← Quay lại trang sách

Chương 58

Phòng khách sạn yên tĩnh đến lạ lùng. Vì gần biển nên dường như có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ vào bãi cát không ngừng trong đêm.

Mạnh Sơ nằm trên giường, đầu tựa vào gối, ánh mắt vẫn dán chặt vào người đàn ông trước mặt.

Cô không nói gì, đôi môi tái nhợt, khuôn mặt không một chút hồng hào, ngay cả ánh mắt cũng mất đi vẻ sáng rõ thường ngày, mờ đục như sương, toát lên vẻ yếu ớt đầy bệnh tật.

Trình Tân Dữ nhìn cô như vậy, tim như bị ai bóp nghẹt, anh không nhịn được hỏi bằng giọng dịu dàng: “Em sao thế?”

“Em đau quá…” Mạnh Sơ thều thào, giọng nức nở đầy uất ức.

Cô vốn không phải người hay làm nũng, thường dù khó chịu đến đâu cũng âm thầm chịu đựng.

Hôm nay cũng vậy, dù người mệt lả nhưng cô vẫn cố hoàn thành công việc rồi mới cùng đồng nghiệp về khách sạn, tự đặt thuốc giảm đau online.

Nhưng từ khoảnh khắc Trình Tân Dữ xuất hiện, mọi tủi hờn bị kìm nén bấy lâu bỗng trào ra hết.

Những cứng rắn trước đó giờ đã tan biến hết.

Thay vào đó là những cảm xúc yếu đuối bỗng trở nên mãnh liệt gấp bội, như thể cô vừa trải qua nỗi oan ức lớn nhất đời.

Trình Tân Dữ cúi mắthi: “Em đâu ở chỗ nào?”

Mạnh Sơ bất chợt ngẩn người, bối rối đến mức khó nói thành lời.

Nhưng Trình Tân Dữ thấy cô hơi nhíu mày, dường như đoán ra điều gì, liền lấy từ túi thuốc vừa mua ra một miếng cao dán nóng.

Lúc nãy khi mua thuốc ở hiệu thuốc, tình cờ bên cạnh có cửa hàng tiện lợi.

Anh cũng không hiểu tại sao mình lại mua thêm cả thứ này.

Anh xé bao cao dán, hơ ấm trong lòng bàn tay mình rồi nhẹ nhàng luồn tay vào chăn.

Xuyên qua lớp áo len mỏng của Mạnh Sơ, anh đặt miếng cao dán ấm lên bụng cô.

Chỉ một lúc sau, không biết là do thuốc giảm đau vừa uống phát huy tác dụng, hay do hơi ấm từ miếng dán lan tỏa, Mạnh Sơ bỗng thấy cơn đau âm ỉ trong bụng dường như dịu đi đáng kể.

Mạnh Sơ lúc này dường như đã khá hơn chút ít, cô khẽ hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

“Không phải em nói sẽ đợi anh ở Thâm Quyến sao?” Trình Tân Dữ trả lời bằng giọng điệu bình thản.

Mạnh Sơ ngây người, cô nào có nói câu nào như vậy chứ?

Đến lúc này cô mới chợt nhớ ra, anh đang nhắc đến đoạn video giới thiệu của công ty Tinh Nguyên, trong đó có nói cô sẽ chờ mọi người đến tại hội chợ triển lãm Thâm Quyến.

Mạnh Sơ bật cười.

Cô khẽ nói: “Cái đó không tính đâu.”

“Anh không được tính à?” Trình Tân Dữ hơi nhướng mày.

Mạnh Sơ nhìn anh với ánh mắt mang theo ý cười, cô nhẹ nhàng gật đầu: “Đương nhiên là anh không được tính rồi.”

Trình Tân Dữ cũng không tỏ ra tức giận, ngược lại còn mang dáng vẻ thản nhiên như thể đang nói: “Anh chỉ đang chờ xem em định nói gì để anh không giận đây,” thong thả ung dung chờ đợi.

“Đó là nói cho mấy cư dân mạng bình thường thôi,” Mạnh Sơ nghiêm túc nói.

Chỉ một câu đơn giản nhưng đã khiến khóe môi của Trình Tân Dữ rõ ràng cong lên, nụ cười hiện rõ ngay trước mắt.

Mạnh Sơ ngồi dậy, cô đưa tay ôm lấy eo anh, tựa đầu vào lòng anh rồi khẽ nói: “Trình Tân Dữ, em rất nhớ anh.”

Trình Tân Dữ vẫn đặt tay lên bụng dưới của cô, cảm nhận sự gần gũi của cô, lúc này mới chậm rãi nói: “Lúc gọi điện sao không thấy em ngoan như thế này?”

Mạnh Sơ dựa vào ngực anh, giọng ủ rũ: “Em sợ mình nói nhiều quá… sẽ đưa ra những yêu cầu vô lý với anh.”

“Vô lý?” Trình Tân Dữ nói, “Em không nói ra thì làm sao anh biết nó có thật sự vô lý hay không?”

Có lẽ là vì cơ thể thật sự không thoải mái, hoặc cũng có thể chỉ vì anh đang ở ngay trước mặt. Mạnh Sơ bỗng chốc không còn mạnh mẽ như trước nữa, cả người như sụp xuống, yếu đuối hẳn đi.

Cô ngẩng đầu ra khỏi lòng anh, theo phản xạ nhìn anh rồi khẽ nói: “Em muốn anh luôn ở bên em.”

Chỉ cần nghĩ đến chuyện ngày mai anh có thể rời đi, lòng Mạnh Sơ liền trĩu nặng, buồn bã đến tột cùng.

Trước đây, cô còn trêu Trình Tân Dữ là người hay dính người.

Nhưng thực ra… chính cô mới là kẻ thật sự không muốn rời xa anh.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy anh xuất hiện, cô liền không muốn để anh rời xa nữa.

“Được.” Trình Tân Dữ gật đầu đồng ý.

Mạnh Sơ ngơ ngác nhìn anh, dường như không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

Cô chớp chớp mắt: “Anh có thể nói lại một lần nữa được không?”

“Anh sẽ không đi nữa, anh sẽ luôn ở đây bên cạnh em,” Trình Tân Dữ dường như sợ rằng cô không hiểu, nên đã thay vì chỉ một từ đơn giản, anh đã nói thành cả một câu đầy đủ.

