Chương 1
Cuối cùng, họ cũng cho Reacher lên xe rồi đưa anh tới một nhà nghỉ cách đó một dặm, và nhân viên trực đêm ở đó cho anh căn phòng có mọi đặc điểm đúng như Reacher đoán, vì anh đã thấy những căn phòng như thế cả ngàn lần trước đó. Phòng có một máy sưởi gắn trong tường kêu khò khò, quá ầm ĩ khiến anh khó mà chợp mắt, nhưng lại giúp chủ nhà nghỉ tiết kiệm tiền điện. Cũng cùng lý do đó nên đèn toàn lắp bóng công suất thấp. Thảm trải sàn là loại mỏng sẽ khô chỉ vài giờ sau khi giặt, nhờ đó phòng có thể cho thuê lại trong cùng ngày. Nhưng cũng chẳng phải nó được giặt thường xuyên gì. Thảm có hoa văn và tối màu, rất lý tưởng để che giấu các vết ố. Cả drap trải giường cũng vậy. Hẳn là nước vòi hoa sen sẽ yếu và nghẽn, khăn tắm mỏng dính, xà phòng bé tẹo, dầu gội rẻ tiền. Nội thất bằng gỗ tối màu và sứt sẹo, tivi nhỏ và cũ, còn rèm cửa thì xám xịt vì cáu bẩn.
Tất cả đều đúng như dự đoán. Không có gì anh chưa từng thấy cả ngàn lần trước.
Nhưng vẫn rất ảm đạm.
Vì thế, trước cả khi nhét chìa vào túi, anh xoay người trở ra sân. Không khí lạnh giá, có chút ẩm thấp. Giữa buổi tối, giữa mùa đông, tại góc Đông Bắc bang Virginia. Con sông Potomac lười nhác nằm không xa là mấy. Nhằm hướng Đông ở bên kia sông, ánh đèn của DC sáng rực trời mây. Thủ đô của quốc gia, nơi diễn ra đủ mọi chuyện trên đời.
Chiếc xe thả anh xuống đã lăn bánh rời đi. Reacher nhìn theo đèn hậu mờ dần trong làn sương. Một lát sau, ánh đèn hoàn toàn biến mất, thế giới trở nên im ắng và tĩnh mịch. Nhưng chỉ trong một phút. Rồi một chiếc xe khác xuất hiện, khẩn trương và tự tin, như thể biết chính xác điểm đến của mình. Nó rẽ vào sân. Là một chiếc sedan đơn giản, tối màu. Gần như chắc chắn là xe chính phủ. Nó tính chạy tới phòng lễ tân của nhà nghỉ, nhưng ngay khi đèn pha quét ngang qua thân hình bất động của Reacher, nó liền đổi hướng và tiến thẳng về phía anh.
Khách. Mục đích chưa rõ, nhưng hoặc là tin xấu, hoặc là tin tốt.
Chiếc xe dừng lại trước mặt Reacher, đỗ song song với tòa nhà, cách Reacher một đoạn bằng khoảng cách giữa anh với cửa phòng mình sau lưng, khiến anh ở vị trí chính giữa một khu vực lớn cỡ võ đài. Hai người đàn ông ra khỏi xe. Bất chấp tiết trời lạnh giá, họ chỉ mặc áo phông trắng ôm sát người, bên dưới là quần thể thao, loại quần các vận động viên chạy nước rút thường mặc để rồi cởi bỏ ngay trước khi bắt đầu cuộc đua. Cả hai đều cao hơn một mét tám và nặng hơn chín mươi ký. Thua Reacher, nhưng chỉ một chút. Đều là quân nhân. Điều đó thì rõ. Nhìn tóc là biết. Không thợ cắt tóc bình thường nào có thể vừa thực dụng vừa tàn bạo như thế. Thị trường sẽ không bao giờ chấp nhận.
Người đàn ông bên ghế phụ đi vòng qua đầu xe đến bên chỗ người lái. Họ đứng đó, cạnh nhau. Cả hai cùng đi giày đế mềm, cỡ to, màu trắng và dị hợm. Không ai trong hai người gần đây đã tới vùng Trung Đông. Da không rám nắng, không có nếp nhăn do nheo mắt, không có vẻ mệt mỏi và căng thẳng trong mắt. Cả hai vẫn còn trẻ, chưa tới ba mươi. Reacher đáng tuổi cha họ. Hạ sĩ quan, anh nghĩ. Có lẽ là chuyên viên chứ không phải trung sĩ. Nhìn không có vẻ của trung sĩ. Chưa đủ khôn ngoan. Ngược lại mới đúng. Mặt đần và ngơ ngơ.
Anh chàng bên ghế phụ lên tiếng, “Anh có phải là Jack Reacher không?”
Reacher nói, “Ai đang hỏi vậy?”
