← Quay lại trang sách

Chương 4 ──────♥──────-31

“Em thật khiến người ta khó đoán biết.” Tôi nói, “Không ngờ em lại chơi dương cầm hay như vậy.”

“Hứng thú thôi mà, từ nhỏ đã thích đàn.” Cô ấy nói, “Nhưng lâu lắm rồi không chơi.”

“Tuy là lâu rồi không chơi, nhưng em không cần nhìn bản nhạc mà vẫn có thể chơi hay như vậy, thật không đơn giản.”

Cô ấy cười cười rồi nói: “Em đã từng nghĩ, nếu có một ngày em mất đi trí nhớ, có lẽ em sẽ quên hết mọi người và mọi việc đã xảy ra, nhưng chắc chắn em vẫn sẽ biết chơi đàn dương cầm.”

“Vậy sao?”

“Ừ. Bởi vì dương cầm không tồn tại trong ký ức, mà tồn tại trong linh hồn và huyết mạch.”

❀❀❀

Cô ấy đi vào trong quầy bar, vừa xay cà phê vừa nói: “Đừng uống rượu nữa, em mời anh uống cà phê.”

Tôi gật đầu nói cảm ơn.

“Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, em từng làm đúng chuyên ngành, trước sau tổng cộng ba công việc.”

Cô ấy đột nhiên nói về chủ đề này khiến tôi ngạc nhiên, nhưng tôi vẫn hỏi: “Sau đó vì sao không làm nữa?”

“Ông chủ đầu tiên rất coi trọng em, nhưng đồng nghiệp thấy em học lực cao lại là nữ, không thể dung nạp em.”

“Như vậy sao?” Tôi nói.

“Quan niệm trọng nam khinh nữ của người miền Nam rất nặng nề, giống như ông chủ thứ hai của em, ông ta luôn cảm thấy phụ nữ học lắm để làm gì? Em không chịu nổi sự kỳ thị đó, làm chẳng được lâu bèn xin nghỉ.”

“Vậy còn công việc thứ ba?”

“Ông chủ thứ ba thường thăng chức cho em, cuối cùng bảo em làm trợ lý đặc biệt cho ông ta. Sau cùng ông ta ám chỉ: Chỉ cần em chịu làm vợ bé cho ông ta, thì không cần phải vất vả làm việc nữa, muốn gì được nấy.”

“Thật là quá đáng.”

“Em nghĩ kỹ rồi, cho dù nỗ lực làm việc đến mấy, người khác cũng sẽ cho rằng em dựa vào sắc đẹp để tiến thân.”

❀❀❀

Cô ấy bưng càphê vừa đun xong tới trước mặt tôi, cười nói: “Cà phê xong rồi, mời dùng.”

“Pha chế rượu là hứng thú của em…”

“Em cũng nhiều hứng thú thật.”

“Em là người chọn ngựa, thích nếm trải những thứ mới lạ.” Cô ấy cười nói, “Tuy công việc không vui vẻ, nhưng em thích tự do tự tại, không muốn nhìn sắc mặt của người khác, nên dứt khoát mở ra quán này.”

“Mở quán phải nhìn sắc mặt của khách hàng chứ.”

“Đến ông chủ em còn mặc kệ,” Cô ấy cười rõ tươi, “sao lại phải để ý đến khách khứa chứ?”

Tôi gật đầu, cười cười.

“Cửa tiệm này em thích kinh doanh thì kinh doanh, muốn nghỉ là nghỉ, rất chi là tự do.” Cô ấy nói.

“Nếu có ngày nào mệt quá hay ngán quá, dứt khoát ngừng kinh doanh hay đóng cửa, đi chơi một trận thoả thê rồi tính tiếp.”

“Nghề pha chế rượu cũng không dễ làm nhỉ?” Tôi nói.

“Gọi là bartender nghe thân thiết hơn.” Cô ấy cười, “kỹ thuật chuyên môn của em cũng không ổn lắm, nhưng em rất biết cách nói chuyện nịnh nọt khách hàng.”

”Nếu khách hàng gọi loại rượu em không biết pha chế, vậy phải làm sao?”

“Thực ra các loại cocktail người ta thường gọi chỉ có khoảng hai mươi loại, mà em đã học thuộc làu làu bốn mươi loại cocktail, cho nên vẫn có thể ứng phó.” Cô nói, “nhỡ may mà gặp phải khách hàng củ chuối gọi những loại rượu ly kỳ cổ quái, em đành phải lôi pháp bảo ra vậy.”

“Pháp bảo gì cơ?”

❀❀❀

Tiểu Vân đặt ngón trỏ lên môi suỵt một tiếng, rồi chớp chớp mắt, cúi người xuống, rồi lại đứng lên ngay, đặt một quyển sách lên mặt quầy, trên đó ghi: Bartender Handbook.

“Trong này có công thức của mấy trăm loại cocktail.” Cô ấy hạ giọng nói.

“Thì ra là vậy.” Tôi cười cười, “Em được lắm.”

“Mỗi lần lén giở quyển sách này ra, đều khiến em cảm thấy như đang quay lại thời học sinh.” Cô ấy nói.

“Sao lại nói vậy?” Tôi hỏi.

“Giống như nhìn trộm tài liệu giấu trong ngăn bàn lúc đi thi vậy đó.”

Nói xong, cô ấy cười ha ha, tôi bị cô ấy lây cho, cũng phá lên cười lên.

❀❀❀

Tôi cười rất lâu, thấy bên mép hơi mỏi, mới thu nụ cười lại, uống một ngụm cà phê rồi nói:

“Sao lại nói với anh những chuyện này?”

“Chuyện gì cơ?”

“Dương cầm tồn tại trong linh hồn, suýt nữa phải làm vợ bé, barterder nhìn phao thi vân vân.”

“Muốn phân tán sự chú ý của anh đó.” Cô ấy nói. “Em thành công chứ?”

“Rất thành công.” Tôi nói, “Cảm ơn em.”

Cô ấy mỉm cười, không nói gì nữa, bắt đầu thu dọn quầy bar.

❀❀❀

Tôi nghĩ tôi phải đi rồi, lúc đứng dậy tính tiền, cô ấy lại nói: “Có người trả cho anh rồi.”

“Ai vậy?” Tôi hết sức kinh ngạc, “Lẽ nào là Martini tiên sinh?”

“Martini tiên sinh?” Cô ấy ngẩn người, liền đó nở nụ cười, “Gọi anh ấy như vậy không tệ, em cũng chỉ biết anh ấy lúc nào cũng gọi Martini, còn lại chẳng biết gì hết.”

“Sao anh ta lại mời anh?”

“Không biết.” Cô ấy nhún vai, “Chỉ biết là anh thật may mắn, tiền rượu có người trả giúp, mà cà phê cũng là em mời.”

“Nhưng bây giờ anh đói rồi.” Tôi cười nói, “Nếu có người mời anh ăn cơm thì càng may mắn.”

❀❀❀

Ở cửa đột nhiên có tiếng động, Vinh An đang đẩy cửa bước vào!

Lúc cậu ta bước vào, cái nạng còn vấp vào cánh cửa đang sập lại một cái.

“Sao cậu lại đến đây?” Tôi giật mình, “Còn nữa, cậu đến đây bằng gì?”

“Đi taxi.” Cậu ấy dựng cậy nạng vào cạnh quầy bar, tìm chỗ ngồi xuống rồi nói:

“Tớ thấy muộn thế mà cậu vẫn chưa về, tưởng là cậu ở đây uống say mèm rồi, nên đến đón cậu.”

Tiểu Vân nhìn tôi, lộ một nụ cười quỷ dị, như đang nói: Anh còn chê chưa đủ may sao?

Tôi cũng cười, trong lòng ấm áp.

“Tớ còn gọi cơm rang thịt dê đây, cậu muốn ăn không?” Vinh An nói.

Tôi lại giật nảy mình, Tiểu Vân hình như cũng giật mình.

