← Quay lại trang sách

Chương 6

Quả nhiên!

Anh! Đã! Nghe! Thấy! Rồi!

Mạnh Sơ cũng không biết mình lên thang máy bằng cách nào, càng không nhớ đã mở cửa nhà ra sao.

Chỉ biết rằng, ngay khi cánh cửa vừa khép lại, cô lập tức buông mình xuống sofa, cả người như mất trọng lực mà rơi thẳng vào đệm ghế mềm.

Cô vùi đầu vào chiếc gối ôm trên sofa, gần như muốn chôn vùi bản thân vào đó.

Mãi đến khi thật sự không thở nổi nữa, Mạnh Sơ mới chịu ngẩng đầu lên.

Cô có thể thản nhiên nhìn thẳng vào mặt Cố Đình mà lạnh nhạt gọi ra một tiếng “ông xã”.

Nhưng bị Trình Tân Dữ nghe thấy thì lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.

Liệu Trình Tân Dữ có đang nghĩ rằng, hóa ra bề ngoài cô tỏ vẻ không quen thân nhưng sau lưng lại len lén khoe khoang mối quan hệ của bọn họ với người khác?

Hít sâu mộthi.

Lại hít sâu thêm lần nữa.

Mạnh Sơ ngồi bật dậy trên ghế sofa, cô cố gắng bình ổn lại nhịp tim.

Chắc là do cô tự tưởng tượng quá nhiều rồi.

Trình Tân Dữ chắc cũng không đến mức nhàm chán như thế đâu.

Tính cách của Mạnh Sơ không phải kiểu u uất hay dễ xấu hổ. Cô luôn cho rằng mình là người có mức độ chịu đựng cao.

Cũng không phải do cô tự tin thái quá, nhưng cô chính là kiểu người biến dù biến cố xảy ra trước mặt thì sắc mặt của cô cũng không biến sắc.

Nhưng đến bây giờ cô mới hiểu, hóa ra cô cũng có thể muốn độn thổ vì quá xấu hổ.

À không, cũng không phải kiểu muốn độn thổ.

Mà là thật sự muốn chôn mình xuống đất vì một câu nói quá đỗi ngượng ngùng.

Chính vào lúc này, Mạnh Sơ mới nhận ra hình như cô luôn có phản ứng thái quá mỗi khi liên quan đến Trình Tân Dữ.

Nghĩ đi nghĩ lại rốt cuộc vẫn là vì mối quan hệ giữa hai người.

Cô chưa từng có bất kỳ mối quan hệ thân mật nào với đàn ông.

Cố Đình và Vương La Nhiên vừa là bạn học kiêm đối tác làm việc với cô.

Với hai người bọn họ, cô chỉ cần làm tốt phần việc của mình đồng thời phối hợp ổn trong công việc là đủ.

Nhưng Trình Tân Dữ lại không giống bất cứ ai khác.

Anh không thuộc phạm vi “bạn nam khác giới” của cô, nhưng trong mối quan hệ thân mật lại quá mức xa cách.

Anh giống như một lỗi hệ thống mới mà Mạnh Sơ gặp phải, mỗi lần chạm mặt đều khiến cô hoàn toàn không biết phải làm gì.

Trong nhất thời cô không khỏi cảm thấy luống cuống tay chân.

Mạnh Sơ cần thời gian để chấp nhận và sắp xếp lại “lỗi hệ thống” kỳ lạ này.

Buổi trưa Mạnh Sơ không đi ăn mà ở lại xem lại bản kế hoạch mới nhất do công ty tổ chức sự kiện gửi đến.

Hội nghị Hệ sinh thái Công nghiệp Robot Thông minh quy mô không nhỏ, có hàng chục công ty công nghệ tham gia, trong đó không thiếu những “ông lớn” đầu ngành. Đến lúc đó, các cơ quan truyền thông trung ương và nhiều báo đài lớn cũng sẽ đến hiện trường đưa tin.

Đây là một cơ hội hiếm có để quảng bá các sản phẩm của công ty nên mỗi công ty đều dồn hết sức tham gia triển lãm.

Gần đây Tinh Nguyên cũng tập trung toàn lực để thử nghiệm và nâng cấp máy móc mới, kiểm tra các chỉ số dữ liệu khác nhau.

Còn phần gian hàng tham gia triển lãm tất nhiên là do Mạnh Sơ phụ trách.

