← Quay lại trang sách

Chương 4 RỐT CỤC

Tôi sẽ kể cho các bạn nghe một câu chuyện có thật, do chính bản thân tôi trải qua.

Trong một lần đi chọn ngọc bích, tôi nhìn thấy rất nhiều chuỗi vòng có chất lượng khá tốt, tỷ lệ giữa giá trị và giá trị sử dụng cũng cao, nên liền nhập thử 200 chiếc. Tối đó sau khi về khách sạn, tôi đăng hình ảnh lên mạng, không ngờ chưa đầy một tiếng đồng hồ đã bán sạch bách.

Rất nhiều người nói với tôi, trước đây thấy thị trường toàn bán mấy nghìn tệ một chiếc, không ngờ lần này chỉ tốn vài trăm tệ đã mua được rồi, nên họ mua hẳn 8-10 chiếc về tặng bạn bè, họ hàng của mình. Mấy cô bé không kịp mua rất buồn, hỏi tôi có còn nữa không?

Tôi bảo: "Đừng lo, ngày mai chị nhập thêm một lô nữa về là được."

Hôm sau, tôi hớn ha hớn hở đi đến tiệm, nói mấy thêm mấy trăm chiếc vòng cổ hôm qua. Bà chủ nói: "Chuyện nhỏ" rồi nhanh nhẹn mang ra cho tôi chọn. Đến lúc thanh toán tiền, bà chủ nói với tôi giá mỗi chiếc tăng thêm 20 tệ so với hôm qua.

Tôi kinh ngạc hỏi: "Vì sao? Không phải giá cả giống hôm qua à?"

Đối phương ngụy biện bảo: "Ngọc bích luôn tăng giá mà."

Gặp kiểu buôn bán thế này, tôi thực sự muốn quay đầu đi luôn cho rồi. Tôi đây làm trong ngành ngọc bích, lẽ nào lại không biết mức độ tăng giá của nó? Mà dù có tăng thật cũng không thể tăng sau một đêm được.

Nếu một tháng sau, cô ta nói với tôi phải tăng 20 tệ thì tôi còn hiểu được, đằng này mới chỉ một đêm,đây rõ ràng là lên giá tại chỗ.

Tôi nói: "Tăng giá cũng không thể tăng sau một đêm được, hơn nữa lại là cùng một mặt hàng, chị làm ăn thế này chẳng ra sao cả."

Đối phương tiếp tục ngụy biện: "Không cùng một lô, lô hôm qua đã bán hết rồi. Đây là lô mới."

Hôm qua lúc mua 200 chiếc vòng kia, tôi đã so đi so lại, chọn lựa kỹ lưỡng từng chiếc một rồi, tôi biết rất rõ có phải cùng một lô hay không. Nghĩ tới việc đã hứa với rất nhiều khách hàng hôm nay nhất định sẽ có vòng, tôi kiềm nén hỏi: "Nếu chị vẫn tính giá hôm qua thì tôi lấy thêm 200 chiếc nữa, còn nếu chị cứ buôn bán thế này thì thôi vậy."

Cô ta ngượng ngập nói: "Cô làm ăn tốt thế thì thiếu gì 20 tệ chứ, dù sao giá nhập của cô đã đắt rồi, tăng giá bán lên một chút là được, khách hàng cũng có để ý phải trả thêm 20 tệ đâu. Họ mà ra cửa hàng mua cũng phải mấy nghìn tệ một chiếc ấy chứ!"

Tôi cười nhạt: "Tôi không phải chị, không làm ăn giống chị. Tôi không làm được chuyện tăng giá sau một đêm, dù khách có đồng ý mua thì tôi cũng không làm thế,dù là giá nhập của tôi thực sự đắt hơn 20 tệ."

Cuối cùng, cô ta nhượng bộ nói: "Vậy thêm 10 tệ một chiếc nhé, dù sao cô cũng buôn may bán đắt,bõ bèn gì vài đồng còm ấy phải không?"

Tôi lắc đầu, bỏ đi.