Vinh An gãi gãi đầu, lúng búng nói: “Tớ nghĩ lúc này có khi cậu sẽ muốn ăn thịt dê.”

❀❀❀

Tôi quả nhiên là một con khổng tước may mắn.

❀❀❀

32

❀❀❀

Thời tiết bắt đầu mát mẻ.

❀❀❀

Chân của Vinh An đã khỏi, lại tràn đầy sức sống, tung ta tung tẩy, khiến người ta nghi ngờ có thật đã từng bị thương.

Thường xuyên đi tới Yum, thỉnh thoảng sẽ gặp Martini tiên sinh.

Mà tôi với Vỹ Đình có lẽ cứ như vậy, không còn có thêm ký ức gì mới mẻ; trừ khi cái ông Mausolus kia lại tính ra cái tỉ lệ hy hữu cổ quái gì.

❀❀❀

Tôi đã năm thứ tư rồi, cũng nên nghiêm túc chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, tôi thật sự không muốn học quá lâu.

Vì thế thời gian ở lại trường dài ra, thời gian ngồi trước máy tính ngắn lại.

Nhưng tôi và Vinh An vẫn thường cùng nhau ăn cơm, thỉnh thoảng cậu ấy cũng sẽ mang bữa đêm đến phòng nghiên cứu tìm tôi.

Có lần tôi và cậu ta tới một tiệm ăn mới mở ở gần nhà để ăn cơm, vừa vào cửa phục vụ đã nói:

“Xin hỏi các anh có đặt chỗ không ạ?”

“Không.” Tôi nói.

“Vậy à…” Phục vụ tỏ vẻ do dự khó xử, nói: “Xin đứng đây đợi một chút.”

Sau đó đi vào bên trong.

Tôi và Vinh An thấp giọng nói với nhau không ngờ nhà hàng này làm ăn tốt như vậy.

❀❀❀

Một lát sau, phục vụ đi tới nói với chúng tôi: “Xin mời đi theo tôi.”

Chúng tôi đi theo anh ta vào trong, phát hiện ra cả nhà hàng vắng tanh, vẫn còn gần 20 bàn trống.

Nói cho chính xác, trừ một bàn nào đó có ba người khách nữ ra, chỉ có hai người khách nữa là tôi và Vinh An.

“Rõ ràng là chẳng có người, còn hỏi bọn mình có đặt chỗ không làm gì?” Vinh An nói.

“Làm ăn không tốt cũng đâu phải là chuyện gì mất mặt.”

“Ông chủ này chắc chắn là người chọn hổ.” Tôi cười nói.

“Không sai.” Vinh An cũng cười, “Chỉ có người chọn hổ mới sĩ diện tới chết như vậy.”

“Đúng vậy.”

Nói xong tim như thắt lại, bởi vì tôi bỗng nhiên nhớ tới Lưu Vỹ Đình.

❀❀❀

Xét cho cùng thì Lưu Vỹ Đình không giống với Liễu Vỹ Đình. Đối với Liễu Vỹ Đình, tôi tuy có không nỡ, đau buồn, hối hận, nhưng không áy náy.

Nhưng khi tôi nhớ tới Lưu Vỹ Đình luôn có một cảm giác áy náy, mấy năm nay đều luôn như vậy.

Hơn nữa cảm giác áy náy này không hề nhạt đi theo thời gian.

Khi tự tôn của một người bị tổn thương, cần bao lâu mới có thể phục hồi?

Một năm? Năm năm? Mười năm? Hay là cả đời?

Nếu như người này lại vừa vặn là người chọn hổ thì sao?

❀❀❀

Bữa cơm này tôi ăn không được tập trung lắm, nói chuyện với Vinh An cũng không có tinh thần.

Vinh An không truy hỏi.

Có thể cậu ấy cho rằng tôi bỗng nhớ tới Vỹ Đình nên tâm trạng bỗng rơi xuống đáy vực.

Tôi cũng không muốn giải thích nhiều.

❀❀❀

Ăn cơm xong, tôi đến phòng nghiên cứu, có một chương trình cần xử lý.

11 giờ 15, Vinh An gọi điện đến hỏi tôi có rỗi không?

“Làm gì?” Tôi nói.

“Dẫn cậu đi chỗ này chơi, cho khuây khoả.” Cậu ấy ra vẻ thần bí, “Không phải Yum đâu.”

“Mình đang sửa chương trình, cần phải tập trung, không cần khuây khoả.” Tôi nói.

Vinh An lại nói một tràng nào là chỉ một tí thôi, ngày mai sửa cũng có chết đâu vân vân và mây mây.

Tôi lười tranh cãi với cậu ấy, bèn đồng ý luôn.

❀❀❀

20 phút sau, Vinh An và một cậu em gọi là Kim Cát Mạch đã đợi tôi ở cổng trường.

Cậu em Kim Cát Mạch học dưới tôi một khoá, thực ra cậu ta không phải họ Kim, cũng không phải tên là Cát Mạch, Kim Cát Mạch chỉ là biệt danh.

Cậu ta từng tổ chức thi đấu bóng bàn trên khoa, lấy tên là: Cúp Kim Cát Mạch.

Bởi vì “Kim Cát Mạch” quả thực rất khó nghe, mọi người bèn khiến cho cậu ta ác giả ác báo, bắt đầu gọi cậu ta là Kim Cát Mạch.

Lần thi đấu bóng bàn liên khoa mà tôi và Vỹ Đình đánh với nhau, Kim Cát Mạch cũng tham gia.

❀❀❀

Kim Cát Mạch chào tôi một câu “Em chào anh” rất thân mật, sau đó mời tôi lên xe.

Hoá ra là cậu ta lái xe chở Vinh An tới.

Trên xe ba người chúng tôi nói chuyện một hồi, tôi mới biết bây giờ cậu ta làm cùng một công trường với Vinh An.

“Anh.” Kim Cát Mạch nói với tôi, “Anh có mang theo nhiều tờ một trăm tệ không?”

“Cái gì?” Tôi chẳng hiểu gì cả.

“Tôi có.” Vinh An cướp lời, “Đưa cậu năm tờ trước, không đủ tính sau.”

Nói xong Vinh An đếm năm tờ một trăm tệ đưa cho tôi.

“Đến rồi.” Kim Cát Mạch nói.

Xuống xe rồi, tôi phát hiện trong chu vi năm mươi mét, không có một biển hiệu nào sáng đèn.

Cũng khó trách, dù sao bây giờ đã là 11 giờ 50, rất muộn rồi.

❀❀❀

Ba người chúng tôi xếp thành hàng thẳng đi về phía trước, Kim Cát Mạch đi sát phía cửa hàng, tôi đi sát phía đường cái.

Mới đi được hơn chục bước, Kim Cát Mạch bèn nói: “Anh, ở đây.”

Tôi dừng chân, nhìn thấy cậu ta rẽ trái lên cầu thang, Vinh An lại dừng ở cửa cầu thang.

Lùi lại hai bước, cũng vẫn đi theo lên trên, Vinh An đi ở sau cùng.

Cầu thang chỉ rộng đủ hai người đi, có khoảng 30 bậc, bị hai bức tường hai bên quây thành một ngách nhỏ hẹp.

Ánh đèn vàng đậm chiếu sáng bức tường bên trái, trên tường đầy những hình vẽ graffiti nguệch ngoạc.

Nói là nguệch ngoạc cũng không hẳn, tổng thể vẫn giống như đã được phác hoạ qua.

Lúc bước lên bậc thứ 13, nhìn thấy trên tường viết bốn chữ màu đen to nhỏ khác nhau: BÚP BÊ TRUNG QUỐC.

Còn dùng các hình góc cạnh giống như ngôi sao quây lấy bốn chữ này, tạo hiệu ứng nổi.

❀❀❀

Đang lúc băn khoăn không biết Búp bê Trung Quốc có phải là tên quán hay không, lại mơ hồ nghe thấy tiếng nhạc loảng xoảng.

