← Quay lại trang sách

Chương 21

Mạnh Sơ cũng không ngờ rằng chỉ một bữa ăn thôi mà lại khiến cô cảm thấy tội lỗi như vậy.

Cho đến khi quay về công ty thì trong đầu cô vẫn văng vẳng mấy câu nói của Trình Tân Dữ. Ngay cả lúc họp cũng suýt chút nữa cô thất thần.

“Mạnh tổng,” Khương Tân Nhã ở bên cạnh khẽ kéo tay áo của cô, nhỏ giọng nhắc nhở.

Mạnh Sơ như bừng tỉnh, cô ngẩng đầu lên liền thấy mọi người trong phòng họp đều đang nhìn mình.

Cô lập tức nói: “Xin lỗi.”

Sau đó, người đang phát biểu là Cố Đình nhìn cô rồi nói: “Vậy thì cứ thế đã nhé.”

Cuộc họp kết thúc, mọi người đứng dậy rời khỏi phòng họp.

“Mạnh Sơ, em ở lại một lát đi,” Cố Đình lên tiếng.

Những người khác vốn đang đi ra, sau khi nghe thấy những lời này thì bước chân càng nhanh hơn.

Mạnh Sơ vẫn chưa kịp gập laptop lại, cô vốn định ôm về phòng làm việc nhưng nghe Cố Đình nói vậy thì dứt khoát ngồi lại ghế.

“Vừa rồi lúc họp em đang nghĩ gì thế?” Cố Đình đứng dậy, nửa người tựa lên bàn và nhìn về phía cô.

Mạnh Sơ đáp thẳng: “Xin lỗi anh, lần sau tôi sẽ không như vậy nữa.”

“Em hiếm khi nào mất tập trung trong cuộc họp,” Cố Đình nhìn cô chăm chú rồi bỗng hỏi: “Có phải mệt quá rồi không?”

Mạnh Sơ hơi sững người.

Sau đó cô lắc đầu: “Không có.”

“Về việc hợp tác với Tập đoàn Lâm Giang, rốt cuộc em định xử lý thế nào?” Cố Đình hỏi tiếp.

Mạnh Sơ nói: “Người phụ trách bên đó là Tiền Vỹ, anh ta cứ mãi quanh co lảng tránh. Lúc thì nói tập đoàn vẫn chưa quyết định có nên tham gia vào mảng AI, lúc lại bảo cấp trên của anh ta đang cân nhắc rồi. Tôi thấy anh ta chưa chắc thực sự muốn hợp tác với chúng ta.”

“Tập đoàn Lâm Giang sở hữu quy mô nhà máy hiếm có ở Thượng Hải. Hiện tại, điều Tinh Nguyên thiếu nhất chính là dữ liệu huấn luyện robot quy mô lớn và chất lượng cao. Hợp tác với một nhà máy lớn như vậy mới có thể giúp cải thiện dữ liệu cho robot hiện thân của chúng ta.”

Rõ ràng Cố Đình rất đau đầu về chuyện này. Những điều anh nói Mạnh Sơ tất nhiên hiểu rõ.

Mạnh Sơ nói tiếp: “Hiện giờ rất nhiều nhà cung ứng vẫn đang trong giai đoạn quan sát. Ý của tôi là nếu có thể ký được với Tập đoàn Lâm Giang thì tốt nhất, nhưng nếu thật sự không thể hợp tác thì tôi muốn mở rộng thêm các đối tác khác. Như vậy cũng tránh cho chúng ta quá bị động.”

Cố Đình nghe vậy liền gật đầu.

Anh ta nói tiếp: “Anh sẽ liên hệ với Tổng giám đốc Tần của Kim Thái Capital, xem liệu ông ấy có thể đứng ra mời Tiền Vỹ đi ăn một bữa không.”

