Chương 9 SAU KHI TRƯỞNG THÀNH RỒI, không ai có thể chi phối cuộc sống bạn nữa
Mấy năm nay, tôi ngày càng thấm thía câu nói "Tính cách quyết định số phận" hơn. Cuộc sống mà mỗi người phụ nữ phải trải qua gần như đều do tính cách của cô ấy quyết định.
Sự cảm khái này lại càng mãnh liệt hơn nữa khi một độc giả xin tôi giúp đỡ.
Tiểu Hành là độc giả của tôi từ những ngày đầu nên cô ấy cũng có được Wechat của tôi. Sáng nay, Tiểu Hành nói với tôi rằng, đọc mấy bài viết gần nhất của chị mới thấy tầm quan trọng của việc độc lập kinh tế đối với phụ nữ. Những ngày tháng hiện tại thật sự không phải là điều em muốn.
Tiểu Hành là một người mẹ, hiện ở nhà làm nội trợ. Trước khi kết hôn, cô làm tài vụ, tuy không kiếm được nhiều tiền lắm nhưng Tiểu Hành không phải người tiêu xài hoang phí, thế nên việc nuôi sống bản thân đối với cô ấy không phải việc gì quá khó khăn.
Sau này có con rồi, chồng hi vọng cô tập trung chăm sóc bé cưng nên bảo cô nghỉ việc.
Những ngày đầu tiên ở nhà cũng không đến nỗi nào, ngày ngày có thể làm bạn với con, nhìn con lớn lên từng ngày, tiền chi tiêu chồng đưa cũng đầy đủ.
Sau này, chồng cô thăng chức, thu nhập rất cao. Mặc dù không hề khiến cô thiệt thòi về kinh tế nhưng tình hình ngày một gia trưởng hơn, gần như đã đến mức nói một là một, nói hai là hai. Nếu cô phản ứng lại, hắn ta sẽ tuôn ra một đống lời chướng tai: "Cái nhà này đều do tôi chu cấp, cô và con ăn ngon mặc đẹp, còn gì không hài lòng? Tôi thấy cô đúng là không biết thỏa mãn. Bao nhiêu người mong có được cuộc sống như thế này hả? Đừng có phúc mà không biết hưởng."
Sau khi con lớn hơn một chút, Tiểu Hành cũng từng đề cập đến việc đi làm lại, nhưng chồng cô khinh miệt nói: "Làm lụng gì? Cái bằng của cô mà tìm được việc gì ra hồn chắc? Một tháng giỏi lắm được 2-3 nghìn tệ tiền lương,còn chẳng bằng quán xuyến nhà cửa cho gọn gàng, đừng nhắc đến việc đi làm nữa."
Tới giờ con đã học tiểu học rồi mà cô ấy vẫn còn rảnh rỗi ở nhà, chỉ vì chồng cô thích vừa về đến nhà đã có người hầu hạ. Nếu cô đi làm, hắn ta không thể hưởng thụ tất cả mọi thứ được nữa.
Cô hỏi tôi: "Làm thế nào để độc lập kinh tế hả chị?"
Tôi hơi bực: "Câu này mà cũng phải hỏi à? Em ra ngoài kiếm tiền đi chứ sao!"
Tôi biết chắc cô ấy nhất định sẽ nói chồng em không đồng ý! Lúc Tiểu Hành nói câu này, tôi thường không muốn trả lời nữa, có nói gì thêm cũng chỉ tốn thời gian.
Còn một người bạn khác, từ khi tôi mở diễn đàn mở, cô ấy chính là fan cứng của tôi và không bỏ sót một bài viết nào. Cô ấy nói hôn nhân của mình rất bết bát, chỉ khi tìm được chút can đảm trong tác phẩm của tôi mới có thể giữ cho tâm trạng cô tạm thời bình tĩnh.
Nhưng đối với tôi, đây lại là một thất bại. Cô ấy đã đọc văn tôi hơn hai năm rồi mà cuộc sống cá nhân vẫn không hề khởi sắc chút nào.
Cô ấy kể hết cho tôi nghe tình trạng hôn nhân của mình từ rất lâu rồi. Chồng cô là đồng nghiệp của cô. Do luật công ty không cho phép hai vợ chồng làm chung công ty, lại thêm chức vụ và mức lương thấp hơn nên một mặc cô chọn nghỉ việc, mặt khác tìm một công việc khác gần giống việc cũ.
Sau này, công ty của chồng cô ấy phát triển rất mạnh, quy mô càng ngày càng lớn. Anh ta là lão làng, công ty cũng ưu đãi đặc biệt, phân công anh ta quản lý một phòng ban. Một năm nọ, công ty nhận một tốp nữ sinh viên về làm việc. Phòng anh ta cũng có ba cô, trong đó có một cô xinh xắn vui vẻ, lại dẻo miệng,rất biết cách làm người khác vui lên chẳng mấy chốc đã độc chiếm được sự săn sóc từ anh ta.
