Chương 12 ĐIỀU GÌ DẪN ĐẾN bi kịch hậu hôn nhân của phụ nữ?
Trước tiết Thanh Minh, tôi về nhà mẹ đẻ. Thấy cô tôi mặt nặng như chì, đang ra sức nhào bột,miệng lẩm bà lẩm bẩm điều gì đó, như thể có thù với cục bột vậy, tôi hỏi cô nhào bột làm gì thế?
Cô ngẩng đầu lên, vừa thấy tôi đã như tìm được người để xả: "Còn không phải là tại ông nội cổ hủ của cháu bảo cô làm bánh trôi Thanh minh để mang đi tảo mộ."
Tôi buột miệng nói: "Cần gì phải tự làm, trong siêu thị bán bạt ngàn. Mình làm vừa mất công, vừa không đẹp bằng mua ở ngoài."
Cô tôi tràn đầy đồng cảm: "Cô cũng nói thế nhưng ông nội cháu không cho, nhất định bảo phải tự làm. Ông nhiều tuổi rồi, chẳng có việc gì làm, cô thì trăm công nghìn việc mà còn bắt cô làm bánh trôi Thanh minh. Tiền cô kiếm được một ngày đủ cho ông mua bánh trôi Thanh minh cả tháng."
Điều cô tôi nói là sự thật. Mười năm nay, cô được quý nhân phù trợ, sự nghiệp luôn rất thuận lợi, quan hệ rộng, bên dưới có hơn hai trăm công nhân, có rất nhiều việc không cần tự mình làm, cuộc sống thoải mái vô cùng. Người duy nhất có thể làm cô ấm ức chính là ông nội tôi.
Ông nội đã 90 tuổi, tư tưởng bảo thủ phong kiến, xem trọng uy nghiêm của bậc cha chú, huấn luyện đến mức ông nói gì, bố và cô tôi phải nghe nấy. Dù cho bây giờ cô ra ngoài có thể được trăm người vây quanh, nhưng trước mặt ông nội tôi, cô vĩnh viễn chỉ có thể cúi đầu nghe lệnh, ông nội nói gì là cô đều không dám không làm.
Tôi đang định nói gì đó thì ông nội đã cầm ấm Tử Sa (loại ấm pha trà được làn từ đất sét Tử Sa, vùng Nghi Hưng, thành phố Vô Tích, tỉnh Giang Tô) đi ra, vừa thấy tôi hai mắt đã sáng lên: "Nào nào nào, cô cháu đang làm bánh trôi Thanh minh, cháu cũng làm cùng đi."
Tôi vội vàng đặt đồ đạc xuống, chạy lên tầng trên: "Cháu phải thay giày đã, ai thích làm thì tự làm đi!"
Giọng ông nội vang lên sau lưng: "Con ranh con lại bỏ chạy? Ông muốn tốt cho mày thôi, mày phải học cho bằng hết mấy thứ này, bằng không mày sang nhà chồng lại bị người ta trách là không biết làm gì, nhà chồng sẽ khinh thường mày."
Tôi ngoái đầu lại nói: "Giờ là thời đại nào rồi, những tư tưởng của ông đã hết hạn rồi ông ơi. Chỉ có các cô cháu yếu bóng vía mới nghe lời ông thôi, cháu không nghe đâu."
Đoạn đối thoại này rất bình thường ở nhà tôi. Lúc tôi chừng mười tuổi thì ông nội cũng rất muốn huấn luyện tôi làm đủ thứ việc nhà. Nhưng vì cải cách mở cửa, chúng tôi lại sống ở thị trấn nhỏ của một thành phố vùng duyên hải phía Nam không quá mức trọng nam khinh nữ, nên rất xem trọng việc giáo dục các bé gái. Thành tích của tôi luôn rất tốt, người nhà tôi lúc nào cũng đặt kỳ vọng rất lớn vào tôi,mong sao tôi có thể thi đỗ một trường Đại học tiếng tăm làm rạng danh tổ tông, vậy nên chuyện làm việc nhà tạm thời được gác lại. Thay vì làm việc nhà, mọi người hi vọng tôi dùng thời gian để học hành nhiều hơn.