Kim Thái Capital là nhà đầu tư của Công Nghệ Tinh Nguyên, chuyện nhờ chủ đầu tư ra mặt để kéo quan hệ kiểu này thật ra rất phổ biến.

Dù sao thì người bên phía nhà đầu tư có mạng lưới quan hệ rộng và sức ảnh hưởng lớn, họ đứng ra nói chuyện sẽ dễ hơn nhiều so với người bên phía Tinh Nguyên.

Tầm hơn mười giờ tối thì bữa tiệc rượu khiến người ta bực bội này cuối cùng cũng kết thúc.

Mạnh Sơ đã uống khá nhiều, nhưng chút lý trí còn sót lại giúp cô gắng gượng đứng vững.

Lúc này, mọi người đang đứng ở trước cửa nhà hàng và chuẩn bị rời đi.

“Mạnh tổng uống không ít đấy nhé,” Tiền Vỹ cười rồi quay sang nhìn cô, “Hay là để tôi tiện đường đưa Mạnh tổng về?”

Cố Đình vẫn đang đứng bên cạnh, anh ta cố nén sự khó chịu trong lòng rồi mỉm cười đáp: “Không cần đâu, bên công ty chúng tôi đã cho xe đến đón rồi.”

Đang nói chuyện thì xe tài xế lái đến. Cố Đình nghiêng người rồi hạ giọng nói với Mạnh Sơ: “Em lên xe trước đi.”

“Không cần, tôi tự gọi xe về,” Mạnh Sơ lạnh nhạt lấy điện thoại ra, cô rõ ràng là đang định đặt xe.

Cố Đình hạ giọng thấp hơn: “Mạnh Sơ, đừng làm loạn nữa.”

Mạnh Sơ vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Cố tổng, tôi có thể tự về, không cần anh đưa tôi về.”

Cố Đình thấy cô đến mức này rồi mà vẫn còn cố chấp như vậy, anh ta không khỏi bực mình: “Em đừng cứng đầu nữa, em đã say đến mức này rồi thì về kiểu gì?”

Tuy khuôn mặt của Mạnh Sơ đã đỏ bừng vì rượu, nhưng ánh mắt của cô vẫn rất tỉnh táo: “Tôi tự lo được.”

Đúng lúc đó điện thoại của cô reo lên.

Cố Đình vừa định cúi xuống xem thì Mạnh Sơ đã bắt máy.

Đầu dây bên kia là Trình Tân Dữ gọi đến, tâm trạng của anh có vẻ rất tốt, giọng nói cũng nhẹ nhàng vui vẻ: “Đồ ăn vặt em đặt đã gửi đến nhà rồi.”

“Vậy à, thế là tốt rồi,” Mạnh Sơ gật đầu nói.

“Em uống rượu à?” Trình Tân Dữ lập tức nhận ra có gì đó không ổn trong giọng nói của cô.

Mạnh Sơ chớp mắt một cái, cô cố gắng giữ giọng của mình bình thường nhất có thể: “Một chút thôi.”

Trình Tân Dữ lập tức nghiêm giọng: “Mạnh Sơ, em tưởng anh dễ bị lừa lắm à?”

Ơ?

Sao nghe như anh đang giận vậy?

Mạnh Sơ suy nghĩ một chút rồi gật đầu thừa nhận: “Uống… hơi nhiều một chút mà thôi”

“Gửi địa chỉ cho anh, anh qua đón em ngay,” Trình Tân Dữ nói dứt khoát mà không để cô từ chối.

Mạnh Sơ đáp: “Nhưng em chuẩn bị về nhà rồi mà.”

Đầu dây bên kia vang lên những âm thanh lục đục, rõ ràng là anh đang chuẩn bị ra khỏi nhà: “Địa chỉ.”

“Thật sự không cần phiền thế đâu, tài xế công ty sẽ đưa em về.” Mạnh Sơ cảm thấy trước mắt mình đang lắc lư nghiêng ngả.

