Chương 2 THỜI ĐẠI KẾT HÔN là có thể
Sáng nay, cô bạn S gọi điện cho tôi. S nói, Tết không đến làm phiền là vì biết tôi ra nước ngoài, nhưng sự thực là vì mấy năm nay cô ấy chật vật quá.
Tôi hỏi S sao thế. Cô ấy nói, năm ngoái cãi nhau với chồng, thế là chồng bỏ nhà ra đi du lịch một mình khắp nơi. Mấy hôm trước, chồng của S nhắn tin nói rằng thời gian này ở ngoài đã hiểu thấu rồi, cuộc đời ngắn ngủi, không muốn phí hoài cả đời trong cuộc hôn nhân như thế này nữa,anh ta muốn trải qua những ngày tháng anh ta mong muốn nên hi vọng có thể ly hôn trong hòa bình.
Tôi ngỡ ngàng, Tết nhất mà bỏ nhà ra đi? Sau đó, tôi có liên tưởng đến một mối quan hệ ngoài luồng như một lẽ rất bình thường.
Hình như S cũng đoán được suy nghĩ ấy của tôi. Cô ấy nói, ban đầu anh ta làm vậy, phản ứng đầu tiên của cô cũng là "Hay là cặp kè với con nào rồi", thế nhưng S truy hỏi, nghe ngóng suốt một thời gian dài vẫn không phát hiện ra dấu vết của bất cứ người đàn bà nào. Chồng cô cũng nói, anh ta vốn không có người khác chỉ là không muốn sống cuộc sống như cũ nữa mà thôi.
S suy sụp với tôi: "Cậu bảo tớ nên làm gì đây? Lấy nhau cũng sắp hai mươi năm, con cái cũng lớn cả rồi. Nếu bảo anh ấy có bồ nhí thật, tớ cũng có thể hạ quyết tâm ra đi, đằng này giữa chúng tớ không hề có người thứ ba. Tớ thử nói chuyện với anh ấy nhiều lần rồi, thái độ của anh ấy rất kiên quyết, cậu nói xem rốt cục tớ đã làm sai điều gì mà anh ấy đối xử với tớ như thế?"
S không muốn đối mặt với sự thật, nhưng tôi ít nhiều hiểu suy nghĩ của chồng cô ấy. Khách quan mà nói, chồng của S thực sự là một người đàn ông tốt, khả năng kiếm tiền cũng không đến nỗi nào, trừ phần tiêu vặt cố định phải giữ lại ra, anh ta giao hết tiền kiếm được cho S quản lý. Những lúc không đi làm, chồng của S đưa con ra ngoài chơi hoặc ở nhà giúp vợ nội trợ, không tính chuyện thi thoảng làm đôi chén rượu ra thì thực sự không có thói xấu nào khác. Bình thường, S quyết định mọi việc trong nhà, việc gì chồng muốn làm mà S không đồng ý, anh ta sẽ không làm nữa. Tuy bình thường cũng có khi S trách móc chồng, nhưng tôi biết, trong lòng cô ấy vẫn rất vừa lòng với anh ta. D chưa từng nghĩ rằng, người chồng như thế lại nghĩ tới chuyện ly hôn.
Tuy nhiên, tôi cũng thừa biết, một người đàn ông tốt và an phận dường ấy, không hề có bất kỳ ngoại lực nào tác động như ngoại tình mà lại đưa ra yêu cầu ly hôn, thì thường là rất khó xoay chuyển được họ. Đâu có thể là kết quả của việc những thay đổi về lượng dẫn đến thay đổi về chất. Lần này, khả năng S có thể cứu vãn hôn nhân trong mắt tôi là không nhiều.
S nói: "Anh ấy nói với tớ, mấy năm qua quả thực rất áp lực, cảm thấy không thở nổi. Tớ tệ tới vậy ư? So với mẹ tớ thì tớ đã tốt gấp tỷ lần rồi,nhưng đấy cậu xem, bố tớ vẫn yên phận sống với mẹ tớ cả đời, chưa từng thấy ông nói muốn ly hôn bao giờ."
