Chương 28
“Mạt Mạt,” Mạnh Sơ ngồi xổm xuống đất rồi đưa tay vu.ốt ve đầu Mạt Mạt.
Chú nhỏ nhìn thấy cô dường như cũng rất phấn khích, đuôi nó liên tục vẫy mạnh như đang đáp lại cô.
Mạnh Sơ dùng cả hai tay nâng lấy mặt nó, chăm chú nhìn vào đôi mắt to tròn của nó, “Cảm ơn em đã đến thăm chị.”
Lúc này, người đàn ông vốn đang tựa vào cửa xe cũng thong thả bước đến từng bước một.
Chỉ là khi vừa tiến gần, nghe thấy cô nói câu đó, anh liền bật cười ngượng ngùng.
Anh cúi nhìn người đang ngồi xổm dưới đất rồi thong thả hỏi: “Chỉ cảm ơn nó thôi sao?”
Mạnh Sơ ngẩng đầu nhìn về phía anh, vì cô đang ngồi xổm trên mặt đất, khi mi mắt nhẹ nhàng nhấc lên, đôi mắt đen tròn như quả mơ chăm chú nhìn anh, cả người toát lên một vẻ ngây thơ thuần khiết.
Như thể vô thức mà thu hút người khác.
Trình Tân Dữ một tay cho vào túi quần, tiếng ve kêu trên cây bên cạnh bỗng nhiên kêu làm anh cảm thấy hơi khó chịu.
Đã là tháng mấy rồi mà vẫn còn tiếng ve kêu chứ.
“Cũng cảm ơn anh,” Mạnh Sơ tỏ ra rất vui vẻ.
Trình Tân Dữ ừ một tiếng, anh thoải mái gật đầu.
Nhưng mắt anh lại liếc thấy cổ áo cô hơi mở rộng một chút, hôm nay cô mặc cổ áo khá sâu, thực ra nếu đứng bình thường thì cũng chẳng có vấn đề gì.
Chỉ là vị trí và góc nhìn của hai người bây giờ lại…
Trình Tân Dữ hơi nghiêng đầu sang bên, giọng nói có phần cố ý lạnh lùng: “Em có muốn cùng đi dắt chó một vòng không?”
“Được thôi,” Mạnh Sơ lúc này mới đứng dậy.
Cô thuận thế nhặt dây dắt chó đang nằm trên đất lên, rồi nói với Mạt Mạt: “Đưa em đi dạo quanh tiểu khu của chúng ta nhé?”
Lúc này đã gần chín giờ tối, con đường chính trong khu chung cư từ lâu đã chẳng còn nhiều xe cộ hay người qua lại.
Mọi thứ trở nên yên ắng hẳn.
Mạnh Sơ tay cầm dây dắt chó đi phía sau, Mạt Mạt chạy phía trước, còn Trình Tân Dữ đi bên cạnh cô.
Hai người một chú chó, bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ đó là một gia đình.
Gió chiều tháng Chín ở Thượng Hải se se lạnh, thổi nhẹ trên người càng thêm dễ chịu.
Cơn mệt mỏi tích tụ suốt cả ngày, cùng với tinh thần căng thẳng quá mức, dường như cũng dần dịu lại trở về.
Không ai mở miệng nói lời nào.
Cho đến khi đi đến ngã tư trên đường chính, Mạnh Sơ bỗng chỉ về phía bên cạnh: “Hay là chúng ta đi chơi ở quảng trường thể dục của khu dân cư bên đó đi.”
Trình Tân Dữ nghiêng đầu nhìn cô một cái, dù không nói gì nhưng anh hơi khẽ ngẩng cằm lên.
Ý tứ rất rõ ràng là muốn cô dẫn đường.
Mạnh Sơ thấy anh cũng tỏ ra lười biếng, không để ý lắm, cô liền dẫn anh và Mạt Mạt đi về khu vực tập thể dục của khu chung cư.
Sau khi đến đó, quả nhiên không còn mấy người nữa.
Khu vui chơi trẻ em bên cạnh cũng chẳng còn bao nhiêu đứa nhỏ.
“Mạt Mạt, có muốn chơi thử cái này không?” Mạnh Sơ nhìn thấy chiếc máy đi bộ đơn đang trống — chính là loại thiết bị mà người ta đứng lên bàn đạp, lắc qua lắc lại theo kiểu bước chân trước sau.