“Vậy em để tài xế đưa em về nhà anh, anh đợi em ở nhà.” Trình Tân Dữ biết cô lúc này chắc chắn đã say thật rồi, anh không thể cứng rắn mà tranh cãi với người say được.

Mạnh Sơ có vẻ rấthi lòng vì anh “ngoan ngoãn” nghe lời, cô mỉm cười gật đầu: “Vậy em để tài xế chở em về.”

“Đừng tắt máy, từ bây giờ giữ liên lạc với anh suốt đường về,” Giọng nói của Trình Tân Dữ lại vang lên.

“Vâng.” Giọng của Mạnh Sơ nghe có vẻ ngoan hơn một chút.

“Có mang tai nghe Bluetooth không? Đeo vào đi,” Trình Tân Dữ lại căn dặn tiếp.

Nghe vậy, Mạnh Sơ cúi đầu lục trong túi và lấy tai nghe ra và ngoan ngoãn đeo lên.

“Đeo xong chưa?” Ở đầu dây bên kia Trình Tân Dữ lại hỏi lần nữa.

Lần này Mạnh Sơ vẫn ngoan ngoãn đáp: “Đeo rồi ạ.”

Đợi đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, Mạnh Sơ nhìn về phía Cố Đình và nói: “Tôi phải về nhà rồi, để tài xế đưa tôi về đi.”

Cố Đình thấy lúc nãy cô còn cương quyết đòi tự bắt xe về, giờ lại đổi ý thì không nhịn được mà cười: “Giờ biết nghe lời rồi à?”

Mạnh Sơ gật đầu: “Ừm, chồng tôi bảo tôi ngồi xe tài xế về nhà, anh ấy sẽ tới đón tôi.”

Cố Đình sững người, không ngờ cú điện thoại ban nãy… lại là từ người chồng trong truyền thuyết của cô — người mà anh ta chưa từng gặp mặt bao giờ.

“Tôi đi trước đây.” Mạnh Sơ vẫy tay chào rồi bước lên xe.

Cố Đình còn muốn nói gì đó, thì lại nghe cô cắt ngang: “Hôm nay làm phiền anh rồi, Cố tổng nhớ tự gọi xe về nhé, tài xế chở tôi là đủ rồi.”

Rõ ràng là dù đầu óc đã bị rượu làm cho rối mù, nhưng cô vẫn nhớ được là phải giữ khoảng cách rạch ròi với anh.

Cố Đình chỉ có thể trơ mắt nhìn cô lên xe. Cuối cùng anh ta đành nghiến răng nói với tài xế: “Đưa cô ấy về nhà đi.”

Tài xế thấy Cố Đình không lên xe liền tò mò hỏi: “Cố tổng, còn ngài thì sao ạ?”

“Chở cô ấy là được rồi.” Cố Đình bất đắc dĩ đáp.

Mạnh Sơ vừa lên xe đã ngả người vào ghế sau, và nhắm mắt lại, cả người cô rũ xuống như không còn chút sức lực.

Nhưng trong tay cô vẫn nắm chặt điện thoại.

Khi xe bắt đầu lăn bánh, tài xế ngồi phía trước nhìn vào gương chiếu hậu rồi nhỏ giọng hỏi: “Mạnh tổng, cô có muốn uống nước không?”

“Không cần…” Mạnh Sơ lẩm bẩm trả lời.

Nhưng sau câu nói đó, cô lại cảm thấy… có một tiếng hô hấp trầm ổn vẫn luôn vương bên tai mình không dứt.

Cô tựa vào lưng ghế, tài xế lái xe đưa cô về nhà.

Vì trước đây cũng đã chở cô không ít lần nên tài xế đã thuộc lòng địa chỉ nhà cô.

Chiếc xe lăn bánh đều đều trên đường, Mạnh Sơ ngồi ở ghế sau như rơi vào một cơn mộng mị, cả người trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Nhưng bên tai cô dường như luôn vương vấn một luồng hơi thở nóng rực, mơ hồ bao quanh lấy cô.