Trước đó cô vốn cho rằng đã chốt xong kế hoạch, nhưng sau khi Cố Đình xem qua thì lại thấy thiếu điểm nhấn, nên trả về để chỉnh sửa lại.

Mạnh Sơ đành phải họp liên tục với công ty tổ chức sự kiện nhiều lần.

Muốn nổi bật giữa vô số công ty như vậy cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Cô bận đến mức không có thời gian đi ăn trưa, chỉ vội vàng bóc hộp bánh mì sandwich mua từ sáng ra lót bụng.

Khi cô chăm chú nhìn vào màn hình máy tính thì điện thoại trên bàn bỗng reo lên.

Mạnh Sơ nhìn thấy trên màn hình hiện chữ “Bố” nhấp nháy.

Cô không nhịn được liền đưa tay lên xoa mạnh vào má.

Quả nhiên hôm nay không phải ngày vui vẻ gì!

Sau khi xoa mặt xong, cô đưa tay nghe máy.

Bên kia đầu dây vang lên giọng nói: “Sơ Sơ, có đang bận không?”

Mạnh Sơ thở phào nhẹ nhõm, cô mỉm cười rồi đáp: “Không ạ, con không bận.”

Ở đầu dây bên kia có một khoảng lặng ngắn, Mạnh Sơ chuẩn bị gượng gạo trò chuyện tiếp thì tiếng của Mạnh Hải Xuyên vang lên trước: “Sơ Sơ, lâu rồi hai bố con chúng ta chưa gặp nhau đúng không? Tối nay cùng nhau ăn cơm đi.”

Mạnh Sơ nhắm nhẹ mắt lại.

Dường như cô đang hạ quyết tâm cho một điều gì đó.

Nhưng Mạnh Hải Xuyên lại nói tiếp: “Lần này không về nhà đâu, bố mời con đến nhà hàng bên ngoài ăn.”

“Nhà” mà ông nói không phải là nhà của Mạnh Sơ. Mà là tổ ấm mới của ông sau khi tái hôn cùng người vợ thứ hai và các con riêng của ông.

Mạnh Sơ không muốn đi, nhưng đôi khi cô buộc phải nhượng bộ vì Mạnh Hải Xuyên.

Nghe ông nói không phải đến nhà ông, cô thở phào nhẹ nhõm rồi nhanh chóng đồng ý: “Được, để con đặt bàn nhà hàng.”

Bên kia cười vang: “Sao bố có thể để con tiêu tiền được chứ, nhà hàng bố đã dặn dò thư ký đặt rồi.”

“Vậy cũng được, bố bảo thư ký gửi thời gian và địa chỉ cho con đi ạ.”

Giọng cô lịch sự tựa như đang đối đáp với khách hàng.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi Mạnh Hải Xuyên cười nhẹ nói: “Còn lịch sự với bố thế này nữa à?”

Sau khi nói chuyện thêm vài câu thì hai người cúp máy.

Nụ cười gượng gạo trên môi Mạnh Sơ dần biến mất hoàn toàn.

Cô đặt điện thoại xuống, khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm của cô lại tiếp tục chăm chú đọc bản kế hoạch tổ chức sự kiện.

*

Buổi chiều, thư ký của Mạnh Hải Xuyên gửi cho Mạnh Sơ địa chỉ và thời gian đến nhà hàng. Cô vừa xem địa chỉ đã cảm thấy bực bội hơn.

Hóa ra Mạnh Hải Xuyên lại đặt một nhà hàng món Âu ở khu vực Bến Thượng Hải.

Ai mà chẳng biết nơi đó mỗi khi về đêm khách du lịch đông nghịt, đường xá tắc nghẽn kinh khủng.

Cảm giác bực bội mơ hồ cứ dày vò cô suốt đến tận lúc đến nhà hàng.

Trước khi đến cô đã xem qua đánh giá trên Dazhong Dianping, cô biết đây là loại nhà hàng có giá trung bình trên dưới một nghìn tệ mỗi người.

( Dazhong Dianping: Một nền tảng đánh giá trực tuyến đặc biệt phổ biến ở Trung Quốc dành cho nhà hàng)

Khi Mạnh Sơ đưa ra đoạn tin nhắn đặt bàn qua WeChat, nhân viên phục vụ ngay lập tức dẫn cô đến chỗ ngồi gần cửa sổ.