Sau này, tôi toại nguyện, thi đỗ một trường Đại học khá tốt. Mỗi lần nghỉ đông nghỉ hè về nhà, ông nội đều nhắc lại chuyện xưa. Nhưng lúc đó tôi đã hai mươi tuổi,tư tưởng và hành vi về cơ bản đã định hình, lại nhận được sự giáo dục của bậc đại học, làm sao có thể phối hợp với bài huấn luyện mẹ hiền dâu thảo của ông được chứ? Nên bất kể ông có nhắc tới nhiều thế nào, có trách mắng tôi ra sao tôi cũng luôn cầm sách học, mười ngón tay không dính một giọt nước,cho đến tận khi tôi lấy chồng.
Còn nhớ ngày thành hôn, ông nặng trĩu tâm sự nói: "Mày lười thế này, không biết làm gì, sau này kết hôn sống thế nào?"
Tôi chỉ đáp lại ông bốn chữ: "Cháu thuê giúp việc!"
Tuy rằng cuộc sống sau khi kết hôn của tôi không tồi,nhưng ông nội vẫn luôn cho rằng một người phụ nữ không biết làm gì là không đảm đang, không đảm đang thì dễ bị chồng ghét bỏ, mà bị ghét bỏ rồi thì nhà mẹ đẻ cũng không tiện nói gì do không chịu dạy dỗ con gái nhà mình cho tới nơi tới chốn. Sự cố chấp của tư tưởng phong kiến vượt xa những gì chúng tôi có thể tương, bất kể chúng tôi sống thế nào cũng không thể thay đổi được ý nghĩ của ông.
Năm ngoái, lúc trang hoàng nhà mới xong xuôi, tôi vốn định mời người nhà ăn cơm, song chồng tôi đi công tác bị ngã xuống núi, phải làm hai cuộc tiểu phẫu nên tôi tạm gác việc này lại.
Năm nay,ông nội nói, ông lớn tuổi rồi mà còn chưa từng đến chơi nhà mới của tôi, muốn đi xem. Vậy là tôi và chồng liền thu xếp để ồn đến vào dịp Quốc khánh. Tôi định bố trí thế này, buổi sáng về nhà ngồi hàn huyên một lát, tới trưa ra khách sạn cạnh đó đặt một bàn tiệc. Ông nội vừa nghe vậy đã phản đối ngay lập tức, nói ông không đi khách sạn ăn cơm,nếu đến nhà tôi chơi thì nhất định phải ăn ở nhà tôi. Tôi thẳng thắn nói với ông: "Nhà cháu không nấu được cơm cho nhiều người như thế ăn, vừa mệt mỏi vừa rắc rối."
Các cô tôi nhanh nhẩu nói: "Cứ làm theo ý ông đi. Sáng các cô sẽ đến sớm mua thức ăn, nấu nướng giúp cháu,giờ người phụ bếp ở đâu cũng có, nếu cháu cần thì các cô cũng có thể thuê giúp cháu."
Một ngày trước bữa tiệc gia đình dì giúp việc quét dọn nhà cửa sạch bong xong thì được cho nghỉ sớm. Hôm sau, ông nội vừa bước vào cửa đã hài lòng, gật gù nói: "Nhà cửa sạch sẽ lắm, mày lười như thế, ông còn tưởng nhà mày bừa như cái ổ chó chứ!"
Cô lớn đáp lời ngay: "Bố nhiều tuổi như thế rồi đừng có bận tâm đến bọn trẻ nữa, chúng nó cũng có thể tự lo cho cuộc sống của mình mà."
Chồng tôi tất bật đón tiếp người nhà vợ, tôi ngồi trên ghế sofa ăn hoa quả, ông nội sai tôi: "Sao mày không vào bếp đi? Ở đầy ngồi không chờ ăn sẵn à?"
Tôi nói thẳng: "Cháu vốn không biết nấu cơm, đi vào trong bếp làm gì ạ? Còn chưa đủ phiền thêm hay sao!"
Ông nội nhăn mặt lại,nói với chồng tôi: "Sau khi kết hôn nó vẫn lười thế à?"
Chồng nói đỡ cho tôi: "Cô ấy bẩm sinh đã không thích làm nội trợ, hơn nữa tài năng của cô ấy cũng không thuộc về nội trợ,cứ ở nhà làm nội trợ cũng phí hoài ông ạ."
Ông nội lắc đầu, không hề ủng hộ lời chồng tôi nói chút nào, nói phụ nữ mà giỏi giang thì việc đầu tiên phải làm là chăm lo bếp núc, tận tụy hầu chồng, nếu không phụ nữ sẽ không giống phụ nữ. Tôi nghe mà trợn tròn mắt.