Khuôn mặt Mạnh Sơ lập tức rạng rỡ nụ cười, cô liền đưa tay lấy chiếc điện thoại trên táp đầu giường.

Cô vui vẻ nói: “Em sẽ đặt khách sạn ngay bây giờ.”

“Em làm gì thế?” Trình Tân Dữ cảm thấy hơi buồn cười: “Chẳng phải em đang ở khách sạn sao?”

“Làm sao có thể để anh thiệt thòi phải ở cùng em trong khách sạn thế này chứ,” Mạnh Sơ mỉm cười nói.

Lần này đi công tác, Mạnh Sơ ở cùng khách sạn với các nhân viên bình thường.

Tinh Nguyên không phải là một công ty lớn với ngân sách dư dả, nên chi phí công tác đều theo tiêu chuẩn thông thường. Khách sạn cô ở không hẳn là sang trọng, chỉ là một khách sạn tiện nghi, sạch sẽ và phù hợp với nhu cầu cơ bản mà thôi.

Có lẽ Trình Tân Dữ chưa từng ở kiểu khách sạn như thế này bao giờ.

Còn cô thì lại chẳng để tâm, dù sao thì nơi nào cô cũng từng ở qua rồi.

Hồi còn học đại học, mỗi lần ra ngoài tham gia thi đấu, cô cũng chẳng có nhiều tiền nên toàn phải ở những khách sạn rẻ tiền.

Yêu một người cũng giống như chăm một bông hoa. Cô dường như chẳng thể nào chịu nổi khi nhìn thấy một người như Trình Tân Dữ phải chịu dù chỉ là chút uất ức. Huống chi là anh đi theo cô, thì cô lại càng không thể để điều đó xảy ra.

Trình Tân Dữ đưa tay giữ lấy tay cô: “Tối nay cứ ở lại đây trước đã, mai để anh lo chuyện khách sạn sau.”

Mạnh Sơ nghiêm túc nói: “Không được, khách sạn để em đặt. Anh đã chủ động đến ở bên em rồi.”

“Thật ra anh ở đâu cũng được mà,” Trình Tân Dữ nhìn cô: “Dù sao thì Mạnh tổng ở đâu, trợ lý như anh chẳng phải cũng nên ở đó sao…”

Mạnh Sơ lại bật cười, anh đúng là “nghiện” làm trợ lý thật rồi.

Điều mà Mạnh Sơ hoàn toàn không ngờ tới là sáng hôm sau khi cô tỉnh dậy, Trình Tân Dữ cũng đã dậy theo cô.

“Anh cứ nghỉ thêm chút nữa ở khách sạn đi, trưa em về ăn cùng anh,” Mạnh Sơ dịu dàng nói.

Trình Tân Dữ đưa tay mở vali, chọn một chiếc sơ mi rồi chậm rãi mặc vào: “Sếp đã dậy rồi, thì trợ lý như anh cũng phải bắt đầu vào ca thôi.”

Mạnh Sơ:”…..”

Điều mà cô hoàn toàn không ngờ tới là Trình Tân Dữ thực sự nghiêm túc.

Lần này đến đây anh thậm chí còn mang theo cả máy tính, rõ ràng là đã chuẩn bị để làm việc từ xa.

Anh là ông chủ, một khi anh chọn làm việc từ xa thì chẳng ai dám có ý kiến gì.

Mạnh Sơ dẫn anh cùng đến hiện trường triển lãm. Thế nhưng không cần cô nhắc nhở, Trình Tân Dữ vẫn chủ động đeo khẩu trang một cách rất tự giác. Khi họ đến nơi, các nhân viên của Tinh Nguyên nhìn thấy Trình Tân Dữ bên cạnh Mạnh Sơ thì ai nấy đều ngạc nhiên mà ngoái lại nhìn.

Dù sao thì hôm qua khi Mạnh Sơ đến, người này vẫn chưa xuất hiện, hôm nay bỗng dưng bên cạnh cô lại có một người lạ mặt.

Mạnh Sơ nhất thời cũng không biết nên giới thiệu thế nào, nghĩ ngợi mộthi rồi cô nói: “Đây là trợ lý riêng của tôi ở Thâm Quyến, họ Trình.”

Hả? Trợ lý riêng?

Mọi người bên công ty Tinh Nguyên nhìn Mạnh Sơ, dù có chút thắc mắc nhưng cuối cùng vẫn chấp nhận được.

Dù sao thì lần công tác này Khương Hân Nhã cũng không đi cùng cô ấy.

Chẳng lẽ Mạnh tổng là tìm trợ lý riêng gấp sao?

Tuy trong lòng mọi người vẫn còn đầy tò mò, nhưng họ nhanh chóng trở lại với công việc.

Lúc này khu triển lãm đã được chuẩn bị xong xuôi, các công ty tham gia đều có vài ngày để tiến hành sắp xếp và trang trí gian hàng của mình.

Toàn bộ hội trường rơi vào cảnh hỗn loạn bận rộn, đặc biệt là những gian hàng của các công ty lớn – không chỉ diện tích rộng mà ngay cả cách dàn dựng cũng đều khoe trọn sự cầu kỳ và hoành tráng.

Chỉ riêng màn hình lớn tại hiện trường thôi cũng đã dài đến vài mét rồi.

Vì đây là triển lãm trí tuệ nhân tạo, nên các công ty đều dốc hết sức để thể hiện yếu tố công nghệ nhằm thu hút sự chú ý.

Cũng chỉ còn hai ngày nữa thôi, mọi người đang trong giai đoạn chuẩn bị cuối cùng.

Đến buổi chiều, khi từng thùng trà chiều được đưa vào hội trường, nhân viên của Tinh Nguyên cuối cùng cũng hiểu được lý do trợ lý Trình đột ngột xuất hiện.

Thật ra, về thân phận của anh, khi mọi người nhìn thấy chiếc nhẫn cưới trên tay anh thì cũng đoán ra phần nào rồi.

Dù sao thì tin tức Mạnh Sơ kết hôn cũng đã lan truyền trong công ty từ lâu.

Chiếc nhẫn cưới mà cô đeo trên tay khá rõ ràng và nổi bật.

Hôm đó, tất nhiên cũng có người tinh mắt để ý đến chiếc nhẫn cưới trên tay Trình Tân Dữ.

Cặp nhẫn cưới của hai người không phải loại phổ thông, mà là kiểu thiết kế đặc biệt hình vòng Mobius.