Mạnh Sơ đưa tay bế nó đặt lên một trong các bàn đạp, may mà vóc dáng của Mạt Mạt vừa đủ để đứng vững.
“Đừng động, để chị đẩy cho em đung đưa nhé,” Mạnh Sơ nhẹ giọng dặn dò.
May mà Mạt Mạt thật sự rất nghe lời, nó ngoan ngoãn đứng yên trên đó, không nhúc nhích chút nào.
Mạnh Sơ nhẹ nhàng đẩy nó lắc về phía trước.
Trình Tân Dữ tựa người vào thiết bị bên cạnh, anh lười biếng cụp mắt xuống nhìn cô chơi đùa cùng Mạt Mạt.
Lúc đầu Mạt Mạt có vẻ còn khá căng thẳng, nhưng dần dần nó như cảm nhận được niềm vui, ngẩng đầu lên sủa “gâu gâu” hai tiếng.
Thật ra chó con cũng giống như trẻ nhỏ, khi chơi đùa vui vẻ sẽ không kìm được mà hét lên đầy phấn khích.
Chơi một lúc lâu, Mạnh Sơ mới để cho Mạt Mạt tự chơi một mình ở bên cạnh.
Dù sao lúc này cũng chẳng có ai, nó chạy nhảy thoải mái cũng không làm phiền đến ai cả.
Mạnh Sơ chậm rãi đi đến bên cạnh Trình Tân Dữ, cô bất chợthi một câu: “Anh có tâm sự à?”
“Em từ đâu mà nhìn ra vậy?” Trình Tân Dữ nhẹ nhàng cười một chút.
Mạnh Sơ thản nhiên nói: “Cảm giác anh đang chán nản, không có hứng thú gì cả.”
Trình Tân Dữ lúc này mới khẽ nhướn mày, nhẹ giọng đáp: “Không thể là anh đang thư giãn sao?”
Mạnh Sơ hơi ngẩn người.
“Không cần làm gì cả, chỉ tận hưởng làn gió đêm và khoảnh khắc hiện tại thôi,” Trình Tân Dữ vẻ mặt bình thản nói.
Mạnh Sơ hoàn toàn không ngờ anh lại có thể nói ra một câu thật nên thơ và lãng mạn đến vậy.
Cô bỗng nhiên cảm thấy câu nói ấy của anh thật sự quá sức làm người ta rung động.
Thế là cô cũng đứng bên cạnh anh, chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ tận hưởng làn gió đêm và sự yên bình của khoảnh khắc hiện tại.
Chẳng bao lâu sau, Mạt Mạt chơi chán ở bãi cỏ phía xa lại bắt đầu chạy tới, quấn quýt chạy vòng quanh hai người họ.
“Mạt Mạt, em cứ chạy vòng như thế này, chị sắp chóng mặt rồi đấy,” Mạnh Sơ chỉ cảm thấy mắt hoa lên choáng váng.
Bản thân chó Border Collie vốn đã chạy rất nhanh, lại thêm ban đêm, cô chỉ cảm thấy một bóng đen liên tục quấn quýt trước mắt mình.
Chỉ có điều Mạt Mạt vui quá nên hoàn toàn không nghe cô nói gì.
Cuối cùng Trình Tân Dữ nhẹ giọng gọi: “Mạt Mạt.”
Nói ra cũng thật lợi hại, anh chỉ nhẹ nhàng gọi hai tiếng ấy, con chó vốn đang phấn khích hết cỡ ấy lại ngoan ngoãn chạy tới bên anh.
Mạnh Sơ cũng không khỏi khen ngợi: “Anh thật đúng là người biết dạy trẻ con mà.”
Nhưng vừa nói xong, cô liền dừng lời và khép chặt môi lại.
Cô… lại đang nói linh tinh cái gì thế này.
“Em cũng không kém mà,” Trình Tân Dữ thấy cô dần dần cúi đầu xuống, anh vẫn nhẹ nhàng nói thêm một câu.
Quả nhiên.
Mạnh Sơ cảm thấy mình dường như rất dễ sa vào cùng một cái bẫy.
Trước đó cô còn từng nói anh là bố đơn thân, vậy mà lại bị anh trêu chọc ngược lại một phen.
Hôm nay cô lại tiếp tục như vậy nữa rồi.
