← Quay lại trang sách

Chương 62

Đau.

Lúc Mạnh Sơ tỉnh lại, mắt còn chưa kịp mở nhưng cô đã cảm nhận rõ cơn đau nhức nơi đầu — kiểu đau dữ dội đặc trưng sau khi say rượu.

Cô trở mình trên giường, mí mắt chẳng buồn mở ra, chỉ khẽ thở dài mộthi.

Nhưng ngay sau tiếng thở dài ấy, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên giữa chân mày cô rồi xoa dịu: “Đau đầu lắm à? Còn chưa mở mắt đã thở dài rồi.”

Mạnh Sơ mở mắt ra, nhìn về phía Trình Tân Dữ ở bên cạnh.

Anh đang nằm sát bên cô, nhưng nhìn quần áo thì rõ ràng đã dậy từ sớm.

“Anh còn chưa đi à?” Mạnh Sơ kinh ngạc buột miệng hỏi một câu.

Trình Tân Dữ bật cười, khóe môi cong lên: “Anh đi đâu được chứ?”

Mạnh Sơ chớp chớp mắt. Mấy ngày nay ở cùng nhau cả hai đều rất bận, cô thường dậy sớm để đến hội chợ chuẩn bị, còn anh thì cô cũng đã quen với việc anh bận rộn đến tận khuya mới về.

Thế nên giờ anh lại thong thả nằm bên cạnh chờ cô tỉnh dậy, khiến cô có chút cảm giác không thật.

“Vừa mở mắt ra đã muốn đuổi anh đi,” Trình Tân Dữ như cảm thấy rất buồn cười, đưa tay khẽ véo chóp mũi cô một cái.

Mạnh Sơ vội giải thích: “Em tưởng hôm nay anh cũng có việc.”

“Không có, hôm nay chẳng phải đã hẹn là về Thượng Hải sao,” Trình Tân Dữ đáp.

Lúc này Mạnh Sơ mới sực nhớ ra, hôm nay đúng là họ đã đặt vé máy bay về Thượng Hải, mà còn là chuyến lúc hơn mười hai giờ trưa.

Ban đầu tính là ăn xong bữa sáng kiêm trưa, rồi trả phòng là có thể ra sân bay luôn.

“Bây giờ là mấy giờ rồi anh? Em phải dậy ngay mới được!” Mạnh Sơ hoảng hốt lật chăn ngồi dậy.

Trình Tân Dữ nhẹ giọng: “Em đừng vội.”

Mạnh Sơ vừa bước xuống giường vừa định đi vào nhà vệ sinh: “Vẫn còn sớm à?”

“À không, mười hai giờ rồi.” Trình Tân Dữ đáp với giọng điệu rất thản nhiên.

Mạnh Sơ ngồi phịch xuống mép giường, cả người cứng đờ.

Mười… mười hai giờ?

Đã mười hai giờ rồi sao??

Mạnh Sơ quay đầu nhìn Trình Tân Dữ đang tựa nghiêng trên đầu giường, cô tròn mắthi: “Sao anh không gọi em dậy?”

“Thấy em ngủ say quá nên anh muốn để em ngủ thêm chút nữa,” Trình Tân Dữ đáp đầy đương nhiên.

Mạnh Sơ hỏi lại: “Vậy… còn chuyến bay của chúng ta?”

“Anh bảo Ngô San đi đổi vé rồi, dù sao lúc đầu cũng là cô ấy đặt,” Trình Tân Dữ vẫn điềm tĩnh trấn an cô: “Nên em không cần lo, cứ từ từ thôi.”

“Dạ,” Mạnh Sơ ngoan ngoãn gật đầu, lúc này mới chậm rãi bước vào nhà vệ sinh.

Lúc cô vừa bóp xong kem đánh răng, ngẩng đầu nhìn vào gương, những ký ức về tối qua như đoạn phim tua ngược, ào ạt hiện về trong đầu, từng cảnh từng cảnh dần rõ nét.

Tô Tĩnh Lan.

Cái tên mới xuất hiện ấy lại một lần nữa vang lên trong đầu cô.

Mạnh Sơ nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương, khuôn mặt của cô không biểu cảm.

Từ cú sốc và hoang mang khi nghe được chuyện đó tối qua, đến lúc vừa tỉnh dậy sáng nay, cô vẫn có cảm giác như vừa bước ra khỏi một giấc mộng mơ hồ.

Trước đây cô vẫn nghĩ tình cảm của Trình Tân Dữ cũng đơn giản như cô, cho dù anh từng yêu đương thì cũng chẳng có gì to tát.

Điều quan trọng là hiện tại.

Nhưng vấn đề là… Tô Tĩnh Lan không phải “bạn gái cũ” mà là “vị hôn thê” của anh.

Ba chữ ấy khiến người ta không thể xem nhẹ. Một cảm giác trang trọng và khó gọi thành lời.

Điều đó có nghĩa là, mối quan hệ ấy ít nhất là từng có một thời vô cùng nghiêm túc và trang trọng.

Mạnh Sơ lại nhớ đến chuyện mẹ của Trình Tân Dữ từng bị bệnh, liệu có phải vì lý do đó mà bọn họ đã đính hôn không?

Dù sao thì lúc ấy anh còn rất trẻ, chắc cũng chưa đến mức vội vàng muốn kết hôn.