Không biết đã bao lâu trôi qua, tài xế phía trước bất chợt cất tiếng gọi cô hai lần.

Mạnh Sơ mới lờ mờ tỉnh lại, cô liếc nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đến rồi à?”

Nói xong cô liền đẩy cửa xe bước xuống.

Tài xế cũng vội xuống theo, thấy bước chân cô lảo đảo mà không khỏi lo lắng hỏi: “Mạnh tổng, hay là tôi đưa cô đến tận dưới lầu nhé? Cô đi như vậy có về nhà được không?”

“Không sao đâu,” Mạnh Sơ lắc đầu.

Vừa bước đi được vài bước, chân cô đã bắt đầu loạng choạng, nhưng ngay lập tức được một người phía sau kịp thời giữ lấy cánh tay.

“Mạnh Sơ,” một giọng nói vang lên.

Mạnh Sơ ngẩng đầu nhìn người trước mặt, khi thấy gương mặt tuấn tú với vẻ nghiêm nghị kia, cô đột nhiên giơ hai ngón tay lên trước mặt anh rồi nhẹ nhàng lắc lư: “Trình Tân Dữ, sao anh lại có hai giọng nói vậy?”

Rõ ràng là anh đang đứng ngay trước mặt cô nói chuyện, vậy mà bên tai cô vẫn vọng lại tiếng của anh.

Trình Tân Dữ thấy cô như vậy, anh vừa tức lại vừa buồn cười.

Cô uống say đến mức quên luôn việc… trên tai mình vẫn còn đeo tai nghe Bluetooth.

Vì lo cô không an toàn nên anh mới bảo cô đeo tai nghe để luôn giữ liên lạc trong suốt quãng đường về.

Tài xế đứng bên cạnh thấy Trình Tân Dữ đột nhiên xuất hiện liền cảnh giác hỏi: “Xin hỏi anh là ai?”

“Tôi là người nhà của cô ấy,” Trình Tân Dữ biết tài xế lo cho Mạnh Sơ nên cũng kiên nhẫn trả lời.

Nhưng tài xế vẫn do dự nói: “Anh là người nhà của Mạnh tổng? Sao tôi chưa từng thấy anh bao giờ.”

Sau đó tài xế lại quay sang hỏi Mạnh Sơ: “Mạnh tổng, vị này đúng là người nhà của cô sao?”

Thế nhưng Mạnh tổng chỉ lặng lẽ nhìn Trình Tân Dữ mà không trả lời.

Lúc này, tài xế càng thêm cảnh giác mà nói: “Tôi thấy anh vẫn nên buông Mạnh tổng ra trước đã.”

Trình Tân Dữ cũng cảm thấy bất đắc dĩ, anh đành nhẹ nhàng nâng cằm Mạnh Sơ lên, nhìn thẳng vào mắt cô rồi hỏi: “Mạnh Sơ, anh là ai?”

“Trình Tân Dữ.” Mạnh Sơ chậm rãi từng chữ một gọi tên anh.

Trình Tân Dữ khẽ cười, may quá cô vẫn còn nhận ra anh là ai.

Sau đó, anh lại nhẹ giọng hỏi tiếp: “Trình Tân Dữ là ai?”

Trình Tân Dữ là ai?

Trong khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, đôi mắt của Mạnh Sơ chớp nhẹ, cuối cùng cô cũng chậm rãi mở miệng nói: “Trình Tân Dữ là chồng của em.”

Vừa dứt lời, như thể mọi phòng bị trong cô đều lập tức tan biến. Cô nhẹ nhàng ngả đầu về phía trước và tựa vào lồng ng.ực anh.

Trình Tân Dữ cúi đầu nhìn người đang dựa vào ngực mình, anh chỉ cảm thấy nơi ấy nóng rực đến run rẩy.

