Chương 9
Lúc này đây.
Mạnh Sơ đang ngồi trong xe nhưng cả người bỗng rơi vào trạng thái nghi hoặc.
Cô nghi ngờ một điều rằng liệu cô và Trình Tân Dữ có đang dùng chung một hệ ngôn ngữ không?
Chẳng phải trọng điểm câu vừa rồi của cô là… tôm hùm Úc đắt quá sao?
Còn chuyện “anh tặng” chỉ là tiện miệng nói thêm thôi mà!
Nhịn một lúc lâu, cuối cùng Mạnh Sơ vẫn không nhịn được mà hỏi: “Tôi có thể mạo muội hỏi một câu được không, hồi thi đại học anh được bao nhiêu điểm môn ngữ văn vậy?”
Câu hỏi này của cô rõ ràng quá mức nhảy vọt.
Nhảy đến mức khiến Trình Tân Dữ đang lái xe cũng phải im lặng vài giây.
Nhưng rất nhanh sau đó giọng anh lại bình thản vang lên: “Tôi chưa từng thi đại học.”
Chẳng trách!!!
Mạnh Sơ thở phào nhẹ nhõm, cô cảm thấy hóa ra không phải do mình nói không rõ ràng mà là do… vấn đề ở anh!
Ngay sau đó giọng anh lại vang lên, nhưng giọng điệu còn nhẹ hơn cả vừa rồi: “Tôi được Princeton tuyển thẳng.”
Mạo muội rồi! Quấy rầy rồi!
Mạnh Sơ cũng không phải là người quá quan trọng bằng cấp…
Nhưng nói chung, ngoài Thanh Hoa và Bắc Đại ra thì trường đại học J của cô cũng gần như vô địch.
Trong đời sống thực, cô cũng rất ít khi gặp được người có học vấn áp đảo mình.
Vậy nên sau khi Trình Tân Dữ nói xong câu đó, bầu không khí trong xe bỗng trở nên yên tĩnh.
Mãi cho đến khi xe dừng lại ở khu nhà của Mạnh Sơ.
Nói ra cũng thật buồn cười, trong ba tháng qua bọn họ thậm chí còn lười liên lạc với nhau.
Nhưng kể từ hôm Trình Tân Dữ đến nhà cô để tặng nhẫn kim cương, thì đây đã là lần thứ ba anh đến nhà cô trong một khoảng thời gian ngắn như vậy rồi.
Bây giờ mới chỉ hơn chín giờ, vẫn chưa được tính là quá muộn.
Sau khi xuống xe, Mạnh Sơ liền chủ động nói: “Hay là anh lên ngồi một lát?”
“Để hôm khác đi.” Trình Tân Dữ vẫn khách sáo từ chối.
Mạnh Sơ cũng không quá bất ngờ, cô chỉ dịu dàng dặn dò anh: “Vậy anh đi đường cẩn thận.”
Khi Trình Tân Dữ lái xe rời đi, cô vẫn đứng nguyên tại chỗ và nhìn theo bóng xe khuất dần.
Đây cũng coi như một phép lịch sự.
Tống Vũ Miên ở nhà Mạnh Sơ hai ngày, sau khi trải qua một cuối tuần vui vẻ, lúc chuẩn bị về suýt nữa cô ấy lại khóc, “Cái công việc chết tiệt này, sớm muộn gì tớ cũng nghỉ cho xem.”
Nếu không phải vì chỗ làm hiện tại quá xa chỗ này, cô tuyệt đối không muốn phải sống xa Mạnh Sơ.
Mạnh Sơ dỗ dành cô một lúc lâu rồi tiễn cô ấy lên xe.
Kết quả là xe vừa đi được một đoạn, cô đã nhận được tin nhắn thoại của Tống Vũ Miên.
Tống Vũ Miên: “Tự nhiên tớ nghĩ đến, nếu cậu kết hôn rồi, có phải tớ không thể thường xuyên đến nhà cậu ở nữa không?”
Mạnh Sơ: “……”
Sau đó cô bình tĩnh nhắn lại: 【Cậu nghĩ xa quá rồi.】
Cô bây giờ đã kết hôn rồi, thế mà Tống Vũ Miên vẫn đến ở như thường đó thôi.
Về việc sống chung với Trình Tân Dữ…
Trong đầu cô đến giờ vẫn chưa từng hiện ra hình ảnh đó.
Sáng thứ Hai, sau khi Mạnh Sơ bước vào công ty thì liền phát hiện đồng nghiệp nào cô gặp cũng mang vẻ mặt ngái ngủ.
Cô khẽ cười, cũng khá hiểu cho họ.
Thế nhưng đến khi cuộc họp buổi sáng bắt đầu, nụ cười của Mạnh Sơ cũng tắt ngấm.