Cũng có thể Tô Tĩnh Lan giống như cô, là vì hoàn cảnh gia đình nên mới có mối hôn ước ấy với anh.

Vừa nghĩ đến đây, Mạnh Sơ đang vặn nước ở mức lớn nhất để rửa mặt bỗng sững người.

Có lẽ giờ cô đã hiểu vì sao mình lại để tâm đến chuyện đó đến vậy.

Bởi vì điều đó đồng nghĩa với việc cô không phải người đặc biệt nhất.

Trước đây cô từng tin rằng, những trùng hợp giữa cô và Trình Tân Dữ là định mệnh, là sự an bài của số phận.

Nhưng cô chưa từng nghĩ rằng trước cái gọi là “định mệnh” của cô, đã từng có một người khác xuất hiện.

Người đó cũng từng suýt nữa trở thành bạn đời của Trình Tân Dữ.

Nếu không vì một biến cố nào đó…

Biết đâu bây giờ, người ở bên cạnh anh vẫn là Tô Tĩnh Lan.

Dừng lại.

Mạnh Sơ bất giác lắc mạnh đầu.

Cô nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương với ánh mắt sắc lạnh, cái ý nghĩ vừa rồi thật quá đỗi nực cười.

Đúng là con người, khi đang do dự thì thường dễ hoài nghi tất cả mọi thứ.

Nhưng cô tuyệt đối không nên vì một người xa lạ mà nghi ngờ tình cảm của Trình Tân Dữ.

Nếu anh thực sự từng có tình cảm với Tô Tĩnh Lan, với tính cách của anh, chắc chắn sẽ không dễ dàng buông bỏ.

Thật ra, Mạnh Sơ luôn cảm thấy ở tận sâu trong xương tủy, cô và Trình Tân Dữ là cùng một kiểu người.

Họ đều là kiểu người rất khó rung động.

Không phải vì họ quá xuất sắc nên chẳng ai lọt nổi vào mắt, mà là cảm xúc của họ từ đầu đã không dễ gì đặt ở bất kỳ ai.

Dù sao thì những người xuất sắc quanh họ vốn không thiếu, chỉ là họ rất khó để yêu một ai đó thật lòng.

Nhưng một khi đã rung động, họ cũng sẽ không dễ dàng rời đi.

Tình cảm của Trình Tân Dữ dành cho cô là thật, điều đó cô không nên nghi ngờ.

Chuyện đã qua thì có liên quan gì đến cô đâu?

Cô hà tất phải tự làm khổ mình vì những điều như vậy.

Cho dù anh thực sự có giấu đi một đoạn quá khứ, thì trên đời người này ai mà chẳng từng có lúc như thế.

Nghĩ thông suốt rồi, tuy trong lòng Mạnh Sơ vẫn chưa hoàn toàn nhẹ nhõm, nhưng cũng không còn cảm thấy quá khó chịu nữa.

Khi cô bước ra ngoài, Trình Tân Dữ đang thu dọn laptop của mình, tiện thể cũng đã xếp gọn cả laptop của cô.

“Chúng ta chuẩn bị đi luôn ạ?” Mạnh Sơ thấy vậy liền hỏi.

Trình Tân Dữ khẽ lắc đầu.

Cô chậm rãi bước tới gần, Trình Tân Dữ thấy sắc mặt của cô hơi ủ rũ thì dừng tay, đợi đến khi cô đến sát bên, anh liền vươn tay ôm cô vào lòng.

Mạnh Sơ dựa vào ngực anh, hai tay siết chặt lấy eo anh.

“Trình Tân Dữ.”

Cô khẽ gọi tên anh.

“Ừm.” Giọng nói trầm thấp vang lên từ trên đỉnh đầu, dịu dàng đến mức khiến cô cảm thấy vô cùng bình yên.

Cô vùi mặt vào lồng ng.ực anh, lắng nghe tiếng anh đáp lại.

Trình Tân Dữ thấy cô im lặng không nói gì, anh nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”

“Chỉ là… tự nhiên cảm thấy được ôm anh thế này khiến em cảm thấy rất yên tâm,” Mạnh Sơ lảng tránh câu hỏi của anh, cô nói rất nhẹ nhàng.

Trình Tân Dữ cúi đầu nhìn cô, trong mắt ánh lên ý cười: “Chỉ cần ôm một cái đã thấy yên tâm rồi sao?”

Mạnh Sơ hơi ngơ ngác, nếu không… còn phải thế nào nữa?

“Anh còn tưởng phải hôn một cái em mới thấy yên tâm cơ đấy.” Trình Tân Dữ nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm dừng lại trên người cô, chậm rãi nói: “Dù sao thì… tối qua em cũng đã như vậy rồi.”

Hả?

Như vậy là như thế nào?

Mạnh Sơ ngơ ngác, sau đó dường như nhớ ra điều gì đó.

Trước đó ở trong nhà vệ sinh, cô chỉ mãi nghĩ đến chuyện của Tô Tĩnh Lan, dù sao mối quan hệ giữa cô ấy và Trình Tân Dữ cũng quá mơ hồ, gần như chiếm hết tâm trí cô.

Đến mức cô hoàn toàn quên mất chuyện xảy ra tối qua… ở quán bar.

