← Quay lại trang sách

- 3 - HẾT

Học trò lên tỉnh thi mấy hôm mới trở về.

Mười đứa có tên trong danh sách được ông Hiệu trưởng đưa đi đã thiếu đứa đứng đầu là Phiến. Hậu được lên thay để đứa thứ mười lấy ở đưa dự khuyết. Phiến buồn lắm. Phiến buồn lắm. Nhưng không dám trách gì gia đình. Phiến biết ba má mình nghèo. Không nuôi nổi nếu Phiến thi đậu. Phiến chờ đợi học trò trên tỉnh về từng ngày với nỗi lo sợ như chính mình đi thi. Cầu mong cho chúng nó đậu hết. Phiến chỉ nuôi hy vọng cỏn con là sang năm gia đình mình sẽ khá hơn, bớt túng quẫn ba má sẽ cho mình lên tỉnh. Năm nay học lớp tiếp liên với ông thầy mới. Cho chắc chắn hơn.

Như vậy danh sách đi thi vẫn đủ mười người, dù thiếu Phiến.

Bên phía con trai chiếm đến sáu đứa, bên phía con gái có bốn, Phiến biết chắc Hậu, Thuận, Hài sẽ thi đậu những đứa còn lại cũng hy vọng không kém.

Ông Hiệu trưởng đã lựa trong số những đứa học giỏi của hai lớp nhất sáng và chiều để đưa đi thi.

Làm sao không chắc đậu.

Chiều nay trên chuyến xe từ tỉnh về học trò đi thi cũng về tới.

Phiến sẽ chờ sẵn ở bến xe đón Hài.

Phiến nghĩ tới lúc nghe Hài báo tin thi đậu Phiến sẽ ôm hài mà khóc, khóc vì mừng cho bạn, khóc vì tủi thân.

Khóc mừng vui như chính Phiến đã mang cái vinh dự về cho trường mình, làng mình.

Phiến cầu mong cho Hài thi đậu thật cao.

Nếu không Hài là Hậu. Hai đứa sẽ có một đứa đậu ưu. Để mang vinh dự cho trường mình, làng mình.

Phiến ngồi trên thềm nhà nhìn những vệt nắng chiều kéo qua trong sân.

Trên khoảng rào thưa hôm nào Hậu đã ghếch chân lên nhờ Phiến và hài bắt giúp con sáo. Hôm nay có lũ chim sẻ bay về ăn những trái sậu đông chin.

Trên ngọn sầu đông cũng có chim sáo.

Nhưng chả có ai bắn nó chết. Vì Hậu và Thuận đã đi thi. Phiến nhìn đống lá sầu đông vàng úa được Phiến vừa gom lại dưới gốc cây mà buồn rười rượi.

Làng bây giờ buồn quá.

Hết hè Phiến phải đi học một mình. Thiếu Hài, thiếu bọn Thuận, Hậu con đường như xa them.

Màu lá ven đường, màu hao cỏ dại, màu trời như cũng mênh mông không kém. Rồi trong lớp học Phiến cũng một mình. Rồi trên dãy bàn chỗ ngồi không đầy đủ bọn xưa. Vui buồn sẽ ngượng ngập biết bao nhiêu.

Phiến nghe giá đàn trên đỉnh cây cao và ve gọi hè buồn muốn khóc. Một lúc Phiến khóc thật. KHi nghe chim sáo trên ngọn sầu đông vỗ cánh bay đi mà ngoài hang rào không có Hậu đứng cầm ná thun vênh vênh mặt.

Làng xóm hết mùa hè rồi sẽ quạnh hiu như thế đó.

Khi học trò thi đậu lên tỉnh học hết.

Phiến bắt đầu ôn lại những kỷ niệm và bạn bè. Tất cả những cái đáng ghét bây giờ đều đáng thương

Phiến mong Hậu về đây để trả lại Hậu ná thun.

Không cần giữ ná thun của Hậu nữa, khi Hậu lên tỉnh thì chả còn ai bắn chim sáo nữa đâu.

Phiến nghe trong mắt mình ấm nóng, đừng khóc Phiến ạ.

Ngày buồn còn nhiều. Phiến lau nhanh những giọt nước mắt vào nhà xin phép đi ra bến xe đầu làng đón Hài.

Phiến phải đi bộ hết đường làng để vào lộ đá.

Bụi cát mịt mù, gió lớn từ những cánh đồng khô mang sang.