Cơm nước xong xuôi, ông nội nói với tôi: "Không biết nấu cơm nhưng chắc rửa bát quét dọn cũng biết chứ? Mau đứng lên dọn dẹp đi."
Cô út thấy bản mặt như bị táo bón của tôi, bất đắc dĩ nói với ông nội: "Những việc đó đã có dì làm, việc gì cũng để nó làm thì đi làm gì?"
Ông nội nhất thời nghe không hiểu,hỏi: "Dì nào?"
Cô út nói to: "Chính là người giúp việc, gọi dì là tôn trọng."
Kết quả là ông nội vừa nghe thế đã thấy khó chịu, chỉ vào người tôi bảo: "Mới nứt mắt ra mà nó đã tìm người hầu hạ à? Để người nhiều tuổi hầu hạ người ít tuổi mà nó cũng hưởng thụ được à? Không sợ mất hết cái phúc sau này à?"
Tôi đứng bên cạnh mà câm nín, may mà một ngày trôi qua rất nhanh,lúc tiễn cả nhà ra về tôi mới thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm.
Chồng tôi ngồi xuống bên cạnh, vui mừng nói với tôi: "May mà người yêu cầu em làm vậy là người nhà em, nếu mẹ anh mà yêu cầu em làm thế... Anh cũng không dám tưởng tượng nữa!"
Ngày hôm đó tôi suy nghĩ rất nhiều. Dù thời đại này không còn nhiều bậc cha chú liều mạng bắt con gái mình học cách làm nội trợ như ông nội tôi nữa, nhưng chắc chắn vẫn có rất nhiều phụ huynh trong các gia đình có con gái phạm phải sai lầm này khi giáo dục con. Nhìn chung trong cuộc sống của chúng ta, rất ít ông bố bà mẹ dạy con gái việc nên xử lý các vấn đề trong hôn nhân sao cho chính xác. Điều họ dạy con nhiều nhất là, đến nhà người ta thì phải nhanh nhẹn chịu khó, phải hiếu thảo với bố mẹ chồng, phải tốt với chồng. Họ cảm thấy giáo dục con gái trở nên dịu dàng ân cần, cần cù đảm đang chính là trách nhiệm lớn nhất của đấng sinh thành.
Các ông bố bà mẹ ấy nào biết rằng, cách giáo dục như vậy thường đẩy con gái họ xuống vực sâu bất hạnh. Khi con gái còn rất nhỏ, quan niệm phải đánh đổi, hi sinh thân đã thấm sâu vào tận xương tủy, khiến họ không dám là chính mình; mỗi khi muốn là chính mình thì lại cảm thấy như vậy thật ích kỷ, cũng không dám tử tế với bản thân vì sẽ có cảm giác phạm tội. Chỉ có không ngừng hi sinh trong hôn nhân mới có thể làm họ tìm thấy cảm giác tồn tại của bản thân.
Thuở xưa,các cô là người tốt bụng, hiền lành trong mắt người khác; ngày nay, các cô chỉ là một nhóm người không có tự chủ, không có khát vọng trong mắt người khác mà thôi. Các cô chưa từng nghĩ đến việc làm tổn thương bất cứ ai, nhưng xác suất bị tổn thương tình cảm trong hôn nhân lại cao nhất luôn luôn là các cô. Rất nhiều người cho rằng các cô thật bất hạnh,nguyên nhân có lẽ do số phận, hoặc là do đen đủi.
Nhưng thực ra không phải là như vậy, đàn ông ích kỷ bạc bẽo thích nhất là tìm các cô gái thuộc tuýp hi sinh thân mình; đàn ông chín chắn sâu xa không thích nhất là những cô gái không biết đến bản thân, không thể giao lưu tinh thần với chính mình. Thế nên hầu hết các cô gái tuýp hi sinh đều bị gả cho loại đàn ông đầu tiên,và xác suất hậu hôn nhân được đối xử tử tế thì cực kỳ thấp.
Trên đời này, chưa bao giờ có chuyện phụ nữ làm càng nhiều việc nhà thì hôn nhân càng hạnh phúc; cũng không có chuyện phụ nữ càng chịu uất ức thì hôn nhân càng vững chắc. Phụ nữ phải có suy nghĩ, kiến thức, trí tuệ của mình, những thứ này mới là những đặc điểm quyến rũ đặc biệt, cũng là chỗ dựa thực sự để phụ nữ có được một cuộc sống như ý muốn.