Bởi vì ngay khi họp Cố Đình liền nổi trận lôi đình.
Nguyên nhân là do trên các nền tảng lớn của công ty, dù là lượng phát tán video hay lượt xem bài viết quảng cáo đều không đạt kỳ vọng.
Giờ đây đã không còn cái gọi là “rượu ngon không sợ ngõ hẻm” nữa.
Các công ty công nghệ vì sự cạnh tranh sản phẩm mà đều dốc toàn lực vào marketing.
Các tập đoàn nước ngoài như Boston Dynamics và Tesla đều là những ông lớn trong lĩnh vực tiếp thị.
Trong nước, có những công ty làm marketing đến mức có cả hội fan trung thành.
Fan nhà nọ với fan nhà kia cãi nhau chí chóe suốt ngày trên mạng.
Tham vọng của Cố Đình rất lớn, anh ta muốn thông qua marketing để nâng cao độ nhận diện thương hiệu, mở rộng sức cạnh tranh, điều đó là điều có thể hiểu được.
Nhưng nếu không có điểm đột phá thực sự viral thì không thể hỗ trợ cho chiến lược tiếp thị.
Mạnh Sơ với tư cách là giám đốc vận hành đương nhiên là người bị nhắm đến đầu tiên.
“Giám đốc Mạnh, bên cô nhất định phải thay đổi chiến lược, nhanh chóng tìm được điểm đột phá giúp sản phẩm lan tỏa. Nếu không, bộ phận kỹ thuật vất vả tăng ca làm ra sản phẩm, kiểm tra từng thông số, mà vì bên cô quảng bá không hiệu quả khiến công chúng chẳng ai biết đến sản phẩm của Tinh Nguyên, thì bên cô đúng là có lỗi với bên kỹ thuật rồi đấy.”
Mọi người nín thở như sợ chọc phải vận xui.
Dù gì ngay cả Mạnh Sơ cũng bị mắng, ai dám lên tiếng lúc này chứ?
Sau khi tan họp, Mạnh Sơ với vẻ mặt bình thản bước ra khỏi phòng họp.
Mãi đến gần trưa điện thoại cô đột nhiên đổ chuông, lúc đó cô mới tạm gác công việc lại.
Cô với tay cầm lấy điện thoại thì phát hiện là một cuộc gọi thoại từ Trình Tân Dữ.
Mạnh Sơ ngẩn người, từ trước đến giờ cô và Trình Tân Dữ liên lạc đều bằng tin nhắn WeChat.
Chỉ toàn chữ, lạnh nhạt đến mức ngay cả sticker biểu cảm cũng chưa từng gửi.
Nhưng nghĩ là nghĩ vậy, cô vẫn vươn tay nhận cuộc gọi.
“A lô.”
Giọng Mạnh Sơ vang lên trước.
Ở đầu dây bên kia, Trình Tân Dữ điềm đạm nói: “Công ty em tan làm lúc mười hai giờ phải không, tôi đang đi rồi nhưng đường hơi tắc, chắc em phải đợi một lúc.”
Đợi một lúc?
Họ đã hẹn nhau sao?
Mạnh Sơ bị mấy câu nói của anh làm cho đầu óc quay cuồng.
Đầu dây bên kia dường như cũng cảm nhận được sự im lặng của cô: “Em không phải đã quên rồi chứ?”
Nghe anh nói vậy, Mạnh Sơ lại càng hoảng loạn hơn.
Cô rốt cuộc đã quên chuyện gì?
“Chẳng phải nói là tuần sau ăn cơm sao?” Giọng nói trầm thấp của Trình Tân Dữ lại vang lên.
Lúc này Mạnh Sơ mới nhận ra anh đang nói đến chuyện gì, chắc là lúc ở nhà hàng hôm thứ Sáu, khi hai người trò chuyện có nhắc đến việc ăn cơm cùng nhau.
Nhưng… cô có nói là “tuần sau ăn cơm” sao??
Người bình thường không phải nên nói là “lần sau ăn cơm” à?
Nhưng cô còn chưa kịp nhớ lại rõ ràng là mình nói “tuần sau” hay “lần sau”, thì…
Chẳng lẽ “tuần sau” chỉ có mỗi thứ Hai thôi à??
Giọng nói lành lạnh kia lại vang lên trong điện thoại.
“Em quên rồi à?” Trình Tân Dữ khựng lại một chút sau đó nhẹ giọng nói: “Vậy bây giờ tôi quay về cũng được, không sao đâu.”
Lần này miệng của Mạnh Sơ còn phản ứng nhanh hơn cả đầu óc.
Cô theo phản xạ hét lên: “Không có! Tôi đã đặt nhà hàng xong hết rồi!”