Nếu đến vậy mà còn không nhận ra thì đúng là uổng phí một đôi mắt tinh tường.

Chỉ là người này luôn đeo khẩu trang, nên mọi người vẫn chưa thấy rõ mặt mũi ra sao.

Ngay cả các đồng nghiệp của Tinh Nguyên ở tận Thượng Hải cũng tham gia “ăn dưa” cùng.

【Mấy người nói chồng của Mạnh tổng đã đi công tác cùng cô ấy ở Thâm Quyến á?】

【Không có hình thì không tin đâu nhé.】

Lập tức có người nhảy vào bình luận.

Chẳng bao lâu sau một bức ảnh xuất hiện trong nhóm chat. Trong ảnh, một người đàn ông mặc áo khoác sẫm màu đứng cạnh Mạnh Sơ, hai người đang trò chuyện. Mạnh Sơ ngẩng đầu nhìn đối phương, còn người đàn ông đeo khẩu trang thì cúi đầu.

Khung cảnh quá đỗi hài hòa đến mức người xem gần như bỏ qua cả hậu cảnh bừa bộn phía sau họ.

Đó là một bức ảnh chụp lén tại hội trường.

Tuy nhiên, nhân viên đăng ảnh đã nhanh chóng thu hồi lại hình ảnh.

【Dù không thấy mặt, nhưng vừa nhìn là biết soái ca rồi.】

【Giờ thì tôi yên tâm rồi.】

【Chồng của Mạnh tổng mà, cậu yên tâm cái gì chứ?】

【Tất nhiên là yên tâm vì đúng là Mạnh tổng của chúng ta, không ra tay thì thôi, chứ hễ ra tay là phải chọn cực phẩm.】

【Phải là người đàn ông kia “chọn” được Mạnh tổng mới đúng! Nhìn Mạnh tổng mà xem, vừa trí thức, xinh đẹp, giờ còn có cả một lượng fan khổng lồ trên mạng nữa.】

【Thấy mỹ nữ vẫn đi tìm soái ca, tôi lại cảm thấy thế giới này cũng đáng yêu một chút rồi đó.】

Vì đây là nhóm chat nhỏ mang tính riêng tư nên mọi người tán gẫu cực kỳ sôi nổi.

【Tin vui! Mạnh tổng nói tối nay sẽ mời mọi người ăn ở Đỉnh Phong!】

Ngay sau đó, người vừa nói liền gửi ảnh chụp nhà hàng Đỉnh Phong vào nhóm.

Khi thấy mức giá trung bình hơn 800 tệ/người, cả nhóm lập tức bùng nổ.

【Aaaaaa tôi cũng muốn đi công tác với Mạnh tổng!】

【Lỗ rồi, biết vậy tôi cũng nộp đơn đi công tác luôn cho rồi!】

Người đi công tác ở Thâm Quyến lại tiếp tục chụp ảnh trà chiều hôm nay và đăng lên nhóm.

【Bọn tôi còn có cả trà chiều nữa nè~】

【Mạnh tôngr, nữ thần của tôi, là tôi sai rồi. Lần sau nhất định tôi sẽ chủ động xin đi công tác với chị.】

【Giờ bay đến Thâm Quyến vẫn kịp chứ…?】

Còn Mạnh Sơ thì hoàn toàn không biết nhóm chat đang náo nhiệt như vậy. Cô chỉ vừa ra ngoài nghe một cuộc gọi, và đến lúc quay lại mới phát hiện mình “bị” sắp xếp đến nhà hàng Đỉnh Phong ăn tối.

Thấy mọi người vui vẻ cảm ơn rối rít, cô liền tìm đến Trình Tân Dữ – người đang đứng bên cạnh gọi điện.

Chờ anh nghe xong, Mạnh Sơ hỏi: “Là anh sắp xếp bữa tối hả?”

“Để khích lệ tinh thần cho đội ngũ hết mình vì Mạnh tổng chứ sao,” Trình Tân Dữ điềm tĩnh đáp.

Chiêu đãi nhân viên thế này thì đúng là chiêu thức sở trường của Trình Tân Dữ rồi.

Trước đây, chuyến du lịch do công ty Vân Tích Capital tổ chức đều là đến thẳng Bali, toàn bộ hành trình đều ở khách sạn năm sao.

Mạnh Sơ khẽ cười rồi chậm rãi nói: “Em mang theo trợ lý gì chứ, rõ ràng là mời được một nhà đầu tư lớn.”

Phải nói thêm, lần trước ở hiện trường phỏng vấn, Trình Tân Dữ cũng chuẩn bị đủ thứ.

Có lẽ mọi việc ở công ty của anh đều giao cho Diêu Tranh và Ngô San xử lý, còn việc của cô thì anh lại luôn tự mình lo toan tất cả.

Nhìn Trình Tân Dữ luôn bận rộn với công việc, cô vẫn không nhịn được mà lên tiếng: “Hay là… anh ở bên em hai ngày rồi quay lại làm việc đi.”

Bản thân cô luôn đặt công việc lên hàng đầu, nhưng lại khiến Trình Tân Dữ phải trì hoãn công việc vì mình.

Mạnh Sơ thật sự cảm thấy áy náy trong lòng.

Trình Tân Dữ liếc cô một cái: “Mới vậy mà emđã nuốt lời rồi à?”

Mạnh Sơ nói: “Em chỉ sợ làm lỡ việc của anh thôi mà.”

“Không lỡ được đâu,” Trình Tân Dữ hơi ngẩng cằm, nhẹ giọng nói: “Vì công việc sắp tới của anh… cũng là ở đây.”

Mạnh Sơ sững người hơi ngơ ngác nhìn anh, cô không hiểu anh có ý gì.

Lúc này, Trình Tân Dữ lên giọng có phần kiêu ngạo nói: “Anh được ban tổ chức của Triển lãm Trí tuệ Nhân tạo Toàn cầu tại Thâm Quyến chính thức mời tham dự, sẽ xuất hiện trong diễn đàn hội nghị lần này.”

Mạnh Sơ hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.

Trình Tân Dữ dịu dàng bóp nhẹ má cô một cái rồi nói: “Thấy chưa, vậy là chúng ta có thể cùng nhau làm việc rồi.”

