Chương 11
Mơ hồ! Lúng túng! Cạn lời!
Vậy nhưng trong tất cả những cảm xúc hỗn độn ấy còn xen lẫn một chút vui vẻ khó tả.
Mạnh Sơ thật sự không ngờ, chỉ một bữa ăn thôi mà lại có thể khiến cô trải qua nhiều cung bậc cảm xúc phức tạp đến vậy.
Cố nén nụ cười khẽ nơi khóe môi, cô nhẹ nhàng nói: “Chiếc nhẫn kim cương anh tặng thật sự quá quá lớn rồi.”
Chiếc nhẫn kim cương đến 12 cara, chỉ sợ nếu mẹ cô biết sẽ doạ bà ấy đến ngất xỉu mất.
Còn bó hoa mà anh nhắc đến chính là dịp lễ Thất Tịch vừa rồi anh tặng.
Món quà có ý nghĩa lớn như vậy, Mạnh Sơ quả thật không thể uổng phí, ngày hôm đó cô đã đăng ngay lên trang cá nhân của mình, chuyện này khiến mẹ cô rất vui mừng và ngay lập tức nhắn tin dò hỏi cô.
“Tôi hiểu rồi,” Trình Tân Dữ gật đầu nhẹ nhàng, anh dường như đã tiếp nhận được tín hiệu nào đó từ cô.
Mạnh Sơ chợt nhận ra câu nói của mình hóa ra lại ngầm nhắc anh lần sau nên chọn thứ gì đó đừng quá phô trương.
“Không phải, không phải, ý của tôi không phải muốn anh tặng đồ đâu,” Cô vội vàng lên tiếng phủ nhận.
Nhưng Trình Tân Dữ lại điềm tĩnh đáp: “Lúc kết hôn chẳng phải đã nói sẽ hỗ trợ lẫn nhau sao?”
À, thì ra là vậy.
“Tôi cũng sẽ cần đến sự hỗ trợ của em trong tương lai, nên chuyện này em không cần khách sáo với tôi đâu.” Trình Tân Dữ thái độ thản nhiên, anh nói thẳng bản chất mối quan hệ hôn nhân của họ.
Đúng vậy, ngày trước họ kết hôn cũng chỉ để đối phó với bố mẹ đôi bên mà thôi.
Đến lúc này thì còn gì mà khách sáo nữa chứ.
“Ừ,” Mạnh Sơ liền gật đầu đồng ý.
Nhưng cô vẫn không nhịn được mà nói: “Thật ra không cần thiết phải tặng quà đâu, vì những chuyện này chỉ cần có tấm lòng là được rồi.”
Trình Tân Dữ vốn đang chống cằm trên tay, nhưng khi nghe được những lời này của cô anh liền rút tay về, nhẹ nhàng dựa cả người vào lưng ghế, anh bình thản nhìn cô rồi chậm rãi nói: “Em có chắc là sẽ nhận được tấm lòng chứ?”
Mạnh Sơ ngẩn người.
“Nếu em cứ tiếp tục đăng như thế, biết đâu mẹ em hiện giờ đang nghĩ cách làm sao để khuyên em chia tay với người bạn trai keo kiệt này đấy.”
Nghe xong những lời này của anh, Mạnh Sơ liền cắn nhẹ môi.
Nhưng càng cố nhẫn nhịn thì cô lại càng không nhịn được mà bật cười.
Trình Tân Dữ nhìn người đối diện đang cười, đôi môi mềm mại hồng hào khẽ cong lên, lúm đồng tiền bất chợt hiện ra nơi khóe miệng.
Nụ cười ngọt ngào như mật ong đầy ắp, từ từ lan tỏa.
“Xin lỗi,” Mạnh Sơ cười xong thì nhẹ nhàng nói.
Trình Tân Dữ gật đầu, khuôn mặt của anh thể hiện vẻ điều đương nhiên: “Tôi nên nói xin lỗi với em.”