Lúc này đây.
Mạnh Sơ đang ngồi trong xe nhưng cả người bỗng rơi vào trạng thái nghi hoặc.
Cô nghi ngờ một điều rằng liệu cô và Trình Tân Dữ có đang dùng chung một hệ ngôn ngữ không?
Chẳng phải trọng điểm câu vừa rồi của cô là… tôm hùm Úc đắt quá sao?
Còn chuyện “anh tặng” chỉ là tiện miệng nói thêm thôi mà!
Nhịn một lúc lâu, cuối cùng Mạnh Sơ vẫn không nhịn được mà hỏi: “Tôi có thể mạo muội hỏi một câu được không, hồi thi đại học anh được bao nhiêu điểm môn ngữ văn vậy?”
Câu hỏi này của cô rõ ràng quá mức nhảy vọt.
Nhảy đến mức khiến Trình Tân Dữ đang lái xe cũng phải im lặng vài giây.
Nhưng rất nhanh sau đó giọng anh lại bình thản vang lên: “Tôi chưa từng thi đại học.”
Chẳng trách!!!
Mạnh Sơ thở phào nhẹ nhõm, cô cảm thấy hóa ra không phải do mình nói không rõ ràng mà là do… vấn đề ở anh!
Ngay sau đó giọng anh lại vang lên, nhưng giọng điệu còn nhẹ hơn cả vừa rồi: “Tôi được Princeton tuyển thẳng.”
Mạo muội rồi! Quấy rầy rồi!
Mạnh Sơ cũng không phải là người quá quan trọng bằng cấp…
Nhưng nói chung, ngoài Thanh Hoa và Bắc Đại ra thì trường đại học J của cô cũng gần như vô địch.
Trong đời sống thực, cô cũng rất ít khi gặp được người có học vấn áp đảo mình.
Vậy nên sau khi Trình Tân Dữ nói xong câu đó, bầu không khí trong xe bỗng trở nên yên tĩnh.
Mãi cho đến khi xe dừng lại ở khu nhà của Mạnh Sơ.
Nói ra cũng thật buồn cười, trong ba tháng qua bọn họ thậm chí còn lười liên lạc với nhau.
Nhưng kể từ hôm Trình Tân Dữ đến nhà cô để tặng nhẫn kim cương, thì đây đã là lần thứ ba anh đến nhà cô trong một khoảng thời gian ngắn như vậy rồi.
Bây giờ mới chỉ hơn chín giờ, vẫn chưa được tính là quá muộn.
Sau khi xuống xe, Mạnh Sơ liền chủ động nói: “Hay là anh lên ngồi một lát?”
“Để hôm khác đi.” Trình Tân Dữ vẫn khách sáo từ chối.
Mạnh Sơ cũng không quá bất ngờ, cô chỉ dịu dàng dặn dò anh: “Vậy anh đi đường cẩn thận.”
Khi Trình Tân Dữ lái xe rời đi, cô vẫn đứng nguyên tại chỗ và nhìn theo bóng xe khuất dần.
Đây cũng coi như một phép lịch sự.
Tống Vũ Miên ở nhà Mạnh Sơ hai ngày, sau khi trải qua một cuối tuần vui vẻ, lúc chuẩn bị về suýt nữa cô ấy lại khóc, “Cái công việc chết tiệt này, sớm muộn gì tớ cũng nghỉ cho xem.”
Nếu không phải vì chỗ làm hiện tại quá xa chỗ này, cô tuyệt đối không muốn phải sống xa Mạnh Sơ.
Mạnh Sơ dỗ dành cô một lúc lâu rồi tiễn cô ấy lên xe.
Kết quả là xe vừa đi được một đoạn, cô đã nhận được tin nhắn thoại của Tống Vũ Miên.
Tống Vũ Miên: “Tự nhiên tớ nghĩ đến, nếu cậu kết hôn rồi, có phải tớ không thể thường xuyên đến nhà cậu ở nữa không?”
Mạnh Sơ: “……”
Sau đó cô bình tĩnh nhắn lại: 【Cậu nghĩ xa quá rồi.】
Cô bây giờ đã kết hôn rồi, thế mà Tống Vũ Miên vẫn đến ở như thường đó thôi.
Về việc sống chung với Trình Tân Dữ…
Trong đầu cô đến giờ vẫn chưa từng hiện ra hình ảnh đó.
Sáng thứ Hai, sau khi Mạnh Sơ bước vào công ty thì liền phát hiện đồng nghiệp nào cô gặp cũng mang vẻ mặt ngái ngủ.
Cô khẽ cười, cũng khá hiểu cho họ.
Thế nhưng đến khi cuộc họp buổi sáng bắt đầu, nụ cười của Mạnh Sơ cũng tắt ngấm.