Vì trước kia cũng đi làm ở công ty đó nên quen biết khá nhiều đồng nghiệp cũ, cô nghe được tin tức rất nhanh. Bạn tôi hỏi chồng rốt cục vì sao lại thế, chồng cô ấy không chịu thừa nhận, nói rằng vợ ghen bóng ghen gió, đúng là dở hơi.
Tuy nhiên sau này, bạn tôi tình cờ phát hiện ra ảnh chụp chung của hai người kia khi đi du lịch, cùng với lịch sử tin nhắn hết sức buồn nôn. Cô ấy ném những chứng cứ này vào mặt chồng. Chồng cô cũng thoáng hoảng hốt rồi sau đó thừa nhận, cũng cam đoan sẽ cắt đứt với cô gái kia, còn nói là vì làm cùng một công ty, làm quyết liệt quá sẽ gây tai tiếng cho đối phương nên anh ta cần thời gian để chấm dứt tất cả mọi chuyện.
Sau lần đó, đã hai năm qua đi mà bọn họ vẫn không cắt đứt hẳn, chỉ là qua lại bí mật hơn. Nhưng thường cứ vài đợt, bạn tôi lại phát hiện ra dấu vết mới.
Về sau, cô ấy thực sự không chịu nổi sự tra tấn này nữa, đưa ra đề nghị ly hôn. Kết quả là chồng cô không đồng ý, nói anh ta chưa từng nghĩ tới việc ly hôn, người kia sớm muộn gì cũng lập gia đình, bây giờ hai người đã rất ít liên lạc rồi.
Mấy năm nay, cô đã đề cập đến việc ly hôn khoảng vài chục lần, chồng đều không chịu, thế nhưng cũng không hề cắt đứt với hoa thơm cỏ lạ bên ngoài.
Mà chủ đề câu chuyện cô nói với tôi mãi mãi chỉ có một: "Em muốn ly hôn, nhưng anh ta không đồng ý thì làm thế nào?"
Tôi thật sự không nuốt nổi logic này nữa nên nói: "Hắn ta không đồng ý ly hôn thì không ly hôn được chắc? Vậy em có chấp nhận được việc ngoại tình của hắn ta không? Không phải em cũng không chấp nhận được đấy sao? Vậy sao hắn ta vẫn lang chạ bên ngoài? Cho nên, hắn ta cặp bồ vốn không cần em đồng ý, mà việc em ly hôn cũng thế,vốn không cần hắn đồng ý. Cùng lắm nếu hắn ta đồng ý thì hai người có thể thỏa thuận ly hôn, còn không đồng ý thì làm theo trình tự pháp luật. Nếu em thực sự muốn ly hôn, những điều này có thành vấn đề không?"
Có lẽ là tính cách khác nhau nên nhiều người phụ nữ quả thực vô cùng bối rối. Rõ ràng là việc rất đơn giản mà luôn có thể biến nó thành phức tạp, tựa như trời sập xuống đến nơi vậy. Cùng là một việc, nếu người có tính cách rõ ràng quyết đoán có thể giải quyết chỉ trong vòng vài ngày thì những người phụ nữ kia có thể mất vài năm mà vẫn chưa r đâu vài đâu,trái lại còn phải nhờ người khác giúp đỡ. Nếu bạn nói cho họ biết làm như thế này là giải quyết được thì họ sẽ cảm thấy bạn đứng nói chuyện không đau thắt lưng, bởi vì bạn máu lạnh, bạn vô tình, bạn ích kỷ nên bạn mới giải quyết dễ dàng như thế; còn tôi nặng tình nặng nghĩa, lương thiện khoan dung, tôi phải suy xét trăm bề.
Chính vì thế nên những người phụ nữ ấy sẽ vĩnh viễn sống trong lo lắng và oán trách. Tôi nhớ có một lần cô bạn cạ cứng Đương Đương của tôi đã nói trúng tim đen họ như thế này: "Thực ra điều họ muốn rất đơn giản, tốt nhất là cậu vạch ra cho họ một kế hoạch có thể giúp họ đạt được kết quả họ muốn, nhưng lại không phải đánh đổi bất cứ điều gì to tát. Ví dụ như muốn độc lập kinh tế thì gia đình phải không bị mang tiếng tẹo nào này, chồng bắt đầu thay đổi tính nết, yêu thương chiều chuộng hơn nữa này, tiền vào như nước này. Còn vụ đối phương không đồng ý chia tay và muốn ly hôn á,nếu thực sự muốn chia muốn lìa thì ai mà cản nổi? Nếu sống trên đời mà việc gì cũng phải được người khác đồng ý thì sống làm quái gì nữa. Muốn sống hạnh phúc thì tính cách phải dứt khoát, còn những ai sống kiểu khó chiều thì đa số tính cách đều khó chiều, cậu cứ nhìn Lệ Mai thì biết."