“Tối qua em ở quán bar…” Trong đầu Mạnh Sơ bắt đầu hiện lên vài đoạn ký ức mơ hồ.

Dù sao cô cũng không đến mức uống say đến mất hết ý thức, nên vẫn còn chút ấn tượng.

Cô nhớ mang máng lúc đó Trình Tân Dữ đến cùng hai người khác.

Một trong hai người đó hình như là anh trai của Giang Hạ Ngôn, người còn lại chắc cũng là bạn của anh.

Lúc trước khi làm sự kiện ở câu lạc bộ tennis Cực Quang, cô từng thấy cả bốn người họ, trừ Vệ Viên không có mặt thì những người khác đều có.

“Em hôn anh một cái,” Trình Tân Dữ chậm rãi nói, giọng hơi trầm nhưng lại như mang theo ý cười trong hơi thở, “trước mặt bạn anh đấy.”

Mạnh Sơ: “……”

Một lúc lâu sau, cô tròn mắt nhìn anh như không thể tin được, mang theo một tia hy vọng mong manh hỏi lại: “Thật sao?”

Vẻ mặt Mạnh Sơ hoang mang tột độ, không tài nào tưởng tượng nổi.

Chuyện đó… là cô làm?

Rượu đúng là thứ hại người!

Từ sau lần uống quá chén rồi lần đầu ngủ chung giường với Trình Tân Dữ, Mạnh Sơ đã luôn có bóng ma tâm lý, cô thật sự sợ rằng mỗi lần say là bản thân sẽ lại làm ra mấy chuyện vượt tầm kiểm soát như thế.

Vì thế, dù có là tiệc xã giao của công ty thì cô cũng tuyệt đối không để mình say.

Ai mà ngờ được, công việc thì còn biết kiềm chế, vậy mà dính đến chuyện cá nhân, cô lại buông lỏng bản thân đến mức ấy.

Chỉ một chút sơ sẩy… đã làm ra chuyện như vậy.

Đúng lúc đó, điện thoại của Trình Tân Dữ vang lên.

Anh đưa tay lấy điện thoại, trực tiếp nghe máy mà không do dự.

“Bây giờ à?” Trình Tân Dữ liếc mắt nhìn Mạnh Sơ một cái.

Sau đó anh khẽ lấy tay che phần micro, nghiêng đầu hỏi nhỏ: “Đi ăn không?”

Mạnh Sơ cũng hạ giọng hỏi lại: “Ai vậy?”

“Là mấy người Giang Mân An, tối qua bọn họ cũng ở lại khách sạn này,” Trình Tân Dữ nói khẽ.

Mạnh Sơ lập tức im bặt, cô vội vàng lắc đầu.

Rõ ràng là cô không muốn đi!

Trình Tân Dữ khẽ cong môi lộ ra một nụ cười nhạt, Mạnh Sơ sợ anh sẽ đồng ý nên trợn mắt nhìn chằm chằm anh, ánh mắt đầy cảnh cáo.

Cuối cùng Trình Tân Dữ chậm rãi nói vào điện thoại: “Không đi đâu, bọn tôi sắp ra sân bay rồi.”

“Ừ, về Thượng Hải rồi tính,” không biết bên kia nói gì mà anh chỉ thuận miệng ứng phó qua loa.

Sau khi cúp máy, Mạnh Sơ liền hỏi: “Về Thượng Hải rồi tính chuyện gì?”

Trình Tân Dữ nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô, không nhịn được bật cười: “Tối qua em cứ đứng ra giúp Giang Hạ Ngôn suốt, nên Giang Mân An muốn mời em ăn một bữa để cảm ơn. Thật ra hôm nay cậu ấy đã định mời rồi, chỉ là không mời được em thôi.”

Mạnh Sơ lập tức cứng đờ tại chỗ.

Không phải không mời được, mà là cô thực sự ngại không dám đi!

“Không cần khách sáo thế đâu, chuyện nên làm thôi, ai nhìn thấy Giang Hạ Ngôn lúc đó mà chẳng muốn an ủi,” Mạnh Sơ vội vàng từ chối.

Trình Tân Dữ nhìn cô đầy hứng thú, anh bật cười hỏi: “Chẳng lẽ em định cả đời không gặp lại họ nữa à?”

“Sao có thể chứ,” Mạnh Sơ xấu hổ đến tê rần cả người, nhưng vẫn cố vờ bình tĩnh: “Dù gì họ cũng là bạn của anh mà.”

“Vậy thì em còn trốn cái gì?”

Mạnh Sơ mang tâm lý kiểu “giấu đầu hở đuôi”: “Em đâu có trốn, chỉ là… em nghĩ để một thời gian nữa, đợi họ quên bớt chuyện hôm qua rồi hãy gặp lại thì hơn.”

Khóe môi Trình Tân Dữ cong lên đầy ý cười: “Anh e là… có khi họ sẽ không quên nhanh như em nghĩ đâu.”

Mạnh Sơ: “……”

Sau khi ăn tối xong trở về nhà, Mạnh Sơ vừa mở cửa đã thấy trong nhà đèn vẫn sáng.

Cô đang cúi xuống thay giày ở cửa thì Trình Tân Dữ dường như nghe thấy tiếng động, liền đi ra đón cô.

