Chương 19 SỢ NHẤT LÀ bạn không đủ yêu người ấy,cũng không đủ yêu bản thân
Một bạn nữ gửi email cho tôi nói, năm nay cô ấy 28 tuổi, có bạn trai hai năm rồi. Nhà bạn trai cô rất nghèo,ở một bản nhỉ trên núi,bạn trai còn có một em gái, một em trai. Thu nhập cả nhà góp lại cũng không đủ đặt tiệc cưới ở thành phố lớn nên bố mẹ cô bắt cô chia tay cho sớm, để tìm người có điều kiện kinh tế khấm khá hơn.
Theo những gì bạn nữ nói, chính cô cũng lo nhà bạn trai nghèo như thế, sau này chẳng những không giúp gì được trong việc mua nhà mua xe mà còn có thể liên lụy đến cuộc sống của hai người. Nhất là em trai em gái của bạn trai vì ở quê anh, việc anh trai có nghĩa vụ lo cho các em là chuyện đương nhiên. Nghĩ đến việc này, cô cản thấy mình nên nghe lời cha mẹ để tránh sau này vất vả.
Nhưng nhân phẩm bạn trai cô rất tốt. Hai năm yêu nhau anh luôn chăm chút cho cô từng li từng tí, cũng rất chăm chỉ làm việc, chịu thương chịu khó. Anh cũng rất thoáng với cô, cô thích gì mà anh có thể làm được thì anh đều dồn hết sức thực hiện, hơn nữa cả hai cũng thật sự có tình cảm với nhau.
Nếu từ bỏ mối tình này vì hoàn cảnh nhà bạn trai, trong lòng cô cũng tiếc, hơn nữa mình cũng không còn ít tuổi nữa, nếu tìm người yêu mới mà chẳng may không tốt bằng người hiện tại thì sao? Nên cô rất băn khoăn, không biết nên làm thế nào.
Có điều, vấn đề cô ấy muốn xin tôi giúp đỡ nhiều nhất không phải điều này, mà là: "Tôi có nên ly hôn hay không?"
Hai ngày trước, một em gái nhắn tin cho tôi kể rằng chồng cô ấy đã tòm tem bên ngoài hai năm rồi, luôn vương vấn không dứt hẳn được với người thứ ba. Cô ấy từng nghĩ tới việc tha thứ, thế nhưng trong lòng không vượt qua được cửa ải hậu ly hôn: sợ bất lợi với sự trưởng thành của con, sợ ánh mắt khác lạ của người khác, càng sợ phải sống cô độc hết quãng đời còn lại. Cô ấy mong tôi cho cô một lời khuyên, rốt cục nên ly hôn hay tiếp tục sống với nhau?
Tôi phát hiện những người có cuộc sống rối rắm đều có một đặc điểm: Hội chứng lựa chọn rối rắm.
Đi làm ở công ty, thấy đồng nghiệp nghỉ việc rồi thi nhau khởi nghiệp thành công, kiếm được bộn tiền,mình liền đứng núi này trông núi nọ, hận không thể thành công ngay lập tức như người ta,thế là ngay lập tức nghĩ đến chuyện nghỉ việc. Nhưng đến khi sắp nghỉ việc thật lại lo lắng: Ngộ nhỡ mình lập nghiệp thất bại, chẳng những không kiếm được tiền mà còn thất nghiệp thì làm thế nào đây?
Đi xem mắt gặp một người đàn ông, cảm thấy anh ta không tốt cũng không tệ, điều kiện không đến nỗi nào,nhưng thiếu đôi chút cảm giác. Vậy là lại băn khoăn nên từ bỏ hay đón nhận,sợ đón nhận rồi nhỡ sau này gặp được tình yêu đích thực rồi thì sao? Nhưng lại càng sợ nếu từ chối, nhỡ sau bày không có mối ngon hơn thì làm thế nào?
Sau khi sinh con, một bên là đứa con ngây thơ dễ thương, mong có thể bên con mỗi ngày, cùng con lớn lên; một bên là nỗi lo cơm áo gạo tiền, xa rời xã hội, càng sợ khi mình không có khả năng kinh tế sẽ bị chồng ruồng rẫy. Vậy là không biết nên chọn ở nhà với con hay ra ngoài kiếm tiền.