Khi Mạnh Sơ rời khỏi gian triển lãm, vì xung quanh quá đông người nên cô suýt chút nữa đã bị vây kín.

Ban đầu, đã có khá nhiều người đứng quanh gian hàng, nhưng sau đó vì livestream của họ quá “hot” nên thu hút rất nhiều phóng viên đến, khiến đám đông tập trung ngày càng đông, làm cho toàn bộ gian triển lãm của Khoa Học Công Nghệ Tinh Nguyên bị kẹt cứng, không thể chui lọt.

May mà sau đó nhân viên đã cố gắng hết sức để đẩy lùi đám đông, lúc này mới giúp cô thoát ra được.

Sự việc này khiến tất cả mọi người đều bất ngờ và hoảng hốt.

Mạnh Sơ cũng không bận tâm đến chuyện khác, ngay lập tức chạy thẳng đến hội nghị thượng đỉnh nhà đầu tư. Hội trường này chỉ dành cho những người có thư mời.

May mà Mạnh Sơ đã mang theo thư mời, khi bước vào hội trường, cô nhìn thấy trong tiếng vỗ tay rộn rã, Trình Tân Dữ đang tiến về chính giữa sân khấu.

Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và quần dài màu xám, thậm chí còn không khoác áo vest bên ngoài.

Nhưng càng giản dị càng khiến người ta cảm thấy chân thành và ấn tượng.

Anh đứng thẳng tắp trên sân khấu, ánh đèn chiếu rọi làm anh trông thanh lịch và uy nghi hơn.

Mạnh Sơ ngồi dưới khán đài, nhìn người đang bắt đầu bài phát biểu trên sân khấu, cảm thấy một chút lâng lâng và mơ màng.

Trình Tân Dữ cầm micro nhìn xuống phía dưới, giọng nói trầm ấm từ micro tràn ra, mọi người có mặt không ai rời mắt khỏi anh, đều chăm chú dán mắt theo từng cử động của anh.

Có lẽ ai cũng đang nghĩ trời đất ưu ái anh ấy đến mức nào vậy.

Dường như anh có mọi thứ, ngay cả giọng nói cũng là loại âm trầm lạnh được nhiều người yêu thích nhất hiện nay, khi anh trò chuyện một cách say sưa, cũng không khiến người ta cảm thấy nhàm chán.

“Tôi nghĩ, với vai trò là nhà đầu tư, chúng ta cần quan tâm không chỉ đến lợi tức đầu tư mà còn nhiều hơn nữa là khả năng phát triển của doanh nghiệp. Trong thời đại AI thông minh đang đến gần, rất nhiều ngành công nghiệp cần một chu kỳ phát triển đủ dài.”

“Chẳng hạn như ngành robot thông minh, hiện nay cũng có rất nhiều người bi quan, từ việc cho rằng robot chưa đủ mạnh về hiệu năng, cho đến việc ứng dụng thương mại chưa được triển khai rộng rãi…”

Mạnh Sơ chăm chú lắng nghe bài phát biểu của Trình Tân Dữ trên sân khấu.

Có vài khoảnh khắc cô cảm nhận được ánh mắt của anh hướng về phía mình.

Cô cũng nhìn lên anh, người đang toả sáng rực rỡ trên sân khấu với vẻ mặt nghiêm túc và tập trung tuyệt đối.

Đến khi bài phát biểu của Trình Tân Dữ kết thúc, MC bắt đầu mở phần hỏi đáp cho khán giả, lúc này Mạnh Sơ mới nhớ lấy điện thoại ra chụp ảnh người trên sân khấu.

Ai ngờ khi mở điện thoại, cô thấy tin nhắn từ Trình Tân Dữ ngay ở đầu mục trò chuyện.

Cô bấm vào đọc.

Trình Tân Dữ: 【Tiếc là không thể nói chuyện trực tiếp với em được.】

Trình Tân Dữ: 【Sơ Sơ, em là người tuyệt nhất.】

Mạnh Sơ nhìn tin nhắn trong điện thoại, nhận ra đây là những lời Trình Tân Dữ gửi ngay sau khi livestream của cô kết thúc.

Chẳng lẽ anh cũng đã xem toàn bộ buổi livestream sao?

Cô lại ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang được mọi ánh mắt trong hội trường dồn về, anh rạng rỡ và cuốn hút đến vậy.

Nhưng trong sâu thẳm anh lại nghĩ cô mới là người tuyệt vời nhất.

Cảm giác bí mật ấy bất chợt tác động mạnh đến Mạnh Sơ.

Dù lúc này cô ngồi dưới khán đài chỉ như một khán giả bình thường mà thôi. Nhưng cô biết, anh chắc chắn biết cô đang ngồi ở đâu.

Bài diễn thuyết chưa kết thúc, giờ là lượt người khác phát biểu, Trình Tân Dữ quay lại chỗ ngồi.

Mạnh Sơ cũng ngồi lại vị trí của mình, cô đang phân vân có nên nhắn tin cho anh hay không.

Chẳng ngờ chưa được bao lâu, Diêu Tranh đã đến tìm cô.

“Trình tổng người đang đợi phu nhân ạ,” Diêu Tranh nói nhỏ.

Mạnh Sơ gật đầu rồi lập tức theo anh ta rời đi.

Khi hai người đến phòng nghỉ, Diêu Tranh liền để lại không gian riêng và rời khỏi.

Không biết đã bao lâu trôi qua, Mạnh Sơ bỗng nghe thấy tiếng cửa mở. Cô lập tức đứng dậy khỏi ghế sofa. Và khi thấy người bước vào, cô không kìm được mà lao tới ôm chầm lấy anh.

Trình Tân Dữ cũng dang tay ôm cô vào lòng. Mạnh Sơ ngẩng lên nhìn anh rồi khẽ nói: “Lời khen mà cũng để nói qua điện thoại, sao có thể không nói trực tiếp chứ?”

Cô ngước nhìn vào mắt anh. Ánh mắt anh cụp xuống, chăm chú nhìn cô rồi bất chợt nở nụ cười.

Mạnh Sơ cũng không hối thúc, cô chỉ yên lặng chờ đợi.

Đến khi anh khẽ cúi đầu rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Trong đôi mắt anh chỉ còn lại sự chân thành thuần túy. Và khi anh cất lời, thanh âm ấy vang lên như sấm động đánh thẳng vào tim Mạnh Sơ:

“Mạnh Sơ, anh yêu em.”