“Sao không để anh đi đón em?” Trình Tân Dữ nhìn thấy cô thì có hơi bất ngờ.

Mạnh Sơ đáp: “Hôm nay là buổi tụ tập con gái, nếu chỉ mình em được đưa đón thì chẳng phải Vũ Miên sẽ thấy tủi thân sao?”

Trình Tân Dữ: “Lần sau em nói sớm, anh bảo tài xế đưa cô ấy luôn.”

Sau đó Mạnh Sơ bước vào trong, còn Trình Tân Dữ thì đi đến quầy bar rót cho cô một ly nước mang lại.

“Vũ Miên biết chuyện chúng ta kết hôn rồi,” Mạnh Sơ nhìn anh rồi chậm rãi nói.

Trình Tân Dữ cũng đã sớm đoán được, dù gì thì Mạnh Sơ còn để anh gọi video cho Tống Vũ Miên nữa mà.

“Xem ra hai người đã nói chuyện rất vui vẻ.” Trình Tân Dữ thấy sắc mặt cô nhẹ nhõm, liền mỉm cười nói.

Mạnh Sơ gật đầu.

Nhưng trong lòng cô vẫn còn vài điều không nhịn được muốn hỏi rõ.

Cuối cùng, Mạnh Sơ nhìn anh do dự một giây rồi mở lời: “Anh từng nói, muốn kết hôn với em là vì đôi bên đều có nhu cầu. Nhưng em chẳng mang lại được gì cho anh cả… Vậy tại sao ngay từ đầu, anh lại không chọn một người trong giới của anh?”

Trình Tân Dữ đang định đưa ly nước trong tay cho cô, lại không ngờ sẽ nghe thấy câu hỏi như thế.

Động tác khựng lại giữa không trung, ánh mắt anh dừng trên gương mặt đang chờ một lời hồi đáp của cô.

Có những câu hỏi trước đây họ từng lờ đi, từng coi như không quan trọng, nhưng giờ nghĩ lại, mới thấy trong đó ẩn chứa không ít sự mơ hồ và thậm chí là dối trá.

Mạnh Sơ dường như vì lời nhắc nhở của Tống Vũ Miên, mới thật sự nhận ra: những lời từng khiến cô an tâm, thực ra lại quá thiếu căn cứ.

“Bây giờ em mới hỏi những chuyện này… có phải là quá muộn rồi không?” Trình Tân Dữ trầm giọng nói.

Mạnh Sơ nhìn thẳng vào anh: “Em không thấy muộn.”

“Vậy tại sao lúc trước em lại đồng ý kết hôn với anh?” Trình Tân Dữ hỏi ngược lại.

Mạnh Sơ ngẩn ra.

Phải rồi, lý do của cô cũng đâu có mấy phần lý trí.

Chẳng phải vì anh là Trình Tân Dữ sao?

Cô cho rằng một người như anh sẽ không lừa dối mình, sẽ không có mục đích gì quá mức.

So với việc kết hôn với một người xa lạ, thì kết hôn với anh dường như là một lựa chọn an toàn hơn.

Thấy anh cố tình né tránh không trả lời, trong lòng Mạnh Sơ không tránh khỏi một tia thất vọng.

Có lẽ cái đáp án mà Tống Vũ Miên từng đoán — rằng anh yêu cô từ cái nhìn đầu tiên — cuối cùng cũng chỉ là một giả thiết lãng mạn, không phải sự thật.

Có thể khi đó anh thực sự chỉ là bốc đồng, hoặc giống như cô, cảm thấy kết hôn với một người như mình là một lựa chọn an toàn hơn. Dù sao thì sau vài ngày anh mới chủ động liên hệ lại, rất có thể trong thời gian đó, anh đã âm thầm điều tra hết về thân phận và hoàn cảnh của cô rồi.

Nhưng Mạnh Sơ vẫn không cam tâm. Cô không muốn buông bỏ tia hy vọng cuối cùng. Cuối cùng, cô hỏi ra câu hỏi đã nằm im trong lòng rất lâu, rất sâu: “Anh bắt đầu thích em từ khi nào?”

Ánh mắt cô nhìn anh không hề né tránh, như thể lần này cô không chấp nhận thêm một câu trả lời mập mờ nào nữa.

Trình Tân Dữ đặt ly nước trong tay xuống bàn trà bên cạnh.

Anh chậm rãi bước về phía cô, nhưng khi chỉ còn cách cô một khoảng rất gần, anh lại dừng lại.

“Em muốn nghe lời thật lòng.” Mạnh Sơ một lần nữa kiên định mở miệng.

Trình Tân Dữ cũng nhìn thẳng vào cô. Ánh mắt anh thâm trầm, sâu hơn cả màn đêm ngoài cửa sổ.

Cho đến khi giọng nói trầm thấp, lạnh lùng ấy vang lên trong không gian yên tĩnh: “Lần đầu tiên.”

Mạnh Sơ sửng sốt, ngơ ngác nhìn anh.

Trình Tân Dữ lại nhìn cô, lần này giọng nói mang theo sự chân thành lẫn chắc chắn: “Từ lần đầu tiên anh nhìn thấy em.”

Không phải “lần đầu” trong ký ức của cô.

Mà là “lần đầu tiên” trong thế giới của anh.