Nhưng sau khoảnh khắc ngượng ngùng ngắn ngủi ấy, Trình Tân Dữ lại chủ động nói: “Hay để anh đưa em về, ngày mai em còn có việc rất quan trọng phải làm mà.”
Mạnh Sơ không ngờ anh vẫn còn nhớ.
Cô suy nghĩ một lát rồi chủ động hỏi: “Ngày mai anh có muốn đến xem không?”
Trình Tân Dữ nhấc mí mắt lên nhìn cô.
Thấy vậy, Mạnh Sơ liền nói ngay: “Không muốn đến cũng không sao, cuối tuần mà, ở nhà nghỉ ngơi sẽ thoải mái hơn.”
“Ai bảo anh không muốn đến chứ?” Trình Tân Dữ nhướng mày đáp lại.
Mạnh Sơ bỗng nghẹn lời.
Thôi được rồi.
Câu trả lời của cô quá nhanh, khiến lời mời của cô có vẻ không thật lòng lắm.
“Lần trước em uống rượu say cũng là với người của Tập đoàn Lâm Giang,” Trình Tân Dữ như chợt nhớ ra điều gì đó rồi tiện miệng hỏi.
Mạnh Sơ không ngờ anh lại hỏi đến chuyện này, cô gật đầu: “Ừ, đúng vậy, nhưng lúc đó em chỉ làm việc với một người tên Tiền Vỹ là trưởng bộ phận, chứ không phải Trịnh Kỳ Phong.”
Trình Tân Dữ nói: “Trịnh Kỳ Phong cũng là người khá chính trực.”
“Điều em sợ nhất chính là, em đã dọn sẵn bàn tiệc rồi mà Trịnh Tổng bỗng nhiên có chuyện không đến được thì sao.” Mạnh Sơ thở nhẹ mộthi.
Rõ ràng cô đã phải huy động một lực lượng lớn, khiến hơn nửa công ty phải vất vả cùng cô chuẩn bị cho sự kiện này.
Nếu Trịnh Kỳ Phong đến thì còn đỡ, bằng không thì…
Chưa nói đến Cố Đình, ngay cả những nhân viên trong công ty cô cũng không biết phải làm sao để đối mặt.
Nhưng cô thở dài nhanh, mà cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Chưa đợi Trình Tân Dữ nói gì, cô đã tự nhẹ nhàng an ủi bản thân: “Thật ra em cũng đã suy nghĩ rồi, Thượng Hải đâu chỉ có mỗi Tập đoàn Lâm Giang. Dù có hợp tác với Lâm Giang không thành, thì chúng em vẫn có thể tìm kiếm các nhà sản xuất ô tô và thiết bị điện tử 3C khác. Chỉ cần cố gắng thì chắc chắn sẽ có cơ hội.”
“Đừng lo lắng,” Trình Tân Dữ bước đến bên cô, đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu cô.
Mạnh Sơ hơi giật mình.
Không rõ là vì cử chỉ của anh hay vì điều gì khác mà cô lặng im đứng đó.
Sau một lúc lâu, cô giơ hai tay ra rồi mỉm cười nhẹ nói: “Xin lỗi, em bỗng cảm thấy mình thật làm mất không khí, trong một buổi tối thoải mái và thư thái thế này mà chỉ biết nhắc đến công việc mãi.”
“Không sao đâu, anh thích nghe mà.” Lông mi Trình Tân Dữ khẽ hạ xuống, anh nói với chất giọng nhẹ nhàng.
Nghe vậy Mạnh Sơ lại một lần nữa ngẩn người.
Hai người lại chìm vào một khoảng lặng đầy tinh tế.
Lúc này, Trịnh Kỳ Phong vừa bước ra nghe điện thoại, tình cờ nhìn thấy Trình Tân Dữ đang đứng một góc.
“Tổng giám đốc Trình, ban nãy tôi còn đang thắc mắc tối qua ngài gọi hẹn tôi đánh tennis, thế mà đến giờ mới thấy mặt,” Trịnh Kỳ Phong nhìn Trình Tân Dữ, thái độ tỏ ra rất khách sáo.
Dù ở tập đoàn Lâm Giang, Trịnh Kỳ Phong nắm quyền cao chức trọng, nhưng với nhân vật như Trình Tân Dữ, anh ta biết mình tuyệt đối không thể đắc tội.