Mạnh Sơ liền chớp mắt. Rồi cô nghe thấy anh bình tĩnh nói: “Em làm mấy chuyện đó trên vòng bạn bè là để bôi nhọ tôi đúng không?”
Mạnh Sơ lại cười, lần này cô cười lâu hơn.
Lúm đồng tiền hai bên càng sâu hơn, đôi mắt đen trong sáng như ngọc càng cong cong tựa vầng trăng lưỡi liềm.
“Thật sự xin lỗi,” Mạnh Sơ thành thật nói lại một lần nữa, cô vô thức bổ sung thêm một câu: “Lần sau trước khi đăng gì thì tôi cho anh xem trước nhé.”
“Cũng được.” Trình Tân Dữ khẽ gật đầu, anh không khách khí mà đồng ý ngay lập tức.
Lúc này, Mạnh Sơ mới bỗng nhận ra mình nói chuyện quá nhanh rồi.
Những bài đăng trên vòng bạn bè của cô thật ra cũng xem như là một kiểu ẩn ý “khoe tình yêu”. Bây giờ lại còn phải đưa cho anh kiểm tra trước.
Chỉ mới nghĩ đến thôi tim cô đã bắt đầu đập thình thịch, một cảm giác khó tả không biết là ngượng ngùng hay điều gì khác bỗng chốc lan khắp trong lòng.
Đến má cô cũng bắt đầu nóng lên. Từ nhỏ Mạnh Sơ đã có chút vấn đề, biểu cảm trên gương mặt cô không giấu được điều gì, vì mỗi khi cô xúc động sẽ rất dễ đỏ mặt.
Tuy rằng sau khi trưởng thành cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều về mặt cảm xúc, nhưng vấn đề đỏ mặt do phản ứng si.nh lý này thì vẫn không dễ gì thay đổi được.
Điều này cũng giống như có người uống rượu là dễ đỏ mặt, dù thế nào cũng không thể thay đổi được.
Cô cũng vậy, chỉ cần trong lòng có chút cảm xúc không ổn là khuôn mặt bắt đầu đỏ bừng lên.
Mạnh Sơ vội vàng đưa tay cầm lấy cốc nước trước mặt lên uống liền mấy ngụm, vừa để đè nén cảm xúc trong lòng vừa để che đi vệt ửng đỏ trên khuôn mặt mình.
Nhưng điều mà cô không biết là, ngay khoảnh khắc đôi má trắng nõn của cô ửng hồng thì Trình Tân Dữ đã nhìn thấy rõ ràng. Huống hồ, cho dù cô có che mặt lại đi nữa…
Dái tai mềm mại hơi ửng đỏ của cô vẫn không thoát khỏi ánh mắt của Trình Tân Dữ.
Cuối cùng thì anh cũng nở nụ cười mãn nguyện.
Mạnh Sơ nhận được tin nhắn của anh, sau khi rời khỏi công ty, vừa liếc mất đã nhìn đã thấy chiếc Aston Martin đậu bên đường.
Cô đã phần nào quen thuộc với chiếc xe này rồi.
Sau khi lên xe cô quay đầu nhìn người ngồi ở ghế lái. Chuẩn bị lên tiếng chào hỏi trước.
Hai người vừa chạm mắt nhau, Trình Tân Dữ liền nhướng mày ra hiệu: “Trước hết em thắt dây an toàn đi.”
Lúc Mạnh Sơ vừa định cúi xuống thắt dây an toàn thì bỗng nghe được giọng nói chậm rãi từ ghế lái bên cạnh vang lên lần nữa.
“Một lát nữa hãy nhìn tôi cũng được.”
Mạnh Sơ ngơ ngác ngẩng đầu rồi lại nhìn về phía anh.
Hả?
Khi cô bừng tỉnh lại thì trong lòng dâng lên một cơn sóng cuộn trào.
Ai cmn thèm nhìn anh chứ!!!