Đau.

Lúc Mạnh Sơ tỉnh lại, mắt còn chưa kịp mở nhưng cô đã cảm nhận rõ cơn đau nhức nơi đầu — kiểu đau dữ dội đặc trưng sau khi say rượu.

Cô trở mình trên giường, mí mắt chẳng buồn mở ra, chỉ khẽ thở dài mộthi.

Nhưng ngay sau tiếng thở dài ấy, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên giữa chân mày cô rồi xoa dịu: “Đau đầu lắm à? Còn chưa mở mắt đã thở dài rồi.”

Mạnh Sơ mở mắt ra, nhìn về phía Trình Tân Dữ ở bên cạnh.

Anh đang nằm sát bên cô, nhưng nhìn quần áo thì rõ ràng đã dậy từ sớm.

“Anh còn chưa đi à?” Mạnh Sơ kinh ngạc buột miệng hỏi một câu.

Trình Tân Dữ bật cười, khóe môi cong lên: “Anh đi đâu được chứ?”

Mạnh Sơ chớp chớp mắt. Mấy ngày nay ở cùng nhau cả hai đều rất bận, cô thường dậy sớm để đến hội chợ chuẩn bị, còn anh thì cô cũng đã quen với việc anh bận rộn đến tận khuya mới về.

Thế nên giờ anh lại thong thả nằm bên cạnh chờ cô tỉnh dậy, khiến cô có chút cảm giác không thật.

“Vừa mở mắt ra đã muốn đuổi anh đi,” Trình Tân Dữ như cảm thấy rất buồn cười, đưa tay khẽ véo chóp mũi cô một cái.

Mạnh Sơ vội giải thích: “Em tưởng hôm nay anh cũng có việc.”

“Không có, hôm nay chẳng phải đã hẹn là về Thượng Hải sao,” Trình Tân Dữ đáp.

Lúc này Mạnh Sơ mới sực nhớ ra, hôm nay đúng là họ đã đặt vé máy bay về Thượng Hải, mà còn là chuyến lúc hơn mười hai giờ trưa.

Ban đầu tính là ăn xong bữa sáng kiêm trưa, rồi trả phòng là có thể ra sân bay luôn.

“Bây giờ là mấy giờ rồi anh? Em phải dậy ngay mới được!” Mạnh Sơ hoảng hốt lật chăn ngồi dậy.

Trình Tân Dữ nhẹ giọng: “Em đừng vội.”

Mạnh Sơ vừa bước xuống giường vừa định đi vào nhà vệ sinh: “Vẫn còn sớm à?”

“À không, mười hai giờ rồi.” Trình Tân Dữ đáp với giọng điệu rất thản nhiên.

Mạnh Sơ ngồi phịch xuống mép giường, cả người cứng đờ.

Mười… mười hai giờ?

Đã mười hai giờ rồi sao??

Mạnh Sơ quay đầu nhìn Trình Tân Dữ đang tựa nghiêng trên đầu giường, cô tròn mắthi: “Sao anh không gọi em dậy?”

“Thấy em ngủ say quá nên anh muốn để em ngủ thêm chút nữa,” Trình Tân Dữ đáp đầy đương nhiên.

Mạnh Sơ hỏi lại: “Vậy… còn chuyến bay của chúng ta?”

“Anh bảo Ngô San đi đổi vé rồi, dù sao lúc đầu cũng là cô ấy đặt,” Trình Tân Dữ vẫn điềm tĩnh trấn an cô: “Nên em không cần lo, cứ từ từ thôi.”

“Dạ,” Mạnh Sơ ngoan ngoãn gật đầu, lúc này mới chậm rãi bước vào nhà vệ sinh.

Lúc cô vừa bóp xong kem đánh răng, ngẩng đầu nhìn vào gương, những ký ức về tối qua như đoạn phim tua ngược, ào ạt hiện về trong đầu, từng cảnh từng cảnh dần rõ nét.

Tô Tĩnh Lan.

Cái tên mới xuất hiện ấy lại một lần nữa vang lên trong đầu cô.

Mạnh Sơ nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương, khuôn mặt của cô không biểu cảm.

Từ cú sốc và hoang mang khi nghe được chuyện đó tối qua, đến lúc vừa tỉnh dậy sáng nay, cô vẫn có cảm giác như vừa bước ra khỏi một giấc mộng mơ hồ.

Trước đây cô vẫn nghĩ tình cảm của Trình Tân Dữ cũng đơn giản như cô, cho dù anh từng yêu đương thì cũng chẳng có gì to tát.

Điều quan trọng là hiện tại.

Nhưng vấn đề là… Tô Tĩnh Lan không phải “bạn gái cũ” mà là “vị hôn thê” của anh.

Ba chữ ấy khiến người ta không thể xem nhẹ. Một cảm giác trang trọng và khó gọi thành lời.

Điều đó có nghĩa là, mối quan hệ ấy ít nhất là từng có một thời vô cùng nghiêm túc và trang trọng.

Mạnh Sơ lại nhớ đến chuyện mẹ của Trình Tân Dữ từng bị bệnh, liệu có phải vì lý do đó mà bọn họ đã đính hôn không?

Dù sao thì lúc ấy anh còn rất trẻ, chắc cũng chưa đến mức vội vàng muốn kết hôn.