Sau đó, tôi nhập thêm vài chục chiếc khác ở một cửa tiệm khác, vừa đủ đáp ứng các cô bé mình đã hứa. Thực ra, nhập vào cũng đắt hơn vài chục tệ một chiếc, song chất lượng ngọc lại tốt hơn một chút nên cũng coi như đáng giá. Tôi vẫn bán theo giá cũ cho các em,cũng không kể cho các em biết câu chuyện này, chủ yếu coi như lao động công ích, nhưng bản thân vẫn thấy rất vui.

Lần thứ hai, khi tôi nhìn thấy số vòng cổ kia thì cô ta lại giới thiệu với tôi lần nữa, tôi cười lắc đầu rồi đi. Cô ta gọi với theo: "Tôi lấy cô giá gốc đấy!"

Tôi âm thầm thở dài, nói không cần đâu. Cô ta lấy làm khó hiểu: "Người ta thích vòng này bán ở chỗ cô lắm mà, sao cô lại không lấy, cô có thù với tiền à?"

Tôi cười nói: "Quan điểm của chúng ta khác nhau, tôi thà bỏ qua vài món đồ và tiền bạc, chứ không mang phải bận lòng."

Cô ta nhìn tôi mà không dám ừ đại, nói một câu: "Tôi thấy cô dốt thật."

Sau này, kinh tế vào thời kỳ suy thoái, mọi ngành nghề đều bị ảnh hưởng, riêng cửa tiệm Vân Ý Hiên (tên cửa hàng đá quý của tác giả Vãn Tình) của tôi thì không, hơn nữa càng ngày càng phát đạt. Lúc tôi đến lần nữa, bà chủ kia hiển nhiên làm ăn bết bát, nói với tôi: "Lấy một ít đi, tôi bớt cho cô 10 tệ một chiếc được không?"

Tôi nhìn cô ta, nói: "Tôi lấy 300 chiếc vòng, nhưng chị không cần bớt cho tôi 10 tệ một chiếc, cứ lấy giá ban đầu đi!"

Cô ta xấu hổ nói: "Tại sao? Tính rẻ cho cô mà cô cũng không cần à?"

Tôi nói: "Giờ kinh tế suy thoái, mọi người buôn bán khó khăn, tôi không muốn đục nước béo cò,tôi chỉ hi vọng hợp tác chân thành với nhau,sau này chị hợp tác với tôi lâu rồi thì sẽ hiểu tính tôi thế nào."

Từ đó trở đi,cô ấy không làm trò tăng giá sau một đêm nữa, mỗi lần có hàng tốt đều báo tôi đến chọn trước.

Năm nay, cô ấy bùi ngùi bảo tôi, hai năm trước thị trường ảm đạm, năm nay tốt hơn rồi, nhưng giá đá thật sự đắt hơn rất nhiều.

Cô ấy nói đúng sự thực, cũng biết vì chuyện trước đây nên không dám tùy tiện bảo tôi phải tăng giá rồi. Tôi chủ động bảo: "Tôi biết giờ chi phí bên chị cũng cao, lô này tính cho tôi thêm 20 tệ mỗi chiếc đi!"

Cô ấy phấn khởi nói: "Hợp tác với cô vui thật, chẳng cần bày trò khôn vặt. Tối nay, tôi mời cô ăn cơm."

Tôi kể câu chuyện này là vì có rất nhiều bạn gái xin tôi giúp đỡ trong khoảng thời gian này. Các cô tốt bụng lại giàu lòng hi sinh, một lòng một dạ với chồng và mẹ chồng, nhưng vì sao chồng và mẹ chồng lại không tôn trọng các cô, coi những đức tính tốt của vợ, của con dâu là công cụ để ức hiếp chính họ chứ?

Nghe xong chuyện các cô ấy kể,tôi chỉ biết cảm khái, cảnh ngộ các cô ấy gặp phải gần như là đã định trước từ lần đầu tiên rồi.