Phòng khách sạn yên tĩnh đến lạ lùng. Vì gần biển nên dường như có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ vào bãi cát không ngừng trong đêm.

Mạnh Sơ nằm trên giường, đầu tựa vào gối, ánh mắt vẫn dán chặt vào người đàn ông trước mặt.

Cô không nói gì, đôi môi tái nhợt, khuôn mặt không một chút hồng hào, ngay cả ánh mắt cũng mất đi vẻ sáng rõ thường ngày, mờ đục như sương, toát lên vẻ yếu ớt đầy bệnh tật.

Trình Tân Dữ nhìn cô như vậy, tim như bị ai bóp nghẹt, anh không nhịn được hỏi bằng giọng dịu dàng: “Em sao thế?”

“Em đau quá…” Mạnh Sơ thều thào, giọng nức nở đầy uất ức.

Cô vốn không phải người hay làm nũng, thường dù khó chịu đến đâu cũng âm thầm chịu đựng.

Hôm nay cũng vậy, dù người mệt lả nhưng cô vẫn cố hoàn thành công việc rồi mới cùng đồng nghiệp về khách sạn, tự đặt thuốc giảm đau online.

Nhưng từ khoảnh khắc Trình Tân Dữ xuất hiện, mọi tủi hờn bị kìm nén bấy lâu bỗng trào ra hết.

Những cứng rắn trước đó giờ đã tan biến hết.

Thay vào đó là những cảm xúc yếu đuối bỗng trở nên mãnh liệt gấp bội, như thể cô vừa trải qua nỗi oan ức lớn nhất đời.

Trình Tân Dữ cúi mắthi: “Em đâu ở chỗ nào?”

Mạnh Sơ bất chợt ngẩn người, bối rối đến mức khó nói thành lời.

Nhưng Trình Tân Dữ thấy cô hơi nhíu mày, dường như đoán ra điều gì, liền lấy từ túi thuốc vừa mua ra một miếng cao dán nóng.

Lúc nãy khi mua thuốc ở hiệu thuốc, tình cờ bên cạnh có cửa hàng tiện lợi.

Anh cũng không hiểu tại sao mình lại mua thêm cả thứ này.

Anh xé bao cao dán, hơ ấm trong lòng bàn tay mình rồi nhẹ nhàng luồn tay vào chăn.

Xuyên qua lớp áo len mỏng của Mạnh Sơ, anh đặt miếng cao dán ấm lên bụng cô.

Chỉ một lúc sau, không biết là do thuốc giảm đau vừa uống phát huy tác dụng, hay do hơi ấm từ miếng dán lan tỏa, Mạnh Sơ bỗng thấy cơn đau âm ỉ trong bụng dường như dịu đi đáng kể.

Mạnh Sơ lúc này dường như đã khá hơn chút ít, cô khẽ hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

“Không phải em nói sẽ đợi anh ở Thâm Quyến sao?” Trình Tân Dữ trả lời bằng giọng điệu bình thản.

Mạnh Sơ ngây người, cô nào có nói câu nào như vậy chứ?

Đến lúc này cô mới chợt nhớ ra, anh đang nhắc đến đoạn video giới thiệu của công ty Tinh Nguyên, trong đó có nói cô sẽ chờ mọi người đến tại hội chợ triển lãm Thâm Quyến.

Mạnh Sơ bật cười.

Cô khẽ nói: “Cái đó không tính đâu.”

“Anh không được tính à?” Trình Tân Dữ hơi nhướng mày.

Mạnh Sơ nhìn anh với ánh mắt mang theo ý cười, cô nhẹ nhàng gật đầu: “Đương nhiên là anh không được tính rồi.”

Trình Tân Dữ cũng không tỏ ra tức giận, ngược lại còn mang dáng vẻ thản nhiên như thể đang nói: “Anh chỉ đang chờ xem em định nói gì để anh không giận đây,” thong thả ung dung chờ đợi.

“Đó là nói cho mấy cư dân mạng bình thường thôi,” Mạnh Sơ nghiêm túc nói.

Chỉ một câu đơn giản nhưng đã khiến khóe môi của Trình Tân Dữ rõ ràng cong lên, nụ cười hiện rõ ngay trước mắt.

Mạnh Sơ ngồi dậy, cô đưa tay ôm lấy eo anh, tựa đầu vào lòng anh rồi khẽ nói: “Trình Tân Dữ, em rất nhớ anh.”

Trình Tân Dữ vẫn đặt tay lên bụng dưới của cô, cảm nhận sự gần gũi của cô, lúc này mới chậm rãi nói: “Lúc gọi điện sao không thấy em ngoan như thế này?”

Mạnh Sơ dựa vào ngực anh, giọng ủ rũ: “Em sợ mình nói nhiều quá… sẽ đưa ra những yêu cầu vô lý với anh.”

“Vô lý?” Trình Tân Dữ nói, “Em không nói ra thì làm sao anh biết nó có thật sự vô lý hay không?”

Có lẽ là vì cơ thể thật sự không thoải mái, hoặc cũng có thể chỉ vì anh đang ở ngay trước mặt. Mạnh Sơ bỗng chốc không còn mạnh mẽ như trước nữa, cả người như sụp xuống, yếu đuối hẳn đi.

Cô ngẩng đầu ra khỏi lòng anh, theo phản xạ nhìn anh rồi khẽ nói: “Em muốn anh luôn ở bên em.”

Chỉ cần nghĩ đến chuyện ngày mai anh có thể rời đi, lòng Mạnh Sơ liền trĩu nặng, buồn bã đến tột cùng.

Trước đây, cô còn trêu Trình Tân Dữ là người hay dính người.

Nhưng thực ra… chính cô mới là kẻ thật sự không muốn rời xa anh.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy anh xuất hiện, cô liền không muốn để anh rời xa nữa.

“Được.” Trình Tân Dữ gật đầu đồng ý.

Mạnh Sơ ngơ ngác nhìn anh, dường như không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

Cô chớp chớp mắt: “Anh có thể nói lại một lần nữa được không?”

“Anh sẽ không đi nữa, anh sẽ luôn ở đây bên cạnh em,” Trình Tân Dữ dường như sợ rằng cô không hiểu, nên đã thay vì chỉ một từ đơn giản, anh đã nói thành cả một câu đầy đủ.

