Chương 6 ──────♥──────-51
Martini tiên sinh vừa đi khỏi, Lý San Lam lập tức nói: “Tôi đi xem chữ trên tường được không?”
Tôi nghĩ một lúc, gật đầu.
Cô ấy chạy ngay lên tầng trên.
❀❀❀
“Ê!” Tôi bỗng nhớ ra trên tường còn có chữ của tôi nữa, “Chỉ được xem chữ màu đen thôi.”
“Tại sao?” Cô ấy dừng lại giữa cầu thang, ngoái đầu hỏi.
“Chữ màu xanh là tôi viết.”
“Biết rồi.” Cô ấy vừa chạy vừa nói.
❀❀❀
Tôi đứng ở trong sân rõ lâu, cảm thấy chân hơi tê, bèn đi lên tầng trên.
Lúc tôi đi tới cạnh lan can, cô ấy vừa vặn từ trong phòng tôi bước ra.
“Những gì anh ta viết thật khiến người ta có cảm xúc. So ra, những gì anh viết lại…”
Cô ấy bỗng bịt miệng, không nói tiếp nữa.
❀❀❀
“Đã bảo cô đừng đọc những chữ màu xanh mà.” Tôi lườm cô ấy.
“Xin lỗi.” Cô ấy nói, “Tôi mù màu.”
“Cô…”
“Tôi đi làm đây!” Cô ấy chạy vèo xuống nhà.
❀❀❀
Hai ngày sau Vinh An nghỉ phép, tôi và cậu ấy lại đến Yum.
Khi cậu ấy biết câu chuyện Martini tiên sinh kể đêm Giáng sinh, bèn nói:
“Không công bằng! Tại sao tớ không được nghe?”
“Nghe được thì làm sao?” Tôi nói, “Cậu không có tuệ căn, chuyện cảm động đến mấy cũng vô dụng với cậu thôi.”
“Ít nhất tớ có thể nói vài lời an ủi anh ta.” Vinh An nói.
“Anh định nói gì?” Tiểu Vân hỏi.
❀❀❀
“Anh sẽ nói cô gái kia sau khi rời bỏ anh ta, cuộc đời rất long đong, trải bao cay đắng, phiêu bạt khắp nơi, cuối cùng lưu lạc hồng trần.” Vinh An nói, “Như vậy anh ta có thể thấy khá hơn một chút.”
Tôi và Tiểu Vân thiếu chút nữa toát mồ hôi lạnh.
“May mà cậu không có mặt.” Tôi nói.
❀❀❀
Sau đó tôi kể chuyện Martini tiên sinh đến tìm tôi và tặng tôi cà vạt.
Tôi không nhắc tới dòng chữ trên tường, vì không muốn để Vinh An và Tiểu Vân cũng biết những dòng chữ của tôi.
“Cuối cùng anh ta nói những gì?” Tiểu Vân hỏi.
“Anh ta nói anh ta đã trèo lên tảng đá bên phải rồi. Sau đó hỏi tôi đã trèo lên chưa?”
“Cậu trả lời thế nào?”
Tôi cười khổ, lắc đầu nói: “Tớ không biết phải trả lời thế nào.”
❀❀❀
Từ khi biết Lưu Vỹ Đình là tảng đá bên phải của tôi, đến dũng khí trèo lên tôi cũng không có, chỉ đứng dưới chân núi ngước nhìn lên.
Hoặc giả tôi nên giống như Martini tiên sinh trèo lên đỉnh núi, dù có mất bao nhiêu sức lực và thời gian.
❀❀❀
Hai tuần sau Vinh An lại đến tìm tôi, nói với tôi một chuyện.
“Tớ tra được Lưu Vỹ Đình đang ở đâu rồi.” Cậu ta nói.
Tôi không biết phải phản ứng bằng tâm trạng nào, chỉ trầm ngâm không nói.
“Lần này tớ hết sức cẩn thận, tuyệt đối không sai đâu.” Rất lâu sau, cậu ấy nói.
Tôi vẫn trầm ngâm không nói.
“Vốn muốn đi tìm cô ấy trước, nhưng sau nghĩ lại tớ toàn nói sai làm hỏng chuyện, lần này bất luận thế nào tuyệt đối không thể hại cậu nữa.” Hình như cậu ấy rất xấu hổ.
❀❀❀
Vinh An dùng chữ “tuyệt đối” những hai lần, quen cậu ấy lâu như vậy, rất hiếm thấy.
Vẻ mặt cậu ấy tỏ ra áy náy và bất an, hơi giống với hung thủ giết người khi đối diện với gia đình người bị hại.
Tôi biết Vinh An tự trách bản thân về chuyện Lưu Vỹ Đình, nhưng không ngờ mức độ tự trách lại nặng nề như vậy.
“Sao cậu tra ra được?” Tôi thở dài, hỏi.
“Dùng phần mềm tìm kiếm trên mạng.” Cậu ấy nói.
Tôi bật cười, không ngờ lại đơn giản như vậy.
Cậu ấy chẳng phải nhân viên cục tình báo hay sở điều tra, vốn sẽ chẳng có phương pháp thần thông quảng đại nào khác.
❀❀❀
Vinh An đi rồi, tôi do dự không biết có nên đi tìm Lưu Vỹ Đình không?
Nếu tìm thấy cô ấy, nên nói gì? Làm gì?
Liệu có chữa lợn lành thành lợn què hay không?
Do dự suốt ba ngày, vẫn là chần chừ do dự.
Ngày thứ tư bỗng nghĩ ra có lẽ có thể hỏi thử ý kiến của Lý San Lam.
“Ra ngoài à?” Tôi cố ý đứng trong sân đợi cô ấy mấy phút trước khi cô ấy tới siêu thị làm.
“Ừ.” Cô ấy gật đầu, rồi đi ra.
“Về rồi à.” Tôi tính đúng tầm cô ấy đi làm về, đứng sẵn trong sân đợi cô ấy.
“Ừ.” Cô ấy vẫn gật đầu, đi vào phòng.
“Lại ra ngoài à.” Lần này cô ấy đến Búp bê Trung Quốc làm việc.
“Ừ.” Cô ấy nói.
“Lại về rồi à.” Năm tiếng sau, tôi nói.
Cô ấy không đáp, chỉ trợn tròn mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới từ dưới lên trên, sau đó đi vào phòng.
❀❀❀
Tôi rất ảo não bản thân đến dũng khí mở miệng nhờ tư vấn cũng không có, ngồi phịch xuống cầu thang.
“Ê.” Cô ấy đột nhiên mở cửa phòng, “Rốt cuộc anh định nói gì?”
Tôi đứng dậy, mặt hơi đỏ lên.
“Cứ nói đi.” Cô ấy cười, “Nhưng mượn tiền thì miễn bàn.”
Tôi đành đem chuyện có nên đi tìm Lưu Vỹ Đình không nói cho cô ấy.
❀❀❀
“Anh nhất định phải đi tìm Lưu Vỹ Đình.” Lý San Lam nói. “Không chỉ vì bản thân anh, mà cũng vì người bạn tên Vinh An của anh, và cả bản thân Lưu Vỹ Đình nữa.”
“Tại sao?”
“Nói theo ví dụ về tảng đá bên phải, Lưu Vỹ Đình là tảng đá bên phải của anh, nhưng anh cũng có thể là tảng đá bên phải của cô ấy, mà chuyện của hai người lại là tảng đá phía bên phải của Vinh An.”
❀❀❀
Tôi như tỉnh mộng, quyết định đi tìm Lưu Vỹ Đình.
❀❀❀
52❀❀❀
Vinh An nói Lưu Vỹ Đình hiện giờ lại quay về Đại học Thành Công học tiến sĩ, muốn tìm cô ấy rất dễ.