“Chúng tôi”.
“Các cậu là ai?”
“Là cố vấn pháp lý của anh”.
Đương nhiên không phải. Reacher biết. Luật sư quân đội không đi thành đôi và không thở bằng miệng. Họ là gì đó khác. Tin xấu chứ không phải tin tốt. Trong trường hợp đó, lập tức hành động luôn là lựa chọn tốt nhất. Không khó để giả vờ như bất chợt hiểu ra rồi sốt sắng tiến lại, một tay giơ lên chào, và cũng không khó để việc sốt sắng tiến lại chuyển thành đà lao không cản nổi, để biến bàn tay giơ ra thành một cú tạt ngang, khuỷu tay nện vào mặt anh chàng bên tay trái, thúc mạnh xuống, tiếp theo là giậm mạnh chân phải, như thể mục đích của hành động bất ngờ ấy hoàn toàn chỉ nhằm giết một con gián tưởng tượng, và rồi từ cú giậm chân ấy bật lên, để vẫn cái khuỷu tay kia làm một cú tạt ngược vào họng anh chàng bên tay phải, một, hai, ba, dộng, giậm, dộng, xong phim.
Không khó. Và luôn là cách an toàn nhất. Câu thần chú của Reacher: Trả miếng trước. Nhất là khi bị áp đảo phải một chọi hai với đối phương có sức trẻ và năng lượng.
Nhưng. Anh không chắc. Không hoàn toàn. Vẫn chưa. Và anh không thể phạm một sai lầm như thế. Lúc đó thì không. Trong hoàn cảnh ấy thì không. Anh không được phép. Reacher để cho cơ hội trôi qua.
Anh nói, “Vậy các cậu có lời khuyên gì cho tôi?”
“Hành vi không phù hợp”, anh ta nói. “Anh đã mang tiếng xấu đến cho cả đơn vị. Anh ra tòa án quân sự sẽ có hại cho tất cả chúng tôi. Vì thế, anh nên lập tức biến khỏi đây. Và đừng bao giờ trở lại”.
“Đâu thấy ai nhắc gì tới tòa án quân sự”.
“Chưa. Nhưng sẽ có. Nên đừng dại mà nán lại chờ”.
“Tôi đang có lệnh”.
“Trước đây họ không tìm được anh. Giờ họ cũng sẽ không tìm được anh. Quân đội không sẵn người truy tìm những kẻ bỏ trốn. Mà có thì cũng sẽ chẳng ai tìm nổi anh. Với kiểu sống của anh thì không”.
Reacher không nói gì.
Anh ta tiếp, “Lời khuyên của chúng tôi là thế đấy”.
Reacher nói, “Xin ghi nhận”.
“Anh phải hành động chứ không thể chỉ ghi nhận”.
“Thật sao?”
“Vì chúng tôi có phần thưởng khích lệ”.
“Là gì?”
“Đêm nào còn thấy anh ở đây thì đêm ấy chúng tôi sẽ cho anh nhừ đòn”.
“Thế hả?”
“Bắt đầu từ đêm nay. Để anh hiểu được sơ sơ về việc mình nên làm”.
Reacher đáp, “Các cậu đã bao giờ mua đồ điện gia dụng chưa?”
“Điều đó thì liên quan gì ở đây?”
“Có lần trong cửa hàng, tôi thấy một món. Sau lưng món đó có nhãn dán màu vàng. Trên đó viết rằng ai táy máy nghịch sẽ có nguy cơ chết hoặc bị thương nặng”.
“Thế thì sao?”
“Hãy coi như trên người tôi cũng có một nhãn dán như thế”.
“Chúng tôi không sợ anh đâu, ông già”.
Ông già. Chẳng hiểu sao trong đầu Reacher hiện ra hình ảnh cha anh. Ở nơi nào đó đầy nắng. Có thể là Okinawa. Stan Reacher, sinh tại Laconia, New Hampshire, một đại úy Thủy quân lục chiến phục vụ ở Nhật Bản, cùng vợ và hai cậu con tuổi thiếu niên. Reacher và anh trai từng gọi cha là ông già, và đúng là ông có vẻ rất già, mặc dù vào lúc ấy, tuổi của cha anh còn kém tuổi của anh vào đêm nay đến mười năm.
“Quay lại đi”. Reacher nói. “Quay về nơi các cậu đến đi. Các cậu đang làm một việc vượt quá khả năng của mình đấy”.
“Chúng tôi lại không thấy thế”.
“Tôi từng làm việc này để kiếm sống”, Reacher nói. “Nhưng các cậu biết thế, đúng không?”
Không trả lời.
“Tôi biết hết mọi đòn”, Reacher nói. “Một số còn do chính tôi sáng tạo ra đấy”.
Không đáp.