Lúc này, ánh đèn tại Bến Thượng Hải đã sáng rực, hai bên bờ sông Hoàng Phố ngập tràn ánh sáng lung linh. Từ cửa sổ nhìn ra, mỗi tòa nhà đều lấp lánh đan xen nhau tạo nên một bức tranh rực rỡ—có lẽ đây chính là ý nghĩa của cái tên “Ma Đô”.

Dù đang sống ở Thượng Hải nhưng Mạnh Sơ thường chỉ chăm chú vào công việc.

Cô hiếm khi đến những chốn như thế này, nhưng chính nơi như vậy mới khiến người ta khơi dậy bao cảm xúc khó tả.

Giữa khung cảnh đêm đẹp đến mê hoặc, những ồn ào và bực dọc trong lòng Mạnh Sơ dần được xoa dịu, và lắng xuống phần nào.

Thôi bỏ đi, nhà hàng sang trọng như thế này cũng đâu có gì sai.

Mạnh Hải Xuyên vẫn chưa đến, Mạnh Sơ nhìn những cánh hoa hồng trải trên khăn trải bàn trắng, cô không nhịn được liền gọi nhân viên phục vụ: “Làm ơn dọn sạch những cánh hoa hồng trên bàn này giúp tôi.”

Không khó để đoán, vị trí này hẳn là chỗ ngồi được các cặp đôi đặt nhiều nhất, nên nhân viên phục vụ mới quen với việc trải hoa hồng trên bàn như vậy.

Khi nhân viên đang dọn hoa, một nhân viên khác dẫn theo một người đàn ông lạ mặt bước đến.

Họ dẫn người đó đến ngay bên cạnh vị trí của cô, rồi mỉm cười nói: “Tiên sinh, chính là bàn này ạ.”

Mạnh Sơ ngạc nhiên nhìn người đàn ông xa lạ, cô theo phản xạ nói: “Xin lỗi, có lẽ bị nhầm rồi.”

Nhân viên phục vụ mỉm cười đáp: “Ngài ấy có tin nhắn đặt bàn qua WeChat, xác nhận đúng bàn này ạ.”

Mạnh Sơ cau mày, cô lấy điện thoại ra cho bọn họ xem lại tin nhắn đặt bàn của mình.

“Vậy là tôi sai sao?” Cô hỏi.

Nhân viên xem kỹ rồi nói: “Bàn của cô đặt cũng chính là vị trí này.”

Người đàn ông ở đối diện nghe vậy liền nhìn cô rồi mỉm cười: “Có vẻ như cả hai chúng ta đều không sai.”

Mạnh Sơ hơi ngập ngừng, cô mỉm cười rồi nói lời xin lỗi: “Xin lỗi, tôi phải hỏi rõ xem chuyện này thế nào đã.”

Nhưng ngay khi cô vừa định gọi điện cho Mạnh Hải Xuyên, thì tin nhắn WeChat của ông ấy đã gửi tin nhắn trước.

Mạnh Hải Xuyên: 【Sơ Sơ, bố đã giúp con sắp xếp một chàng trai rất tuyệt để gặp mặt.】

Mạnh Hải Xuyên: 【Bố biết con luôn rất phản đối việc mai mối, nhưng con hãy vì lòng tốt của bố mà tìm hiểu thật kỹ đối phương nhé.】

Mai mối?

Cái quái gì thế này?

Cô đã là người có chồng rồi, sao còn phải đi mai mối chứ?!

Người đàn ông đối diện dường như cũng vừa nhận được tin nhắn, anh ta nhìn sắc mặt thay đổi khó đoán của Mạnh Sơ rồi nhẹ nhàng nói: “Hay là chúng ta ngồi xuống trước đã?”

Mạnh Sơ biết mình không thể bực bội mà bỏ đi ngay lúc này.

Dù sao đối phương cũng vô tội.

Cô không cần phải trút giận lên người bị hại khác của tối nay.

Người đàn ông lại cười chủ động nói: “Có vẻ như cả hai chúng ta đều bị gia đình sắp đặt rồi.”

Mạnh Sơ hít mộthi thật sâu: “Thật xin lỗi, bố tôi sắp xếp cuộc gặp này một cách khó hiểu. Nhưng tôi muốn nói trước với anh, bố tôi hiện sống cùng gia đình mới nên hoàn toàn không hiểu rõ về tôi.”

“Thực ra, tôi đã có người yêu rồi.”

Người đàn ông đối diện cũng không ngờ lại là tình huống như thế này.