Nhẩm tính thời gian, tôi và cô ấy đã hơn sáu năm không gặp.
Tôi lấy hết dũng khí, điều chỉnh tâm trạng, bước vào khoa của cô ấy.
Hỏi một sinh viên: Phòng nghiên cứu của lớp tiến sĩ ở tầng mấy?
Cậu ta lại hỏi tôi muốn tìm ai?
Khi tôi nói tên Lưu Vỹ Đình, vẻ mặt cậu ta rất kỳ quái, sau đó nói đùa:
“Anh lên tầng ba, thấy phòng nghiên cứu nào âm u lạnh lẽo nhất, thì chính là nó.”
❀❀❀
Tôi trèo lên tầng ba, nhìn thấy một hành lang dài hun hút, hai bên đều là phòng học.
Mặc dù là buổi chiều, nhưng hành lang không bật đèn, ánh sáng mờ mịt, như không thấy đầu ra.
Trên cửa treo biển tên, tôi không cần phải dùng tâm cảm nhận nhiệt độ của mỗi căn phòng, dùng mắt tìm là thấy.
Gian thứ tám bên trái, biển tên trên cửa ghi: Lưu Vỹ Đình.
❀❀❀
Cậu sinh viên kia nói không sai, phòng nghiên cứu của cô ấy có một cảm giác lạnh khó tả.
Giống như là chưa từng có người đặt chân tới, trong phòng chưa từng có độ ấm, tôi nghĩ tới căn nhà gỗ trong rừng sâu nguyên thuỷ.
Nếu như tôi là Sherlock Holmes, tôi sẽ dựa theo phương pháp khoa học để đo vết lõm trên cửa, dấu chân ở cửa, sau đó kết luận là dường như chưa từng có người gõ cửa và ở cửa chỉ có dấu chân của cô ấy mà thôi.
Tôi thậm chí hoài nghi khi mọi người đi ngang qua phòng cô ấy, đều sẽ chọn đi đường vòng.
❀❀❀
Hít sâu một hơi, gõ cửa hai cái.
Qua ba giây mà dài như một phút, bên trong có tiếng nói: “Mời vào.”
Tôi vặn tay nắm cửa để mở cửa bước vào. Đến tay nắm cửa cũng lạnh một cách kỳ lạ.
Sau đó nhịp tim tôi tăng tốc, vì tôi nhìn thấy Lưu Vỹ Đình.
❀❀❀
Mắt cô ấy dán vào màn hình máy vi tính, hai tay gõ bàn phím, phát ra những âm thanh khô khốc.
Qua hai giây, cô ấy quay đầu lại, sau khi nhìn thấy tôi, ngừng gõ bàn phím.
Tôi và cô ấy chỉ cách nhau ba mét, nhưng lại giống như cách nhau ba năm ánh sáng.
Thực sự quá yên tĩnh, tôi như có thể nghe được tiếng tim mình đang đập.
Mười giây sau, cô ấy lại quay đầu nhìn vào màn hình; lại qua nửa phút sau, bàn phím tiếp tục phát ra tiếng lách cách.
“Có chuyện gì không?” Bàn phím lách cách được một phút, cô ấy cuối cùng cũng mở miệng.
❀❀❀
“Anh…”
Vừa mới lên tiếng, mới biết giọng nói đã khản đặc, hắng giọng rồi, vẫn không thể nào nói tiếp.
“Nếu như anh muốn nói xin lỗi, vậy xin mời về cho. Tôi đã nghe đủ lắm rồi.”
Cô ấy ngắt lời tôi, ngữ khí không cao không thấp.
Nghe cô ấy nói vậy, tôi càng căng thẳng, những lời định nói lại nuốt vào trong bụng.
“Đi ra nhớ khép cửa.” Cô ấy nói, “Còn nữa, sau này đừng tới nữa.”
❀❀❀
“Mấy năm nay, chỉ cần nghĩ tới em anh đều rất áy náy, thậm chí cảm thấy đau lòng…”
Cuối cùng tôi lại mở miệng. Nhưng còn chưa nói xong, đã nghe thấy cô ấy lạnh lùng nói:
“Anh chỉ thấy khó chịu thôi, không phải là đau lòng. Lòng anh đã chịu tổn thương sao? Bị người mình thích lừa gạt hay phản bội mới gọi là đau lòng, nhưng anh đâu có. Vì thế đừng có sỉ nhục hai chữ đau lòng này.”
Những lời này ùa đến, khiến tôi càng không có chỗ dung thân.
❀❀❀
“Anh biết em rất đau lòng, vì thế anh nhất định phải gặp lại em, để nói với em vài lời.”
“Chẳng có gì để nói cả.” Giọng cô ấy vẫn lạnh lùng như cũ.
“Xin em hãy nghe anh nói vài lời từ đáy lòng, được không?”
Cô ấy nhìn bộ dạng tôi, do dự một lúc, thở dài nói:
“Thôi, anh về đi. Lòng tự trọng của tôi chẳng còn sót lại bao nhiêu, hãy để tôi giữ lại một chút.”
Nói xong, cô ấy đứng lên, quay lưng lại phía tôi.
❀❀❀
Tôi không tài nào trèo lên được tảng đá bên phải rồi, nhưng nếu bây giờ bỏ cuộc, nó sẽ càng ngày càng cao càng ngày càng khó trèo.
Bỗng nhớ tới lời Lý San Lam nói hôm tôi đốt lá thư tình. Tôi dùng nốt chút sức lực cuối cùng, nói:
“Anh biết bây giờ nói là không đúng lúc, cũng có thể cũng chẳng còn quan trọng, nhưng nếu như có thể quay lại sáu năm về trước, trở về giờ tan lớp của buổi học cuối cùng đó, trở về thời khắc đuổi theo em dưới gốc cây ngoài phòng học đó, anh sẽ không chỉ nói xin lỗi, anh sẽ nói: Anh thích em.”
Mặc dù cô ấy quay lưng lại phía tôi, nhưng từ bờ vai và bóng lưng cô ấy, tôi có thể nhìn thấy cô ấy giống như bị kim châm.
❀❀❀
“Bức thư tình đó đúng là bị gửi nhầm, lúc đầu quả thực anh cũng tính là đâm lao thì phải theo lao. Nhưng sau này, anh thật sự thích con người em, chỉ đơn thuần là thích thôi, không hề nghĩ tới tương lai. Có lẽ sau khi thích em rồi anh vẫn bị những cô gái khác thu hút, hoặc cảm thấy người khác mới thật sự là tình yêu chân chính, nhưng dưới gốc cây của buổi chiều trước khi anh tốt nghiệp đại học, tại thời khắc đó, anh thích em.”
❀❀❀
Tôi nói một mạch, như đã dùng hết sức lực, cảm thấy cả người mình mềm nhũn.
Cô ấy chầm chậm quay người lại nhìn tôi, rất lâu sau mới nói:
“Anh thật sự đã làm tổn thương tôi, anh có biết không?”
Tôi gật đầu, không nói.
“Tôi biết anh không có ác ý, gửi nhầm thư chỉ là do hiểu lầm, nhưng khi đó tôi thật lòng với anh. Anh không chỉ làm tổn thương lòng tự trọng của tôi, mà cũng đả kích lòng tự tin của tôi. Suốt mấy năm nay, tôi không đến gần người đàn ông nào, cũng không cho bọn họ đến gần tôi, tôi thậm chí còn không cười. Tôi không tài nào thoát ra khỏi bóng đen đó, tôi cần ánh sáng, nhưng lại sợ nhìn thấy ánh sáng.”
Giọng cô ấy rất ôn hoà, không còn lạnh lẽo như trước nữa.