Trình Tân Dữ hiếm hoi nở nụ cười ôn hòa: “Cảm ơn ngài đã nhận lời.”
Lúc này, Trịnh Kỳ Phong quay đầu nhìn về phía Mạnh Sơ – người vẫn đang say sưa trò chuyện với người khác ở phía xa.
Anh ta chợthểu ra điều gì đó rồi thong thả nói: “Hóa ra tổng giám đốc Trình hẹn tôi cũng là có mục đích riêng.”
“Xin ngài thứ lỗi.” Lần này Trình Tân Dữ thực sự có việc nhờ cậy nên thái độ vô cùng cung kính.
Trịnh Kỳ Phong đương nhiên sẽ cho Trình Tân Dữ mặt mũi, chỉ là anh ta tò mò hỏi: “Thế nào, Quỹ đầu tư Vân Tích định đầu tư vào Công Nghệ Tinh Nguyên rồi sao?”
Trình Tân Dữ lắc đầu, đôi mắt đen thường lạnh lùng thẳng thắn giờ đây ngập tràn vẻ ôn nhu.
“Để người có năng lực có cơ hội tỏa sáng, tôi nghĩ không ai từ chối làm điều này cả.”
Trịnh Kỳ Phong giờ đã hiểu – anh ta không vì Công Nghệ Tinh Nguyên, mà là vì vị giám đốc Mạnh kia.
Trịnh Kỳ Phong bật cười: “Nhưng tôi thấy nữ giám đốc Mạnh kia dường như không biết về cuộc điện thoại của anh.”
“Trịnh Tổng, tôi biết anh sẽ không vì một cuộc gọi của tôi mà thiên vị. Nếu sau này tập đoàn Lâm Giang thực sự hợp tác với Tinh Nguyên, đó cũng không phải vì cuộc điện thoại này, mà là vì nhãn quan thương trường của anh đã chọn Tinh Nguyên.”
Trình Tân Dữ nói với vẻ điềm tĩnh, hoàn toàn không xem cuộc điện thoại của mình là quan trọng.
Trịnh Kỳ Phong gật đầu. Anh ta thực sự lo Trình Tân Dữ sẽ đứng ra làm trung gian cho Mạnh Sơ. Nếu người này thật sự mở lời, anh ta thực khó lòng từ chối.
Anh ta không khỏi tò mò: “Anh chắc chắn cô ấy sẽ thuyết phục được tôi và đạt được hợp tác sao?”
“Cô ấy từng nói chỉ cần nỗ lực thì ắt sẽ có cơ hội. Tôi tin vào lời cô ấy nói.”
Giọng Trình Tân Dữ điềm nhiên nhưng vẫn ẩn chứa sự kiên định.
Lúc này, cậu con trai nhỏ của Trịnh Kỳ Phong từ xa gọi anh ta qua. Trịnh Kỳ Phong liền cáo từ.
Nhưng trước khi rời đi, Trình Tân Dữ bất ngờ nói: “Tổng giám đốc Trịnh, thực ra tôi thật sự muốn đánh một trận với anh.”
Trịnh Kỳ Phong lập tức hiểu ý – Trình Tân Dữ không muốn Giám đốc Mạnh biết anh ta đã gọi điện cho mình.
“Yên tâm đi.” Trịnh Kỳ Phong gật đầu rồi rời đi.
Cuối cùng, Mạnh Sơ cũng kết thúc cuộc trò chuyện.
Giữa dòng người ồn ào, cô ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Bóng hình cao gầy ấy vẫn còn đứng ở đó.
Mạnh Sơ băng qua đám đông và thẳng tiến đến bên Trình Tân Dữ.
Cô ngước mắt nhìn người trước mặt, trong lòng tràn ngập niềm vui.
“Trịnh Kỳ Phong đồng ý gặp em vào thứ Hai. Tin vui này em chỉ muốn chia sẻ với anh đầu tiên.”
Trình Tân Dữ khẽ cúi đầu. Ánh nắng xế chiều lướt qua đôi mắt anh như có những mảnh sáng rơi vào đáy mắt, lấp lánh đến chói chang.
“Những gì em muốn rồi sẽ đều có được.”
Giọng nói trầm ấm của anh tựa như dư âm sau khi dây đàn ngừng rung, vang lên bên tai cô đầy ám ảnh.