Anh ấy cũng cười khẩy một chút: “Có vẻ chúng ta không có duyên rồi, Mạnh Sơ.”

Mạnh Sơ sửng sốt, không ngờ người này lại biết mình.

Sau đó người đàn ông mỉm cười nói: “Tôi tên là Lê Hoài Khiêm, cũng tốt nghiệp Đại học J. Hiện tại tôi cũng làm trong ngành AI, trước đây tôi từng xem qua báo cáo của cô, thật sự rất xuất sắc.”

Mạnh Sơ ngay lập tức cảm thấy mặt mình bớt căng thẳng, thay vào đó là ngạc nhiên: “Thì ra là đàn anh khoá trên.”

Khi người đó nói đến tên công ty đang làm, cô mới nhận ra đây là doanh nghiệp hàng đầu ngành trong lĩnh vực AI.

Cô thành thật xin lỗi: “Tối nay thật sự rất xin lỗi, đã làm mất thời gian của anh rồi.”

“Đừng khách sáo, chuyện này không phải lỗi của cô mà.”

Mạnh Sơ suy nghĩ một lát rồi đưa ra giải pháp: “Đàn anh, hay là thế này đi, anh có bạn bè nào ở gần đây không? Nếu có thể mời họ đến ăn chung thì tôi sẽ mời anh.”

Lê Hoài Khiêm nhìn cô rồi nói: “Tôi đã nói rồi mà, cô không cần phải cảm thấy áy náy đâu. Nếu có việc bận thì cô có thể đi trước.”

Mạnh Sơ nào dám nói đi là đi ngay.

Người bình thường thì dễ rồi, nhưng đây lại là đàn anh khoá trên của cô nữa.

Bố cô thật biết cách “gây rắc rối” cho cô mà!

“Hay là chúng ta đừng coi bữa ăn này là buổi xem mặt nữa, cứ xem như bạn cũ gặp lại, hoặc là buổi trao đổi thông tin ngành nghề đi.” Giọng điệu của Lê Hoài Khiêm vô cùng ôn hòa, có thể thấy anh không phải là người khó gần.

Mạnh Sơ biết đối phương đang nể mặt cô.

Cô khẽ cười rồi nói: “Tinh Nguyên hiện tại vẫn đang trong giai đoạn khởi đầu, không dám nói là trao đổi gì cả, phải là em học hỏi đàn anh mới đúng.”

Đã nói đến mức này rồi nên Mạnh Sơ càng khó mở miệng rút lui. Nếu vậy thì cứ thuận theo tự nhiên đi.

Rất nhanh phục vụ bắt đầu lên món. Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, so với lúc ban đầu thì không khí đã thoải mái hơn nhiều.

Có lẽ là vì chủ đề quá chính thống, hoàn toàn không có chút mập mờ nào.

Nên Mạnh Sơ lúc này mới yên tâm mà trò chuyện.

Cho đến khi một xe đẩy được đẩy tới, có một con tôm hùm Úc cực lớn được mang lên bàn. Mạnh Sơ có hơi sững sờ.

Lúc gọi món cô đã xem qua thực đơn, món tôm hùm Úc ấy được ghi là “giá theo mùa”.

Cô đương nhiên sẽ không gọi món không ghi cụ thể giá như vậy.

Ai mà biết cái nhà hàng kiểu này sẽ bán với giá trên trời cỡ nào chứ?

“Xin lỗi, hình như chúng tôi không gọi món này mà,” Mạnh Sơ lịch sự đáp.

Phục vụ mỉm cười: “Thưa cô, đúng là bàn của cô không gọi món này.”

Vậy mà còn mang lên làm gì!

Một nhà hàng lớn thế này mà còn giở trò ép mua ép bán, chặt chém khách sao?

Nhưng ngay sau đó nhân viên phục vụ lại nói tiếp: “Là một vị khách họ Trình đặc biệt gửi tặng cô món này. Ngài ấy đã thanh toán rồi.”

“Gì cơ?”

Mạnh Sơ tưởng mình nghe nhầm.

Nhân viên phục vụ tưởng cô chưa nghe rõ, liền lặp lại: “Là một vị khách đặc biệt gửi món này tặng cô.”

Mạnh Sơ ôm lấy tia hy vọng cuối cùng, cô hỏi: “Anh vừa nói người đó họ gì cơ?”

“Trình tiên sinh ạ.”

Trần?

Thành?

Hay là… Trình??

Chẳng lẽ thật sự trùng hợp đến vậy sao!!!