❀❀❀

33

❀❀❀

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, Kim Cát Mạch đang chuẩn bị đẩy cửa bước vào, trên cửa vẽ một người đẹp tóc vàng, đôi môi mọng đỏ hết sức thu hút, vẻ mặt và tư thế như đang tung ra một nụ hôn gió.

Cửa vừa mở ra, tiếng nhạc cực lớn ập đến, khiến người ta không kịp đề phòng.

Tim tôi trong nháy mắt bị tiếng bass làm cho tăng tốc, gần như đứng không vững.

Vinh An ở đằng sau đỡ lấy tôi, nói: “Vào trong đi.”

❀❀❀

Bên trong rất tối, trừ một cái bục nhảy hình tròn ra.

Đường kính bục nhảy chừng hai mét, cao chừng 20 phân, một cô gái đang khêu gợi uốn éo thân mình.

Phía trên bục nhảy treo một chiếc đèn tròn bảy màu xoay không ngừng, hắt lên người cô gái như ánh chiều tà chiếu lên mặt hồ phẳng lặng, sóng nước trong veo lấp lánh.

Chúng tôi đi tới trong tiếng nhạc ầm ĩ, không nghe thấy tiếng của nhau.

Cuối cùng ngồi xuống một chiếc sôpha cạnh một cái bàn tròn nhỏ, tôi mới có thể nghe thấy tiếng thở gấp của mình.

❀❀❀

Bốn phía rải rác hơn mười cái bàn lớn nhỏ khác nhau, cái hình tròn cái hình vuông, sắp xếp không theo quy luật.

Nhưng bên cạnh bàn nhất định là sôpha, đơn, đôi, nhiều người đều có cả.

Đơn cử như cái bàn của chúng tôi, tôi ngồi sôpha đơn, Vinh An và Kim Cát Mạch cùng ngồi sôpha đôi.

Ba người chúng tôi ngồi theo hình chữ L ngược, Vinh An ngồi cạnh tôi, Kim Cát Mạch ngồi bên phải phía trước tôi.

Tiếng nhạc tạm ngừng, cô gái hất hất tóc, nở nụ cười mê hoặc.

Có vài người vỗ tay, nhưng tiếng vỗ tay không vang lắm, lẫn trong vài tiếng huýt sáo vô cùng chói tai.

❀❀❀

10 giây sau, nhạc lại nổi lên, cô gái lại bắt đầu nhảy múa.

Vinh An huých vai tôi, rồi ghé sát tôi nói: “Gọi đồ uống trước đi.”

Tôi vừa nhìn Menu liền giật mình, đến hồng trà sủi bọt rẻ nhất cũng đã 180 tệ.

“Hồng trà sủi bọt ở đây có biết hát không?” Tôi nói.

“Không biết.”

Tôi nghe tiếng ngẩng đầu lên, một cô gái mặc đồ tơ tằm màu xanh da trời đang nhìn tôi chằm chằm.

Tóc cô ấy không dài cũng không ngắn, tóc mái như rèm châu thả trước trán, nhưng không giấu được ánh mắt lạnh như băng.

Trước khi ý thức được tại sao cô ấy lại đứng trước mặt tôi, chỉ cảm thấy khuôn mặt, mái tóc, dáng người, quần áo… của cô ấy đều mang một hương vị mềm mại, nhưng toàn thân lại giống như được bọc trong một lớp tĩnh điện dày.

Nếu không cẩn thận tiếp xúc với lớp bảo vệ này, trong lúc không hề phòng bị sẽ bị dòng điện đột ngột chích cho đau điếng, thậm chí còn phát ra âm thanh lép bép.

❀❀❀

“Rốt cuộc anh muốn gọi cái gì?” Cô ấy nói.

Cuối cùng tôi cũng biết cô ấy chỉ là phục vụ, hơn nữa cái câu “Không biết” vừa rồi là phát ra từ miệng cô ấy, bất giác cảm thấy bối rối, vội vàng nói: “Hồng trà sủi bọt.”

Nói xong vô thức xoa xoa hai tay, để giảm bớt cảm giác bị điện giật.

Kim Cát Mạch nhìn đồng hồ, cười nói: “Lúc này là vừa đẹp.”

Tôi cũng nhìn đồng hồ, vừa vặn 12 giờ, đang định mở miệng hỏi Kim Cát Mạch, tiếng nhạc đã ngừng lại.

❀❀❀

Lần này đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay như sấm, tiếng huýt sáo khắp nơi, hơn nữa mỗi tiếng huýt sáo đều vừa to vừa chói vừa dài, như có thể xuyên thủng trần nhà.

Cô gái nhảy đi xuống khỏi bục nhảy trong tiếng vỗ tay và tiếng huýt sáo, tới bên chiếc bàn gần bục nhảy nhất.

Âm nhạc lại vang lên, không biết từ đâu bỗng xuất hiện ba, không, là bốn cô gái.

Bởi vì có một người đã đứng trên bục, bắt đầu uốn éo eo mông; ba người còn lại lần lượt đi tới ba chiếc bàn.

Cô vũ nữ đi trước ở gần chỗ tôi nhất, tôi nhìn thấy cô ta quay lưng lại phía tôi, đang ngồi trên đùi một người đàn ông, uốn éo mông, xoã tóc theo tiếng nhạc, lưng lộ ra một mảng trắng lớn.

Ba cô gái còn lại cũng mỗi người chọn lấy một người đàn ông, tận lực múa may trêu đùa.

Động tác của các cô gái này mỗi người một khác, nhưng đều duy trì sự tiếp xúc với da thịt của những người đàn ông một cách thoả đáng.

Hoặc ngồi trên đùi; hoặc ôm lấy cổ, hoặc khoác qua vai; hoặc ấp lên trán.

Mà cách ăn mặc của bọn họ giữa đêm đầu đông, đều khiến người ta liên tưởng tới bãi biển giữa hè.

Tôi thấy mặt mũi nóng bừng, cả người kích động.

Vinh An chỉ cười ngốc nghếch, Kim Cát Mạch lại cười rất sung sướng.

❀❀❀

Tôi như lạc vào một thế giới khác, thế giới này không hề có ngôn ngữ và lời ca, chỉ có tiếng nhạc huyên náo, những thân người uốn éo, những nụ cười quỷ dị và tiếng tim đập kịch liệt.

⊙_⊙

34

❀❀❀

Một cô gái áo vàng tiến về phía này, đặt một ly rượu trong suốt rất to lên bàn.

Đường kính chiếc ly ít nhất phải 30cm, rót đầy hai chai rượu chắc cũng không thành vấn đề.

Nhưng trong ly không có rượu, chỉ có bảy tám tờ tiền đỏ nằm dưới đáy.

Tôi hơi ngẩng đầu nhìn cô ta, cô ta nói: “Muốn không?”

Tôi không biết phải trả lời thế nào, quay đầu nhìn Kim Cát Mạch, chỉ thấy cậu ta gật đầu thật mạnh.

❀❀❀

Cô gái tóc vàng cười cười, bắt đầu uốn éo trước mặt tôi.

Cô ta đặt hai tay lên đầu tôi, vuốt ve đầu, tai và gáy tôi theo điệu nhạc.

Như hoá thân thành rắn mắt kính nghe thấy tiếng sáo của người Ấn Độ, eo lưng cô ta như nước uốn éo chảy xuống, lại như dây leo từng bước trườn lên. Lên lên xuống xuống, không biết bao lần.

Sau đó cô ta dừng lại, hai tay vắt trên vai tôi, thân hình dựa về phía trước, ngồi trên đùi tôi.

Từ khi cô ta bắt đầu uốn éo, da thịt tôi cứ mãi căng cứng, không tài nào thả lỏng.

Khi cô ta ngồi lên đùi tôi, tôi giật bắn mình, hai tay rụt ra sau lưng làm động tác nghỉ.