“Mạt Mạt,” Mạnh Sơ ngồi xổm xuống đất rồi đưa tay vu.ốt ve đầu Mạt Mạt.
Chú nhỏ nhìn thấy cô dường như cũng rất phấn khích, đuôi nó liên tục vẫy mạnh như đang đáp lại cô.
Mạnh Sơ dùng cả hai tay nâng lấy mặt nó, chăm chú nhìn vào đôi mắt to tròn của nó, “Cảm ơn em đã đến thăm chị.”
Lúc này, người đàn ông vốn đang tựa vào cửa xe cũng thong thả bước đến từng bước một.
Chỉ là khi vừa tiến gần, nghe thấy cô nói câu đó, anh liền bật cười ngượng ngùng.
Anh cúi nhìn người đang ngồi xổm dưới đất rồi thong thả hỏi: “Chỉ cảm ơn nó thôi sao?”
Mạnh Sơ ngẩng đầu nhìn về phía anh, vì cô đang ngồi xổm trên mặt đất, khi mi mắt nhẹ nhàng nhấc lên, đôi mắt đen tròn như quả mơ chăm chú nhìn anh, cả người toát lên một vẻ ngây thơ thuần khiết.
Như thể vô thức mà thu hút người khác.
Trình Tân Dữ một tay cho vào túi quần, tiếng ve kêu trên cây bên cạnh bỗng nhiên kêu làm anh cảm thấy hơi khó chịu.
Đã là tháng mấy rồi mà vẫn còn tiếng ve kêu chứ.
“Cũng cảm ơn anh,” Mạnh Sơ tỏ ra rất vui vẻ.
Trình Tân Dữ ừ một tiếng, anh thoải mái gật đầu.
Nhưng mắt anh lại liếc thấy cổ áo cô hơi mở rộng một chút, hôm nay cô mặc cổ áo khá sâu, thực ra nếu đứng bình thường thì cũng chẳng có vấn đề gì.
Chỉ là vị trí và góc nhìn của hai người bây giờ lại…
Trình Tân Dữ hơi nghiêng đầu sang bên, giọng nói có phần cố ý lạnh lùng: “Em có muốn cùng đi dắt chó một vòng không?”
“Được thôi,” Mạnh Sơ lúc này mới đứng dậy.
Cô thuận thế nhặt dây dắt chó đang nằm trên đất lên, rồi nói với Mạt Mạt: “Đưa em đi dạo quanh tiểu khu của chúng ta nhé?”
Lúc này đã gần chín giờ tối, con đường chính trong khu chung cư từ lâu đã chẳng còn nhiều xe cộ hay người qua lại.
Mọi thứ trở nên yên ắng hẳn.
Mạnh Sơ tay cầm dây dắt chó đi phía sau, Mạt Mạt chạy phía trước, còn Trình Tân Dữ đi bên cạnh cô.
Hai người một chú chó, bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ đó là một gia đình.
Gió chiều tháng Chín ở Thượng Hải se se lạnh, thổi nhẹ trên người càng thêm dễ chịu.
Cơn mệt mỏi tích tụ suốt cả ngày, cùng với tinh thần căng thẳng quá mức, dường như cũng dần dịu lại trở về.
Không ai mở miệng nói lời nào.
Cho đến khi đi đến ngã tư trên đường chính, Mạnh Sơ bỗng chỉ về phía bên cạnh: “Hay là chúng ta đi chơi ở quảng trường thể dục của khu dân cư bên đó đi.”
Trình Tân Dữ nghiêng đầu nhìn cô một cái, dù không nói gì nhưng anh hơi khẽ ngẩng cằm lên.
Ý tứ rất rõ ràng là muốn cô dẫn đường.
Mạnh Sơ thấy anh cũng tỏ ra lười biếng, không để ý lắm, cô liền dẫn anh và Mạt Mạt đi về khu vực tập thể dục của khu chung cư.
Sau khi đến đó, quả nhiên không còn mấy người nữa.
Khu vui chơi trẻ em bên cạnh cũng chẳng còn bao nhiêu đứa nhỏ.
“Mạt Mạt, có muốn chơi thử cái này không?” Mạnh Sơ nhìn thấy chiếc máy đi bộ đơn đang trống — chính là loại thiết bị mà người ta đứng lên bàn đạp, lắc qua lắc lại theo kiểu bước chân trước sau.