Bất kể là lựa chọn con đường nào,họ đều không cam lòng, đều nghĩ về con đường mà mình không-chọn. Tâm tính như vậy thì có sống an nhàn được không?
Trên thực tế, người ngoài không thể giúp bạn giải quyết vấn đề, nên khi rơi vào trường hợp cần đưa ra lựa chọn, bạn phải hỏi xem chính bản thân mình muốn gì. Ví dụ như bạn nữ nọ,nếu bạn muốn một cuộc sống giàu có thì hãy quyết đoán chia tay người bạn trai hiện tại, đi tìm một người có điều kiện kinh tế tốt hơn. Làm được như vậy, vừa không lỡ dở anh ấy lại vừa không lỡ dở chính bạn. Còn nếu bạn cảm thấy tình cảm của hai bạn quan trọng hơn kinh tế thì đừng quan tâm bố mẹ nói gì, hãy kiên quyết ở bên anh ấy, cùng đối mặt với những sống gió trong tương lai.
Bạn băn khoăn khổ sở vì bạn không đủ thương người, cũng không đủ thương thân. Nếu bạn thực sự thương người ấy, bố mẹ bạn có phản đối thế nào cũng vô ích, gia đình người ấy có nghèo hơn nữa cũng chẳng sao, bởi bạn muốn ở bên người ấy nên mọi điều kiện khác đều không quan trọng. Hoặc nếu bạn đủ yêu chính bạn, không muốn cuộc sống sau này phải đối mặt với nhiều nhân tố không chắc chắn như thế, vậy thì sau khi nhìn vào hoàn cảnh gia đình nhà người ta, hãy chia tay cho dứt khoát.
Còn cả em gái kia nữa,nếu điều em cần chỉ là một cuộc hôn nhân trên hình thức thì hãy chọn cách không ly hôn. Còn nếu thật sự muốn có một người chồng trung trinh thì hãy ly hôn rồi tìm kiếm tiếp. Ly hôn rồi thì con cái sẽ trưởng thành ra sao, người khác sẽ nhìn nhận thế nào, sau này có cô độc suốt đời hay không, không một ai có thể trả lời cho em được,tất cả phụ thuộc vào việc em hành động như thế nào.
Còn việc chọn chăm con hay đi làm, nếu bạn cho rằng cùng con khôn lớn là quan trọng nhất, những chuyện khác đều có thể xếp ra sau thì hãy chuyên tâm ở nhà dạy dỗ con cái. Nếu bạn thấy mình trưởng thành mới là điều quan trọng thì hãy quyết đoán bươn chải, tìm kiếm giá trị bản thân.
Cuối cùng, điều quan trọng nhất trong lòng bạn là gì?
Điều quan trọng nhất với một người chính là biết được: Mình muốn gì?
Không một ai có thể sống thay bạn, đương nhiên, cũng không ai có thể lựa chọn thay bạn.
Thật ra, những người rơi vào tình trạng rối tinh rối mù thường là do họ không muốn lựa chọn, mà chỉ muốn tìm cách nào vẹn cả đôi đường, vừa không mất đi thứ này, vừa có được thứ kia. Có người nói, đừng bắt hai con thỏ một lúc, nếu không sẽ chẳng bắt được con nào. Tuy nhiên, trong cuộc sống, chúng ta vẫn thấy có một nhóm người có thể thỏa mãn cả hai: vừa có tình yêu,vừa có sự nghiệp; vừa có sự nghiệp, lại vừa có thể chu toàn cho con cái.
Thế nhưng, tôi phải nói một điều tàn nhẫn thế này: Trong số những người đó, chắc chắn không bao gồm những người đến lựa chọn của mình cũng phải nhờ kẻ khác chọn giúp, bởi vì nếu một người khuyết thiếu khả năng lựa chọn thì họ vốn không có năng lực vẹn cả đôi đường, thậm chí chu toàn một việc cũng không nên hồn.