Cũng có thể Tô Tĩnh Lan giống như cô, là vì hoàn cảnh gia đình nên mới có mối hôn ước ấy với anh.

Vừa nghĩ đến đây, Mạnh Sơ đang vặn nước ở mức lớn nhất để rửa mặt bỗng sững người.

Có lẽ giờ cô đã hiểu vì sao mình lại để tâm đến chuyện đó đến vậy.

Bởi vì điều đó đồng nghĩa với việc cô không phải người đặc biệt nhất.

Trước đây cô từng tin rằng, những trùng hợp giữa cô và Trình Tân Dữ là định mệnh, là sự an bài của số phận.

Nhưng cô chưa từng nghĩ rằng trước cái gọi là “định mệnh” của cô, đã từng có một người khác xuất hiện.

Người đó cũng từng suýt nữa trở thành bạn đời của Trình Tân Dữ.

Nếu không vì một biến cố nào đó…

Biết đâu bây giờ, người ở bên cạnh anh vẫn là Tô Tĩnh Lan.

Dừng lại.

Mạnh Sơ bất giác lắc mạnh đầu.

Cô nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương với ánh mắt sắc lạnh, cái ý nghĩ vừa rồi thật quá đỗi nực cười.

Đúng là con người, khi đang do dự thì thường dễ hoài nghi tất cả mọi thứ.

Nhưng cô tuyệt đối không nên vì một người xa lạ mà nghi ngờ tình cảm của Trình Tân Dữ.

Nếu anh thực sự từng có tình cảm với Tô Tĩnh Lan, với tính cách của anh, chắc chắn sẽ không dễ dàng buông bỏ.

Thật ra, Mạnh Sơ luôn cảm thấy ở tận sâu trong xương tủy, cô và Trình Tân Dữ là cùng một kiểu người.

Họ đều là kiểu người rất khó rung động.

Không phải vì họ quá xuất sắc nên chẳng ai lọt nổi vào mắt, mà là cảm xúc của họ từ đầu đã không dễ gì đặt ở bất kỳ ai.

Dù sao thì những người xuất sắc quanh họ vốn không thiếu, chỉ là họ rất khó để yêu một ai đó thật lòng.

Nhưng một khi đã rung động, họ cũng sẽ không dễ dàng rời đi.

Tình cảm của Trình Tân Dữ dành cho cô là thật, điều đó cô không nên nghi ngờ.

Chuyện đã qua thì có liên quan gì đến cô đâu?

Cô hà tất phải tự làm khổ mình vì những điều như vậy.

Cho dù anh thực sự có giấu đi một đoạn quá khứ, thì trên đời người này ai mà chẳng từng có lúc như thế.

Nghĩ thông suốt rồi, tuy trong lòng Mạnh Sơ vẫn chưa hoàn toàn nhẹ nhõm, nhưng cũng không còn cảm thấy quá khó chịu nữa.

Khi cô bước ra ngoài, Trình Tân Dữ đang thu dọn laptop của mình, tiện thể cũng đã xếp gọn cả laptop của cô.

“Chúng ta chuẩn bị đi luôn ạ?” Mạnh Sơ thấy vậy liền hỏi.

Trình Tân Dữ khẽ lắc đầu.

Cô chậm rãi bước tới gần, Trình Tân Dữ thấy sắc mặt của cô hơi ủ rũ thì dừng tay, đợi đến khi cô đến sát bên, anh liền vươn tay ôm cô vào lòng.

Mạnh Sơ dựa vào ngực anh, hai tay siết chặt lấy eo anh.

“Trình Tân Dữ.”

Cô khẽ gọi tên anh.

“Ừm.” Giọng nói trầm thấp vang lên từ trên đỉnh đầu, dịu dàng đến mức khiến cô cảm thấy vô cùng bình yên.

Cô vùi mặt vào lồng ng.ực anh, lắng nghe tiếng anh đáp lại.

Trình Tân Dữ thấy cô im lặng không nói gì, anh nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”

“Chỉ là… tự nhiên cảm thấy được ôm anh thế này khiến em cảm thấy rất yên tâm,” Mạnh Sơ lảng tránh câu hỏi của anh, cô nói rất nhẹ nhàng.

Trình Tân Dữ cúi đầu nhìn cô, trong mắt ánh lên ý cười: “Chỉ cần ôm một cái đã thấy yên tâm rồi sao?”

Mạnh Sơ hơi ngơ ngác, nếu không… còn phải thế nào nữa?

“Anh còn tưởng phải hôn một cái em mới thấy yên tâm cơ đấy.” Trình Tân Dữ nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm dừng lại trên người cô, chậm rãi nói: “Dù sao thì… tối qua em cũng đã như vậy rồi.”

Hả?

Như vậy là như thế nào?

Mạnh Sơ ngơ ngác, sau đó dường như nhớ ra điều gì đó.

Trước đó ở trong nhà vệ sinh, cô chỉ mãi nghĩ đến chuyện của Tô Tĩnh Lan, dù sao mối quan hệ giữa cô ấy và Trình Tân Dữ cũng quá mơ hồ, gần như chiếm hết tâm trí cô.

Đến mức cô hoàn toàn quên mất chuyện xảy ra tối qua… ở quán bar.