Quả nhiên!

Anh! Đã! Nghe! Thấy! Rồi!

Mạnh Sơ cũng không biết mình lên thang máy bằng cách nào, càng không nhớ đã mở cửa nhà ra sao.

Chỉ biết rằng, ngay khi cánh cửa vừa khép lại, cô lập tức buông mình xuống sofa, cả người như mất trọng lực mà rơi thẳng vào đệm ghế mềm.

Cô vùi đầu vào chiếc gối ôm trên sofa, gần như muốn chôn vùi bản thân vào đó.

Mãi đến khi thật sự không thở nổi nữa, Mạnh Sơ mới chịu ngẩng đầu lên.

Cô có thể thản nhiên nhìn thẳng vào mặt Cố Đình mà lạnh nhạt gọi ra một tiếng “ông xã”.

Nhưng bị Trình Tân Dữ nghe thấy thì lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.

Liệu Trình Tân Dữ có đang nghĩ rằng, hóa ra bề ngoài cô tỏ vẻ không quen thân nhưng sau lưng lại len lén khoe khoang mối quan hệ của bọn họ với người khác?

Hít sâu mộthi.

Lại hít sâu thêm lần nữa.

Mạnh Sơ ngồi bật dậy trên ghế sofa, cô cố gắng bình ổn lại nhịp tim.

Chắc là do cô tự tưởng tượng quá nhiều rồi.

Trình Tân Dữ chắc cũng không đến mức nhàm chán như thế đâu.

Tính cách của Mạnh Sơ không phải kiểu u uất hay dễ xấu hổ. Cô luôn cho rằng mình là người có mức độ chịu đựng cao.

Cũng không phải do cô tự tin thái quá, nhưng cô chính là kiểu người biến dù biến cố xảy ra trước mặt thì sắc mặt của cô cũng không biến sắc.

Nhưng đến bây giờ cô mới hiểu, hóa ra cô cũng có thể muốn độn thổ vì quá xấu hổ.

À không, cũng không phải kiểu muốn độn thổ.

Mà là thật sự muốn chôn mình xuống đất vì một câu nói quá đỗi ngượng ngùng.

Chính vào lúc này, Mạnh Sơ mới nhận ra hình như cô luôn có phản ứng thái quá mỗi khi liên quan đến Trình Tân Dữ.

Nghĩ đi nghĩ lại rốt cuộc vẫn là vì mối quan hệ giữa hai người.

Cô chưa từng có bất kỳ mối quan hệ thân mật nào với đàn ông.

Cố Đình và Vương La Nhiên vừa là bạn học kiêm đối tác làm việc với cô.

Với hai người bọn họ, cô chỉ cần làm tốt phần việc của mình đồng thời phối hợp ổn trong công việc là đủ.

Nhưng Trình Tân Dữ lại không giống bất cứ ai khác.

Anh không thuộc phạm vi “bạn nam khác giới” của cô, nhưng trong mối quan hệ thân mật lại quá mức xa cách.

Anh giống như một lỗi hệ thống mới mà Mạnh Sơ gặp phải, mỗi lần chạm mặt đều khiến cô hoàn toàn không biết phải làm gì.

Trong nhất thời cô không khỏi cảm thấy luống cuống tay chân.

Mạnh Sơ cần thời gian để chấp nhận và sắp xếp lại “lỗi hệ thống” kỳ lạ này.

Buổi trưa Mạnh Sơ không đi ăn mà ở lại xem lại bản kế hoạch mới nhất do công ty tổ chức sự kiện gửi đến.

Hội nghị Hệ sinh thái Công nghiệp Robot Thông minh quy mô không nhỏ, có hàng chục công ty công nghệ tham gia, trong đó không thiếu những “ông lớn” đầu ngành. Đến lúc đó, các cơ quan truyền thông trung ương và nhiều báo đài lớn cũng sẽ đến hiện trường đưa tin.

Đây là một cơ hội hiếm có để quảng bá các sản phẩm của công ty nên mỗi công ty đều dồn hết sức tham gia triển lãm.

Gần đây Tinh Nguyên cũng tập trung toàn lực để thử nghiệm và nâng cấp máy móc mới, kiểm tra các chỉ số dữ liệu khác nhau.

Còn phần gian hàng tham gia triển lãm tất nhiên là do Mạnh Sơ phụ trách.