Mạnh Sơ cũng không ngờ rằng chỉ một bữa ăn thôi mà lại khiến cô cảm thấy tội lỗi như vậy.

Cho đến khi quay về công ty thì trong đầu cô vẫn văng vẳng mấy câu nói của Trình Tân Dữ. Ngay cả lúc họp cũng suýt chút nữa cô thất thần.

“Mạnh tổng,” Khương Tân Nhã ở bên cạnh khẽ kéo tay áo của cô, nhỏ giọng nhắc nhở.

Mạnh Sơ như bừng tỉnh, cô ngẩng đầu lên liền thấy mọi người trong phòng họp đều đang nhìn mình.

Cô lập tức nói: “Xin lỗi.”

Sau đó, người đang phát biểu là Cố Đình nhìn cô rồi nói: “Vậy thì cứ thế đã nhé.”

Cuộc họp kết thúc, mọi người đứng dậy rời khỏi phòng họp.

“Mạnh Sơ, em ở lại một lát đi,” Cố Đình lên tiếng.

Những người khác vốn đang đi ra, sau khi nghe thấy những lời này thì bước chân càng nhanh hơn.

Mạnh Sơ vẫn chưa kịp gập laptop lại, cô vốn định ôm về phòng làm việc nhưng nghe Cố Đình nói vậy thì dứt khoát ngồi lại ghế.

“Vừa rồi lúc họp em đang nghĩ gì thế?” Cố Đình đứng dậy, nửa người tựa lên bàn và nhìn về phía cô.

Mạnh Sơ đáp thẳng: “Xin lỗi anh, lần sau tôi sẽ không như vậy nữa.”

“Em hiếm khi nào mất tập trung trong cuộc họp,” Cố Đình nhìn cô chăm chú rồi bỗng hỏi: “Có phải mệt quá rồi không?”

Mạnh Sơ hơi sững người.

Sau đó cô lắc đầu: “Không có.”

“Về việc hợp tác với Tập đoàn Lâm Giang, rốt cuộc em định xử lý thế nào?” Cố Đình hỏi tiếp.

Mạnh Sơ nói: “Người phụ trách bên đó là Tiền Vỹ, anh ta cứ mãi quanh co lảng tránh. Lúc thì nói tập đoàn vẫn chưa quyết định có nên tham gia vào mảng AI, lúc lại bảo cấp trên của anh ta đang cân nhắc rồi. Tôi thấy anh ta chưa chắc thực sự muốn hợp tác với chúng ta.”

“Tập đoàn Lâm Giang sở hữu quy mô nhà máy hiếm có ở Thượng Hải. Hiện tại, điều Tinh Nguyên thiếu nhất chính là dữ liệu huấn luyện robot quy mô lớn và chất lượng cao. Hợp tác với một nhà máy lớn như vậy mới có thể giúp cải thiện dữ liệu cho robot hiện thân của chúng ta.”

Rõ ràng Cố Đình rất đau đầu về chuyện này. Những điều anh nói Mạnh Sơ tất nhiên hiểu rõ.

Mạnh Sơ nói tiếp: “Hiện giờ rất nhiều nhà cung ứng vẫn đang trong giai đoạn quan sát. Ý của tôi là nếu có thể ký được với Tập đoàn Lâm Giang thì tốt nhất, nhưng nếu thật sự không thể hợp tác thì tôi muốn mở rộng thêm các đối tác khác. Như vậy cũng tránh cho chúng ta quá bị động.”

Cố Đình nghe vậy liền gật đầu.

Anh ta nói tiếp: “Anh sẽ liên hệ với Tổng giám đốc Tần của Kim Thái Capital, xem liệu ông ấy có thể đứng ra mời Tiền Vỹ đi ăn một bữa không.”

Kim Thái Capital là nhà đầu tư của Công Nghệ Tinh Nguyên, chuyện nhờ chủ đầu tư ra mặt để kéo quan hệ kiểu này thật ra rất phổ biến.