❀❀❀
Tôi biết nói xin lỗi quá nhiều cũng vô dụng, hơn nữa tôi cũng đã nói quá nhiều rồi.
Cô ấy nói xong những lời này, trầm mặc một lúc, lại nói:
“Để chúng ta quay lại thời điểm mà anh nói, tôi dừng xe đạp lại, anh chạy tới.”
Nói đến đây, cô ấy bỗng dưng hơi kích động, cố ổn định tâm trạng, nói tiếp:
“Xin anh nói cho tôi biết, anh của khi đó, có thật lòng thích tôi không?”
“Ừ. Anh của khi đó, thật lòng thích em.”
❀❀❀
Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt không còn lạnh lẽo, vì chất lỏng ấm áp đã từ từ dâng lên khoé mắt.
Sau đó cô ấy nghẹn ngào nói:
“Chúng ta đi thôi.”
❀❀❀
Nghe thấy câu nói cô ấy thường nói trước kia, tôi cũng cảm thấy kích động, tầm mắt bắt đầu mơ hồ.
❀❀❀
53❀❀❀
Nghe nói trong nước mắt có kim loại mạnh Mangan, vì thế khóc xong sẽ thấy nhẹ nhõm.
Sau khi tôi rơi lệ trong phòng nghiên cứu của Lưu Vỹ Đình, cảm thấy người nhẹ đi không ít.
❀❀❀
Rời khỏi phòng nghiên cứu của cô ấy, đi ra bên ngoài, chúng tôi đi tản bộ trong vườn trường.
Ánh nắng đầu xuân rất ấm áp, cô ấy lại híp mắt lại, tôi biết chắc lâu lắm rồi cô ấy không phơi nắng.
Chúng tôi lần lượt nói về những gì xảy ra trong hơn sáu năm nay, cô ấy rất ngạc nhiên khi biết tôi và Liễu Vỹ Đình trở thành người yêu, nhưng lại không ngạc nhiên khi biết chúng tôi chia tay.
❀❀❀
“Chị Vỹ Đình và anh không hợp nhau.” Cô ấy nói, “Tuy anh không giống người chọn khổng tước, nhưng chị ấy lại là người chọn dê chính hiệu.”
“Có liên quan sao?” Tôi hỏi.
“Nhu cầu yêu và được yêu của chị ấy rất mãnh liệt, nhưng anh không giống thế.” Cô ấy nói, “Hai người ở bên nhau lâu rồi, anh sẽ cảm thấy nghẹt thở, nhưng chị ấy lại thấy không đủ.”
Tôi trầm tư, cảm thấy lời cô ấy cũng có lý.
❀❀❀
Tôi và Lưu Vỹ Đình đều biết, sau này không thể ở bên nhau.
Khoảnh khắc kia trôi qua, cuộc sống của chúng tôi đã tách ra, không hợp lại được nữa.
Tuy bây giờ chúng tôi sánh vai bước đi bên nhau, ôn chuyện cũ, nhưng nói là ôn lại chuyện cũ, chi bằng nói là điều trị, điều trị vết thương do tảng đá bên phải đè nén trong lòng mỗi người.
❀❀❀
Đi mãi đi mãi, lại đi tới gốc cây thứ ba cách giảng đường 100 mét về phía trái.
Trước đây luôn đứng dưới gốc cây này đợi Lưu Vỹ Đình, cái liếc mắt cuối cùng của cô ấy cũng là ở dưới gốc cây này.
“Chẳng phải mỗi người đều có cơ hội thứ hai sao, chúng ta coi như là may mắn rồi.” Cô ấy nói.
“May mắn?”
“Không phải trải qua nửa đời sau trong ân hận và đau thương, lại có cơ hội đối diện lần thứ hai, lẽ nào còn không may mắn?”
Tôi nhìn gốc cây cạnh mình, không ngờ còn có thể một lần nữa đứng ở nơi này cùng với Lưu Vỹ Đình, bèn gật đầu nói:
“Đúng là may mắn.”
❀❀❀
Sắc trời dần tối, chúng tôi đã chuẩn bị tâm lý chia ly.
“Anh là người chọn khổng tước, chúc anh xoè đuôi.” Cô ấy nói.
“Em là người chọn hổ, chúc em…” Tôi nghĩ một lát, “Chúc em ăn thật no.”
Cô ấy bỗng bật cười, cuối cùng cũng nhìn thấy được nụ cười của cô ấy, tôi cũng cười rất vui vẻ.
❀❀❀
Rời khỏi trường, tôi cảm thấy nhẹ nhõm không gì sánh được.
Trước đây khi ở bên Lưu Vỹ Đình, bởi vì áp lực của bức thư tình, khó tránh khỏi có phần không thoải mái.
Bây giờ đã nói rõ ràng hết ra rồi, lúc nói chuyện càng cảm nhận được sự thuần khiết của Lưu Vỹ Đình.
Cảm giác áy náy vướng víu suốt hơn sáu năm cuối cùng đã được quét sạch, tôi cảm thấy hai chân mình như đang bước đi trên không.
Vừa vào cửa, không khỏi nhắm hai mắt lại, giơ cao hai tay ngả người về phía sau, trong lòng hét lớn: Cuối cùng cũng có thể yêu được rồi!
Tôi cảm thấy toàn thân tràn trề năng lượng tình yêu.
❀❀❀
“Gì đây? Chết đuối đang cầu cứu à?”
Lý San Lam đang đứng trong sân, băn khoăn nhìn tôi.
Tôi mở choàng hai mắt, kêu hehe hai tiếng, coi như trả lời.
“Có phải nhặt được tiền không?” Cô ấy hỏi.
“Sao cô cứ mở mồm là nhắc đến tiền thế.”
“Tôi là người chọn khổng tước mà, anh có thể trông mong tôi nói những lời có khí chất sao?”
Tôi mặc kệ cô nàng, trèo cầu thang lên phòng.
❀❀❀
“Ê.” Cô nàng đứng dưới hét lên, “Ngày mai giúp tôi một việc nhé.”
“Việc gì?” Tôi dựa vào lan can nhìn xuống.
“Ngày mai là lễ tình nhân 14 tháng 2, tôi muốn đi bán hoa…”
“Không có cửa đâu.” Tôi ngắt lời cô ấy.
“Như vậy đi, lãi chia hai tám thế nào?”
“Vấn đề không phải là tiền.” Tôi nói.
“Chẳng lẽ anh lại muốn chia bảy ba?” Cô ấy nói, “Vậy thì quá đáng.”
❀❀❀
Tôi bó tay, lắc đầu nói: “Tôi không quen bán hoa giống lần trước.”
“Tôi cũng đâu có quen, nhưng vì kiếm tiền nên chẳng còn cách nào khác.” Cô ấy nói, “Nếu không thì sáu bốn vậy, nhiều nữa là sứt mẻ tình cảm đấy.”
Nhìn ánh mắt nài nỉ của cô nàng, tôi đành nói: “Được rồi, tôi giúp cô.”
“Tôi biết ngay con người anh là tốt nhất mà!” Cô nàng cười toe toét.
❀❀❀
Hôm sau trước khi ra ngoài bán hoa, tôi vẫn còn hơi lưỡng lự, Lý San Lam đưa cho tôi một cái kính râm sẫm màu.
“Gì đây?” Tôi nói, “Có nắng lắm đâu.”
“Đeo nó vào, người ta sẽ khó nhận ra anh.” Cô nàng nói.
“Tôi phong độ ngời ngời thế này, cho dù che mắt đi người ta vẫn có thể nhận ra tôi.”
“Vậy sao?” Cô nàng cười cười, lại đưa cho tôi một cái batoong.
“Lại gì nữa đây?”
“Anh đóng giả người mù luôn đi.”