Bởi vì ngay khi họp Cố Đình liền nổi trận lôi đình.
Nguyên nhân là do trên các nền tảng lớn của công ty, dù là lượng phát tán video hay lượt xem bài viết quảng cáo đều không đạt kỳ vọng.
Giờ đây đã không còn cái gọi là “rượu ngon không sợ ngõ hẻm” nữa.
Các công ty công nghệ vì sự cạnh tranh sản phẩm mà đều dốc toàn lực vào marketing.
Các tập đoàn nước ngoài như Boston Dynamics và Tesla đều là những ông lớn trong lĩnh vực tiếp thị.
Trong nước, có những công ty làm marketing đến mức có cả hội fan trung thành.
Fan nhà nọ với fan nhà kia cãi nhau chí chóe suốt ngày trên mạng.
Tham vọng của Cố Đình rất lớn, anh ta muốn thông qua marketing để nâng cao độ nhận diện thương hiệu, mở rộng sức cạnh tranh, điều đó là điều có thể hiểu được.
Nhưng nếu không có điểm đột phá thực sự viral thì không thể hỗ trợ cho chiến lược tiếp thị.
Mạnh Sơ với tư cách là giám đốc vận hành đương nhiên là người bị nhắm đến đầu tiên.
“Giám đốc Mạnh, bên cô nhất định phải thay đổi chiến lược, nhanh chóng tìm được điểm đột phá giúp sản phẩm lan tỏa. Nếu không, bộ phận kỹ thuật vất vả tăng ca làm ra sản phẩm, kiểm tra từng thông số, mà vì bên cô quảng bá không hiệu quả khiến công chúng chẳng ai biết đến sản phẩm của Tinh Nguyên, thì bên cô đúng là có lỗi với bên kỹ thuật rồi đấy.”
Mọi người nín thở như sợ chọc phải vận xui.
Dù gì ngay cả Mạnh Sơ cũng bị mắng, ai dám lên tiếng lúc này chứ?
Sau khi tan họp, Mạnh Sơ với vẻ mặt bình thản bước ra khỏi phòng họp.
Mãi đến gần trưa điện thoại cô đột nhiên đổ chuông, lúc đó cô mới tạm gác công việc lại.
Cô với tay cầm lấy điện thoại thì phát hiện là một cuộc gọi thoại từ Trình Tân Dữ.
Mạnh Sơ ngẩn người, từ trước đến giờ cô và Trình Tân Dữ liên lạc đều bằng tin nhắn WeChat.
Chỉ toàn chữ, lạnh nhạt đến mức ngay cả sticker biểu cảm cũng chưa từng gửi.
Nhưng nghĩ là nghĩ vậy, cô vẫn vươn tay nhận cuộc gọi.
“A lô.”
Giọng Mạnh Sơ vang lên trước.
Ở đầu dây bên kia, Trình Tân Dữ điềm đạm nói: “Công ty em tan làm lúc mười hai giờ phải không, tôi đang đi rồi nhưng đường hơi tắc, chắc em phải đợi một lúc.”
Đợi một lúc?
Họ đã hẹn nhau sao?
Mạnh Sơ bị mấy câu nói của anh làm cho đầu óc quay cuồng.
Đầu dây bên kia dường như cũng cảm nhận được sự im lặng của cô: “Em không phải đã quên rồi chứ?”
Nghe anh nói vậy, Mạnh Sơ lại càng hoảng loạn hơn.
Cô rốt cuộc đã quên chuyện gì?
“Chẳng phải nói là tuần sau ăn cơm sao?” Giọng nói trầm thấp của Trình Tân Dữ lại vang lên.
Lúc này Mạnh Sơ mới nhận ra anh đang nói đến chuyện gì, chắc là lúc ở nhà hàng hôm thứ Sáu, khi hai người trò chuyện có nhắc đến việc ăn cơm cùng nhau.
Nhưng… cô có nói là “tuần sau ăn cơm” sao??
Người bình thường không phải nên nói là “lần sau ăn cơm” à?
Nhưng cô còn chưa kịp nhớ lại rõ ràng là mình nói “tuần sau” hay “lần sau”, thì…
Chẳng lẽ “tuần sau” chỉ có mỗi thứ Hai thôi à??
Giọng nói lành lạnh kia lại vang lên trong điện thoại.
“Em quên rồi à?” Trình Tân Dữ khựng lại một chút sau đó nhẹ giọng nói: “Vậy bây giờ tôi quay về cũng được, không sao đâu.”
Lần này miệng của Mạnh Sơ còn phản ứng nhanh hơn cả đầu óc.
Cô theo phản xạ hét lên: “Không có! Tôi đã đặt nhà hàng xong hết rồi!”