Dù sao thì người bên phía nhà đầu tư có mạng lưới quan hệ rộng và sức ảnh hưởng lớn, họ đứng ra nói chuyện sẽ dễ hơn nhiều so với người bên phía Tinh Nguyên.

Tầm hơn mười giờ tối thì bữa tiệc rượu khiến người ta bực bội này cuối cùng cũng kết thúc.

Mạnh Sơ đã uống khá nhiều, nhưng chút lý trí còn sót lại giúp cô gắng gượng đứng vững.

Lúc này, mọi người đang đứng ở trước cửa nhà hàng và chuẩn bị rời đi.

“Mạnh tổng uống không ít đấy nhé,” Tiền Vỹ cười rồi quay sang nhìn cô, “Hay là để tôi tiện đường đưa Mạnh tổng về?”

Cố Đình vẫn đang đứng bên cạnh, anh ta cố nén sự khó chịu trong lòng rồi mỉm cười đáp: “Không cần đâu, bên công ty chúng tôi đã cho xe đến đón rồi.”

Đang nói chuyện thì xe tài xế lái đến. Cố Đình nghiêng người rồi hạ giọng nói với Mạnh Sơ: “Em lên xe trước đi.”

“Không cần, tôi tự gọi xe về,” Mạnh Sơ lạnh nhạt lấy điện thoại ra, cô rõ ràng là đang định đặt xe.

Cố Đình hạ giọng thấp hơn: “Mạnh Sơ, đừng làm loạn nữa.”

Mạnh Sơ vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Cố tổng, tôi có thể tự về, không cần anh đưa tôi về.”

Cố Đình thấy cô đến mức này rồi mà vẫn còn cố chấp như vậy, anh ta không khỏi bực mình: “Em đừng cứng đầu nữa, em đã say đến mức này rồi thì về kiểu gì?”

Tuy khuôn mặt của Mạnh Sơ đã đỏ bừng vì rượu, nhưng ánh mắt của cô vẫn rất tỉnh táo: “Tôi tự lo được.”

Đúng lúc đó điện thoại của cô reo lên.

Cố Đình vừa định cúi xuống xem thì Mạnh Sơ đã bắt máy.

Đầu dây bên kia là Trình Tân Dữ gọi đến, tâm trạng của anh có vẻ rất tốt, giọng nói cũng nhẹ nhàng vui vẻ: “Đồ ăn vặt em đặt đã gửi đến nhà rồi.”

“Vậy à, thế là tốt rồi,” Mạnh Sơ gật đầu nói.

“Em uống rượu à?” Trình Tân Dữ lập tức nhận ra có gì đó không ổn trong giọng nói của cô.

Mạnh Sơ chớp mắt một cái, cô cố gắng giữ giọng của mình bình thường nhất có thể: “Một chút thôi.”

Trình Tân Dữ lập tức nghiêm giọng: “Mạnh Sơ, em tưởng anh dễ bị lừa lắm à?”

Ơ?

Sao nghe như anh đang giận vậy?

Mạnh Sơ suy nghĩ một chút rồi gật đầu thừa nhận: “Uống… hơi nhiều một chút mà thôi”

“Gửi địa chỉ cho anh, anh qua đón em ngay,” Trình Tân Dữ nói dứt khoát mà không để cô từ chối.

Mạnh Sơ đáp: “Nhưng em chuẩn bị về nhà rồi mà.”

Đầu dây bên kia vang lên những âm thanh lục đục, rõ ràng là anh đang chuẩn bị ra khỏi nhà: “Địa chỉ.”

“Thật sự không cần phiền thế đâu, tài xế công ty sẽ đưa em về.” Mạnh Sơ cảm thấy trước mắt mình đang lắc lư nghiêng ngả.