“Cô đúng là vớ vẩn.” Tôi lườm một cái, đem kính và gậy trả lại hết cho cô nàng.
❀❀❀
Lần này việc bán hoa còn tốt hơn, bán sạch sẽ không còn một bông.
Tuy tôi vẫn lén lén lút lút, nhưng vẫn bị hai cậu em nhận ra.
Bán hoa xong, Lý San Lam đếm tiền đưa cho tôi.
“Không cần đâu.” Tôi xua tay.
“Anh…” Cô nàng muốn nói lại thôi.
“Có phải cô định nói: Tôi không giống người chọn khổng tước không?”
“Không.” Cô nàng nói, “Anh quả thực giống người chọn khổng tước.”
“Vậy cô định nói gì?”
❀❀❀
“Anh không cần tiền, có phải là muốn tôi lấy thân báo đáp?”
“Linh tinh!” Tôi mắng một câu, cảm thấy hai má nóng rực.
Cô ấy lại cười rất rạng rỡ, trông còn hơi giảo hoạt.
“Tôi biết rồi. Có phải từ đầu cô đã biết là tôi không cần tiền của cô?”
“Đúng thế.” Cô nàng cười nói, “Nếu anh muốn tiền, tôi chẳng thèm nhờ anh giúp.”
❀❀❀
Tôi mếu máo cười khổ, không ngờ mình lại bị cô nàng nhìn thấu đến thế.
❀❀❀
54Buổi tối ngày lễ tình nhân đáng bị nguyền rủa đó, tôi đến phòng nghiên cứu làm việc, tận đến bốn giờ sáng mới về nhà.
Tắm rửa xong, chuẩn bị ngủ một giấc thật thoải mái.
Mơ thấy hội đình chiêng trống rộn ràng, người múa sư tử dí sát cái đầu sư tử vào tôi, giật mình tỉnh giấc.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, xuống giường ra mở, quả nhiên là Lý San Lam.
“Xuống ăn cơm đi.” Cô ấy nói.
“Bây giờ?” Nhìn đồng hồ, không khỏi thất thanh, “Bây giờ đã sắp năm giờ rồi? Muốn ăn tối? Ăn đêm? Hay là ăn sáng?”
“Đừng có khóc.” Cô nàng cười cười, “Xuống dưới đi.”
❀❀❀
Cô ấy bày trong phòng một mâm cơm thịnh soạn, còn có một chai rượu vang còn một phần ba.
Cô ấy rót rượu vào ly, vừa vặn đầy hai ly rượu.
“Khách hàng uống thừa.” Cô ấy chỉ vào chai rượu rỗng trong tay.
Tôi nhìn một bàn đầy thức ăn, kinh ngạc không nói được lời nào.
“Thực ra đồ ăn chiều hôm qua đã chuẩn bị xong hết rồi.” Cô ấy nói.
“Vậy tại sao bây giờ mới nấu?”
“Hôm qua là lễ tình nhân mà, nếu hôm qua nấu cho anh ăn, anh hiểu nhầm thì sao?”
Tôi đành cười khổ.
❀❀❀
“Ăn đi.” Cô ấy nói.
“Tôi còn chưa đói.” Tôi nói.
Cô ấy đưa tôi một cái chổi.
“Gì đây?”
“Sân bẩn rồi, cầm chổi đi quét sân, quét xong là đói ngay.”
Tôi lườm cô ấy, ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm.
❀❀❀
“Đoán thử xem.” Cô nàng nói, “Ở đây chỉ có một món không bị quá hạn thôi, anh đoán là món nào?”
“Cần gì phải đoán.” Tôi nói, “Đương nhiên chỉ có rượu là không quá hạn.”
“Anh thông minh lắm.” Cô nàng cười toe.
“Cô cứ ăn như thế này sớm muộn gì cũng có chuyện.”
“Đừng nói chuyện xui xẻo, con người phải tiến về phía trước, không sợ gian khổ.”
Mỗi lần nhắc cô ấy chuyện này, cô ấy đều không để tâm, tôi không nói nhiều nữa, bắt đầu ăn cơm.
❀❀❀
Tôi kể với cô ấy chuyện đi gặp Lưu Vỹ Đình, tiện thể cảm ơn cô ấy đã chỉ điểm và cổ vũ.
“Người chọn khổng tước và người chọn hổ quả nhiên không giống nhau.” Nghe xong, cô nàng nói.
“Không giống nhau chỗ nào?”
“Cô ấy bị tổn thương, bèn nhốt mình trên núi cao lạnh lẽo, nếu đổi lại là tôi, sẽ càng đứng cho thẳng, ngẩng đầu cho cao, dũng cảm kiêu ngạo đi vào đám đông.”
Tôi nhìn cô ấy, tin rằng cô ấy thật sẽ làm như thế.
❀❀❀
“Nhất định là anh rất hối hận vì đã đốt mất lá thư đó.” Cô ấy nói.
“Tại sao phải hối hận?”
“Bức thư đó chính là vật chứng cho thời tuổi trẻ xốc nổi và bồng bột của anh.”
“Bỏ đi.” Tôi nói, “Đã đốt mất rồi mà.”
Cô ấy đứng dậy lấy một tờ giấy trắng, rồi lấy một cái bút đặt vào tay phải của tôi.
“Bây giờ tôi nói gì, anh lập tức dùng bút ghi lại.” Cô ấy nói.
❀❀❀
Tôi băn khoăn nhìn cô ấy, chỉ thấy cô nàng nhắm mắt trầm ngâm, một lát sau mới mở mắt ra nói:
“Nếu Đại học Thành Công là một vườn hoa, thì em chính là đoá hoa ngát hương nhất, hấp dẫn nhất…”
Nghe tới câu thứ hai mới giật mình nghĩ ra đây là đoạn đầu của bức thư tình kia, tay phải đập bàn hét lớn: “Ê!”
“Đừng ồn.” Cô nàng nói, “Tôi đang cố nhớ lại đây.”
“Đủ rồi đấy.”
“Tôi cố giúp anh khôi phục lại bức thư đó, sao anh chẳng biết đường cảm tạ nhỉ?”
“Cô…” Tôi thấy mặt mình nóng bừng.
❀❀❀
“Đừng giận nữa, ăn cơm tiếp thôi.” Cô nàng cười toe toét.
Tôi lườm cô nàng một cái, lại cầm bát đũa lên.
“Viết thư tình là một hành vi cao sang, sau này anh còn viết nữa không?”
“Nếu gặp được người mình thật sự thích, tôi sẽ viết.”
“Nhỡ may người ta lại trả lại cho anh, anh nhớ đừng đốt đi đó.”
”Cô trù ẻo tôi vừa thôi.”
Cúi đầu và hai miếng cơm, ngẩng đầu lên vừa vặn bắt gặp ánh mắt cô ấy, hai chúng tôi cùng bật cười, như đang cùng nghĩ tới điều gì.
❀❀❀
Hai hôm sau Vinh An đến tìm tôi, chúng tôi lại đến Yum tìm Tiểu Vân.
Tôi nói cuối cùng tôi đã trèo lên tảng đá bên phải rồi, hai người họ rất vui, nhất là Vinh An.
Cậu ấy uống thêm mấy ly, vừa hát vừa náo loạn, cuối cùng là tôi dìu cậu ấy về.
Bỗng dưng nhớ tới Martini tiên sinh, nếu anh ta ở đây, chắc chắn cũng sẽ rất vui.
Có những người chỉ tiếp xúc vài lần đã có thể giao cả trái tim; có những người dù ở bên nhau hàng ngày nhưng vẫn phải đề phòng mọi mặt.
Martini tiên sinh thuộc về nhóm thứ nhất.