Tôi thờ dài bảo: "Thời đại của bố mẹ cậu khác mà!"
Trên thực tế,điều tôi muốn nói là, nếu bố mẹ S sống trong thời đại này thì không biết đã ly hôn bao nhiêu lần rồi.
Mẹ của S rất nổi tiếng trong khi tôi ở. Bà là người mà Phòng Quản lý đô thị và Thực thi pháp luật phải nể ba phần, ai cũng thấy được sự chua ngoa và quá quắc của bà.
Mẹ của S từng mở một cửa hàng bán đồ như yếu phẩm hàng ngày. Vì muốn bày hàng dễ hơn mà mẹ S chiếm hơn nửa vỉa hè. Bên quản lý đô thị tới kiểm tra, đương nhiên không cho bày như vậy nữa. Nhưng bằng sự đanh đá và ngang ngược của mình, mẹ S lại làm cho bên Quản lý đô thị không thể không thỏa hiệp, cuối cùng họ còn phải xin xỏ: "Bác ơi, chúng cháu cũng phải về báo cáo công việc với lãnh đạo cấp trên, nếu không thì thế này, trong mấy ngày đặc biệt, bác phối hợp với công tác của chúng cháu một chút, thu dọn hàng hóa lại được không?"
Mẹ S câng câng nói: "Thấy mấy chú cũng khó khăn, thôi thì tôi làm việc tốt vậy!"
Đấy là mẹ S - một người đàn bà có thể khiến Phòng quản lý đô thị cũng phải bó tay chịu trói. Tất nhiên khi ở nhà, bà nói một là một, hai là hai. Theo lời S kể, trước đây bố S vẫn còn chống đối lại, nhưng sau một lần bị mẹ S mắng té tát,ông nóng máu đẩy bà ngã xuống đất, mẹ S liền đứng lên cào xước hết mặt ông.
Hơn mười năm sau đó, mẹ S càng ngày càng gay gắt, bố S càng ngày càng trầm lặng. Cuối cùng, ông rơi vào trạng thái hầu như không nói không rằng, việc lớn việc nhỏ gì trong nhà cũng do mẹ S tự quyết hết. Hễ không hài lòng là bà bắt đầu chửi cả nhà, còn ông vẫn tồn tại như một pho tượng sáp, không hề tức giận, lặng lẽ kiệm lời. Song, bọn họ vẫn sống bên nhau tới già.
So với mẹ, S đương nhiên tốt hơn nhiều, ít nhất cô cũng không ra tay đánh chồng, cũng không la lối lăn lộn mỗi ngày. Nhưng không thể không thừa nhận, S cũng thừa hưởng tính cách hống hách nói sao là vậy của mẹ mình. Dĩ nhiên, cô chỉ thể hiện tính cách này với chồng cô, còn với bạn bè chúng tôi thì vẫn rất bình thường.
Bởi thế, S tủi thân nói với tôi: "Mẹ tớ như thế mà bố tớ còn không đòi ly hôn. Tớ còn tốt hơn mẹ nhiều, tớ thực sự chưa từng nghĩ rằng anh ấy lại muốn ly hôn tớ."
Tôi tin lời S nói, song vấn đề lớn nhất trong hôn nhân chính là chắc chắn rằng người kia sẽ không ly hôn với mình. Một khi hình thành ý nghĩ đó thì sẽ cho rằng - bất kể mình tệ hại ra sao, người kia cũng sẽ ở bên mình đến khi đầu bạc răng long. Với hôn nhân mà nói, sự tự tin này giống như một khối u ác tính.
Những phụ nữ có suy nghĩ này thường sẽ không nghĩ tới việc trở nên tốt hơn trong hôn nhân, cũng sẽ không chú trọng cảm xúc của bạn đời, lại càng không nghĩ cách để mình trưởng thành hơn. Vì chắc chắn về hôn nhân nên họ vứt bỏ khả năng trở thành một người tốt hơn.