Trước đó cô vốn cho rằng đã chốt xong kế hoạch, nhưng sau khi Cố Đình xem qua thì lại thấy thiếu điểm nhấn, nên trả về để chỉnh sửa lại.

Mạnh Sơ đành phải họp liên tục với công ty tổ chức sự kiện nhiều lần.

Muốn nổi bật giữa vô số công ty như vậy cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Cô bận đến mức không có thời gian đi ăn trưa, chỉ vội vàng bóc hộp bánh mì sandwich mua từ sáng ra lót bụng.

Khi cô chăm chú nhìn vào màn hình máy tính thì điện thoại trên bàn bỗng reo lên.

Mạnh Sơ nhìn thấy trên màn hình hiện chữ “Bố” nhấp nháy.

Cô không nhịn được liền đưa tay lên xoa mạnh vào má.

Quả nhiên hôm nay không phải ngày vui vẻ gì!

Sau khi xoa mặt xong, cô đưa tay nghe máy.

Bên kia đầu dây vang lên giọng nói: “Sơ Sơ, có đang bận không?”

Mạnh Sơ thở phào nhẹ nhõm, cô mỉm cười rồi đáp: “Không ạ, con không bận.”

Ở đầu dây bên kia có một khoảng lặng ngắn, Mạnh Sơ chuẩn bị gượng gạo trò chuyện tiếp thì tiếng của Mạnh Hải Xuyên vang lên trước: “Sơ Sơ, lâu rồi hai bố con chúng ta chưa gặp nhau đúng không? Tối nay cùng nhau ăn cơm đi.”

Mạnh Sơ nhắm nhẹ mắt lại.

Dường như cô đang hạ quyết tâm cho một điều gì đó.

Nhưng Mạnh Hải Xuyên lại nói tiếp: “Lần này không về nhà đâu, bố mời con đến nhà hàng bên ngoài ăn.”

“Nhà” mà ông nói không phải là nhà của Mạnh Sơ. Mà là tổ ấm mới của ông sau khi tái hôn cùng người vợ thứ hai và các con riêng của ông.

Mạnh Sơ không muốn đi, nhưng đôi khi cô buộc phải nhượng bộ vì Mạnh Hải Xuyên.

Nghe ông nói không phải đến nhà ông, cô thở phào nhẹ nhõm rồi nhanh chóng đồng ý: “Được, để con đặt bàn nhà hàng.”

Bên kia cười vang: “Sao bố có thể để con tiêu tiền được chứ, nhà hàng bố đã dặn dò thư ký đặt rồi.”

“Vậy cũng được, bố bảo thư ký gửi thời gian và địa chỉ cho con đi ạ.”

Giọng cô lịch sự tựa như đang đối đáp với khách hàng.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi Mạnh Hải Xuyên cười nhẹ nói: “Còn lịch sự với bố thế này nữa à?”

Sau khi nói chuyện thêm vài câu thì hai người cúp máy.

Nụ cười gượng gạo trên môi Mạnh Sơ dần biến mất hoàn toàn.

Cô đặt điện thoại xuống, khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm của cô lại tiếp tục chăm chú đọc bản kế hoạch tổ chức sự kiện.

*

Buổi chiều, thư ký của Mạnh Hải Xuyên gửi cho Mạnh Sơ địa chỉ và thời gian đến nhà hàng. Cô vừa xem địa chỉ đã cảm thấy bực bội hơn.

Hóa ra Mạnh Hải Xuyên lại đặt một nhà hàng món Âu ở khu vực Bến Thượng Hải.

Ai mà chẳng biết nơi đó mỗi khi về đêm khách du lịch đông nghịt, đường xá tắc nghẽn kinh khủng.

Cảm giác bực bội mơ hồ cứ dày vò cô suốt đến tận lúc đến nhà hàng.

Trước khi đến cô đã xem qua đánh giá trên Dazhong Dianping, cô biết đây là loại nhà hàng có giá trung bình trên dưới một nghìn tệ mỗi người.

( Dazhong Dianping: Một nền tảng đánh giá trực tuyến đặc biệt phổ biến ở Trung Quốc dành cho nhà hàng)

Khi Mạnh Sơ đưa ra đoạn tin nhắn đặt bàn qua WeChat, nhân viên phục vụ ngay lập tức dẫn cô đến chỗ ngồi gần cửa sổ.