❀❀❀
Thỉnh thoảng tôi sẽ đến tìm Lưu Vỹ Đình nói chuyện, luôn cảm thấy nói chuyện với cô ấy xong cả người sẽ tràn đầy sức sống.
Lại thêm cùng là nghiên cứu sinh lớp tiến sĩ, cùng chung áp lực tốt nghiệp, hai bên đều thấu hiểu nhau.
Sau này tôi có bài luận văn gửi đăng trên tập san cần phân tích biến lượng, tôi nhờ cô ấy giúp, cô ấy nhận lời rất sảng khoái, ba ngày sau chuyển kết quả cho tôi, giúp tôi thuận lợi hoàn thành bài luận văn đó.
❀❀❀
Thời tiết lại nóng lên, đã tròn bảy năm, kể từ cái liếc mắt cuối cùng của Lưu Vỹ Đình.
Vốn đã hẹn cô ấy năm giờ chiều gặp nhau dưới gốc cây kia, tôi muốn mời cô ấy ăn cơm, coi như hậu tạ.
Nhưng ba giờ rưỡi tôi lại phải đến phòng giáo vụ làm chút thủ tục, làm xong cũng mới bốn giờ, vì thế đi tới gần gốc cây đó, tiện thể đợi cô ấy luôn.
Từ xa nhìn thấy Lưu Vỹ Đình đang đi dạo với một chàng trai, trông thần thái cô ấy rất thoải mái, cười nói tự nhiên.
Tuy giữa hai người không có động tác gì thân mật, nhưng cảm giác thân mật vẫn có thể cảm nhận được.
❀❀❀
Mùa xuân của Lưu Vỹ Đình đến rồi, tôi rất mừng cho cô ấy, trong lòng không hề có cảm giác gì khác.
Tôi quyết định bỏ hẹn, cũng quyết định không tìm cô ấy nói chuyện nữa, để tránh quấy rầy.
Trước tiên rời khỏi trường đi mua sáu bông hồng, rồi lại về phòng học gần đó lấy một viên phấn.
Dùng phấn vẽ một con khổng tước đang xoè đuôi lên thân cây (nhưng trông lại giống con gà trống đang te tái chạy), sau đó đặt hoa hồng dưới gốc cây.
Ý nghĩa của sáu đoá hồng là: Chúc em mọi việc thuận lợi.
Tôi nghĩ Lưu Vỹ Đình sẽ hiểu.
❀❀❀
55❀❀❀
Sắp lên tiến sĩ năm thứ sáu rồi, nếu không có gì thay đổi, cuối năm nay hoặc đầu năm sau là tốt nghiệp.
Nhưng tốt nghiệp xong thì phải làm gì?
Vấn đề này bắt đầu quấy nhiễu tôi.
❀❀❀
Tôi 30 tuổi rồi, 30 tuổi mới tham gia vào giới công chức, đã là quá già.
Xem ra chỉ có cách tìm một cơ quan nghiên cứu nào đó làm một nghiên cứu viên, hoặc tìm một trường học nào đó làm giảng viên mới là đúng sách.
Chỉ tiếc là trong xã hội Trung Quốc, có quan hệ thì không vấn đề gì, không có quan hệ thì sẽ có vấn đề, tự hỏi người không có quan hệ lại cũng chẳng quá xuất sắc như tôi, e là đến làm một giảng viên be bé cũng khó khăn.
Vinh An và Tiểu Vân đều khuyên tôi đừng suy nghĩ nhiều, tốt nghiệp xong hãy tính.
Lý San Lam lại nói: “Anh có thể hợp tác với tôi.”
❀❀❀
“Làm gì?” Tôi hỏi.
“Bán hàng.” Cô ấy nói.
“Hả?”
“Anh rất có năng khiếu, chúng ta hợp tác nhất định kiếm ra tiền.”
Tôi quyết định nghe theo ý kiến của Vinh An và Tiểu Vân, tốt nghiệp rồi tính sau.
❀❀❀
Thời gian tôi ở trong phòng nghiên cứu dài ra, sau mua luôn một chiếc ghế nằm đặt trong phòng nghiên cứu, mệt thì nằm trên đó ngủ, kỷ lục nhất là đã từng ở trong phòng nghiên cứu ba đêm liền.
Lúc Vinh An đến tìm tôi, chúng tôi vẫn đi Yum tán gẫu với Tiểu Vân, đã thành thói quen rồi.
Với Lý San Lam thì vẫn vậy, thường chở cô ấy ra bến xe, cũng thường đến bến xe đón cô ấy về.
Thường cùng nhau nghiên cứu xem bán những đồ mua rẻ như thế nào cho đắt, mà đồ ăn quá hạn cũng chẳng ăn ít đi.
❀❀❀
Tiết trời đã vào thu, tôi đặt thêm một chiếc chăn mỏng trên chiếc ghế trong phòng nghiên cứu.
Sau hai đêm liên tiếp ngủ trong phòng nghiên cứu, đêm thứ ba quyết định về nhà tắm nước nóng.
Vừa tắm xong, đang định thay bộ quần áo rồi đến phòng nghiên cứu tiếp, bỗng nghe dưới sàn nhà vọng lên hai tiếng tung tung.
Đi xuống phòng Lý San Lam, thấy trên bàn bày một chiếc bánh gato nhỏ.
“Sinh nhật ai thế?” Tôi hỏi.
“Tôi.” Hai mắt cô ấy nhìn chằm chằm vào cái bánh trên bàn.
❀❀❀
Tôi ngây ra nhìn cô ấy, cảm thấy trông cô ấy hơi kỳ quặc.
“Sao nào?” Cô ấy ngẩng đầu lên lườm tôi, “Tôi không được tổ chức sinh nhật à?”
“Đương nhiên là được.” Tôi vội vã nói, “Bánh gato này…”
“Mất tiền mua đấy.” Cô ấy nói.
Tôi hơi ngạc nhiên, lại nhìn cô ấy một cái, nói: “Cô có phải là Lý San Lam mà tôi quen không?”
“Ê.” Cô nàng trừng mắt nhìn tôi.
Hình như tâm trạng cô ấy không tốt, tôi không nói tiếp nữa.
❀❀❀
Trên bàn còn bày một chai rượu vang còn không đến một nửa, bên cạnh có một ly rượu.
“Chai rượu này lại là khách hàng uống thừa à?”
“Không.” Cô ấy nói, “Hôm nay là sinh nhật tôi, quán tặng.”
“Sao chỉ còn một nửa?”
“Tôi uống rồi.”
“Á?” Tôi giật mình, “Một mình cô uống rượu?”
“Không được sao?”
❀❀❀
Cô ấy lại rót một ly rượu, vừa mới nâng ly lên, tôi nói: “Đừng uống nữa.”
“Tôi không thể chúc mình sinh nhật vui vẻ sao?” Cô ấy nói.
“Chúc mừng sinh nhật có rất nhiều cách, không nhất định phải uống rượu.”
“Sinh nhật tôi lại chỉ còn chính mình chúc mừng, lẽ nào không đáng để uống rượu hay sao?”
Nói xong, cô ấy nâng ly lên uống một hơi. Tôi nghĩ một lát, nói:
“Cô uống từ từ, tôi tặng cô thứ này.”
❀❀❀
Tôi chạy lên trên phòng, lật bàn lật tủ tìm lọ nước hoa kia, tôi biết đây là nhãn hiệu cô ấy yêu thích nhất.
Xuống nhà đưa lọ nước hoa cho cô ấy, cô ấy tỏ vẻ rất kinh ngạc và mừng rỡ.
“Đây là anh đặc biệt mua về sao?” Cô ấy nói.