Màu đất xám ngoét và chân rạ khô mốc trắng trong nền trời chiều vàng ửng. Những xóm nhà nằm trong lũy tre thổi khói nấu cơm chiều.

Phiến ngơ ngác nhìn những đường khói xám bay cao, tơi tả trong nắng và mất hút. Phiến vào ngồi trong nhà đợi. Cái băng ghế dài khô mốc vì nắng mưa.

Căn nhà đợi trống trải buồn rầu như một ga vắng. Con đường chạy ngang trước mặt Phiến, nối liền từ tỉnh đến những quận lỵ nghèo nàn, những làng mạc buồn hiu.

Chiều nay con đường đó sẽ đưa học trò lên thi trở về chắc mang theo ít nhiều niềm vui cũng như rất nhiều điều làm cho Phiến muốn khóc.

Làm sao bây giờ? Phiến như môt người đang chờ đợi không cho mình mà cho một kẻ nào khác, những người quen thân. Phiến bỗng bàng hoàng lo sợ như cành cây khô vừa rơi xuống hè đường.

Tiếng động của nó rất khẽ nhưng âm vang của nó thật dài.

Kéo hút hết những niềm vui bé bỏng. Phiến nửa như trông ngóng chuyến xe về, nửa như mong nó đừng ghé bến.

Nhưng chuyến xe chiều nay đã trở về, tiếng kèn te te rút từ xa.

Phiến đã nhìn thấy cái bóng vàng của nó chạy len theo hàng cây bên đường.

Một lúc chuyến xe đò tới ngang trước mặt Phiến và dừng lại. Phiến chạy ra.

Hài đứng trên xe đò reo lên:

- Phiến ơi đậu rồi.

Cửa xe mở. Hài phóng xuống đường ôm chầm lấy Phiến.

Theo sau là Hậu, Thuận với cả bọn kia.

Hài nói:

- Hậu và Thuận cũng đậu cả. Biết Hậu đậu ra sao không? Oai ghê lắm. Đậu ưu đó. Phiến không đi thi thiệt uổng.

Bạn bè vây quanh lấy Phiến. Chúng nó tía lia. Phiến chỉ gật đầu, nghe mà khóc sướt mướt.

Hài nói:

- Đi thi mười đứa, đậu hết sáu đứa, rớt có bốn. Như vậy chắc ông Hiệu trưởng hài lòng lắm.

Phiến ngửng lên hỏi:

- Rớt bốn à?

Hài gật đầu:

- Như thế là cừ lắm rồi, nhiều tỉnh khác đưa học trò đi thi cả hai chục đứa nhưng đậu có vài đứa.

- Trường mình nhất. lại có Hậu đậu ưu nữa, các tỉnh khác người ta phải lác mắt.

- Ủa mà sao Phiến khóc?

Phiến sửa soạn nín, nghe Hài hỏi đâm ra tủi thân thêm nên khóc òa lên.

Hài phải ôm Phiến dìu vào nhà đợi. Lúc này mấy đứa kia đã được gia đình tới đón về hết.

Chiếc xe đò cũng chạy rồi. Còn lại có Hậu, Thuạn với Hài ở bên Phiến.

Hài dỗ:

- Nín đi Phiến, khóc Hậu chế cho bây giờ.

Phiến lại càng khóc dữ. Vì bao nhiêu tủi thân như kéo tới vây kín cả hồn. Phiến bây giờ không khóc được Phiến sẽ không bao giờ khóc nữa cả.

Hậu hỏi:

- Sao tự nhiên Phiến khóc dữ vậy?

Thuận cũng phụ họa:

- Ừa. Khóc tự nhiên ghê. Chả ai hiểu gì hết.

Hài nói gỡ:

- Phiến khóc mừng cho tụi mình thi đỗ đấy.

- Tội Phiến ghê.

Phiến đang khóc tự nhiên nín bặt. Vì nghe Thuận nói “tội Phiến ghê”

Phiến khóc vì tủi thân chứ chả cần ai thương hại hay tội nghiệp gì cả. Phiến đứng lên nói:

- Thôi mình về Hài.

- Ừa đi về báo tin mừng cho ở nhà biết chứ.

Phiến thút thít:

- Hài có tin mừng báo chứ Phiến đâu có tin gì mà báo.Phiến lại tủi thân khóc nữa.

- Tại Phiến không đi thi chứ nếu đi thì cũng đỗ ưu như Hậu chứ gì. Đừng buồn nữa.