“Tối qua em ở quán bar…” Trong đầu Mạnh Sơ bắt đầu hiện lên vài đoạn ký ức mơ hồ.

Dù sao cô cũng không đến mức uống say đến mất hết ý thức, nên vẫn còn chút ấn tượng.

Cô nhớ mang máng lúc đó Trình Tân Dữ đến cùng hai người khác.

Một trong hai người đó hình như là anh trai của Giang Hạ Ngôn, người còn lại chắc cũng là bạn của anh.

Lúc trước khi làm sự kiện ở câu lạc bộ tennis Cực Quang, cô từng thấy cả bốn người họ, trừ Vệ Viên không có mặt thì những người khác đều có.

“Em hôn anh một cái,” Trình Tân Dữ chậm rãi nói, giọng hơi trầm nhưng lại như mang theo ý cười trong hơi thở, “trước mặt bạn anh đấy.”

Mạnh Sơ: “……”

Một lúc lâu sau, cô tròn mắt nhìn anh như không thể tin được, mang theo một tia hy vọng mong manh hỏi lại: “Thật sao?”

Vẻ mặt Mạnh Sơ hoang mang tột độ, không tài nào tưởng tượng nổi.

Chuyện đó… là cô làm?

Rượu đúng là thứ hại người!

Từ sau lần uống quá chén rồi lần đầu ngủ chung giường với Trình Tân Dữ, Mạnh Sơ đã luôn có bóng ma tâm lý, cô thật sự sợ rằng mỗi lần say là bản thân sẽ lại làm ra mấy chuyện vượt tầm kiểm soát như thế.

Vì thế, dù có là tiệc xã giao của công ty thì cô cũng tuyệt đối không để mình say.

Ai mà ngờ được, công việc thì còn biết kiềm chế, vậy mà dính đến chuyện cá nhân, cô lại buông lỏng bản thân đến mức ấy.

Chỉ một chút sơ sẩy… đã làm ra chuyện như vậy.

Đúng lúc đó, điện thoại của Trình Tân Dữ vang lên.

Anh đưa tay lấy điện thoại, trực tiếp nghe máy mà không do dự.

“Bây giờ à?” Trình Tân Dữ liếc mắt nhìn Mạnh Sơ một cái.

Sau đó anh khẽ lấy tay che phần micro, nghiêng đầu hỏi nhỏ: “Đi ăn không?”

Mạnh Sơ cũng hạ giọng hỏi lại: “Ai vậy?”

“Là mấy người Giang Mân An, tối qua bọn họ cũng ở lại khách sạn này,” Trình Tân Dữ nói khẽ.

Mạnh Sơ lập tức im bặt, cô vội vàng lắc đầu.

Rõ ràng là cô không muốn đi!

Trình Tân Dữ khẽ cong môi lộ ra một nụ cười nhạt, Mạnh Sơ sợ anh sẽ đồng ý nên trợn mắt nhìn chằm chằm anh, ánh mắt đầy cảnh cáo.

Cuối cùng Trình Tân Dữ chậm rãi nói vào điện thoại: “Không đi đâu, bọn tôi sắp ra sân bay rồi.”

“Ừ, về Thượng Hải rồi tính,” không biết bên kia nói gì mà anh chỉ thuận miệng ứng phó qua loa.

Sau khi cúp máy, Mạnh Sơ liền hỏi: “Về Thượng Hải rồi tính chuyện gì?”

Trình Tân Dữ nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô, không nhịn được bật cười: “Tối qua em cứ đứng ra giúp Giang Hạ Ngôn suốt, nên Giang Mân An muốn mời em ăn một bữa để cảm ơn. Thật ra hôm nay cậu ấy đã định mời rồi, chỉ là không mời được em thôi.”

Mạnh Sơ lập tức cứng đờ tại chỗ.

Không phải không mời được, mà là cô thực sự ngại không dám đi!

“Không cần khách sáo thế đâu, chuyện nên làm thôi, ai nhìn thấy Giang Hạ Ngôn lúc đó mà chẳng muốn an ủi,” Mạnh Sơ vội vàng từ chối.

Trình Tân Dữ nhìn cô đầy hứng thú, anh bật cười hỏi: “Chẳng lẽ em định cả đời không gặp lại họ nữa à?”

“Sao có thể chứ,” Mạnh Sơ xấu hổ đến tê rần cả người, nhưng vẫn cố vờ bình tĩnh: “Dù gì họ cũng là bạn của anh mà.”

“Vậy thì em còn trốn cái gì?”

Mạnh Sơ mang tâm lý kiểu “giấu đầu hở đuôi”: “Em đâu có trốn, chỉ là… em nghĩ để một thời gian nữa, đợi họ quên bớt chuyện hôm qua rồi hãy gặp lại thì hơn.”

Khóe môi Trình Tân Dữ cong lên đầy ý cười: “Anh e là… có khi họ sẽ không quên nhanh như em nghĩ đâu.”

Mạnh Sơ: “……”

Sau khi ăn tối xong trở về nhà, Mạnh Sơ vừa mở cửa đã thấy trong nhà đèn vẫn sáng.

Cô đang cúi xuống thay giày ở cửa thì Trình Tân Dữ dường như nghe thấy tiếng động, liền đi ra đón cô.