“Vậy em để tài xế đưa em về nhà anh, anh đợi em ở nhà.” Trình Tân Dữ biết cô lúc này chắc chắn đã say thật rồi, anh không thể cứng rắn mà tranh cãi với người say được.

Mạnh Sơ có vẻ rấthi lòng vì anh “ngoan ngoãn” nghe lời, cô mỉm cười gật đầu: “Vậy em để tài xế chở em về.”

“Đừng tắt máy, từ bây giờ giữ liên lạc với anh suốt đường về,” Giọng nói của Trình Tân Dữ lại vang lên.

“Vâng.” Giọng của Mạnh Sơ nghe có vẻ ngoan hơn một chút.

“Có mang tai nghe Bluetooth không? Đeo vào đi,” Trình Tân Dữ lại căn dặn tiếp.

Nghe vậy, Mạnh Sơ cúi đầu lục trong túi và lấy tai nghe ra và ngoan ngoãn đeo lên.

“Đeo xong chưa?” Ở đầu dây bên kia Trình Tân Dữ lại hỏi lần nữa.

Lần này Mạnh Sơ vẫn ngoan ngoãn đáp: “Đeo rồi ạ.”

Đợi đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, Mạnh Sơ nhìn về phía Cố Đình và nói: “Tôi phải về nhà rồi, để tài xế đưa tôi về đi.”

Cố Đình thấy lúc nãy cô còn cương quyết đòi tự bắt xe về, giờ lại đổi ý thì không nhịn được mà cười: “Giờ biết nghe lời rồi à?”

Mạnh Sơ gật đầu: “Ừm, chồng tôi bảo tôi ngồi xe tài xế về nhà, anh ấy sẽ tới đón tôi.”

Cố Đình sững người, không ngờ cú điện thoại ban nãy… lại là từ người chồng trong truyền thuyết của cô — người mà anh ta chưa từng gặp mặt bao giờ.

“Tôi đi trước đây.” Mạnh Sơ vẫy tay chào rồi bước lên xe.

Cố Đình còn muốn nói gì đó, thì lại nghe cô cắt ngang: “Hôm nay làm phiền anh rồi, Cố tổng nhớ tự gọi xe về nhé, tài xế chở tôi là đủ rồi.”

Rõ ràng là dù đầu óc đã bị rượu làm cho rối mù, nhưng cô vẫn nhớ được là phải giữ khoảng cách rạch ròi với anh.

Cố Đình chỉ có thể trơ mắt nhìn cô lên xe. Cuối cùng anh ta đành nghiến răng nói với tài xế: “Đưa cô ấy về nhà đi.”

Tài xế thấy Cố Đình không lên xe liền tò mò hỏi: “Cố tổng, còn ngài thì sao ạ?”

“Chở cô ấy là được rồi.” Cố Đình bất đắc dĩ đáp.

Mạnh Sơ vừa lên xe đã ngả người vào ghế sau, và nhắm mắt lại, cả người cô rũ xuống như không còn chút sức lực.

Nhưng trong tay cô vẫn nắm chặt điện thoại.

Khi xe bắt đầu lăn bánh, tài xế ngồi phía trước nhìn vào gương chiếu hậu rồi nhỏ giọng hỏi: “Mạnh tổng, cô có muốn uống nước không?”

“Không cần…” Mạnh Sơ lẩm bẩm trả lời.

Nhưng sau câu nói đó, cô lại cảm thấy… có một tiếng hô hấp trầm ổn vẫn luôn vương bên tai mình không dứt.

Cô tựa vào lưng ghế, tài xế lái xe đưa cô về nhà.

Vì trước đây cũng đã chở cô không ít lần nên tài xế đã thuộc lòng địa chỉ nhà cô.

Chiếc xe lăn bánh đều đều trên đường, Mạnh Sơ ngồi ở ghế sau như rơi vào một cơn mộng mị, cả người trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Nhưng bên tai cô dường như luôn vương vấn một luồng hơi thở nóng rực, mơ hồ bao quanh lấy cô.