Sau đó cô ta thậm chí ôm chặt cổ tôi, môi tôi như dán vào cái cằm đang rướn lên của cô ta, mà trước mắt tôi lại vừa vặn là đôi môi đỏ tươi của cô nàng.

Một mùi son phấn nồng nặc pha lẫn mùi mồ hôi phụ nữ xông vào mũi xộc thẳng lên đầu tôi.

Ánh mắt tôi lén dời lên trên, thấy mắt cô ta ngước lên trên, trên trán rịn vài giọt mồ hôi.

Chắc là một cô bé tầm 20 tuổi, có lẽ còn nhỏ hơn, gương mặt đầy son phấn không hề hợp với lứa tuổi.

❀❀❀

Tôi lén liếc cô ta mấy cái, ánh mắt cô ấy vẫn cứ ngước lên trên, vì thế ánh mắt của hai chúng tôi không thể giao nhau.

Như vậy cũng tốt, nếu như ánh mắt giao nhau, tôi có lẽ đến miễn cưỡng mỉm cười cũng chẳng xong.

Đành cố suy nghĩ lung tung để cho mau qua cái giờ phút nam dưới nữ trên đầy xấu hổ này.

Tôi bỗng nhiên liên tưởng cô ta giống như một người đang chết đuối, còn tôi như một cái cọc gỗ cắm thẳng xuống nước.

Dáng vẻ cô ta ôm lấy cổ tôi uốn éo lên xuống, có giống với người chết đuối ôm cái cọc nhấp nhô chìm nổi không?

❀❀❀

“Cảm ơn.”

Cô ta dừng động tác lại, rời khỏi đùi tôi, đứng thẳng dậy nói cảm ơn.

“Hử?” suy nghĩ vẫn còn đang dừng ở giấc mộng cọc gỗ, bèn tiện mồm nói: “Đừng khách sáo.”

“Cái gì mà đừng khách sáo!” Kim Cát Mạch dở khóc dở cười, không ngừng nháy mắt với tôi.

Vinh An kéo tay áo tôi, nói thầm: “Boa một trăm tệ!”

Tôi bừng tỉnh, vội móc một trăm tệ trong túi ra, nhét vào ly rượu to tướng cô ta mang đến.

Cô ta không nói thêm gì nữa, vòng nửa vòng ngược chiều kim đồng hồ quanh chiếc bàn tròn, đến trước mặt Kim Cát Mạch.

❀❀❀

Tôi có cảm giác như vừa thoát hiểm, thở hắt mấy cái, quay qua nói chuyện với Vinh An.

Nói một lúc, tôi mới biết quán này hàng đêm sau 12 giờ đều có loại hình nhảy khiêu gợi này.

Vì tuân theo quy tắc sau 12 giờ, lại thêm không có sự việc gì vi phạm pháp luật rõ rệt, nên cảnh sát khu vực cũng không đến kiếm chuyện.

“Boa một trăm tệ là cơ bản, nhưng nếu cậu vui, cho thêm cũng được.” Vinh An nói.

Tôi liếc nhìn Kim Cát Mạch thoả mãn ngả trên sôpha, tay phải còn vuốt ve lưng cô nàng áo vàng.

❀❀❀

Cô gái mặc đồ tơ tằm màu xanh da trời đem đồ uống tới, cô ấy như không hề để ý đến xung quanh, kể cả cô nàng áo vàng đang uốn éo trên đùi Kim Cát Mạch.

Nhưng tôi lại thấy xấu hổ, không dám nhìn thẳng cô ấy.

Cô ấy đặt hết đồ uống xuống, quay người bỏ đi.

Uống một ngụm hồng trà sủi bọt, mùi vị rất bình thường, chẳng khác gì một cốc hồng trà sủi bọt loại 10 tệ.

❀❀❀

“Thưởng em một trăm đồng đại dương.”

Kim Cát Mạch thả một trăm tệ vào cái ly lớn, tươi cười vẫy tay với cô nàng áo vàng.

“Anh à, cứ thoải mái đi.” Cô gái áo vàng đi rồi, Kim Cát Mạch cười nói: “Ở đây không tính là ổ mại dâm, anh sẽ không bị cảnh sát bắt đâu.”

Sau đó cậu ta nói ổ mại dâm thật sự, người thường không đủ tiền theo nhưng lại hết sức tò mò, vì thế chỗ này vừa vặn đem đến cho những người sống trong ánh sáng một cơ hội tiếp cận với bóng đêm.

“Nếu anh không cần loại phục vụ đặc biệt này, nói không là được.”

Nghe cậu ta nói vậy, tôi mới hơi yên tâm.

❀❀❀

Nhìn ra xung quanh, có vài bàn khách khứa trông như sinh viên, thậm chí còn có cả nữ sinh.

Bọn họ rất nhàn nhã thoải mái, dường như chỉ đơn giản là thích thú sự náo nhiệt, mới mẻ và kích thích ở đây.

“Hi, chào anh.” Một cô gái áo đỏ tiến đến chỗ tôi, mỉm cười.

“Không.” Tôi nói, lắc lắc đầu.

“Được mà.” Cô ta nũng nịu, “Không sao đâu mà.”

“Này…” tôi không biết phải làm sao, quay sang Kim Cát Mạch cầu cứu.

Không ngờ Kim Cát Mạch lại cười mà nói: “Đàn anh của anh xấu hổ, em phải nhẹ nhàng vào.”

Cô gái nở nụ cười quyến rũ, đặt hai cái ly một to một nhỏ trên bàn, sau đó thì thầm bên tai tôi:

“Đừng căng thẳng.”

Không căng thẳng mới lạ.

Cô ta không giống cô gái áo vàng mắt lúc nào cũng ngước lên, khi cô ta nhảy luôn nhìn thẳng vào tôi.

Nếu tôi hơi né đầu đi, hai tay cô ta sẽ túm lấy má tôi, xoay mặt tôi thẳng với mặt cô ta.

Cũng may cô ấy không ngồi lên đùi tôi, tôi cũng chưa đến nỗi quá căng thẳng.

❀❀❀

Lén dời mắt, liếc nhìn hai cái ly một lớn một nhỏ trên bàn.

Ở đáy chiếc ly lớn có hơn chục tờ tiền, trong đó còn có mấy tờ năm trăm tệ; chiếc ly nhỏ là ly trà thông thường, đựng đầy đá lạnh hình vuông.

Cô ta đột nhiên dừng lại, lấy một viên đá trong chiếc ly nhỏ ra ngậm trong mồm.

Sau đó cô ta ngồi lên đùi tôi, hai tay đặt nhẹ lên vai tôi, chầm chậm ghé mặt về phía tôi.

Viên đá trắng ngậm trong đôi môi đỏ rực như lửa, trượt qua tai phải, thuỳ tai trái và gò má phải, vòng một vòng qua cổ, lướt qua yết hầu, lại trượt lên gò má trái, thuỳ tai trái, tai phải.

Trong lúc đó, tôi không chỉ cảm nhận được vị lạnh của viên đá, càng cảm nhận được hơi nóng phả ra từ hơi thở của cô gái.

Mà miệng cô ấy đôi lúc lại phát ra âm thanh ư ư a a mơ màng.

Đây chính là bí kỹ khiến cô ấy lấy được tiền boa năm trăm tệ sao?

Có thể cô ấy cho rằng đây là một loại trêu ghẹo, nhưng với tôi chỉ là sự giày vò.

❀❀❀

Toàn thân tôi nổi đầy da gà.

❀❀❀

35

❀❀❀

Cuối cùng cô ta cũng rời khỏi đùi tôi, nhả viên đá trong miệng lên bàn, thực ra cũng chỉ còn lại một mẩu nhỏ mà thôi.

Tôi không đợi cô ta mở miệng, lập tức rút ra một tờ một trăm tệ đặt vào trong chiếc ly lớn.

Cô ta nói cảm ơn, cúi đầu ngậm lại viên đá trên bàn, sau đó kéo cổ áo của tôi, thả viên đá vào trong áo tôi.