“Sao không để anh đi đón em?” Trình Tân Dữ nhìn thấy cô thì có hơi bất ngờ.

Mạnh Sơ đáp: “Hôm nay là buổi tụ tập con gái, nếu chỉ mình em được đưa đón thì chẳng phải Vũ Miên sẽ thấy tủi thân sao?”

Trình Tân Dữ: “Lần sau em nói sớm, anh bảo tài xế đưa cô ấy luôn.”

Sau đó Mạnh Sơ bước vào trong, còn Trình Tân Dữ thì đi đến quầy bar rót cho cô một ly nước mang lại.

“Vũ Miên biết chuyện chúng ta kết hôn rồi,” Mạnh Sơ nhìn anh rồi chậm rãi nói.

Trình Tân Dữ cũng đã sớm đoán được, dù gì thì Mạnh Sơ còn để anh gọi video cho Tống Vũ Miên nữa mà.

“Xem ra hai người đã nói chuyện rất vui vẻ.” Trình Tân Dữ thấy sắc mặt cô nhẹ nhõm, liền mỉm cười nói.

Mạnh Sơ gật đầu.

Nhưng trong lòng cô vẫn còn vài điều không nhịn được muốn hỏi rõ.

Cuối cùng, Mạnh Sơ nhìn anh do dự một giây rồi mở lời: “Anh từng nói, muốn kết hôn với em là vì đôi bên đều có nhu cầu. Nhưng em chẳng mang lại được gì cho anh cả… Vậy tại sao ngay từ đầu, anh lại không chọn một người trong giới của anh?”

Trình Tân Dữ đang định đưa ly nước trong tay cho cô, lại không ngờ sẽ nghe thấy câu hỏi như thế.

Động tác khựng lại giữa không trung, ánh mắt anh dừng trên gương mặt đang chờ một lời hồi đáp của cô.

Có những câu hỏi trước đây họ từng lờ đi, từng coi như không quan trọng, nhưng giờ nghĩ lại, mới thấy trong đó ẩn chứa không ít sự mơ hồ và thậm chí là dối trá.

Mạnh Sơ dường như vì lời nhắc nhở của Tống Vũ Miên, mới thật sự nhận ra: những lời từng khiến cô an tâm, thực ra lại quá thiếu căn cứ.

“Bây giờ em mới hỏi những chuyện này… có phải là quá muộn rồi không?” Trình Tân Dữ trầm giọng nói.

Mạnh Sơ nhìn thẳng vào anh: “Em không thấy muộn.”

“Vậy tại sao lúc trước em lại đồng ý kết hôn với anh?” Trình Tân Dữ hỏi ngược lại.

Mạnh Sơ ngẩn ra.

Phải rồi, lý do của cô cũng đâu có mấy phần lý trí.

Chẳng phải vì anh là Trình Tân Dữ sao?

Cô cho rằng một người như anh sẽ không lừa dối mình, sẽ không có mục đích gì quá mức.

So với việc kết hôn với một người xa lạ, thì kết hôn với anh dường như là một lựa chọn an toàn hơn.

Thấy anh cố tình né tránh không trả lời, trong lòng Mạnh Sơ không tránh khỏi một tia thất vọng.

Có lẽ cái đáp án mà Tống Vũ Miên từng đoán — rằng anh yêu cô từ cái nhìn đầu tiên — cuối cùng cũng chỉ là một giả thiết lãng mạn, không phải sự thật.

Có thể khi đó anh thực sự chỉ là bốc đồng, hoặc giống như cô, cảm thấy kết hôn với một người như mình là một lựa chọn an toàn hơn. Dù sao thì sau vài ngày anh mới chủ động liên hệ lại, rất có thể trong thời gian đó, anh đã âm thầm điều tra hết về thân phận và hoàn cảnh của cô rồi.

Nhưng Mạnh Sơ vẫn không cam tâm. Cô không muốn buông bỏ tia hy vọng cuối cùng. Cuối cùng, cô hỏi ra câu hỏi đã nằm im trong lòng rất lâu, rất sâu: “Anh bắt đầu thích em từ khi nào?”

Ánh mắt cô nhìn anh không hề né tránh, như thể lần này cô không chấp nhận thêm một câu trả lời mập mờ nào nữa.

Trình Tân Dữ đặt ly nước trong tay xuống bàn trà bên cạnh.

Anh chậm rãi bước về phía cô, nhưng khi chỉ còn cách cô một khoảng rất gần, anh lại dừng lại.

“Em muốn nghe lời thật lòng.” Mạnh Sơ một lần nữa kiên định mở miệng.

Trình Tân Dữ cũng nhìn thẳng vào cô. Ánh mắt anh thâm trầm, sâu hơn cả màn đêm ngoài cửa sổ.

Cho đến khi giọng nói trầm thấp, lạnh lùng ấy vang lên trong không gian yên tĩnh: “Lần đầu tiên.”

Mạnh Sơ sửng sốt, ngơ ngác nhìn anh.

Trình Tân Dữ lại nhìn cô, lần này giọng nói mang theo sự chân thành lẫn chắc chắn: “Từ lần đầu tiên anh nhìn thấy em.”

Không phải “lần đầu” trong ký ức của cô.

Mà là “lần đầu tiên” trong thế giới của anh.