Hậu lại nói:

- Ừa, Phiến mà đi thi thì đỗ ưu là cái chắc.

Thuận phụ họa:

- Cái đó dĩ nhiên rồi.

Haif bỗng nói:

- Chừng nào thì Hậu cho ăn khao đây nhỉ?

Hậu cười:

- Con trai không có ăn khao. Đậu cũng như thường thôi.

- Có Hài tổ chức ăn khao thì được.

- Hậu đậu ưu mà.

- Ưu thì ưu chứ.

Hài quay sang Thuận:

- Còn Thuận thì chừng nào?

Thuận cười:

- Chừng nào hài ăn khao cho Thuận ké với.

- Hài không có ăn khao.

- Vậy Thuận cũng không có ăn khao.

Về tưới ngã rẽ. hậu và Thuận quẹo vào một ngả. Phiến và hài quẹo vào một ngả. Hài đưa Phiến về tới nhà. Hai đứa lại ngồi trên thềm nói chuyện. Chiều mang những giải nắng vàng từ đâu đó đến đổ hết xuống khoảng sân nhà Phiến. Lá sầu đông cuối mùa rụng đầy dưới gốc. Phiến không buồn quét như mọi ngày. Nhất là tiếng chim sáo kêu trên đỉnh cây chiều nay sao mà não nuột thế không biết. Lâu lắm Phiến mới nói:

- Vậy hết hè này Hài lên tỉnh học rồi nhỉ?

- Tháng tới.

- Hôm nay cũng là giữa tháng rồi còn mười lăm ngày nữa thôi. Thời gian đã đi mau như chiếc thoi dệt. Chỉ có mình Phiến ở lại. Và sẽ vào ngồi lớp tiếp lien với ông thầy mới.

- Khi lên tỉnh cuối tuần Hài sẽ về chơi với Phiến. Nhưng Phiến phải nhớ kể chuyện ông thầy mới cho Hài nghe với à nghe.

Phiến gật đầu:

- Thì kể. Nhưng sợ lớp học thiếu bạn bè, buồn quá chả có việc gì để kể cho hài nghe.

- Buồn cũng kể. Rồi Hài sẽ kể chuyện trên tỉnh cho Phiến nghe.

- Trường tỉnh chắc lớn hơn trường mình..

- Eo ơi, trường Lê ngọc Hân lớn gấp trăm trường mình. Lại có mấy tầng lầu. Đẹp ghê lắm.

- Còn trường Nguyễn đình Chiểu?

- Ở bên kia đường. Đối diện với hông trái trường Lê ngọc Hân, cũng lớn lắm. Nhưng không đẹp bằng trường Lê ngọc hân đâu. Năm nay con nhà Hậu con nhà Thuận học ở đó. Mặc đồng phục quần tây xanh áo sơ mi trắng cụt tay. Oại ghê lắm.

- Còn trường Hài mặc đồng phục gì?

- Áo dài trắng. Trên ngực có gài phù hiệu trường. Oai không?

Phiến chớp mắt:

- Oai ghê nhỉ.

Hài cũng ngó ra khoảng sân, bang hoàng hỏi:

- Chiều nay Phiến không quét lá sầu đông à?

- Không.

- Sao vậy.

- Tự nhiên Phiến không muốn làm gì hết.

Hài chớp mắt nói thật nhỏ:

- Phiến buồn?

Phiến gật đầu nói như muốn khóc:

- Buồn chết người.

- Hài cũng buồn chết người.

- Năm nay vào lớp có một mình Phiến giữa những bạn bè xa lạ, chỗ ngồi lạ, ông thầy lạ. Cái gì cũng lạ hết chắc Phiến học không nổi.

- Thì Hài cũng vậy. nhưng phải cố gắng chứ biết làm sao bây giờ.

Phiến nói:

- Hài nhớ biên thư thường nhé. Và nhớ cuối tuần về chơi không thì Phiến giận đấy.

- Phiến cũng vậy. trên tỉnh người ta mong thư của Phiến ghê lắm. Không có thư thì Hài khỏi viết về đi.

Phiến cười héo hắt. Chợt sực nhớ tới Hậu. Phiến nói:

- Bây giờ chả cần giữ ná thung của Hậu làm gì nữa. Cứ trả lại cho Hậu đi nhé?

Hài gật đầu cười:

- Trả thì trả. Nhưng cấm không cho con nhà ấy bắn chim sáo trên ngọn sầu đông của Phiến nữa.