Tôi giật mình, bỗng thấy phần ngực mát lạnh, vội vàng giũ quần áo để hẩy viên đá ra.

Cô ta cười hi hi, chuyển mắt sang Vinh An.

“Không. Tôi sợ lạnh.” Vinh An vội đứng dậy, “Tôi đi vệ sinh đây.”

Nói xong bèn chạy té khói.

❀❀❀

“Đến đây nào.” Kim Cát Mạch nói, “Để tình cảm nóng bỏng của anh làm tan chảy cục đá của em.”

Cô gái áo đỏ gật đầu cười hi hi, đi tới chỗ Kim Cát Mạch.

❀❀❀

Tôi xốc lại quần áo, càng ngày càng cảm thấy nơi này không thích hợp với mình, bắt đầu nhấp nhổm như ngồi trên gai nhọn.

Nhìn ra xung quanh, lại phát hiện hầu như tất cả mọi người đều đang rất vui vẻ; trừ cô gái mặc bộ đồ tơ tằm màu xanh da trời đang đứng cạnh quầy bar.

Tôi không khỏi liếc cô ấy hai cái, phát hiện cô ấy chỉ là dựa vào quầy bar, ánh mắt tuy thỉnh thoảng đảo quanh bốn phía, nhưng không có người, việc, vật nào có thể thu hút ánh mắt của cô ấy quá 0.1 giây.

Tiếng nhạc như sấm, những cô gái nhảy, khiến nhiệt độ nơi này tăng cao, không khí cũng lưu chuyển nhanh hơn.

Tất cả mọi người đều đang động, kể cả những người chỉ đơn thuần nghe nhạc, ngón tay cũng nhịp theo tiết tấu;

Chỉ có cô ấy, từ đầu đến cuối đều là sự tồn tại lạnh như băng, dáng vẻ như thể dù trời có sập xuống cũng không liên quan đến mình.

Cô ấy nổi bật như một túm lông trắng trên đầu một con quạ đen.

❀❀❀

Vinh An từ nhà vệ sinh trở về, tôi trách móc cậu ta không có nghĩa khí, lại dám chuồn một mình.

“Chẳng còn cách nào.” Cậu ấy nói, “Mình không thích con gái ngồi trên đùi mình nhúc nhích tới lui.”

“Thế sao cậu lại lôi mình tới.” Tôi nói.

“Nơi này là bên chủ thầu mời bọn mình tới chơi, khi đó có cả Kim Cát Mạch.” Vinh An nói, “Tuy mình không quen với chỗ này, nhưng nhìn những người khác đều rất vui vẻ, vì thế mình đoán cậu cũng sẽ vui vẻ.”

Tôi cười mếu hai cái, nói: “Vì thế lần này cậu mới kéo theo Kim Cát Mạch đến để lấy thêm can đảm”

“Đúng thế.” Vinh An liếc trộm Kim Cát Mạch một cái, “Cậu ta ở chỗ này như cá gặp nước vậy.”

Tôi cũng nhìn Kim Cát Mạch, nhưng không nhìn được mặt cậu ta, người cậu ta bị một cô gái áo xanh che khuất, chỉ có thể nhìn thấy đôi tay cậu ta đang đặt trên eo cô gái.

❀❀❀

Khoé mắt liếc thấy một cô gái đang đứng cạnh bàn, tôi hoảng hồn đứng bật dậy, rối rít xua tay nói:

“Không. Tôi không muốn.”

Lúc vội đứng dậy chân va phải cạnh bàn, cái ly lắc lư một hồi rồi đổ xuống, kêu leng keng.

“Anh làm gì vậy?” Cô ấy nói, “Tôi đến để dọn cốc.”

Lúc này mới nhìn rõ cô ấy là cô gái mặc đồ tơ tằm màu xanh da trời, vì thế nói: “Tôi cứ tưởng cô là…”

Cô ta vừa khom người dựng cái ly dậy, nhưng nghe thấy tôi nói, lập tức đứng bật dậy nhìn thẳng vào tôi, lạnh lùng nói: “Là cái gì?”

❀❀❀

Trong môi trường vô cùng ồn ào, tiếng ly đập vào mặt bàn nghe vô cùng yếu ớt.

Nhưng giọng nói và ngữ khí của cô ấy, lại rõ rệt từng câu từng chữ đâm thẳng vào tai tôi.

Dường như tôi không chỉ tiếp xúc với lớp bảo vệ tĩnh điện, mà có lẽ đã xuyên qua lớp bảo vệ đó mạo phạm cô ấy.

Vì thế cô ấy phóng ra điện áp càng cao, dòng điện càng mạnh.

Tôi cảm thấy nên nói với cô ấy một câu xin lỗi, nhưng lại không thể mở miệng.

❀❀❀

Cô ấy thu dọn ly tách xong liền đi mất, không thèm để ý đến tôi vẫn đang đứng đờ ra đó.

Vinh An kéo tôi ngồi xuống sôpha.

Tôi ngả người dựa trên sôpha, yên lặng nhìn vũ nữ đang uốn éo trên bục nhảy, thỉnh thoảng quay qua nói chuyện với Vinh An.

Khi có cô gái nhảy nào đến gần ba bước, tôi lập tức xua tay lắc đầu rồi quay người tỏ ý từ chối.

Vinh An cũng vậy, chỉ có điều cách thức từ chối của cậu ấy là chạy vào toalet.

Kim Cát Mạch lại chỉ cần có người đến là không từ chối, lúc tôi quay qua nhìn cậu ta thường không nhìn được mặt của cậu ấy.

❀❀❀

“Cho xin ít tinh thần chuyên nghiệp đi được không, làm ơn.”

Đó là Kim Cát Mạch trách cô gái ngồi trên đùi cậu ta lại phân tâm nhìn theo cô gái đang múa may trên bục.

“Không được sử dụng hai lần một chiêu với Saint Seiya!”

Đó là câu Kim Cát Mạch nói khi cô gái áo đỏ lại ngồi trên đùi cậu ta một lần nữa.

Kim Cát Mạch không ngừng tiễn cũ đón mới, các cô gái đủ mọi nhan sắc đều đã uốn uốn éo éo trên đùi cậu ta.

Cuối cùng đến ba tờ một trăm tệ còn lại trong túi tôi cũng đưa luôn cho cậu ta.

❀❀❀

Hai giờ đêm chúng tôi rời khỏi Búp bê Trung Quốc, tuy bên ngoài trời lạnh, nhưng tôi cảm thấy tinh thần thật sảng khoái.

Không biết tại sao, tôi nhớ tới bài trắc nghiệm tâm lý kia, bèn hỏi Kim Cát Mạch: “Cậu ở trong rừng nuôi các con vật ngựa, trâu, dê, hổ và khổng tước. Nếu có một ngày cậu phải rời khỏi rừng, nhưng chỉ có thể mang theo một con vật, cậu sẽ mang theo con vật nào?”

“Anh à, cái này hồi học đại học em chơi rồi.” Cậu ta trả lời, “Khi đó em chọn hổ, bởi vì hổ là oai phong nhất, khiến em cảm thấy mát mặt nhất. Nhưng nếu là bây giờ, em sẽ chọn con khác.”

❀❀❀

“Bây giờ cậu sẽ chọn con gì?” Tôi hỏi.

“Khổng tước.” Cậu ta cười nói, “khổng tước vừa cao quý rực rỡ lại xinh đẹp, nếu mang theo bên mình, lúc nào cũng cảm thấy thoả lòng vui vẻ.”

Trong đầu tôi bỗng hiện lên trận đấu bóng bàn mấy năm về trước, cậu ta hào hứng nói với tôi:

“Anh ơi, chúng ta thắng rồi, vào nhóm tám đội mạnh rồi.”

Nụ cười của cậu ta khi đó, hoàn toàn không giống nụ cười với cô gái ngồi trên đùi cậu ta vừa nãy.