Không biết đã bao lâu trôi qua, tài xế phía trước bất chợt cất tiếng gọi cô hai lần.

Mạnh Sơ mới lờ mờ tỉnh lại, cô liếc nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đến rồi à?”

Nói xong cô liền đẩy cửa xe bước xuống.

Tài xế cũng vội xuống theo, thấy bước chân cô lảo đảo mà không khỏi lo lắng hỏi: “Mạnh tổng, hay là tôi đưa cô đến tận dưới lầu nhé? Cô đi như vậy có về nhà được không?”

“Không sao đâu,” Mạnh Sơ lắc đầu.

Vừa bước đi được vài bước, chân cô đã bắt đầu loạng choạng, nhưng ngay lập tức được một người phía sau kịp thời giữ lấy cánh tay.

“Mạnh Sơ,” một giọng nói vang lên.

Mạnh Sơ ngẩng đầu nhìn người trước mặt, khi thấy gương mặt tuấn tú với vẻ nghiêm nghị kia, cô đột nhiên giơ hai ngón tay lên trước mặt anh rồi nhẹ nhàng lắc lư: “Trình Tân Dữ, sao anh lại có hai giọng nói vậy?”

Rõ ràng là anh đang đứng ngay trước mặt cô nói chuyện, vậy mà bên tai cô vẫn vọng lại tiếng của anh.

Trình Tân Dữ thấy cô như vậy, anh vừa tức lại vừa buồn cười.

Cô uống say đến mức quên luôn việc… trên tai mình vẫn còn đeo tai nghe Bluetooth.

Vì lo cô không an toàn nên anh mới bảo cô đeo tai nghe để luôn giữ liên lạc trong suốt quãng đường về.

Tài xế đứng bên cạnh thấy Trình Tân Dữ đột nhiên xuất hiện liền cảnh giác hỏi: “Xin hỏi anh là ai?”

“Tôi là người nhà của cô ấy,” Trình Tân Dữ biết tài xế lo cho Mạnh Sơ nên cũng kiên nhẫn trả lời.

Nhưng tài xế vẫn do dự nói: “Anh là người nhà của Mạnh tổng? Sao tôi chưa từng thấy anh bao giờ.”

Sau đó tài xế lại quay sang hỏi Mạnh Sơ: “Mạnh tổng, vị này đúng là người nhà của cô sao?”

Thế nhưng Mạnh tổng chỉ lặng lẽ nhìn Trình Tân Dữ mà không trả lời.

Lúc này, tài xế càng thêm cảnh giác mà nói: “Tôi thấy anh vẫn nên buông Mạnh tổng ra trước đã.”

Trình Tân Dữ cũng cảm thấy bất đắc dĩ, anh đành nhẹ nhàng nâng cằm Mạnh Sơ lên, nhìn thẳng vào mắt cô rồi hỏi: “Mạnh Sơ, anh là ai?”

“Trình Tân Dữ.” Mạnh Sơ chậm rãi từng chữ một gọi tên anh.

Trình Tân Dữ khẽ cười, may quá cô vẫn còn nhận ra anh là ai.

Sau đó, anh lại nhẹ giọng hỏi tiếp: “Trình Tân Dữ là ai?”

Trình Tân Dữ là ai?

Trong khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, đôi mắt của Mạnh Sơ chớp nhẹ, cuối cùng cô cũng chậm rãi mở miệng nói: “Trình Tân Dữ là chồng của em.”

Vừa dứt lời, như thể mọi phòng bị trong cô đều lập tức tan biến. Cô nhẹ nhàng ngả đầu về phía trước và tựa vào lồng ng.ực anh.

Trình Tân Dữ cúi đầu nhìn người đang dựa vào ngực mình, anh chỉ cảm thấy nơi ấy nóng rực đến run rẩy.