Lệ Mai là bạn chung của chúng tôi. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô ấy thi đỗ công chức với thành tích xuất sắc nhất, làm việc ở Cục Thuế vụ. Thời đó, công việc ấy giúp Lệ Mai vừa dễ tìm người yêu lại vừa tha hòi vẻ vang,không biết được bao nhiêu người hâm mộ. Nhưng đi làm được hai năm, cô ấy cảm thấy đây không phải cuộc sống mà mình mong muốn. Lệ Mai rất có hứng thú với việc dưỡng sinh thẩm mỹ dành cho phụ nữ,nên sau một năm điều tra nghiên cứu, cô dự dụng nghỉ việc.
Quyết định này đã chọc phải tổ ong vò vẽ. Người nhà Lệ Mai vừa nghe thấy cô muốn bỏ công việc tốt như thế để làm mảng dưỡng sinh thẩm mỹ chưa biết tương lai ra sao thì đã nóng máu. Ban đầu là khuyên nhủ,khuyên coi đừng xốc nổi, gây dựng sự nghiệp nào dễ dàng đến thế? Mười người khởi nghiệp thì có chín người thất bại, hơn nữa tự mình khởi nghiệp vất vả biết chừng nào, đi làm công chức nhà nước thì mưa không đến mặt nắng chẳng đến đầu,cô đang tự đâm đầu vào chỗ chết hay sao?
Đến khi thấy Lệ Mai không nghe thì chuyển từ khuyên lơn sang uy hiếp, nếu cô còn khăng khăng cố chấp thì người nhà tuyệt đối sẽ không trợ cấp một đồng nào, sau này cũng đừng hòng về cái nhà này nữa.
Lệ Mai vẫn bỏ ngoài tai,vẫn bỏ việc rồi thuê một cửa hàng nhỏ tí xíu có giá thuê khá rẻ trong khu nhà mình ở. Khách khứa ban đầu của cô ấy là bạn học,đồng nghiệp, bạn bè và hàng xóm cùng khu, hai năm sau, Lệ Mai mới chính thức thuê một cửa hàng trong khu phố mua sắm. Giờ đã mười năm trôi qua, cô ấy đã có ba cơ sở dưỡng sinh thẩm mỹ cấp cao, hơn nữa còn không ngừng mở rộng sang những khu vực mới.
Nói về thành công của Lệ Mai, rất nhiều người ngưỡng mộ cô có thể làm công việc mình yêu thích nhất, khâm phục sự dũng cảm và cố chấp năm xưa của cô,cũng có nhiều người chua ngoa nói: "Giờ cô ta thành công thì đương nhiên những lựa chọn xưa kia đều đúng cả, thế ngộ nhỡ cô ta thất bại thì sao?"
Tôi cũng từng hỏi Lệ Mai câu hỏi này. Lúc đó,chúng tôi đang ngồi trong văn phòng làm việc mới của cô, cánh màn lụa khép hờ, bên ngoài cửa sổ là cả một tòa nhà văn phòng, mọi thứ đều hoàn hảo đến mức không chân thực.
Lệ Mai cười bảo: "Làm việc gì cũng có hai khả năng thành công hoặc thất bại, tớ cũng không thể bảo đảm tớ nhất định sẽ thành công; kể cả là hiện tại, nói không chừng một ngày nào đó tớ sẽ trắng tay. Có người hi vọng sống trong vùng an toàn, yên ổn không phiêu lưu, nhưng những người như thế lại hay gặp phải nhiều phiêu lưu nhất và toàn là những phiêu lưu khó khăn nhất. Nếu tớ thất bại thì sẽ tự đúc kết bài học cho mình, làm lại từ đầu. Dù nói thế nào đi nữa sau khi trưởng thành rồi, tớ hi vọng mình có thể tự định đoạt được mọi chuyện."
Đúng vậy, chỉ cần bạn trưởng thành, có khả năng mưu sinh rồi thì những người khác không thể chi phối bạn mãi. Dù là công việc,tình yêu hay cuộc sống, bạn hoàn toàn có thể làm theo ý mình.
Có lẽ bạn sẽ nói: "Tôi không thể ích kỷ như thế được, tôi muốn nghĩ tới cảm nhận của mọi người." Vậy thì tôi chỉ có thể nói rằng, tính cách quyết định số phận, bạn cứ ngồi yên đó cho lành đi, đường oán trách gì hết.