Mơ hồ! Lúng túng! Cạn lời!
Vậy nhưng trong tất cả những cảm xúc hỗn độn ấy còn xen lẫn một chút vui vẻ khó tả.
Mạnh Sơ thật sự không ngờ, chỉ một bữa ăn thôi mà lại có thể khiến cô trải qua nhiều cung bậc cảm xúc phức tạp đến vậy.
Cố nén nụ cười khẽ nơi khóe môi, cô nhẹ nhàng nói: “Chiếc nhẫn kim cương anh tặng thật sự quá quá lớn rồi.”
Chiếc nhẫn kim cương đến 12 cara, chỉ sợ nếu mẹ cô biết sẽ doạ bà ấy đến ngất xỉu mất.
Còn bó hoa mà anh nhắc đến chính là dịp lễ Thất Tịch vừa rồi anh tặng.
Món quà có ý nghĩa lớn như vậy, Mạnh Sơ quả thật không thể uổng phí, ngày hôm đó cô đã đăng ngay lên trang cá nhân của mình, chuyện này khiến mẹ cô rất vui mừng và ngay lập tức nhắn tin dò hỏi cô.
“Tôi hiểu rồi,” Trình Tân Dữ gật đầu nhẹ nhàng, anh dường như đã tiếp nhận được tín hiệu nào đó từ cô.
Mạnh Sơ chợt nhận ra câu nói của mình hóa ra lại ngầm nhắc anh lần sau nên chọn thứ gì đó đừng quá phô trương.
“Không phải, không phải, ý của tôi không phải muốn anh tặng đồ đâu,” Cô vội vàng lên tiếng phủ nhận.
Nhưng Trình Tân Dữ lại điềm tĩnh đáp: “Lúc kết hôn chẳng phải đã nói sẽ hỗ trợ lẫn nhau sao?”
À, thì ra là vậy.
“Tôi cũng sẽ cần đến sự hỗ trợ của em trong tương lai, nên chuyện này em không cần khách sáo với tôi đâu.” Trình Tân Dữ thái độ thản nhiên, anh nói thẳng bản chất mối quan hệ hôn nhân của họ.
Đúng vậy, ngày trước họ kết hôn cũng chỉ để đối phó với bố mẹ đôi bên mà thôi.
Đến lúc này thì còn gì mà khách sáo nữa chứ.
“Ừ,” Mạnh Sơ liền gật đầu đồng ý.
Nhưng cô vẫn không nhịn được mà nói: “Thật ra không cần thiết phải tặng quà đâu, vì những chuyện này chỉ cần có tấm lòng là được rồi.”
Trình Tân Dữ vốn đang chống cằm trên tay, nhưng khi nghe được những lời này của cô anh liền rút tay về, nhẹ nhàng dựa cả người vào lưng ghế, anh bình thản nhìn cô rồi chậm rãi nói: “Em có chắc là sẽ nhận được tấm lòng chứ?”
Mạnh Sơ ngẩn người.
“Nếu em cứ tiếp tục đăng như thế, biết đâu mẹ em hiện giờ đang nghĩ cách làm sao để khuyên em chia tay với người bạn trai keo kiệt này đấy.”
Nghe xong những lời này của anh, Mạnh Sơ liền cắn nhẹ môi.
Nhưng càng cố nhẫn nhịn thì cô lại càng không nhịn được mà bật cười.
Trình Tân Dữ nhìn người đối diện đang cười, đôi môi mềm mại hồng hào khẽ cong lên, lúm đồng tiền bất chợt hiện ra nơi khóe miệng.
Nụ cười ngọt ngào như mật ong đầy ắp, từ từ lan tỏa.
“Xin lỗi,” Mạnh Sơ cười xong thì nhẹ nhàng nói.
Trình Tân Dữ gật đầu, khuôn mặt của anh thể hiện vẻ điều đương nhiên: “Tôi nên nói xin lỗi với em.”