Lúc này, ánh đèn tại Bến Thượng Hải đã sáng rực, hai bên bờ sông Hoàng Phố ngập tràn ánh sáng lung linh. Từ cửa sổ nhìn ra, mỗi tòa nhà đều lấp lánh đan xen nhau tạo nên một bức tranh rực rỡ—có lẽ đây chính là ý nghĩa của cái tên “Ma Đô”.

Dù đang sống ở Thượng Hải nhưng Mạnh Sơ thường chỉ chăm chú vào công việc.

Cô hiếm khi đến những chốn như thế này, nhưng chính nơi như vậy mới khiến người ta khơi dậy bao cảm xúc khó tả.

Giữa khung cảnh đêm đẹp đến mê hoặc, những ồn ào và bực dọc trong lòng Mạnh Sơ dần được xoa dịu, và lắng xuống phần nào.

Thôi bỏ đi, nhà hàng sang trọng như thế này cũng đâu có gì sai.

Mạnh Hải Xuyên vẫn chưa đến, Mạnh Sơ nhìn những cánh hoa hồng trải trên khăn trải bàn trắng, cô không nhịn được liền gọi nhân viên phục vụ: “Làm ơn dọn sạch những cánh hoa hồng trên bàn này giúp tôi.”

Không khó để đoán, vị trí này hẳn là chỗ ngồi được các cặp đôi đặt nhiều nhất, nên nhân viên phục vụ mới quen với việc trải hoa hồng trên bàn như vậy.

Khi nhân viên đang dọn hoa, một nhân viên khác dẫn theo một người đàn ông lạ mặt bước đến.

Họ dẫn người đó đến ngay bên cạnh vị trí của cô, rồi mỉm cười nói: “Tiên sinh, chính là bàn này ạ.”

Mạnh Sơ ngạc nhiên nhìn người đàn ông xa lạ, cô theo phản xạ nói: “Xin lỗi, có lẽ bị nhầm rồi.”

Nhân viên phục vụ mỉm cười đáp: “Ngài ấy có tin nhắn đặt bàn qua WeChat, xác nhận đúng bàn này ạ.”

Mạnh Sơ cau mày, cô lấy điện thoại ra cho bọn họ xem lại tin nhắn đặt bàn của mình.

“Vậy là tôi sai sao?” Cô hỏi.

Nhân viên xem kỹ rồi nói: “Bàn của cô đặt cũng chính là vị trí này.”

Người đàn ông ở đối diện nghe vậy liền nhìn cô rồi mỉm cười: “Có vẻ như cả hai chúng ta đều không sai.”

Mạnh Sơ hơi ngập ngừng, cô mỉm cười rồi nói lời xin lỗi: “Xin lỗi, tôi phải hỏi rõ xem chuyện này thế nào đã.”

Nhưng ngay khi cô vừa định gọi điện cho Mạnh Hải Xuyên, thì tin nhắn WeChat của ông ấy đã gửi tin nhắn trước.

Mạnh Hải Xuyên: 【Sơ Sơ, bố đã giúp con sắp xếp một chàng trai rất tuyệt để gặp mặt.】

Mạnh Hải Xuyên: 【Bố biết con luôn rất phản đối việc mai mối, nhưng con hãy vì lòng tốt của bố mà tìm hiểu thật kỹ đối phương nhé.】

Mai mối?

Cái quái gì thế này?

Cô đã là người có chồng rồi, sao còn phải đi mai mối chứ?!

Người đàn ông đối diện dường như cũng vừa nhận được tin nhắn, anh ta nhìn sắc mặt thay đổi khó đoán của Mạnh Sơ rồi nhẹ nhàng nói: “Hay là chúng ta ngồi xuống trước đã?”

Mạnh Sơ biết mình không thể bực bội mà bỏ đi ngay lúc này.

Dù sao đối phương cũng vô tội.

Cô không cần phải trút giận lên người bị hại khác của tối nay.

Người đàn ông lại cười chủ động nói: “Có vẻ như cả hai chúng ta đều bị gia đình sắp đặt rồi.”

Mạnh Sơ hít mộthi thật sâu: “Thật xin lỗi, bố tôi sắp xếp cuộc gặp này một cách khó hiểu. Nhưng tôi muốn nói trước với anh, bố tôi hiện sống cùng gia đình mới nên hoàn toàn không hiểu rõ về tôi.”

“Thực ra, tôi đã có người yêu rồi.”

Người đàn ông đối diện cũng không ngờ lại là tình huống như thế này.

Anh ấy cũng cười khẩy một chút: “Có vẻ chúng ta không có duyên rồi, Mạnh Sơ.”