❀❀❀

“Cậu cũng chọn khổng tước à…” Tôi nói xong câu này, định nói thêm gì đó, nhưng lại chỉ có thể thở dài trong lòng.

❀❀❀

36

❀❀❀

Một năm sắp trôi qua, một năm mới sắp đến.

❀❀❀

Sau lễ Giáng Sinh, năm cũ khiến người ta chán chường, mọi người đều vội vã muốn tống cổ nó đi.

❀❀❀

Đêm giao thừa, tôi và Vinh An chạy đến Yum đếm ngược.

❀❀❀

“10、9、8、7、6、5、4、3、2、1……”

“Chúc mừng năm mới!”

❀❀❀

Trong giây đầu tiên của năm mới, tôi, Vinh An, Tiểu Vân ba người cùng nhau hét câu chúc mừng năm mới.

Mỗi lần đón năm mới mọi người đều nói câu này, dù là người vớ vẩn đến đâu cũng không nói câu thành kính phân ưu vào năm mới.

❀❀❀

“Thời gian trôi nhanh thật,” Tiểu Vân nói, “Đã lại một năm mới rồi.”

“Đúng vậy.” Vinh An gật đầu, “Anh cảm thấy thời gian khi còn nhỏ trôi thật chậm, càng lớn thời gian trôi càng nhanh.”

“Một năm, đối với đứa trẻ ba tuổi mà nói, là một phần ba cuộc đời của nó. Nhưng đối với người 20 tuổi, chỉ là 1/20 cuộc đời. Nếu bây giờ cậu là ông lão 70, vậy thì một năm chỉ là 1/70 cuộc đời của cậu mà thôi.” Tôi ngừng lại, “vì thế tuổi càng lớn, một năm cảm giác càng ngắn lại, đương nhiên thấy thời gian trôi càng nhanh.”

❀❀❀

“Nói rất hay.”

Ba chúng tôi cùng ngẩng đầu lên, thì ra là Martini tiên sinh vừa nói.

“Cảm ơn.” Tôi nói, gật đầu với anh ta.

“Chúc mừng năm mới.” Anh ta nâng ly, kính ba chúng tôi.

“Chúc mừng năm mới.” Tôi và Vinh An cũng nâng ly kính lại, Tiểu Vân lại chỉ mỉm cười.

Martini tiên sinh hôm nay lại thắt càvạt, trên cà vạt vẽ hình một cô gái.

Tôi đoán có lẽ là tranh Picasso, bởi vì mặt cô gái bị chia năm xẻ bảy, rất phù hợp với phong cách Picasso.

Rất ít khi gặp hoa văn trên cà vạt lại là các bức danh hoạ, tôi không khỏi liếc nhìn cái cà vạt thêm mấy lần.

Tôi bỗng nhớ tới hình như mỗi lần nhìn thấy anh ta, anh ta đều đeo cà vạt.

❀❀❀

“Năm mới đến rồi, chúc anh học hành công thành danh toại.” Tiểu Vân nói với tôi trước, sau đó nói với Vinh An: “Chúc anh thăng quan tiến chức.”

Cô ấy lại quay qua Martini tiên sinh nói: “Chúc anh…”

“Phải gieo vần đấy.” Cô ấy còn chưa nói xong, Martini tiên sinh đã nói xen vào.

Cô ấy cười cười, nghĩ một lúc rồi nói: “Chúc anh và người mình yêu bên nhau mãi mãi.”

“Cảm ơn.” Anh ta nói.

“Anh có người yêu chứ?” Tiểu Vân hỏi.

“Đã từng có.” Anh ta đáp.

Tiểu Vân có lẽ hơi xấu hổ, lén quay sang lè lưỡi với tôi.

Tôi bỗng thấy buồn cười, không ngờ cô nàng này với Vinh An giống hệt nhau, cứ mở miệng là nói sai.

“Vậy tôi chúc anh…” Cô ấy lại nghĩ một lúc, “Năm nay tìm thấy người yêu cùng nhau thề non hẹn biển.”

“Cảm ơn.” Anh ta cuối cùng cũng cười, “Cô vất vả rồi.”

Vẻ mặt Tiểu Vân giống như thở phào một hơi.

❀❀❀

“Nếu như thật sự tìm thấy người yêu…” Martini tiên sinh nâng ly, thở dài nói:

“Tôi chỉ hy vọng nàng không để tôi phải đợi nữa.”

Anh ta phát hiện ly rượu đã cạn, nói: “Xin cho thêm một ly Martini nữa, làm phiền dry một chút.”

Tiểu Vân gật đầu, bắt đầu pha rượu cho anh ta.

Tôi suy ngẫm ý tứ từ “người yêu” trong lời Martini tiên sinh, có phải là cái người yêu đã từng có kia?

Hay là một người yêu hoàn toàn mới?

Có lẽ anh ta cảm thấy chẳng sao cả, chỉ cần một người yêu không cần phải chờ đợi là được rồi.

Đêm đó Martini tiên sinh ở lại rất muộn, khi tôi và Vinh An rời khỏi Yum, anh ta vẫn còn ngồi bên quầy bar, một mình yên lặng uống rượu, hút thuốc.

Một năm mới với chúng tôi là một khởi đầu hy vọng mới, nhưng với anh ta, hình như là bắt đầu một sự chờ đợi mới?

❀❀❀

Qua năm mới chẳng bao lâu, Vinh An bị điều đến công trình ở Bính Đông.

Mặc dù ngồi tàu hoả từ Đài Nam đến Bính Đông chỉ mất khoảng 1h15 phút, nhưng cậu ấy đã không thể giống như khi đang còn ở công trình Tân Hoá, thường xuyên tan làm là đến chỗ tôi, sau đó ngày hôm sau lại từ chỗ tôi đi làm.

Có lẽ cậu ấy chỉ có thể đến tìm tôi khi nghỉ phép.

Tôi phải quen với việc Vinh An không còn dăm ba bữa lại lượn lờ trước mặt tôi;

Tiểu Vân cũng phải quen với việc một mình tôi chạy đến Yum.

❀❀❀

Thời gian tôi ở bên mình nhiều lên, không cẩn thận hình thành nên thói quen tự nói một mình.

Có hôm tôi trèo lên căn phòng ở tầng trên, xem lại một lượt những chữ viết trên tường, lại ngắm nhìn cánh cửa sổ sát đất kia.

Bỗng cảm thấy như cái cây ngoài cửa sổ đang nói chuyện cùng tôi, tôi đi tới gần cửa sổ, ghé tai phải dán vào cửa.

“Gì cơ? Mày muốn tao dọn lên trên này?”

“Bởi vì mày hy vọng có thể thường xuyên nói chuyện với con người?”

“Nếu mày đã cô đơn như thế, vậy tao sẽ dọn lên trên này!”

Vì thế tôi dọn lên căn phòng ở tầng trên.

❀❀❀

Dù sao chỉ là tầng trên tầng dưới, hơn nữa lại không có ai thúc giục, tôi bèn dọn từ từ, dọn từng món một.

Không muốn mang đi thường là những thứ nho nhỏ, bao gồm bức thư tình kia, tôi nhét nó xuống dưới giường.

Bức thư tình kia từng bị tôi giấu trong căn phòng ở tầng trên, khi Vinh An thường đến, tôi lại đem nó xuống tầng dưới.

Bây giờ lại bị nhét gầm giường, số phận nó cũng quá là long đong.

❀❀❀

Những ngày sau khi dọn lên tầng trên cũng không có gì khác biệt, ngược lại tầm nhìn tốt hơn nhiều, mắt cũng nhìn được xa hơn.

Tôi rất thích nhìn cái cây ngoài cửa sổ, cũng thích nói chuyện với nó.

Khi Vinh An lần đầu tiên từ Bính Đông tới tìm tôi, thấy tôi chuyển lên căn phòng tầng trên, đúng là giật cả mình.