Mạnh Sơ liền chớp mắt. Rồi cô nghe thấy anh bình tĩnh nói: “Em làm mấy chuyện đó trên vòng bạn bè là để bôi nhọ tôi đúng không?”
Mạnh Sơ lại cười, lần này cô cười lâu hơn.
Lúm đồng tiền hai bên càng sâu hơn, đôi mắt đen trong sáng như ngọc càng cong cong tựa vầng trăng lưỡi liềm.
“Thật sự xin lỗi,” Mạnh Sơ thành thật nói lại một lần nữa, cô vô thức bổ sung thêm một câu: “Lần sau trước khi đăng gì thì tôi cho anh xem trước nhé.”
“Cũng được.” Trình Tân Dữ khẽ gật đầu, anh không khách khí mà đồng ý ngay lập tức.
Lúc này, Mạnh Sơ mới bỗng nhận ra mình nói chuyện quá nhanh rồi.
Những bài đăng trên vòng bạn bè của cô thật ra cũng xem như là một kiểu ẩn ý “khoe tình yêu”. Bây giờ lại còn phải đưa cho anh kiểm tra trước.
Chỉ mới nghĩ đến thôi tim cô đã bắt đầu đập thình thịch, một cảm giác khó tả không biết là ngượng ngùng hay điều gì khác bỗng chốc lan khắp trong lòng.
Đến má cô cũng bắt đầu nóng lên. Từ nhỏ Mạnh Sơ đã có chút vấn đề, biểu cảm trên gương mặt cô không giấu được điều gì, vì mỗi khi cô xúc động sẽ rất dễ đỏ mặt.
Tuy rằng sau khi trưởng thành cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều về mặt cảm xúc, nhưng vấn đề đỏ mặt do phản ứng si.nh lý này thì vẫn không dễ gì thay đổi được.
Điều này cũng giống như có người uống rượu là dễ đỏ mặt, dù thế nào cũng không thể thay đổi được.
Cô cũng vậy, chỉ cần trong lòng có chút cảm xúc không ổn là khuôn mặt bắt đầu đỏ bừng lên.
Mạnh Sơ vội vàng đưa tay cầm lấy cốc nước trước mặt lên uống liền mấy ngụm, vừa để đè nén cảm xúc trong lòng vừa để che đi vệt ửng đỏ trên khuôn mặt mình.
Nhưng điều mà cô không biết là, ngay khoảnh khắc đôi má trắng nõn của cô ửng hồng thì Trình Tân Dữ đã nhìn thấy rõ ràng. Huống hồ, cho dù cô có che mặt lại đi nữa…
Dái tai mềm mại hơi ửng đỏ của cô vẫn không thoát khỏi ánh mắt của Trình Tân Dữ.
Cuối cùng thì anh cũng nở nụ cười mãn nguyện.
Mạnh Sơ nhận được tin nhắn của anh, sau khi rời khỏi công ty, vừa liếc mất đã nhìn đã thấy chiếc Aston Martin đậu bên đường.
Cô đã phần nào quen thuộc với chiếc xe này rồi.
Sau khi lên xe cô quay đầu nhìn người ngồi ở ghế lái. Chuẩn bị lên tiếng chào hỏi trước.
Hai người vừa chạm mắt nhau, Trình Tân Dữ liền nhướng mày ra hiệu: “Trước hết em thắt dây an toàn đi.”
Lúc Mạnh Sơ vừa định cúi xuống thắt dây an toàn thì bỗng nghe được giọng nói chậm rãi từ ghế lái bên cạnh vang lên lần nữa.
“Một lát nữa hãy nhìn tôi cũng được.”
Mạnh Sơ ngơ ngác ngẩng đầu rồi lại nhìn về phía anh.
Hả?
Khi cô bừng tỉnh lại thì trong lòng dâng lên một cơn sóng cuộn trào.
Ai cmn thèm nhìn anh chứ!!!