Khi người và người sống chung với nhau, lần đầu tiên hết sức quan trọng, đặc biệt là lần đầu tiên có mâu thuẫn, lần đầu tiên đi quá giới hạn. Cách thức giải quyết của lần đầu tiên đa số sẽ đặt nền móng chủ đạo cho việc chung sống trong tương lai.

Cũng như lần tôi nhập vòng cổ vậy, nếu tôi chấp nhận vược tăng giá quái lạ lần đầu tiên đó thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, mãi cho đến khi tôi mệt rã mới thôi. Đến lúc tôi muốn xoay chuyển tình hình sẽ khó khăn muôn vàn, vì tôi đã quen thỏa hiệp rồi, đối phương tin chắc rồi tôi sẽ lại tiếp tục thỏa hiệp thêm một lần nữa.

Thế nên, cho dù phải bỏ đi bao nhiêu tiền tôi cũng từ chối trong lần đầu tiên. Việc này sẽ làm đối phương hiểu được: Tôi sẽ chấp nhận điều gì, không chấp nhận điều gì. Nhưng có rất nhiều cô gái lại làm ngược lại hoàn toàn, lần đầu tiên đã để người ta được voi đòi tiên, sau fdos người ta thường sẽ cảm thấy không có gì là quá đáng, còn các cô gái chỉ biết đành ưng thuận.

Ví dụ,lần đầu tiên bị mẹ chồng bắt chẹt lại ngại chống cự, sợ ảnh hưởng đến hòa khí gia đình, sợ khiến chồng có ấn tượng xấu với mình, vì thế đành chọn cách cam chịu và thỏa hiệp. Ví dụ, lần đầu tiên chồng không xem mình ra gì, sợ cãi nhau thì chồng lại càng không thích mình, thế là không dám bảo vệ cả giới hạn của mình, im lặng lựa chọn dĩ hòa vi quý.

Nhưng các cô ấy không hiểu rằng,người đã ép bạn thỏa hiệp thì tuyệt đối không chỉ bắt bạn thỏa hiệp một lần. Chỉ cần lần đầu tiên bạn chịu thỏa hiệp, vậy thì nhất định sẽ có vô số lần khác nữa, đến lúc đó bạn kháng cự lại mới là tan đàn xẻ nghé thực sự. Thiếu sót lớn nhất của các cô gái chính là sự quyết đoán để đối mặt và giải quyết vấn đề ngay từ đầu, lại càng thiếu con mắt nhìn xa trông rộng, không thấy trước được diễn biến và kết cục sau này. Thường là họ bị dồn đến bước đường cùng rồi mà vẫn không biết rốt cục tại sao lại như thế.

Nguyên nhân chính là: Bạn đã đánh mất giới hạn chịu đựng của mình ngay trong lần đầu tiên.

Chính vì thế nên các cô gái thông minh đều hiểu rằng, chúng ta phải dùng hành động thực tế để người còn lại hiểu giới hạn và danh dự là gì ngay từ đầu.

Nhưng xin bạn hãy nhớ kỹ cho, không phải với ai cũng chơi được đòn tâm lý này, bạn phải trừ hai tuýp người này ra:

Một là người rất hiền lành trung hậu. Với những người như thế này, bạn cứ hiền hậu tốt bụng là được, đòn tâm lý gì cũng là thừa thãi.

Hai là người rất chín chắn rộng lượng. Bản thân những người như vậy thực tế đã chế ngự được thói hư tật xấu của tính người rồi. Họ biết đạo lý song phương cùng thắng,bạn chơi chiêu với họ sẽ chỉ mang lại tác dụng ngược, vì trong mắt họ, các chiêu bài đó chỉ là trò trẻ con.

Ngặt nỗi trên đời này, hai tuýp người bên trên rất ít. Những người chúng ta gặp gỡ chủ yếu đều đang liên tục thách thức sức chịu đựng của chúng ta. Bởi vậy, bạn phải hiểu lần đầu tiên giữ vững ranh giới chịu đựng của bản thân quan trọng đến mức nào. Xử lý lần đầu tiên thật tốt thì sẽ giảm thiểu được vô vàn rắc rối trong cuộc sống tương lai của bạn.