Khuôn mặt Mạnh Sơ lập tức rạng rỡ nụ cười, cô liền đưa tay lấy chiếc điện thoại trên táp đầu giường.

Cô vui vẻ nói: “Em sẽ đặt khách sạn ngay bây giờ.”

“Em làm gì thế?” Trình Tân Dữ cảm thấy hơi buồn cười: “Chẳng phải em đang ở khách sạn sao?”

“Làm sao có thể để anh thiệt thòi phải ở cùng em trong khách sạn thế này chứ,” Mạnh Sơ mỉm cười nói.

Lần này đi công tác, Mạnh Sơ ở cùng khách sạn với các nhân viên bình thường.

Tinh Nguyên không phải là một công ty lớn với ngân sách dư dả, nên chi phí công tác đều theo tiêu chuẩn thông thường. Khách sạn cô ở không hẳn là sang trọng, chỉ là một khách sạn tiện nghi, sạch sẽ và phù hợp với nhu cầu cơ bản mà thôi.

Có lẽ Trình Tân Dữ chưa từng ở kiểu khách sạn như thế này bao giờ.

Còn cô thì lại chẳng để tâm, dù sao thì nơi nào cô cũng từng ở qua rồi.

Hồi còn học đại học, mỗi lần ra ngoài tham gia thi đấu, cô cũng chẳng có nhiều tiền nên toàn phải ở những khách sạn rẻ tiền.

Yêu một người cũng giống như chăm một bông hoa. Cô dường như chẳng thể nào chịu nổi khi nhìn thấy một người như Trình Tân Dữ phải chịu dù chỉ là chút uất ức. Huống chi là anh đi theo cô, thì cô lại càng không thể để điều đó xảy ra.

Trình Tân Dữ đưa tay giữ lấy tay cô: “Tối nay cứ ở lại đây trước đã, mai để anh lo chuyện khách sạn sau.”

Mạnh Sơ nghiêm túc nói: “Không được, khách sạn để em đặt. Anh đã chủ động đến ở bên em rồi.”

“Thật ra anh ở đâu cũng được mà,” Trình Tân Dữ nhìn cô: “Dù sao thì Mạnh tổng ở đâu, trợ lý như anh chẳng phải cũng nên ở đó sao…”

Mạnh Sơ lại bật cười, anh đúng là “nghiện” làm trợ lý thật rồi.

Điều mà Mạnh Sơ hoàn toàn không ngờ tới là sáng hôm sau khi cô tỉnh dậy, Trình Tân Dữ cũng đã dậy theo cô.

“Anh cứ nghỉ thêm chút nữa ở khách sạn đi, trưa em về ăn cùng anh,” Mạnh Sơ dịu dàng nói.

Trình Tân Dữ đưa tay mở vali, chọn một chiếc sơ mi rồi chậm rãi mặc vào: “Sếp đã dậy rồi, thì trợ lý như anh cũng phải bắt đầu vào ca thôi.”

Mạnh Sơ:”…..”

Điều mà cô hoàn toàn không ngờ tới là Trình Tân Dữ thực sự nghiêm túc.

Lần này đến đây anh thậm chí còn mang theo cả máy tính, rõ ràng là đã chuẩn bị để làm việc từ xa.

Anh là ông chủ, một khi anh chọn làm việc từ xa thì chẳng ai dám có ý kiến gì.

Mạnh Sơ dẫn anh cùng đến hiện trường triển lãm. Thế nhưng không cần cô nhắc nhở, Trình Tân Dữ vẫn chủ động đeo khẩu trang một cách rất tự giác. Khi họ đến nơi, các nhân viên của Tinh Nguyên nhìn thấy Trình Tân Dữ bên cạnh Mạnh Sơ thì ai nấy đều ngạc nhiên mà ngoái lại nhìn.

Dù sao thì hôm qua khi Mạnh Sơ đến, người này vẫn chưa xuất hiện, hôm nay bỗng dưng bên cạnh cô lại có một người lạ mặt.

Mạnh Sơ nhất thời cũng không biết nên giới thiệu thế nào, nghĩ ngợi mộthi rồi cô nói: “Đây là trợ lý riêng của tôi ở Thâm Quyến, họ Trình.”

Hả? Trợ lý riêng?

Mọi người bên công ty Tinh Nguyên nhìn Mạnh Sơ, dù có chút thắc mắc nhưng cuối cùng vẫn chấp nhận được.

Dù sao thì lần công tác này Khương Hân Nhã cũng không đi cùng cô ấy.

Chẳng lẽ Mạnh tổng là tìm trợ lý riêng gấp sao?

Tuy trong lòng mọi người vẫn còn đầy tò mò, nhưng họ nhanh chóng trở lại với công việc.

Lúc này khu triển lãm đã được chuẩn bị xong xuôi, các công ty tham gia đều có vài ngày để tiến hành sắp xếp và trang trí gian hàng của mình.

Toàn bộ hội trường rơi vào cảnh hỗn loạn bận rộn, đặc biệt là những gian hàng của các công ty lớn – không chỉ diện tích rộng mà ngay cả cách dàn dựng cũng đều khoe trọn sự cầu kỳ và hoành tráng.

Chỉ riêng màn hình lớn tại hiện trường thôi cũng đã dài đến vài mét rồi.

Vì đây là triển lãm trí tuệ nhân tạo, nên các công ty đều dốc hết sức để thể hiện yếu tố công nghệ nhằm thu hút sự chú ý.

Cũng chỉ còn hai ngày nữa thôi, mọi người đang trong giai đoạn chuẩn bị cuối cùng.

Đến buổi chiều, khi từng thùng trà chiều được đưa vào hội trường, nhân viên của Tinh Nguyên cuối cùng cũng hiểu được lý do trợ lý Trình đột ngột xuất hiện.

Thật ra, về thân phận của anh, khi mọi người nhìn thấy chiếc nhẫn cưới trên tay anh thì cũng đoán ra phần nào rồi.

Dù sao thì tin tức Mạnh Sơ kết hôn cũng đã lan truyền trong công ty từ lâu.

Chiếc nhẫn cưới mà cô đeo trên tay khá rõ ràng và nổi bật.

Hôm đó, tất nhiên cũng có người tinh mắt để ý đến chiếc nhẫn cưới trên tay Trình Tân Dữ.

Cặp nhẫn cưới của hai người không phải loại phổ thông, mà là kiểu thiết kế đặc biệt hình vòng Mobius.