Tôi từng quen biết một cô gái, lúc đó, cô ấy đang buồn phiền về chuyện tình cảm: yêu một người đàn ông đã có gia đình. Thỉnh thoảng, tôi có trò chuyện với cô ấy. Toàn bộ cuộc sống của cô ấy có thể quy kết vào một chữ: MỆT.
Đúng vậy đấy, người ngoài cuộc là tôi còn thấy mệt.
Cô ấy tâm sự với tôi rằng, cô rát yêu anh ta,cảm thấy ngoại trừ anh ta ra thì không tìm được ai khác phù hợp hơn nữa,nhưng nghĩ đến việc anh ta không ly hôn lại thấy rất khó chịu, và hỏi tôi nên làm thế nào?
Tôi nói: "Nếu cậu yêu bản thân cậu nhất thì hãy rời xa anh ta,tìm một người hoàn toàn thuộc về cậu. Còn nếu cậu yêu anh ta nhất, mất anh ta đồng nghĩa với việc đời mất nguồn vui thì cứ yêu anh ta tiếp đi, đừng nghĩ đến việc anh ta ly hôn nữa."
Nhưng cô ấy không làm được, rời bỏ anh ta thì trong lòng tiếc nuối, bao dung hôn nhân của anh ta thì đau đớn khôn cùng, thế là ngày nào cũng trôi qua với đầy những mâu thuẫn trong lòng. Lúc thì nói nếu gặp anh ta sẽ nói chia tay, lúc khác lại bảo không sống nổi nếu thiếu anh ta.
Cuối cùng, tôi gửi cho cô ấy một tin nhắn dài: "Nếu cậu thương anh ta hơn thương bản thân thì dù anh ta có ly hôn hay không, cậu cũng sẽ vui vẻ chấp nhận tiếp tục. Cho dù con đường phía trước tối tâm thế nào, tương lai có xa xôi ra sao thì cậu vẫn sẽ thuyết phục được chính mình; cho dù anh ta đối xử tệ bạc với cậu, cậu vẫn có thể tìm lý do biện hộ cho anh ta; bất kể ai khác khuyên cậu bỏ cuộc,cậu vẫn sẽ không chấp nhận. Còn nếu cậu thương bản thân cậu nhất thì nhất định phải tỉnh giấc sau cơn mê man ngắn ngủi,biết mình không nên phí hoài năm tháng như thế, càng không nên trao đi thật nhiều chân tình cho một người đàn ông đã có vợ. Vì cậu yêu anh ta,thế nhưng lại không yêu hết 100%,nên không thể khoan dung việc anh ta đã có gia đình, không thể toàn tâm toàn ý với cậu. Cũng vì cậu yêu bản thân, nhưng lại không yêu đủ, nên cậu không biết thế nào là thực sự tốt cho mình."
Trong cuộc sống, sợ nhất là vừa không đủ thương người, lại vùa không đủ thương thân, mãi mãi không chịu chủ động lựa chọn. Nếu như vậy, phải chờ đến khi mất đi thơi cơ, không còn cơ hội nữa để rồi nước chảy bèo trôi, bị cuộc sống đánh tan thành cát bụi thì ta mới tỉnh ngộ.
Nếu bạn vẫn luôn mâu thuẫn, băn khoăn, không thể đưa ra lựa chọn, thì suốt đời cứ sống mãi trong cảnh: vừa không sống sung túc lại vừa không có được tình yêu tốt đẹp thuở ban đầu,vừa không giữ được hôn nhân lại vừa mất đi cơ hội lựa chọn một lần nữa; vừa không dựng xây được sự nghiệp lại vừa không nuôi dạy được con cái. Sau đó, khi thấy người khác thuận buồm xuôi gió thì lại vừa hâm mộ vừa ghen tị vừa hối hận, nếu trước đây thế này thế kia thì bây giờ đã thế kia thế này. Chợt ngoảnh đầu nhìn lại mới phát hiện kiếp người đã chẳng còn lại bao nhiêu, cuộc đời đã trôi vuột đi mất rồi...