“Cậu lại gặp phải cú sốc gì vậy?” Cậu ấy nói.

Tôi không thèm để ý đến cậu ta, chỉ bảo cậu ta sau này ngủ ở tầng dưới.

❀❀❀

Khi mùa xuân vừa tới, chủ nhà tới thăm tôi, đó là lần thứ hai tôi gặp bác ấy.

Mấy năm nay, tôi đều gửi tiền thuê nhà vào tài khoản của bác ấy, hai bên đều không gặp nhau.

“Ồ?” Bác ấy rất kinh ngạc, “Không ngờ cậu lại dọn lên tầng trên.”

Tôi cười cười, gật đầu.

“Cậu có lẽ đã chú ý thấy những chữ viết trên tường chứ?” Bác ấy nói.

“Bác cũng biết trên tường có chữ ạ?” Tôi hơi ngạc nhiên.

“Ừ.” Bác ta gật đầu. “Trước đây bác cho một cậu thanh niên thuê, sau khi cậu ta dọn đi thì bác nhìn thấy. Bác hy vọng bức tường đó giữ được nguyên trạng, nên không cho ai thuê tầng trên nữa.”

“Là vậy sao ạ.” Tôi nói, “vậy cháu…”

“Không sao.” Bác ấy cười, “Chỉ cần cháu không động đến bức tường đó, thì cứ ở tiếp.”

“Thực ra cháu cũng viết chữ lên tường.” Tôi hơi xấu hổ, “Nhưng cháu dùng bút màu xanh, để tránh lẫn với những chữ màu đen viết lúc trước.”

Bác ấy cười ha hả, vỗ vai tôi, chỉ nói một câu: “Rất tốt.”

❀❀❀

Trước khi đi, bác ấy chủ động giảm tiền thuê nhà xuống năm trăm tệ, rồi nhờ tôi giúp bác ấy một việc, giúp bác ấy cho thuê căn phòng ở tầng dưới.

“Tiền thuê phòng khoảng bốn ngàn hoặc bốn ngàn rưỡi.” Bác ấy nói.

“Dạ?”

“Nếu cháu thấy người đến thuê thuận mắt, thì tiền thuê là bốn ngàn; nếu cháu không có cảm giác gì đặc biệt, thì tiền thuê là bốn ngàn rưỡi.”

Tôi gật đầu, trong lòng nghĩ bác chủ nhà thật cá tính.

❀❀❀

Phòng dù sao cũng của chủ nhà, hơn nữa ở đây ở thêm một người nữa cũng không phải là vấn đề gì lớn lao.

Nếu Vinh An đến tìm tôi, ngủ cùng với tôi trên tầng trên là được rồi.

Hai ngày sau, tôi viết mười mấy tờ giấy cho thuê nhà màu đỏ, dán trên bảng thông báo xung quanh đó.

Từ ngày thứ ba trở đi, lần lượt có người đến xem phòng, mỗi khi bọn họ hỏi tôi tiền thuê là bao nhiêu?

“Bốn ngàn rưỡi.” Tôi luôn trả lời như vậy.

❀❀❀

37

❀❀❀

Một tuần trôi qua, người đến xem phòng đều chưa hạ bút ký hợp đồng.

Tôi lại thấy chẳng sao cả, dù sao bác chủ nhà cũng tỏ thái độ tuỳ duyên, không hề cưỡng cầu.

Nếu như căn phòng mãi không cho thuê được, tôi thậm chí lại thấy vui.

Nói thẳng ra, căn phòng tầng dưới là phòng biệt lập, còn có cả phòng khách nhỏ và nhà bếp, một tháng bốn ngàn rưỡi vẫn là rẻ.

Môi trường xung quanh rất tốt, còn có cả sân, trừ việc phòng ốc cũ nát quá, không có khuyết điểm nào rõ rệt.

Mười ngày sau khi dán thông báo, trên đường từ trường về nhà, tôi nhìn thấy hoa của mấy căn nhà đang nở rộ.

Mùa xuân cuối cùng đã tới, trong lòng tôi thầm nói.

❀❀❀

Đến cửa nhà, một cô gái mặc đồ màu xanh da trời quay lưng về phía tôi, đang đứng trước cửa.

Tôi dừng xe, do dự hai giây, bèn đi ngang qua người cô ấy, lấy chìa khoá chuẩn bị mở cửa.

“Ở đây có phải cho thuê phòng không?” Cô gái áo xanh hỏi.

“Ừ.” Tôi gật đầu.

“Tôi có thể xem một chút không?”

Tôi mở cửa, nói: “Mời vào.”

Tôi dẫn cô ấy tới căn phòng tầng dưới, mở cửa cho cô ấy vào xem thoải mái.

Sau đó tôi lên tầng trên đặt sách, báo cáo nghiên cứu lên mặt bàn, rồi đi xuống dưới.

Cô ấy đã đứng ở trong sân, tôi hơi ngạc nhiên.

❀❀❀

“Phòng ốc không tệ, hơn nữa tôi rất thích cái sân này.” Cô ấy nói, “Tiền thuê là bao nhiêu?”

“Bốn ngàn rưỡi.” Tôi nói.

“Rất hợp lý.” Cô ấy nói, “Tôi thuê.”

Không ngờ cô ấy lại lập tức quyết định, tôi không hề chuẩn bị tâm lý.

“Cái cầu thang này rất hay.” Cô ấy nói, “Có trèo lên được không?”

“Đương nhiên là được.” Tôi nói, “Tôi ở trên tầng trên.”

Cô ấy trèo được năm bậc, sau đó dừng chân lại, quay người xem xét tôi cẩn thận.

Tôi bị cô ấy nhìn cho mất tự nhiên, nói: “Nếu cô thấy không tiện, vậy…”

“Chẳng có gì không tiện cả.” Cô ấy bình thản nói, lại liếc tôi một cái, tiếp tục đi lên trên.

❀❀❀

Tôi cảm thấy giọng điệu cô ấy như đã nghe qua ở đâu, ánh mắt như đã thấy ở đâu, hơn nữa gương mặt đó cũng có chút quen mắt.

Cô ấy ở tầng trên nhìn ngó bốn phía, thấy cửa phòng tôi không đóng, bèn nói: “Có thể tham quan không?”

“Cứ tự tiện.” Tôi ở tầng dưới nói.

Cô ấy đi vào phòng tôi, sau một lát đi ra: “Anh vào phòng tầng dưới tìm cách gõ lên trần nhà.”

“Tại sao?” Tôi băn khoăn.

“Đừng quan tâm.” Cô ấy nói, “Cứ lấy chổi hay gì đó, gõ hết sức lên trần nhà ba cái.”

Tôi tìm trong sân một cái chổi cán gỗ, đi vào căn phòng tầng dưới lấy cán chổi gõ lên trần nhà ba cái.

“Gõ chưa?” Ở tầng trên hình như cô ấy đang hét lên.

“Gõ rồi.” Tôi cũng gào toáng lên.

“Dùng sức vào.” Cô ấy hét, “Gõ lại!”

Tôi hít một hơi, hai tay nắm mạnh cán chổi, dùng sức gõ lên trần nhà ba cái.

Đợi một lát không thấy cô ấy nói gì, bèn hỏi to: “Đã được chưa?”

“Được rồi.” Cô ấy nói.

❀❀❀

Tôi ra khỏi phòng, cô ấy cũng ra khỏi phòng tì người vào lan can, cúi đầu nhìn tôi nói:

“Anh đã nghe một bài hát phương Tây xưa tên là “Knock Three Times” chưa?”

“Hình như nghe rồi.” Tôi ngẩng đầu lên nói.

Tâm trạng cô ấy dường như rất tốt, bắt đầu hát:

❀❀❀

“Oh my darling knock three times on the ceiling if you want me

Twice on the pipe if the answer is no

Oh my sweetness…”

❀❀❀

Hát đến đây, lấy tay vỗ lan can ba cái, lại hát tiếp:

❀❀❀

“Means you’ll meet me in the hallway

Oh twice on the pipe means you ain’t gonna show.”