Tôi xấu hổ cười cười, rồi kể cho cô ấy nghe vì Thi Tường Ích nợ tôi hai nghìn tệ mà mãi không trả, vì thế mấy người chúng tôi chỉnh cậu ta, bắt cậu ta quẹt thẻ ở trung tâm thương mại, không ngờ lại mua đúng loại nước hoa mà cô ấy thích nhất.
❀❀❀
Ánh sáng trong mắt cô ấy vụt tắt, nói:
“Đến gạt con gái anh cũng không biết, thảo nào bạn gái cũ của anh không thèm anh.”
“Ê.” Tôi nói, “Đừng tưởng là uống say rồi thì có thể nói lung tung.”
“Tôi không có say, hơn nữa tôi cũng không nói lung tung.” Cô ấy bỗng nhiên kích động, “Đến nói đây là anh cố tình mua tặng tôi để làm cho tôi vui anh cũng không làm được, làm gì có cô gái nào thích anh!”
“Đủ rồi đấy.” Tôi hơi tức giận.
❀❀❀
“Không đủ không đủ, tôi phải nói.” Cô ấy đứng thẳng người lên nói to: “Năm nay tôi đã 30 tuổi rồi, tôi không biết tương lai có mặt mũi như thế nào? Không biết hiện tại đang ở đâu? Không biết quá khứ đang làm gì? Nhìn thấy lá thu rơi không còn thấy thi vị nữa, chỉ thấy thương cảm, chứng tỏ tôi già rồi. Nhưng tôi vẫn thui thủi một mình, không ai yêu tôi, không biết yêu ai. Tôi…”
Ngữ khí của cô ấy gấp gáp, nói chuyện thở hổn hển. Cô ấy thở xong, hét lớn:
“Thậm chí tôi còn không có chó!”
❀❀❀
“Chó?” Tôi hoang mang.
“Đúng. Tôi không có chó.”
“Chó quan trọng lắm sao?”
“Tôi mặc kệ. Không có chó tức là tôi rất đáng thương.”
Tuy cô ấy 30 rồi, nhưng bây giờ lôgic lúc nói chuyện lại hệt như một đứa trẻ ba tuổi vậy.
❀❀❀
“Ừm.” Tôi gật đầu, “Đúng là rất đáng thương.”
“Anh không cần thương hại tôi.”
“Được. Tôi không thương hại cô.”
Cô ấy e hèm một tiếng, hơi thở từ từ trở lại bình thường, tinh thần cũng không còn kích động nữa.
“Tôi đã 30 tuổi rồi, anh có biết không?” Cô ấy nói.
“Bây giờ thì biết rồi.”
“Tôi chẳng có bạn bè gì cả, mọi người đều nói tôi mê tiền ham hư vinh.”
“Không đến nỗi chứ.” Tôi nói, “Ít nhất tôi không cảm thấy cô mê tiền ham hư vinh.”
“Vậy sao?” Cô ấy nói, “Anh dám thề không?”
“Không dám.” Tôi lắc đầu.
“Anh…” Cô ấy lại bắt đầu kích động.
“Đùa thôi.” Tôi vội vàng nặn ra một nụ cười.
❀❀❀
“Tôi không có mục tiêu, không có phương hướng, những ngày đã qua như một mảng trống rỗng, không lưu lại gì hết, những thứ mất đi quá nhiều, trong tay chẳng còn lại gì, tôi thật sự sống quá bết bát.”
Cô ấy nói xong nhìn sang tôi, tôi cảm thấy giống như đã từng nhìn thấy ánh mắt này.
Đó là trong tiết “Tâm lý học tính cách”, khi thầy giáo nói đến bài trắc nghiệm tâm lý kia, trong lòng tôi nhìn thấy, ánh mắt của chim khổng tước.
Lúc đầu chính là vì ánh mắt này của chim khổng tước, tôi mới chọn khổng tước.
❀❀❀
“Cô hy vọng được sống ba ngày như người giàu có, chứng tỏ cô có lý tưởng; cô biết phải cố gắng kiếm tiền mới làm được điều đó, chứng tỏ cô có phương hướng; có thể tiết kiệm thì một đồng cô cũng không tiêu, cho thấy cô có nguyên tắc; đồ ăn quá hạn cô có thể ăn vào bụng rất tự nhiên, chứng tỏ cô rất độ lượng…”
“Độ lượng?” Cô ấy ngắt lời tôi, “Đó gọi là không sợ chết chứ.”
“Nói như vậy cũng được.” Tôi cười cười.
Mặt cô ấy hơi nhúc nhích như muốn cười, nhưng lại nhịn.
❀❀❀
“Cô gọi tôi xuống, chỉ muốn nói là cô sống rất bết bát sao?”
“Chai rượu này một mình tôi uống hết thì phí quá, gọi anh xuống còn có thể bán cho anh 50 tệ một ly.”
“50 tệ một ly thì rẻ quá, lương tâm tôi sẽ bất an. Vậy đi, 80 tệ một ly được chứ.”
“Anh vui là được.”
“Vậy bánh gato bán thế nào?”
“Anh vớ vẩn vừa thôi.”
Cô ấy trừng mắt nhìn tôi.
❀❀❀
Cô ấy rót rượu, rồi cắt một lát bánh gato đưa tôi, nói: “Sinh nhật tôi, chiêu đãi miễn phí.”
“Sinh nhật vui vẻ.” Tôi nói.
“Sinh nhật gái già có gì vui mà nói.”
“Vậy trả nước hoa cho tôi.”
“Làm gì?”
“Để tôi tặng cho gái già vui vẻ.”
“Làm gì có cái kiểu tặng cho người ta rồi còn đòi lại.”
Cô ấy cầm lọ nước hoa lên ngắm nghía, nét mặt căng cứng đã giãn ra.
❀❀❀
Tôi không để cô ấy uống rượu nữa, tự mình uống hết chỗ rượu còn lại.
Uống xong, ăn hết ba lát bánh, tôi đứng dậy nói:
“Bây giờ đến lượt tôi.”
“Hả?” Cô ấy ngờ vực.
“Tôi 30 tuổi rồi, vẫn còn thui thủi một mình, không có ai yêu tôi, không biết yêu ai. Tôi…”
“Ê!” Cô ấy kéo mạnh tay áo tôi, hết sức nhớn nhác, “Sao bắt chước tôi?”
“Tôi uống say rồi, biết làm sao được.”
“Anh…”
❀❀❀
“Sinh nhật vui vẻ.” Tôi cười nói.
Cô ấy nhìn tôi một lúc, cuối cùng không nhịn được bật cười.
❀❀❀
56❀❀❀
Đêm hôm đó vốn định đi đến phòng nghiên cứu, nhưng rượu vào khiến tôi nằm trên giường ngủ thẳng cẳng.
Việc đầu tiên sau khi tỉnh lại, là ra ngoài tìm tiệm bán thú cưng.
Không ngờ một con chó thuần chủng be bé cũng phải tiền vạn.
Không khỏi cảm thán sinh không gặp thời, lại sinh vào đúng cái thời giá chó đắt hơn giá người.
Tôi hỏi rất nhiều đàn em xem có ai có chó mà không muốn nuôi không?
Qua mấy hôm, có một cậu em nói con chó nhà hàng xóm của bạn của mẹ của bạn gái cậu ta mới sinh chó con.
Tôi chạy đi thăm dò vận may, rất may mắn ôm được một con chó đực màu trắng trong ổ chó con về nhà.
Nó khoảng một tháng tuổi, vừa dứt sữa, bố là chó lông dài, mẹ là chó lông ngắn, nó giống bố nó.
❀❀❀
Tôi ôm con chó đưa cho Lý San Lam, mặt cô ấy tỏ vẻ không dám tin.
“Đây là chó thật sao?”
