng ở cửa đợi cô, khi nhìn thấy cô thì anh ta bất đắc dĩ nói: “Đã bảo ngồi xe của tôi mà cô không chịu”.

Mạnh Sơ đáp: “Xin lỗi, Cố tổng, để anh đợi lâu rồi”.

Thấy cô nghiêm túc đến mức cứng nhắc, Cố Đình cũng không tranh luận gì thêm mà dẫn cô vào phòng riêng.

Sau khi hai người quay lưng rời đi, ở phía xa có một người vẫn đứng lặng và chăm chú nhìn về phía này.

“Đang nhìn gì vậy?”

Ở bên cạnh anh đúng lúc đó có một người vừa bước ra từ nhà vệ sinh bên cạnh.

Người này nhìn về phía bóng lưng của Mạnh Sơ cách đó không xa, rồi cười nhẹ: “Cô gái này chỉ nhìn từ phía sau cũng thấy đẹp rồi, chắc chắn là một đại mỹ nhân.”

Giang Mân An nói: “Không thể phủ nhận, đúng là đẹp thật. Cuối cùng cũng gặp được người thật rồi.”

Lưu Bạc Chu đứng bên cạnh cười nói: “Thật sự quen nhau à.”

Hai người vừa nói vừa tiến về phòng riêng của mình. Khi đến cửa, Giang Mân An đưa tay đẩy cửa rồi nói: “Người đàn ông kia tôi đã gặp rồi, là Cố Đình của Công nghệ Tinh Nguyên.”

Khi nghe thấy bốn chữ “Công nghệ Tinh Nguyên”, người đang ngồi yên lặng trong phòng riêng chậm rãi ngẩng đầu lên.

Giang Mân An cũng không để ý đến mà tiếp tục cười nói: “Cô gái bên cạnh tuy tôi không quen nhưng cũng đoán được là ai. Nói ra còn có chuyện rất buồn cười nữa đấy.”

Lưu Bạc Chu hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Tôn Bác, cậu còn nhớ không?” Giang Mân An nhìn anh ta. Lưu Bạc Chu quả nhiên là lắc đầu không nhớ, vì vậy Giang Mân An liền nhắc lại: “Nhà hắn làm về logistics, có chút tiền nên đi khắp nơi tán tỉnh các hot girl mạng. Không biết bằng cách nào mà quen được cô gái này, nhưng mê mẩn đến mức không theo đuổi được thì không chịu bỏ cuộc. Cuối cùng, người ta chẳng hề để mắt đến hắn.”

“Cuối cùng, hắn uống chút rượu rồi chạy đến trước cửa nhà cô ấy, kết quả là cô gái này lập tức báo cảnh sát. Cảnh sát đến và lấy lý do gây rối trật tự mà bắt hắn đi luôn. Luật sư nhà hắn tìm đến cửa mà cô ấy cũng không chịu hòa giải, cuối cùng thật sự bị giam bảy ngày.”

Nghe đến đây, Lưu Bạc Chu lập tức bật cười rồi nói: “Có cá tính lắm, tôi thích.”

Giang Mân An hừ một tiếng: “Cậu cứ thích đi, đến lúc người ta cũng tống cậu vào đồn nằm vài ngày, để cậu được nếm thử cơm tù của xã hội chủ nghĩa, xem cậu còn dám mạnh miệng không.”

“Tôi có đi quấy rối người ta đâu mà sợ.”

Giang Mân An gật đầu: “Tôn Bác là tự chuốc lấy. Người ta tuổi còn trẻ mà đã là đồng sáng lập công ty mấy trăm người, kiểu con gái vừa có học vấn, có năng lực lại có dã tâm như thế, đàn ông đối với cô ấy chỉ là thứ phụ trong cuộc sống thôi. Loại thiếu gia ăn chơi như Tôn Bác thì cô ấy sao có thể để mắt tới.”

Lưu Bạc Chu tò mò: “Cô ấy tên gì vậy?”

“Mạnh Sơ.”

Cuối cùng, khi cái tên này vang lên trong phòng bao, người vẫn luôn cuộn mình lười biếng trên ghế sofa kia… chậm rãi ngẩng đầu lên.

Màn hình điện thoại của anh dừng lại đúng ở giao diện chính của WeChat.

Nếu nhìn kỹ sẽ thấy ở đầu danh sách có một cái tên được ghi chú đặc biệt:

—— Mạnh Sơ.

Ngay sau đó màn hình điện thoại liền tối đi.

“Đi, gọi quản lý nhà hàng đến đây,” Trình Tân Dữ khẽ nhấc mí mắt liếc nhìn hai người kia.

Giang Mân An đang nói chuyện thì nghe được lời này, tưởng anh có chuyện gì liền hỏi: “Cậu định gọi món hay gọi rượu? Món thì tôi gọi hết rồi, rượu là do Bạc Chu mang tới. Có phải cậu cảm thấy chỉ mang người đến mà ăn uống miễn phí thì rất ngại đúng không?”

“Không phải, tôi chỉ cảm thấy chỗ nhà hàng này hình như thiếu cái gì đó.”

Trình Tân Dữ hơi hất cằm lên, giọng lạnh nhạt nói.

Lưu Bạc Chu tò mò hỏi: “Thiếu gì cơ?”

“Lẽ ra nên dựng một cái sân khấu ngay ngoài cửa, để hai người các cậu lên đó mà nói cho đã,” Nói đến đây Trình Tân Dữ khẽ bật cười một tiếng, sau đó lười biếng kéo dài giọng rồi chậm rãi nói: “Chỗ này chỉ thiếu hai người các cậu để làm… điểm nhấn.”

Giang Mân An: “…” Lưu Bạc Chu: “…”

Khoan đã…

Sao hai từ “điểm nhấn” này họ lại nghe ra mùi vị của từ “đồ ngu” vậy chứ!