Phiến buồn bã nói:

- Thôi chả cần ngăn cản Hậu làm gì. Rồi tất cả sẽ bỏ làng này mà đi ấy mà. Phiến ở lại một mình, so cũng được.

Hài cười khúc khích:

- Hậu phải mất con sáo cho Hài rồi đó. Vì Hài đã thắng cuộc.

- Ừa nhỉ.

- Được con chim sáo của Hậu thích ghê. Hài sẽ dạy nó nói. Phiến đừng buồn nữa đừng khóc nhè nữa.

Phiến cấu bạn lườm:

- Cứ chế Phiến không.

Hài cười khúc khích; Phiến hỏi:

- Chừng nào thì Hậu mất con sáo cho Hài.

- Không biết nữa. Nhưng mình thắng cuộc mình muốn bắt bao giờ mà chả được phải không?

- Nhỡ Hậu không chịu thì sao?

- Không chịu thì cũng phải chịu.

- Hài tang ghê

- Phải làm như vậy Hậu mới không dám bắt nạt lại mình. Chứ như Phiến cái gì cũng hiền hết dễ bị người ta bắt nạt lắm.

Phiến bỗng ngó Hài:

- Thôi Hài ạ. Đừng bắt sáo của Hậu làm gì.

Hài cũng sẽ đi lên tỉnh, làm sao nuôi sáo cho được. Để ở nhà nó đói chết tội nghiệp lắm. Cứ để cho Hậu nuôi đi.

Hài lẩm bẩm;

- Ừa nhỉ. Thế mà Hài quên đi. Nhưng mình cũng phải “dọa” Hậu chơi chứ.

- Hài ác ghê.

Hài tét miệng cười. Hai đứa đột nhiên nhìn ra hang rào, nắng chiều làm ánh lên những cánh chuồn chuồn bay vờn ngu ngơ trên những chấn rào thưa.

Phiến không còn thích đeo đuổi theo những cánh chuồn chuồn nữa. Những trò chơi một thời ấy nó đã theo thời gian đi qua không trở lại.

Ngày tháng thì cứ chất chồng thêm nỗi buồn, khiến Phiến không dám sửa soạn cho mình một niềm vui nào hết.

Phiến đã khai trường hai hôm.

Bọn học trò lên tỉnh học niên khóa này vẫn còn ở nhà.

Hài vẫn sang nhà Phiến chơi trong những ngày thảnh thơi cuối cùng chờ chuyến đi lên tỉnh. Mỗi chiều đi học về tới ngã rẽ Phiễn vẫn thấy Hài đứng chờ mình dưới hàng soan tây.

Hai đứa đi nốt con đường về nhà Phiến. Có khi nói toàn chuyện đâu đâu chả ăn nhằm gì tới hai đứa.

Phiến biết Hài đã cố không nói tới chuyện lên tỉnh học để tránh cho Phiến những giọt nước mắt tủi than.

Bọn Hậu, Thuận vẫn đá banh ngoài sân cỏ mỗi chiều.

Con trai hình như không biết buồn. Bọn Hậu có nhiều trò chơi quá, hình như không có trò chơi nào làm cho Hậu chán.

Còn Phiến và Hài chỉ chơi đánh chuyền được một lát Phiến nghĩ ngay đến ngày mai ngày mốt Hài sẽ đi, bọn Hậu sẽ bỏ làng này mà đi lên tỉnh chỉ còn mỗi mình Phiến ở lại với niên học dài đằng đẵng.

Tự nhiên những giọt nước mắt ứa ra trong khóe mắt Phiến.

Và Phiến không tài nào tiếp tục trò chơi được.

Chiều nay còn một giờ là tan học.

Thầy Huân đang giảng một bài học thuộc lòng.

Giọng thầy trầm xuống những đoạn buồn làm Phiến muốn khóc.

Bài thơ của Vũ đình Liên.

Phiến nghe thầy đọc:

Mỗi năm hoa đào nở

Lại thấy ông đồ già

Bày mực tàu giấy đỏ

Bên phố đông người qua

…………………………………..

Những người muôn năm cũ

Hồn ở đâu bây giờ?

“ Mỗi năm hoa đào nở”. Phiến vẫn có cái lo âu kỳ cục là sợ mùa hoa đào sẽ không nở ra cho một đời người. Bởi vì mùa Xuân nó sẽ nhạt dần theo với từng năm, ngày tháng làm cho Phiến lớn thêm một chút.