Cô ấy lấy tay vuốt ve con cún con, con cún quay đầu lại liếm liếm ngón tay cô ấy. Cô ấy kêu lên đầy phấn khích:
“Là thật nè.”
“Cho cô ôm đấy.” Tôi nói.
Cô ấy dè dặt cẩn thận đón lấy con cún, dí sát mặt vào người nó, mặt đầy vẻ sung sướng.
❀❀❀
Lý San Lam nuôi con cún trong sân, lúc cô ấy ngủ thì ôm nó vào trong phòng.
Cô ấy mang từ siêu thị về một bịch to thức ăn khô cho chó và hai hộp thức ăn chuẩn bị cho nó ăn.
“Mấy thứ này là quá hạn hả?” Tôi hỏi.
“Đùa gì thế.” Cô ấy còn hơi ra giọng trách mắng, “Nó làm sao ăn được đồ quá hạn?”
“Ê.” Tôi chỉ vào mũi mình, “Vậy tôi thì sao?”
“Anh lại đi so đo với con cún, chẳng có chí khí gì cả.”
❀❀❀
Tôi há hốc mồm, không nói lên lời.
Cún con rất hoạt bát, vài ngày sau đã nhận biết tôi và Lý San Lam.
Vinh An lần đầu tiên nhìn thấy nó cũng rất phấn khích, ôm nó lên đùa nghịch một hồi, bỗng nhiêu kêu to:
“Á!”
“Sao thế?” Tôi giật mình.
“Cậu xem!” Vinh An đưa bụng con cún về phía tôi, “Nó chỉ có một viên tinh hoàn.”
Tôi xém chút té nhào, Lý San Lam lại lao như tên bắn giật con cún từ tay Vinh An về, đi thẳng về phòng.
❀❀❀
“Sao vậy?” Vinh An hoang mang, “Mình nói gì sai sao?”
Tôi trợn mắt nhìn cậu ấy, không thèm trả lời.
“Hay là tinh hoàn không tính bằng viên, phải tính là hạt?” Vinh An lẩm bẩm, “Thế nên phải nói là một hạt tinh hoàn mới đúng?”
Tôi không muốn nghe cậu ta nói nhảm, kéo cậu ta tới Yum.
❀❀❀
Tiểu Vân nghe nói tôi đem một con cún về cho Lý San Lam nuôi, hiếu kỳ hỏi đông hỏi tây.
Nhưng cô nàng không hiếu kỳ về hình dáng con cún hay nuôi nó như thế nào, cô nàng hiếu kỳ về động cơ của tôi.
“Anh nghĩ có lẽ cô ấy rất thích chó, vì thế tìm cách kiếm về một con, chỉ đơn giản thế thôi.”
Tôi trả lời sự truy hỏi của Tiểu Vân.
Tiểu Vân nhìn tôi một cái đầy ẩn ý, không hỏi thêm nữa.
“Động cơ của anh rất kỳ quặc sao?” Một lát sau, tôi hỏi.
“Không.” Cô nàng nói.
“Nhưng sao ánh mắt em nhìn anh kỳ lạ thế.”
“Có sao?” Cô nàng chớp chớp mắt mấy cái, “Kỳ lạ sao?”
“Kỳ quặc lắm.” Tôi nói.
❀❀❀
Tiểu Vân không đáp, quay người đun cà phê. Đun xong bê lên cho tôi, khom người sát về phía tôi, nói:
“Anh thích cô ấy hả?”
Câu hỏi này làm tôi giật nảy mình, tôi không biết phải phản ứng thế nào, chỉ ngây ra nhìn cô ấy.
❀❀❀
Lúc quyết định đem con cún nhỏ về cho Lý San Lam, không hề có ý nghĩ vì thích cô ấy nên muốn làm vui lòng cô ấy, động cơ chân chính chỉ đơn giản là vì cô ấy có ánh mắt của chim khổng tước.
Tuy tôi chưa từng nhìn thấy chim khổng tước thật, nhưng khi thầy giáo hỏi bài trắc nghiệm tâm lý kia, trong lòng hiện lên ánh mắt chim khổng tước, lại giống hệt như ánh mắt Lý San Lam tối hôm sinh nhật đó.
❀❀❀
“Ừ.”
Tôi nghĩ thật lâu, rồi chậm rãi gật đầu.
Lần này đến phiên Tiểu Vân và Vinh An giật mình.
Tiểu Vân kinh ngạc về sự thừa nhận thẳng thắn của tôi; còn Vinh An kinh ngạc vì tôi thích Lý San Lam.
Ba người chúng tôi cùng trầm mặc thật lâu.
❀❀❀
“Sao anh lại thích cô ấy?” Tiểu Vân là người phá tan sự trầm mặc.
“Cô ấy giống như là cần đến anh, điều này khiến cho anh có cảm giác được cần đến.” Tôi nói.
“Cảm giác được cần đến?” Tiểu Vân hoang mang, “Đó đâu phải là yêu.”
“Cũng có lẽ.” Tôi nhún vai, nâng ly cà phê lên uống một ngụm, nói tiếp:
“Dù sao anh cũng không phải là người chọn dê, sẽ không để ý người mình thích có phải là tình yêu chân chính hay không.”
Tiểu Vân không hỏi thêm, chỉ cười thản nhiên.
❀❀❀
“Em thấy sao? Vì lý do này mà thích một người, có phải kỳ quặc lắm không?” Tôi hỏi.
“Anh có cách nghĩ của riêng mình là tốt rồi, em thấy thế nào không quan trọng.” Tiểu Vân cũng nhún vai, “Anh quên rồi sao, em cũng không phải là người chọn dê.”
“Vậy em sẽ vì lý do như thế nào mà thích một người?”
“Em là người chọn ngựa, không khéo sẽ vì một anh chàng chạy thật nhanh mà thích anh ta cũng không chừng.” Cô ấy nói xong bật cười, tôi cũng cười theo. Chỉ còn mình Vinh An mặt vẫn đầy dấu hỏi.
❀❀❀
57❀❀❀
Trên đường về nhà, Vinh An mấy lần định nói rồi lại thôi, với cậu ấy điều này thật không bình thường.
Cho đến khi bước vào phòng tôi, cậu ấy cuối cùng không nhịn được hỏi: “Cậu thích Lý San Lam thật sao?”
“Điều này rất quan trọng sao?” Tôi nói.
❀❀❀
“Nhưng tính khí cô ta không được tốt.”
“Điều này rất quan trọng sao?”
“Học vấn và hoàn cảnh sống của các cậu khác biệt rất lớn.”
“Điều này rất quan trọng sao?”
“Chẳng phải cậu ghét nhất là người chọn khổng tước sao? Nhưng cô ta rõ ràng là người chọn khổng tước.”
“Điều này…”
Tôi không nói tiếp.
Tôi quả thực không thích người chọn khổng tước, cũng ghét chính bản thân mình chọn khổng tước.
Tuy mọi người (trừ Lý San Lam ra) đều nói tôi không giống người chọn khổng tước, nhưng Lý San Lam lại cực giống với người chọn khổng tước.
Nói vậy, nếu tôi thích cô ấy, há chẳng phải là mâu thuẫn sao?
❀❀❀
“Cậu ở trong rừng nuôi vài con vật: ngựa, trâu, dê, hổ và khổng tước. Nếu có một ngày cậu bắt buộc phải rời khỏi khu rừng, nhưng lại chỉ có thể mang theo một con vật, cậu sẽ mang theo con vật nào?”
Vinh An đột nhiên hỏi bài trắc nghiệm tâm lý này, tôi rất kinh ngạc.
“Cậu có biết tại sao tớ chọn chó không?” Cậu ấy hỏi.
“Không biết.” Tôi lắc đầu.