Chìa khóa vẫn nằm trong tay Reacher. Nguyên tắc chung: đừng tấn công kẻ vừa bước qua một cánh cửa có khóa. Cả chùm sẽ tốt hơn, nhưng một chiếc cũng vẫn đủ làm thành món vũ khí tương đối. Giữ đầu chìa trong lòng bàn tay, để phần nhọn thò ra giữa ngón trỏ và ngón giữa, vậy là ta có một quả đấm sắt ngon lành.
Nhưng. Họ chỉ là hai đứa trẻ ngốc nghếch. Không cần gây thương tích nặng nề. Không cần phải chảy máu gãy xương.
Reacher bỏ chìa vào túi.
Giày đế mềm có nghĩa họ không định đá anh. Không ai dùng giày thể thao mềm màu trắng để đá. Vô ích. Trừ phi họ định dùng chân ra đòn chỉ để ghi điểm. Như mấy môn võ thuật có tên gọi giống các món ăn Tàu. Tae Kwon Do chẳng hạn, và vân vân. Ở Thế vận hội Olympic thì tuyệt lắm, nhưng ra đường thì vô dụng. Đưa chân lên như một chú chó nhấc chân bên trụ cứu hỏa thì khác gì xin được ăn đòn. Xin được quật ngã và ăn đá đến khi bất tỉnh.
Hai người này có biết thế không nhỉ? Có phải họ đang nhìn xuống chân anh? Reacher đang đi một đôi ủng hạng nặng. Rất êm chân và bền. Mua ở Nam Dakota. Anh định bụng sẽ đi đôi này suốt mùa đông.
Reacher nói, “Tôi về phòng đây”.
Không trả lời.
Anh nói tiếp, “Chúc ngủ ngon”.
Không trả lời.
Reacher hơi xoay người lùi về phía cửa phòng, một phần tư vòng tròn, một động tác uyển chuyển, cả vai và người, và đúng như anh nghĩ, hai người kia liền tiến về phía anh, nhanh hơn tốc độ di chuyển của anh, hành động ngoài kịch bản và không chủ tâm, định túm lấy anh.
Reacher chờ đủ lâu cho họ có đà lao về phía trước, rồi anh quay ngoắt, xoay một phần tư vòng tròn ngược lại, đến lúc ấy thì tốc độ của anh cũng ngang bằng tốc độ của hai người kia, một trăm mười ba ký chuẩn bị va trực diện vào một trăm tám mươi ký, anh tiếp tục xoay người rồi vung một cú móc trái cự ly dài vào người bên trái. Cú đấm hạ cánh đúng như dự định, trúng tai, khiến đầu anh ta hất mạnh sang bên, va vào vai cộng sự, lúc ấy thì tay phải của Reacher đã đang tung một cú móc dưới vào cằm người kia. Nó trúng phóc, không khác gì trong biểu đồ hướng dẫn, đầu anh ta ngật ra sau rồi bật trở lại, hệt cách đầu tay kia hất sang bên rồi lại bật về, gần như trong cùng một giây. Như hai con rối trong tay một diễn viên vừa buột miệng hắt xì.
Cả hai vẫn đang đứng. Anh chàng bên trái lảo đảo như đang ở trên thuyền, còn người bên tay phải loạng choạng lùi ra sau. Anh chàng bên trái đứng không vững, chỉ còn trụ trên hai gót chân, và phần giữa người hoàn toàn bỏ ngỏ không được che chắn. Reacher nện một cú vào giữa bụng anh ta, đủ mạnh để khiến đối phương phải hộc lên một tiếng, nhưng cũng đủ nhẹ để không gây tổn thương thần kinh. Anh ta gập người lại, sụp xuống ôm gối. Reacher bước qua và đi tới anh chàng bên phải, anh ta thấy Reacher tiến lại gần mình, bèn vung cánh tay phải yếu ớt lên. Reacher lấy tay trái gạt mạnh đi và lại thụi một cú y chang vào giữa bụng.
Anh ta gập đôi người, hệt như bạn mình.
Sau đó, chẳng khó khăn gì để xoay người họ về đúng hướng, rồi dùng để ủng phẳng của anh đẩy họ về phía xe, người thứ nhất, rồi đến người thứ hai. Họ va đầu vào xe, rất mạnh, rồi ngã vật ra đất. Để lại vết lõm nhẹ trên cửa xe. Cả hai nằm đó, há hốc miệng, vẫn tỉnh táo.
Vệt lõm trên xe phải giải trình, cùng cơn đau đầu vào buổi sáng. Chỉ có vậy. Thật nhân từ, trong hoàn cảnh hiện tại. Độ lượng. Tử tế. Thậm chí còn là nhẹ tay.
Ông già.
Đáng tuổi cha họ.
Đến lúc ấy, Reacher mới tới Virginia chưa được ba tiếng.