Nếu đến vậy mà còn không nhận ra thì đúng là uổng phí một đôi mắt tinh tường.

Chỉ là người này luôn đeo khẩu trang, nên mọi người vẫn chưa thấy rõ mặt mũi ra sao.

Ngay cả các đồng nghiệp của Tinh Nguyên ở tận Thượng Hải cũng tham gia “ăn dưa” cùng.

【Mấy người nói chồng của Mạnh tổng đã đi công tác cùng cô ấy ở Thâm Quyến á?】

【Không có hình thì không tin đâu nhé.】

Lập tức có người nhảy vào bình luận.

Chẳng bao lâu sau một bức ảnh xuất hiện trong nhóm chat. Trong ảnh, một người đàn ông mặc áo khoác sẫm màu đứng cạnh Mạnh Sơ, hai người đang trò chuyện. Mạnh Sơ ngẩng đầu nhìn đối phương, còn người đàn ông đeo khẩu trang thì cúi đầu.

Khung cảnh quá đỗi hài hòa đến mức người xem gần như bỏ qua cả hậu cảnh bừa bộn phía sau họ.

Đó là một bức ảnh chụp lén tại hội trường.

Tuy nhiên, nhân viên đăng ảnh đã nhanh chóng thu hồi lại hình ảnh.

【Dù không thấy mặt, nhưng vừa nhìn là biết soái ca rồi.】

【Giờ thì tôi yên tâm rồi.】

【Chồng của Mạnh tổng mà, cậu yên tâm cái gì chứ?】

【Tất nhiên là yên tâm vì đúng là Mạnh tổng của chúng ta, không ra tay thì thôi, chứ hễ ra tay là phải chọn cực phẩm.】

【Phải là người đàn ông kia “chọn” được Mạnh tổng mới đúng! Nhìn Mạnh tổng mà xem, vừa trí thức, xinh đẹp, giờ còn có cả một lượng fan khổng lồ trên mạng nữa.】

【Thấy mỹ nữ vẫn đi tìm soái ca, tôi lại cảm thấy thế giới này cũng đáng yêu một chút rồi đó.】

Vì đây là nhóm chat nhỏ mang tính riêng tư nên mọi người tán gẫu cực kỳ sôi nổi.

【Tin vui! Mạnh tổng nói tối nay sẽ mời mọi người ăn ở Đỉnh Phong!】

Ngay sau đó, người vừa nói liền gửi ảnh chụp nhà hàng Đỉnh Phong vào nhóm.

Khi thấy mức giá trung bình hơn 800 tệ/người, cả nhóm lập tức bùng nổ.

【Aaaaaa tôi cũng muốn đi công tác với Mạnh tổng!】

【Lỗ rồi, biết vậy tôi cũng nộp đơn đi công tác luôn cho rồi!】

Người đi công tác ở Thâm Quyến lại tiếp tục chụp ảnh trà chiều hôm nay và đăng lên nhóm.

【Bọn tôi còn có cả trà chiều nữa nè~】

【Mạnh tôngr, nữ thần của tôi, là tôi sai rồi. Lần sau nhất định tôi sẽ chủ động xin đi công tác với chị.】

【Giờ bay đến Thâm Quyến vẫn kịp chứ…?】

Còn Mạnh Sơ thì hoàn toàn không biết nhóm chat đang náo nhiệt như vậy. Cô chỉ vừa ra ngoài nghe một cuộc gọi, và đến lúc quay lại mới phát hiện mình “bị” sắp xếp đến nhà hàng Đỉnh Phong ăn tối.

Thấy mọi người vui vẻ cảm ơn rối rít, cô liền tìm đến Trình Tân Dữ – người đang đứng bên cạnh gọi điện.

Chờ anh nghe xong, Mạnh Sơ hỏi: “Là anh sắp xếp bữa tối hả?”

“Để khích lệ tinh thần cho đội ngũ hết mình vì Mạnh tổng chứ sao,” Trình Tân Dữ điềm tĩnh đáp.

Chiêu đãi nhân viên thế này thì đúng là chiêu thức sở trường của Trình Tân Dữ rồi.

Trước đây, chuyến du lịch do công ty Vân Tích Capital tổ chức đều là đến thẳng Bali, toàn bộ hành trình đều ở khách sạn năm sao.

Mạnh Sơ khẽ cười rồi chậm rãi nói: “Em mang theo trợ lý gì chứ, rõ ràng là mời được một nhà đầu tư lớn.”

Phải nói thêm, lần trước ở hiện trường phỏng vấn, Trình Tân Dữ cũng chuẩn bị đủ thứ.

Có lẽ mọi việc ở công ty của anh đều giao cho Diêu Tranh và Ngô San xử lý, còn việc của cô thì anh lại luôn tự mình lo toan tất cả.

Nhìn Trình Tân Dữ luôn bận rộn với công việc, cô vẫn không nhịn được mà lên tiếng: “Hay là… anh ở bên em hai ngày rồi quay lại làm việc đi.”

Bản thân cô luôn đặt công việc lên hàng đầu, nhưng lại khiến Trình Tân Dữ phải trì hoãn công việc vì mình.

Mạnh Sơ thật sự cảm thấy áy náy trong lòng.

Trình Tân Dữ liếc cô một cái: “Mới vậy mà emđã nuốt lời rồi à?”

Mạnh Sơ nói: “Em chỉ sợ làm lỡ việc của anh thôi mà.”

“Không lỡ được đâu,” Trình Tân Dữ hơi ngẩng cằm, nhẹ giọng nói: “Vì công việc sắp tới của anh… cũng là ở đây.”

Mạnh Sơ sững người hơi ngơ ngác nhìn anh, cô không hiểu anh có ý gì.

Lúc này, Trình Tân Dữ lên giọng có phần kiêu ngạo nói: “Anh được ban tổ chức của Triển lãm Trí tuệ Nhân tạo Toàn cầu tại Thâm Quyến chính thức mời tham dự, sẽ xuất hiện trong diễn đàn hội nghị lần này.”

Mạnh Sơ hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.

Trình Tân Dữ dịu dàng bóp nhẹ má cô một cái rồi nói: “Thấy chưa, vậy là chúng ta có thể cùng nhau làm việc rồi.”

Khi Mạnh Sơ rời khỏi gian triển lãm, vì xung quanh quá đông người nên cô suýt chút nữa đã bị vây kín.