“Chó có lẽ tượng trưng cho tình bạn.” Cậu ấy nói, “Người phát minh ra bài trắc nghiệm tâm lý này, nhất định không nghĩ rằng trên thế giới này sẽ có người cảm thấy tình bạn mới là thứ quan trọng nhất.”
Tôi nhìn cậu ấy, không biết phải nói gì.
❀❀❀
“Cậu có còn nhớ chuyện phải đổi phòng ngủ hồi năm thứ hai đại học không?”
“Ừ.” Tôi gật đầu.
“Khi đó mọi người đều nói tớ hay gây hoạ, hay mang lại xui xẻo, thậm chí nói tớ hành vi kỳ dị, không giống người bình thường, ví dụ như việc tớ cho chim đi dạo.” Nói tới đây, cậu ấy cười cười rồi nói tiếp:
“Vì thế không có ai chịu ở chung phòng với tớ cả.”
“Chuyện này tớ nhớ.”
❀❀❀
“Chỉ có cậu chịu thu nhận tớ.” Cậu ấy nói, “Cậu hỏi tớ: Khi ngủ có ngáy không? Tớ trả lời: Không ngáy. Sau đó cậu nói: Phòng này chỉ có một quy định: nếu như có người ngáy lúc ngủ, người kia có thể dùng chân đá đít hắn.”
Tôi nhớ lại chuyện xưa, trên mặt không khỏi nở nụ cười.
“Từ khi chúng ta ở cùng nhau, cậu đã là người bạn tốt nhất quan trọng nhất trên đời này của tớ, nếu như sau này tớ và cậu cùng thích một cô gái, chắc chắn tớ sẽ nhường cho cậu, cũng sẽ giúp cậu.”
“Không cần cậu nhường.” Tôi cười cười, “Tốt nhất là cậu cũng đừng giúp.”
❀❀❀
“Chuyện Lưu Vỹ Đình tớ rất tự trách, là tớ hại cậu, khiến cậu cả đời áy náy với cô ấy. Tớ đã thề trừ phi cậu tìm thấy người mình thật lòng yêu thương, nếu không cả đời này tớ cũng sẽ không có bạn gái.”
“Cậu yên tâm đi, bây giờ cô ấy có bạn trai rồi, tớ sẽ không cảm thấy áy náy nữa.”
Cậu ấy gật đầu, tiếp tục nói:
“Vốn tưởng rằng cậu ở bên Liễu Vỹ Đình sẽ hạnh phúc vui vẻ, không ngờ hai người lại chia tay.”
“Nói chuyện này làm gì?” Tôi nói, “Đã qua rồi mà.”
❀❀❀
“Tớ cảm thấy cậu được hạnh phúc vui vẻ là điều quan trọng nhất, vì thế cho dù trong bài trắc nghiệm kia có chó hay không, tớ vẫn nhất định phải chọn chó.” Vinh An đột nhiên cất cao giọng, tay nắm chặt, nói lớn:
“Tớ nhất định phải chọn chó! Bởi vì tình bạn mới là thứ quan trọng nhất trên đời này!”
❀❀❀
Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh Vinh An rụt rè đứng ở cửa phòng ngủ hỏi, cậu ấy có thể dọn vào đây được không.
Tôi nhớ rất rõ ánh mắt cậu ấy khi đó.
Không sai, cũng chính bởi vì ánh mắt của cậu ấy, nên tôi quyết định ở cùng phòng với cậu ấy.
Cho dù khi đó các bạn trên lớp nếu không phải là khuyên bảo tôi, thì cũng là cười cợt tôi.
❀❀❀
“Cậu thật sự thích Lý San Lam sao?”
“Có lẽ vậy, còn chưa chắc chắn lắm.” Tôi nói, “Có lẽ đợi sau khi làm rõ lý do cô ấy chọn khổng tước, sẽ có thể xác định.”
“Nếu cậu xác định rồi, nhất định phải nói với tớ.”
“Ừ.” Tôi gật đầu, “Nhất định.”
Vinh An rất vui vẻ, lại cười ngô nghê suốt.
❀❀❀
“Nói cho cậu một bí mật nhé.” Cậu ấy nói.
“Bí mật gì?” Tôi hỏi.
“Thực ra lúc ngủ cậu rất hay ngáy.”
“Thật sao?” Tôi sửng sốt.
“Ừ.” Cậu ấy gật đầu, “Nhưng tớ chưa từng đá đít cậu.”
“Cũng may cậu chọn chó.” Tôi nói.
Sau đó chúng tôi cùng phá lên cười.
❀❀❀
Ở bên Vinh An bao nhiêu năm nay, tôi rất rõ cái kiểu hay nói sai, hay gây hoạ của cậu ấy.
Nhưng tôi càng hiểu rõ hơn sự chất phác, sự lương thiện đáng yêu, và sự thành thực của cậu ấy đối với tôi.
Cậu ấy đưa tôi tới Yum, thường xuyên đến Đài Nam thăm tôi, cũng là hy vọng tôi có thể vui vẻ.
Còn nhớ có lần cậu ấy hỏi tôi: “Có muốn nhìn thấy hình dáng của hạnh phúc không?”
“Muốn chứ. Nhưng làm sao mà nhìn?”
Cậu ấy lập tức cởi quần, để lộ ra cái “que sinh mệnh” của cậu ấy, đắc ý nói:
“Tớ dùng bút mực xanh vẽ chim thành màu xanh, thế là biến thành chim xanh, chim xanh chính là biểu tượng của hạnh phúc. Bây giờ cậu nhìn thấy chim xanh rồi, chúc mừng cậu. Cậu đã tìm thấy hạnh phúc rồi!”
❀❀❀
Tôi có thể vì như vậy mà bị lên lẹo mắt, không khỏi căm hận nói:
“Cần quái gì phải dùng bút xanh? Tớ đá vài cước là nó bầm xanh vào, cũng sẽ biến thành chim xanh.”
“Nói cũng phải.” Cậu ấy nói.
Tôi khều cái quần trên đất lên, vứt vào mặt cậu ta, hét lên: “Mau mặc vào cho tôi!”
❀❀❀
Nhớ tới những hành động không đầu không cuối của Vinh An trước đây, tuy khi đó luôn cảm thấy tức giận hoặc dở khóc dở cười, nhưng bây giờ nghĩ lại, trong lòng lại thấy ấm áp.
Vinh An là người chọn chó, cho dù cậu ấy có là con chó ghẻ đi chăng nữa, cậu ấy vẫn là con chó trung thành nhất.
Là con chó chỉ thuộc về tôi.
❀❀❀
Một tháng sau, Vinh An lại từ Bính Đông chuyển công tác đến Nghị Lan.
Nghị Lan và Đài Nam, một ở phía Đông Bắc Đài Loan, một lại ở phía Tây Nam.
Hai chúng tôi đều rất rõ, cơ hội gặp nhau không còn nhiều.
Trước khi cậu ấy đi Nghị Lan, còn đặc biệt đến tìm tôi, kéo tôi ra rất thận trọng nói với Lý San Lam:
“Phiền cô chăm sóc cậu ấy nhé, trăm sự nhờ cô!”
Lý San Lam cảm thấy kỳ lạ, còn lườm cậu ấy một cái.
❀❀❀
“Cậu nhất định phải nhớ, tớ là người chọn chó.” Trước khi lên xe, Vinh An nói với tôi:
“Cho dù cậu thay đổi thế nào, người khác nhìn cậu ra sao, tớ vẫn là người bạn trung thực nhất của cậu.”
Xe vừa chuyển bánh, cậu ấy lập tức hạ cửa kính xe, thò đầu ra nói lớn:
“Cho dù trời có sập xuống, tớ vẫn là người bạn trung thực nhất của cậu. Phải nhớ đấy!”
❀❀❀