Mạnh Sơ đưa tay bế nó đặt lên một trong các bàn đạp, may mà vóc dáng của Mạt Mạt vừa đủ để đứng vững.
“Đừng động, để chị đẩy cho em đung đưa nhé,” Mạnh Sơ nhẹ giọng dặn dò.
May mà Mạt Mạt thật sự rất nghe lời, nó ngoan ngoãn đứng yên trên đó, không nhúc nhích chút nào.
Mạnh Sơ nhẹ nhàng đẩy nó lắc về phía trước.
Trình Tân Dữ tựa người vào thiết bị bên cạnh, anh lười biếng cụp mắt xuống nhìn cô chơi đùa cùng Mạt Mạt.
Lúc đầu Mạt Mạt có vẻ còn khá căng thẳng, nhưng dần dần nó như cảm nhận được niềm vui, ngẩng đầu lên sủa “gâu gâu” hai tiếng.
Thật ra chó con cũng giống như trẻ nhỏ, khi chơi đùa vui vẻ sẽ không kìm được mà hét lên đầy phấn khích.
Chơi một lúc lâu, Mạnh Sơ mới để cho Mạt Mạt tự chơi một mình ở bên cạnh.
Dù sao lúc này cũng chẳng có ai, nó chạy nhảy thoải mái cũng không làm phiền đến ai cả.
Mạnh Sơ chậm rãi đi đến bên cạnh Trình Tân Dữ, cô bất chợthi một câu: “Anh có tâm sự à?”
“Em từ đâu mà nhìn ra vậy?” Trình Tân Dữ nhẹ nhàng cười một chút.
Mạnh Sơ thản nhiên nói: “Cảm giác anh đang chán nản, không có hứng thú gì cả.”
Trình Tân Dữ lúc này mới khẽ nhướn mày, nhẹ giọng đáp: “Không thể là anh đang thư giãn sao?”
Mạnh Sơ hơi ngẩn người.
“Không cần làm gì cả, chỉ tận hưởng làn gió đêm và khoảnh khắc hiện tại thôi,” Trình Tân Dữ vẻ mặt bình thản nói.
Mạnh Sơ hoàn toàn không ngờ anh lại có thể nói ra một câu thật nên thơ và lãng mạn đến vậy.
Cô bỗng nhiên cảm thấy câu nói ấy của anh thật sự quá sức làm người ta rung động.
Thế là cô cũng đứng bên cạnh anh, chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ tận hưởng làn gió đêm và sự yên bình của khoảnh khắc hiện tại.
Chẳng bao lâu sau, Mạt Mạt chơi chán ở bãi cỏ phía xa lại bắt đầu chạy tới, quấn quýt chạy vòng quanh hai người họ.
“Mạt Mạt, em cứ chạy vòng như thế này, chị sắp chóng mặt rồi đấy,” Mạnh Sơ chỉ cảm thấy mắt hoa lên choáng váng.
Bản thân chó Border Collie vốn đã chạy rất nhanh, lại thêm ban đêm, cô chỉ cảm thấy một bóng đen liên tục quấn quýt trước mắt mình.
Chỉ có điều Mạt Mạt vui quá nên hoàn toàn không nghe cô nói gì.
Cuối cùng Trình Tân Dữ nhẹ giọng gọi: “Mạt Mạt.”
Nói ra cũng thật lợi hại, anh chỉ nhẹ nhàng gọi hai tiếng ấy, con chó vốn đang phấn khích hết cỡ ấy lại ngoan ngoãn chạy tới bên anh.
Mạnh Sơ cũng không khỏi khen ngợi: “Anh thật đúng là người biết dạy trẻ con mà.”
Nhưng vừa nói xong, cô liền dừng lời và khép chặt môi lại.
Cô… lại đang nói linh tinh cái gì thế này.
“Em cũng không kém mà,” Trình Tân Dữ thấy cô dần dần cúi đầu xuống, anh vẫn nhẹ nhàng nói thêm một câu.
Quả nhiên.
Mạnh Sơ cảm thấy mình dường như rất dễ sa vào cùng một cái bẫy.
Trước đó cô còn từng nói anh là bố đơn thân, vậy mà lại bị anh trêu chọc ngược lại một phen.
Hôm nay cô lại tiếp tục như vậy nữa rồi.