Mạnh Sơ sửng sốt, không ngờ người này lại biết mình.

Sau đó người đàn ông mỉm cười nói: “Tôi tên là Lê Hoài Khiêm, cũng tốt nghiệp Đại học J. Hiện tại tôi cũng làm trong ngành AI, trước đây tôi từng xem qua báo cáo của cô, thật sự rất xuất sắc.”

Mạnh Sơ ngay lập tức cảm thấy mặt mình bớt căng thẳng, thay vào đó là ngạc nhiên: “Thì ra là đàn anh khoá trên.”

Khi người đó nói đến tên công ty đang làm, cô mới nhận ra đây là doanh nghiệp hàng đầu ngành trong lĩnh vực AI.

Cô thành thật xin lỗi: “Tối nay thật sự rất xin lỗi, đã làm mất thời gian của anh rồi.”

“Đừng khách sáo, chuyện này không phải lỗi của cô mà.”

Mạnh Sơ suy nghĩ một lát rồi đưa ra giải pháp: “Đàn anh, hay là thế này đi, anh có bạn bè nào ở gần đây không? Nếu có thể mời họ đến ăn chung thì tôi sẽ mời anh.”

Lê Hoài Khiêm nhìn cô rồi nói: “Tôi đã nói rồi mà, cô không cần phải cảm thấy áy náy đâu. Nếu có việc bận thì cô có thể đi trước.”

Mạnh Sơ nào dám nói đi là đi ngay.

Người bình thường thì dễ rồi, nhưng đây lại là đàn anh khoá trên của cô nữa.

Bố cô thật biết cách “gây rắc rối” cho cô mà!

“Hay là chúng ta đừng coi bữa ăn này là buổi xem mặt nữa, cứ xem như bạn cũ gặp lại, hoặc là buổi trao đổi thông tin ngành nghề đi.” Giọng điệu của Lê Hoài Khiêm vô cùng ôn hòa, có thể thấy anh không phải là người khó gần.

Mạnh Sơ biết đối phương đang nể mặt cô.

Cô khẽ cười rồi nói: “Tinh Nguyên hiện tại vẫn đang trong giai đoạn khởi đầu, không dám nói là trao đổi gì cả, phải là em học hỏi đàn anh mới đúng.”

Đã nói đến mức này rồi nên Mạnh Sơ càng khó mở miệng rút lui. Nếu vậy thì cứ thuận theo tự nhiên đi.

Rất nhanh phục vụ bắt đầu lên món. Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, so với lúc ban đầu thì không khí đã thoải mái hơn nhiều.

Có lẽ là vì chủ đề quá chính thống, hoàn toàn không có chút mập mờ nào.

Nên Mạnh Sơ lúc này mới yên tâm mà trò chuyện.

Cho đến khi một xe đẩy được đẩy tới, có một con tôm hùm Úc cực lớn được mang lên bàn. Mạnh Sơ có hơi sững sờ.

Lúc gọi món cô đã xem qua thực đơn, món tôm hùm Úc ấy được ghi là “giá theo mùa”.

Cô đương nhiên sẽ không gọi món không ghi cụ thể giá như vậy.

Ai mà biết cái nhà hàng kiểu này sẽ bán với giá trên trời cỡ nào chứ?

“Xin lỗi, hình như chúng tôi không gọi món này mà,” Mạnh Sơ lịch sự đáp.

Phục vụ mỉm cười: “Thưa cô, đúng là bàn của cô không gọi món này.”

Vậy mà còn mang lên làm gì!

Một nhà hàng lớn thế này mà còn giở trò ép mua ép bán, chặt chém khách sao?

Nhưng ngay sau đó nhân viên phục vụ lại nói tiếp: “Là một vị khách họ Trình đặc biệt gửi tặng cô món này. Ngài ấy đã thanh toán rồi.”

“Gì cơ?”

Mạnh Sơ tưởng mình nghe nhầm.

Nhân viên phục vụ tưởng cô chưa nghe rõ, liền lặp lại: “Là một vị khách đặc biệt gửi món này tặng cô.”

Mạnh Sơ ôm lấy tia hy vọng cuối cùng, cô hỏi: “Anh vừa nói người đó họ gì cơ?”

“Trình tiên sinh ạ.”

Trần?

Thành?

Hay là… Trình??

Chẳng lẽ thật sự trùng hợp đến vậy sao!!!