Quả thực,suy nghĩ này đã được tạo lập từ cách đây rất lâu rồi. Vào thời 20-30 năm trước, vợ chồng cãi cọ ầm ĩ không hề ít,cố gắng sống tạm bợ với nhau nhiều nhan nhản, còn những cặp ly hôn lại chẳng có là bao. Cũng giống như bố mẹ S vậy, dù cuộc sống hôn nhân có áp lực, bức bối thì cũng không nghĩ tới việc ly hôn.
Thế nên nếu tỷ lệ ly hôn giai đoạn ấy rất thấp, thì cũng có thể suy ra một phần là hôn nhân chất lượng cao rất hiếm. Với đàn ông, họ uống rượu, đánh bạc, không có chí cầu tiến cũng không có gì đáng sợ, dù gì cũng đã có vợ rồi, dẫu thế nào đi chăng nữa thì vợ cũng không rời xa mình, lấy gà theo gà, lấy chó theo chó mà! Với phụ nữ, họ có hung dữ tai quái, lải nhải lắm mồm cũng chẳng sao, dù gì cũng đã lấy chồng rồi, bất kể thế nào đi nữa thì cũng sẽ sống bên nhau trọn đời, đàn ông mà ruồng rẫy người vợ thuở hàn vi, người đời lại không nhổ nước bọt dìm chết mấy lão chắc?
Tuy nhiên, thời đại này khác rồi, hình thức vợ chồng chung sống bền vững xưa kia giờ đã hết tác dụng. Với các cuộc hôn nhân trước đây, sống với nhau được đặt lên hàng đầu, còn nhu cầu về mặt tinh thần không quá cao. Hoàn cảnh thời bây giờ cũng không ủng hộ họ quyết đoán ly hôn. Thậm chí kể cả khi tới nông nỗi không thể sống với nhau được nữa, cũng có rất ít người nghĩ đến việc giải quyết bằng cách ly hôn, đa số đều tiếp tục chịu đựng, chịu đựng đến khi sáu mươi, bảy mươi tuổi rồi thì cuộc đời cũng cứ thế trôi qua.
Nhưng với con người hiện tại, nhu cầu tinh thần đã vượt qua nhu cầu vật chất, xã hội cũng đã có cái nhìn bao dung hơn với việc ly hôn, những cám dỗ bên ngoài cũng nhiều hơn rất nhiều, tính chất không bền vững của hôn nhân tăng vọt, nên những quan niệm trước kia không áp dụng được nữa. Dẫu có bao nhiêu người hoài niệm thời đại kết hôn chính là bên nhau trọn đời cũng không thể ngăn cản guồng quay xã hội đang lăn về phía trước.
Có người nói, phụ nữ bây giờ rất thiếu sự bảo vệ, đàn ông hở một cái là ngoại tình, rồi ly hôn. Thế nhưng quyền ly hôn dành cho cả hai giới, nếu đàn ông không muốn chung sống với vợ nữa có thể đưa ra đề nghị ly hôn, khi phụ nữ cảm thấy hôn nhân của mình tồi tệ cũng có thể lựa chọn chấm dứt nó.
Chuyện gì cũng có hai mặt. Ly hôn dĩ nhiên không phải là chuyện đáng ăn mừng, thế nhưng mặt khác, ly hôn cũng là cách nói "không" với cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Trên thực tế, dù Luật Hôn nhân có sủa đổi ra sao, thời đại có thay đổi thế nào thì những cuộc hôn nhân hạnh phúc cũng sẽ không bị ảnh hưởng, vì họ vốn không nghĩ đến việc ly hôn.
Bạn ơi,tuyệt đối đừng có suy "Xưa nay tôi chưa bao giờ nghĩ rằng anh ấy lại ly hôn với tôi" trong xã hội hiện nay. Muốn cuộc hôn nhân đầu bạc răng long được, thì không thể chỉ trông vào tờ giấy chứng nhận kết hôn,mà cả hai phải cùng hết lòng bồi đắp hôn nhân, chở che tình yêu, làm cho người còn lại cảm nhận được sự ấm áp và yên bình trong hôn nhân, nhìn người kia không ngừng chín chắn hơn, đồng thời phải ủng hộ, bầu ban và cùng nhau trưởng thành. Cuộc hôn nhân như vậy mới có thể giúp cả hai bên nhau trọn đời.