❀❀❀

Cô ấy ngừng hát, nói:

“Bài hát này nói về ở tầng dưới của chàng trái có một cô gái mà chàng thích, nhưng chàng lại không quen cô. Chàng ta hát rằng nếu cô gái thích chàng, vậy thì gõ lên trần nhà ba cái; nếu như không thích, thì gõ vào ống nước hai cái. Gõ ba cái tức là bọn họ có thể gặp nhau ở hành lang, gõ hai cái thì…”

Cô ấy nhún vai, “Chàng trai có thể từ bỏ rồi.”

Từ lúc cô ấy bắt đầu hát, tôi cứ ngẩng đầu nhìn cô ấy, tuy rằng băn khoăn, nhưng trước sau đều không nói gì.

“Lúc tôi học cấp ba vô cùng thích bài hát này, lúc tâm trạng không tốt đều thích ngân nga nó.” Cô ấy nói, “không ngờ tình cảnh mà bài hát này miêu tả, lại phù hợp với chỗ này của chúng ta.”

“Ừ.” Tôi ờ một tiếng.

“Nhưng nếu như là anh,” Cô ấy nói, “Tôi có lẽ sẽ gõ hỏng ống nước mất.”

Tôi lại nhìn cô ấy, càng nhìn càng quen mắt.

“Cứ vậy đi.” Cô ấy đi xuống cầu thang, “Tôi sẽ nhanh chóng dọn tới đây.”

❀❀❀

Tôi bỗng rất muốn biết cô ấy là ai, là loại người như thế nào, trong lòng lại đột nhiên hiện ra bài trắc nghiệm tâm lý kia.

Không kịp nghĩ kỹ, đã mở miệng hỏi cô ấy:

“Cô ở trong rừng nuôi vài con vật: ngựa, trâu, dê, hổ và khổng tước. Nếu như có một ngày cô phải rời khỏi khu rừng, nhưng lại chỉ có thể mang theo một con vật, cô sẽ mang theo con vật nào?”

Cô ấy dừng lại, người vừa vặn dừng ở lưng chừng bậc cầu thang, nói: “Sao lại hỏi như thế?”

Tôi hơi chột dạ, nói: “Chỉ là đột nhiên muốn hỏi thôi.”

Cô ấy đứng thẳng người, nhìn tôi rồi nói: “Tôi chọn khổng tước.”

Tôi giật mình, ngẩn ngơ nhìn cô ấy.

❀❀❀

“Sao?” Cô ấy cười lạnh một tiếng, “Có phải anh cũng sẽ căn cứ vào kết quả trắc nghiệm kia, cho rằng tôi là người ham hư vinh, mê tiền như mạng sống không?”

“Không.” Tôi nhất thời lúng túng, “Tôi…”

“Bài trắc nghiệm này tôi chơi rồi, khổng tước tượng trựng cho tiền bạc, đúng không?” Cô ấy tiếp tục đi xuống thang, “Tôi bị cười nhạo lâu rồi, không sao hết.”

❀❀❀

Cuối cùng tôi cũng nhận ra cô ấy.

Cô ấy là cô gái phục vụ mặc bộ đồ tơ tằm màu xanh da trời trong quán Búp bê Trung Quốc.

Khi đó ánh đèn tối tăm, thời gian gặp nhau không lâu, vì thế đối với gương mặt còn chưa lưu lại ấn tượng gì sâu sắc.

Tôi nghĩ bây giờ tôi nhận ra cô ấy, có lẽ là bởi vì cảm giác giống như bị điện giật kia.

Cô ấy vẫn nổi bật như một túm lông trắng trên đầu con quạ đen, chả trách tôi có thể nhận ra cô ấy.

Còn với cô ấy, có lẽ tôi chỉ là một cọng lông đen trên mình con quạ đen mà thôi.

Nhất định cô ấy không nhớ là đã từng gặp tôi.

Dù thế nào, chúng tôi có một điểm chung: cùng là người chọn khổng tước.

❀❀❀

“Vừa rồi anh bảo tiền phòng là bao nhiêu?” Cô ấy đứng trong sân hỏi.

“Bốn ngàn.” Tôi đáp.

“Vậy à? Tôi nhớ hình như anh bảo hơn bốn ngàn.”

“Không.” Tôi nói. “Là bốn ngàn.”

“Được.” Cô ấy nói, “Đặt cọc bao nhiêu?”

“Không cần. Dù sao tôi cũng không phải chủ nhà.”

Cô ấy nhìn cây cỏ bên bức tường bao quanh sân, sau đó nói:

“Hình như mùa xuân đến rồi.”

“Đúng vậy.” Tôi nói.

⊙_⊙

38

❀❀❀

Cô gái áo xanh xem phòng xong, hôm sau liền dọn đến.

Hôm cô ấy dọn đến tôi với cô ấy chỉ kịp chào nhau một tiếng, rồi mỗi người bận việc riêng.

Trong sân có thêm một chiếc xe máy, có lẽ là của cô ấy.

Nhưng cho dù xe ở đó, cô ấy chưa chắc đã ở trong căn phòng tầng dưới, điều này khiến tôi có chút băn khoăn.

Liên tục một tuần liền, chỉ thấy phòng cô ấy sáng đèn, chứ không gặp cô ấy.

Tôi chỉ biết cô ấy làm việc ở quán Búp bê Trung Quốc, ngoài ra chẳng biết gì, đến tên cũng chẳng biết.

❀❀❀

Loáng thoáng nghe “tung” một tiếng, như một tiếng trống trầm trầm.

Đang băn khoăn không biết âm thanh từ đâu tới, lại nghe một tiếng “tung” nữa, lần này xác định là ở tầng dưới vọng lên.

Ra khỏi phòng, thấy cô ấy đứng trong sân, nói: “Nghe thấy gì không?”

“Ừm. Tiếng gì thế?”

“Tiếng gõ trần nhà.” Cô ấy huơ huơ cái chổi trong tay, “gọi anh như thế này trực tiếp hơn.”

“Có chuyện gì à?” Tôi hỏi.

“Ừ.” Cô ấy gật đầu, “Có thể phiền anh chở tôi ra bến xe không?”

❀❀❀

Tôi nói được, đi xuống nhà nổ máy xe, liếc sang chiếc xe của cô ấy dựng bên cạnh.

Đang tự hỏi sao cô ấy không tự đi xe ra bến, liền nghe thấy cô ấy nói:

“Tôi phải đến Đài Bắc, ngày mai mới trở về, nếu đi xe đến bến xe, lại phải trả tiền gửi xe.”

“Cô đi tàu hoả?” Cô ấy ngồi lên yên sau rồi, tôi hỏi: “Hay là xe khách?”

“Xe khách.” Cô ấy đáp, “Vé rẻ hơn.”

Tôi chở cô ấy đến bến xe Thống Liên, trên đường đi hai tay cô ấy bám vào càng xe, duy trì khoảng cách với tôi.

“Cảm ơn.” Xuống xe cô ấy nói: “Giúp tôi tiết kiệm được tiền taxi.”

Ba câu mà cô ấy nói với tôi đều không khỏi không liên quan đến tiền, quả nhiên là người chọn khổng tước.

❀❀❀

Tối hôm sau lúc tôi từ trường về, thấy đèn trong phòng cô ấy đang sáng.

Có lẽ cô ấy nghe thấy tiếng đóng cổng, ở trong phòng nói: “Anh có rỗi không?”

“Ừ.” Tôi đứng trong sân trả lời.

“Vậy mời anh vào trong này một lát có được không?” Cô ấy nói, “Có chuyện này muốn hỏi ý kiến anh.”

Tôi do dự một lúc, liền đi vào căn phòng tôi đã ở mấy năm nhưng giờ lại là phòng của cô ấy.

Căn phòng toàn một sắc màu xanh da trời, trừ vị