Nhưng sau khoảnh khắc ngượng ngùng ngắn ngủi ấy, Trình Tân Dữ lại chủ động nói: “Hay để anh đưa em về, ngày mai em còn có việc rất quan trọng phải làm mà.”
Mạnh Sơ không ngờ anh vẫn còn nhớ.
Cô suy nghĩ một lát rồi chủ động hỏi: “Ngày mai anh có muốn đến xem không?”
Trình Tân Dữ nhấc mí mắt lên nhìn cô.
Thấy vậy, Mạnh Sơ liền nói ngay: “Không muốn đến cũng không sao, cuối tuần mà, ở nhà nghỉ ngơi sẽ thoải mái hơn.”
“Ai bảo anh không muốn đến chứ?” Trình Tân Dữ nhướng mày đáp lại.
Mạnh Sơ bỗng nghẹn lời.
Thôi được rồi.
Câu trả lời của cô quá nhanh, khiến lời mời của cô có vẻ không thật lòng lắm.
“Lần trước em uống rượu say cũng là với người của Tập đoàn Lâm Giang,” Trình Tân Dữ như chợt nhớ ra điều gì đó rồi tiện miệng hỏi.
Mạnh Sơ không ngờ anh lại hỏi đến chuyện này, cô gật đầu: “Ừ, đúng vậy, nhưng lúc đó em chỉ làm việc với một người tên Tiền Vỹ là trưởng bộ phận, chứ không phải Trịnh Kỳ Phong.”
Trình Tân Dữ nói: “Trịnh Kỳ Phong cũng là người khá chính trực.”
“Điều em sợ nhất chính là, em đã dọn sẵn bàn tiệc rồi mà Trịnh Tổng bỗng nhiên có chuyện không đến được thì sao.” Mạnh Sơ thở nhẹ mộthi.
Rõ ràng cô đã phải huy động một lực lượng lớn, khiến hơn nửa công ty phải vất vả cùng cô chuẩn bị cho sự kiện này.
Nếu Trịnh Kỳ Phong đến thì còn đỡ, bằng không thì…
Chưa nói đến Cố Đình, ngay cả những nhân viên trong công ty cô cũng không biết phải làm sao để đối mặt.
Nhưng cô thở dài nhanh, mà cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Chưa đợi Trình Tân Dữ nói gì, cô đã tự nhẹ nhàng an ủi bản thân: “Thật ra em cũng đã suy nghĩ rồi, Thượng Hải đâu chỉ có mỗi Tập đoàn Lâm Giang. Dù có hợp tác với Lâm Giang không thành, thì chúng em vẫn có thể tìm kiếm các nhà sản xuất ô tô và thiết bị điện tử 3C khác. Chỉ cần cố gắng thì chắc chắn sẽ có cơ hội.”
“Đừng lo lắng,” Trình Tân Dữ bước đến bên cô, đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu cô.
Mạnh Sơ hơi giật mình.
Không rõ là vì cử chỉ của anh hay vì điều gì khác mà cô lặng im đứng đó.
Sau một lúc lâu, cô giơ hai tay ra rồi mỉm cười nhẹ nói: “Xin lỗi, em bỗng cảm thấy mình thật làm mất không khí, trong một buổi tối thoải mái và thư thái thế này mà chỉ biết nhắc đến công việc mãi.”
“Không sao đâu, anh thích nghe mà.” Lông mi Trình Tân Dữ khẽ hạ xuống, anh nói với chất giọng nhẹ nhàng.
Nghe vậy Mạnh Sơ lại một lần nữa ngẩn người.
Hai người lại chìm vào một khoảng lặng đầy tinh tế.
Lúc này, Trịnh Kỳ Phong vừa bước ra nghe điện thoại, tình cờ nhìn thấy Trình Tân Dữ đang đứng một góc.
“Tổng giám đốc Trình, ban nãy tôi còn đang thắc mắc tối qua ngài gọi hẹn tôi đánh tennis, thế mà đến giờ mới thấy mặt,” Trịnh Kỳ Phong nhìn Trình Tân Dữ, thái độ tỏ ra rất khách sáo.
Dù ở tập đoàn Lâm Giang, Trịnh Kỳ Phong nắm quyền cao chức trọng, nhưng với nhân vật như Trình Tân Dữ, anh ta biết mình tuyệt đối không thể đắc tội.