Ban đầu, đã có khá nhiều người đứng quanh gian hàng, nhưng sau đó vì livestream của họ quá “hot” nên thu hút rất nhiều phóng viên đến, khiến đám đông tập trung ngày càng đông, làm cho toàn bộ gian triển lãm của Khoa Học Công Nghệ Tinh Nguyên bị kẹt cứng, không thể chui lọt.

May mà sau đó nhân viên đã cố gắng hết sức để đẩy lùi đám đông, lúc này mới giúp cô thoát ra được.

Sự việc này khiến tất cả mọi người đều bất ngờ và hoảng hốt.

Mạnh Sơ cũng không bận tâm đến chuyện khác, ngay lập tức chạy thẳng đến hội nghị thượng đỉnh nhà đầu tư. Hội trường này chỉ dành cho những người có thư mời.

May mà Mạnh Sơ đã mang theo thư mời, khi bước vào hội trường, cô nhìn thấy trong tiếng vỗ tay rộn rã, Trình Tân Dữ đang tiến về chính giữa sân khấu.

Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và quần dài màu xám, thậm chí còn không khoác áo vest bên ngoài.

Nhưng càng giản dị càng khiến người ta cảm thấy chân thành và ấn tượng.

Anh đứng thẳng tắp trên sân khấu, ánh đèn chiếu rọi làm anh trông thanh lịch và uy nghi hơn.

Mạnh Sơ ngồi dưới khán đài, nhìn người đang bắt đầu bài phát biểu trên sân khấu, cảm thấy một chút lâng lâng và mơ màng.

Trình Tân Dữ cầm micro nhìn xuống phía dưới, giọng nói trầm ấm từ micro tràn ra, mọi người có mặt không ai rời mắt khỏi anh, đều chăm chú dán mắt theo từng cử động của anh.

Có lẽ ai cũng đang nghĩ trời đất ưu ái anh ấy đến mức nào vậy.

Dường như anh có mọi thứ, ngay cả giọng nói cũng là loại âm trầm lạnh được nhiều người yêu thích nhất hiện nay, khi anh trò chuyện một cách say sưa, cũng không khiến người ta cảm thấy nhàm chán.

“Tôi nghĩ, với vai trò là nhà đầu tư, chúng ta cần quan tâm không chỉ đến lợi tức đầu tư mà còn nhiều hơn nữa là khả năng phát triển của doanh nghiệp. Trong thời đại AI thông minh đang đến gần, rất nhiều ngành công nghiệp cần một chu kỳ phát triển đủ dài.”

“Chẳng hạn như ngành robot thông minh, hiện nay cũng có rất nhiều người bi quan, từ việc cho rằng robot chưa đủ mạnh về hiệu năng, cho đến việc ứng dụng thương mại chưa được triển khai rộng rãi…”

Mạnh Sơ chăm chú lắng nghe bài phát biểu của Trình Tân Dữ trên sân khấu.

Có vài khoảnh khắc cô cảm nhận được ánh mắt của anh hướng về phía mình.

Cô cũng nhìn lên anh, người đang toả sáng rực rỡ trên sân khấu với vẻ mặt nghiêm túc và tập trung tuyệt đối.

Đến khi bài phát biểu của Trình Tân Dữ kết thúc, MC bắt đầu mở phần hỏi đáp cho khán giả, lúc này Mạnh Sơ mới nhớ lấy điện thoại ra chụp ảnh người trên sân khấu.

Ai ngờ khi mở điện thoại, cô thấy tin nhắn từ Trình Tân Dữ ngay ở đầu mục trò chuyện.

Cô bấm vào đọc.

Trình Tân Dữ: 【Tiếc là không thể nói chuyện trực tiếp với em được.】

Trình Tân Dữ: 【Sơ Sơ, em là người tuyệt nhất.】

Mạnh Sơ nhìn tin nhắn trong điện thoại, nhận ra đây là những lời Trình Tân Dữ gửi ngay sau khi livestream của cô kết thúc.

Chẳng lẽ anh cũng đã xem toàn bộ buổi livestream sao?

Cô lại ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang được mọi ánh mắt trong hội trường dồn về, anh rạng rỡ và cuốn hút đến vậy.

Nhưng trong sâu thẳm anh lại nghĩ cô mới là người tuyệt vời nhất.

Cảm giác bí mật ấy bất chợt tác động mạnh đến Mạnh Sơ.

Dù lúc này cô ngồi dưới khán đài chỉ như một khán giả bình thường mà thôi. Nhưng cô biết, anh chắc chắn biết cô đang ngồi ở đâu.

Bài diễn thuyết chưa kết thúc, giờ là lượt người khác phát biểu, Trình Tân Dữ quay lại chỗ ngồi.

Mạnh Sơ cũng ngồi lại vị trí của mình, cô đang phân vân có nên nhắn tin cho anh hay không.

Chẳng ngờ chưa được bao lâu, Diêu Tranh đã đến tìm cô.

“Trình tổng người đang đợi phu nhân ạ,” Diêu Tranh nói nhỏ.

Mạnh Sơ gật đầu rồi lập tức theo anh ta rời đi.

Khi hai người đến phòng nghỉ, Diêu Tranh liền để lại không gian riêng và rời khỏi.

Không biết đã bao lâu trôi qua, Mạnh Sơ bỗng nghe thấy tiếng cửa mở. Cô lập tức đứng dậy khỏi ghế sofa. Và khi thấy người bước vào, cô không kìm được mà lao tới ôm chầm lấy anh.

Trình Tân Dữ cũng dang tay ôm cô vào lòng. Mạnh Sơ ngẩng lên nhìn anh rồi khẽ nói: “Lời khen mà cũng để nói qua điện thoại, sao có thể không nói trực tiếp chứ?”

Cô ngước nhìn vào mắt anh. Ánh mắt anh cụp xuống, chăm chú nhìn cô rồi bất chợt nở nụ cười.

Mạnh Sơ cũng không hối thúc, cô chỉ yên lặng chờ đợi.

Đến khi anh khẽ cúi đầu rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Trong đôi mắt anh chỉ còn lại sự chân thành thuần túy. Và khi anh cất lời, thanh âm ấy vang lên như sấm động đánh thẳng vào tim Mạnh Sơ:

“Mạnh Sơ, anh yêu em.”