Trình Tân Dữ hiếm hoi nở nụ cười ôn hòa: “Cảm ơn ngài đã nhận lời.”
Lúc này, Trịnh Kỳ Phong quay đầu nhìn về phía Mạnh Sơ – người vẫn đang say sưa trò chuyện với người khác ở phía xa.
Anh ta chợthểu ra điều gì đó rồi thong thả nói: “Hóa ra tổng giám đốc Trình hẹn tôi cũng là có mục đích riêng.”
“Xin ngài thứ lỗi.” Lần này Trình Tân Dữ thực sự có việc nhờ cậy nên thái độ vô cùng cung kính.
Trịnh Kỳ Phong đương nhiên sẽ cho Trình Tân Dữ mặt mũi, chỉ là anh ta tò mò hỏi: “Thế nào, Quỹ đầu tư Vân Tích định đầu tư vào Công Nghệ Tinh Nguyên rồi sao?”
Trình Tân Dữ lắc đầu, đôi mắt đen thường lạnh lùng thẳng thắn giờ đây ngập tràn vẻ ôn nhu.
“Để người có năng lực có cơ hội tỏa sáng, tôi nghĩ không ai từ chối làm điều này cả.”
Trịnh Kỳ Phong giờ đã hiểu – anh ta không vì Công Nghệ Tinh Nguyên, mà là vì vị giám đốc Mạnh kia.
Trịnh Kỳ Phong bật cười: “Nhưng tôi thấy nữ giám đốc Mạnh kia dường như không biết về cuộc điện thoại của anh.”
“Trịnh Tổng, tôi biết anh sẽ không vì một cuộc gọi của tôi mà thiên vị. Nếu sau này tập đoàn Lâm Giang thực sự hợp tác với Tinh Nguyên, đó cũng không phải vì cuộc điện thoại này, mà là vì nhãn quan thương trường của anh đã chọn Tinh Nguyên.”
Trình Tân Dữ nói với vẻ điềm tĩnh, hoàn toàn không xem cuộc điện thoại của mình là quan trọng.
Trịnh Kỳ Phong gật đầu. Anh ta thực sự lo Trình Tân Dữ sẽ đứng ra làm trung gian cho Mạnh Sơ. Nếu người này thật sự mở lời, anh ta thực khó lòng từ chối.
Anh ta không khỏi tò mò: “Anh chắc chắn cô ấy sẽ thuyết phục được tôi và đạt được hợp tác sao?”
“Cô ấy từng nói chỉ cần nỗ lực thì ắt sẽ có cơ hội. Tôi tin vào lời cô ấy nói.”
Giọng Trình Tân Dữ điềm nhiên nhưng vẫn ẩn chứa sự kiên định.
Lúc này, cậu con trai nhỏ của Trịnh Kỳ Phong từ xa gọi anh ta qua. Trịnh Kỳ Phong liền cáo từ.
Nhưng trước khi rời đi, Trình Tân Dữ bất ngờ nói: “Tổng giám đốc Trịnh, thực ra tôi thật sự muốn đánh một trận với anh.”
Trịnh Kỳ Phong lập tức hiểu ý – Trình Tân Dữ không muốn Giám đốc Mạnh biết anh ta đã gọi điện cho mình.
“Yên tâm đi.” Trịnh Kỳ Phong gật đầu rồi rời đi.
Cuối cùng, Mạnh Sơ cũng kết thúc cuộc trò chuyện.
Giữa dòng người ồn ào, cô ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Bóng hình cao gầy ấy vẫn còn đứng ở đó.
Mạnh Sơ băng qua đám đông và thẳng tiến đến bên Trình Tân Dữ.
Cô ngước mắt nhìn người trước mặt, trong lòng tràn ngập niềm vui.
“Trịnh Kỳ Phong đồng ý gặp em vào thứ Hai. Tin vui này em chỉ muốn chia sẻ với anh đầu tiên.”
Trình Tân Dữ khẽ cúi đầu. Ánh nắng xế chiều lướt qua đôi mắt anh như có những mảnh sáng rơi vào đáy mắt, lấp lánh đến chói chang.
“Những gì em muốn rồi sẽ đều có được.”
Giọng nói trầm ấm của anh tựa như dư âm sau khi dây đàn ngừng rung, vang lên bên tai cô đầy ám ảnh.