Cao hơn bây giờ một chút. Hai câu cuối cùng của bài thơ làm Phiến buồn rười rượi, nỗi buồn nó ngơ ngác như hai mắt con chim sẻ bay lạc vào thềm lớp học.

“ Những người muôn năm cũ, hồn ở đâu bây giờ?

Bạn bè của Phiến rồi cũng sẽ thở thành những người muôn năm cũ.

Một năm, hai năm thời gian mang bụi phủ lên những mặt gương trong soi mặt bạn bè rồi,một lúc bang hoàng nhớ đến Phiến cũng sẽ tự hỏi:

- “ Những người muôn năm cũ, hồn ở đâu bây giờ?”

Thầy Huân gingr bài hay quá. Cả lớp đứa nào cũng ngồi khoanh tay lên bàn lắng nghe.

Thầy còn trẻ măng nên rất thích hợp với lũ học trò. Thầy hay ngừng giữa bài để kể chuyện cho học trò nghe.

Chuyện trên tỉnh, chuyện cổ tích v.v…dưới mắt Phiến chuyện gì thầy Huân cũng biết cả, mà chuyện nào của thầy cũng hay, cũng ý nhị. Thầy vừa giảng bài vừa đi đi lại lại trên bục gỗ.

Phiến khám phá ra có lúc mắt thầy thật xa xăm. Chả biết Phiến có khi nào xa xăm như vậy không nhỉ? Lớp học buổi chiều với âm thanh của gió đàn ngoài những đỉnh cây.

Tiếng chim hót rời rã gọi nắng cuối ngày. Thật buồn. Chép bài xong. Vừa lúc tiếng trống tan học nổi lên. Phiến ôm cặp đứng dậy ra sắp hang ngoài cửa lớp.

Bạn bè có những đứa còn ở lại quen mặt nhưng không thân thiết. Ngoài ra toàn là lạ mặt.

Phiến chưa nói chuyện với đứa nào. Hai buổi học đầu tiên còn ngại ngùng như con sâu phân vân trước chiếc lá cây sau cơn mưa.

Thầy cho tan hang, Phiến đi thật nhanh ra đường. Bất ngờ có tiếng của Hài gọi tíu tít phía sau lưng:

- Phiến! Phiến!

Phiến quay lại tháy Hài đạp xe chạy tới. Hài cười:

- Lên Hài chở về.

Phiến leo lên ngồi cho Hài chở. Chiếc xe lách giữa đám đông bọn học trò để ra đường lớn. Phiến thúc vòa hông hài nói:

- Chạy một vòng chợ nghe Hài. Hài gật đầu bóp chuông inh ỏi. Bọn học trò dạt ra nép vào hai bên đường nhường cho Hài đi, Phiến nói:

- Hài bóp chuông chi mà lắm thế?

Hài cười:

- Ấy thế tui nó mới chịu tránh.

Có đứa nào từ phía sau la lớn:

- Con nhỏ Hài ỷ thi đậu trường tỉnh rồi làm tang.

Hài định dừng xe lại cự.

Nhưng Phiến cấu nhẹ Hài một cái nói:

- Mặc kệ bọn nó. Hơi đâu mà cãi.

- Nhưng bọn nó nói vậy thật ức.

- Không có thì thôi, việc gì mà ức.

Hài cười:

- Ừa, nhẩy.

Và lại đạp xe đi. Phiến yêu cầu Hài dong xe mấy vòng chợ. Vừa đi Phiến vừa kể cho Hài nghe hai buổi học đầu tiên với ông thầy mới. Phiến khen ông thaatf hết lời làm Hài cũng phải hít hà.

- Phải chi không lỡ …thi đậu trường tỉnh năm nay Hài cũng sẽ học ông thầy mới thì vui ghê nhỉ.

- Ông thầy giảng bài hay ba chê. Nghe xong mình cũng đã thuộc bài rồi khỏi cần về nhà học lại.

- Ghê thế cơ à?

- Chứ sao. Hài vào học sẽ biết. Phiến đã thuộc làu làu bài thơ Ông đồ già của Vũ Đình Liên thầy mới giảng xong đó.

Bài thơ hay và cảm động lắm Hài ại. Hai đứa vừa đạp xe vừa nói chuyện. Mà đã dong xe đế mấy vòng chợ. Phiến nói:

- Thôi về đi Hài.

Hài gật đầu đạp xe quẹo ra đường về làng:

- Buồn quá Hài nhỉ.

- Gì mà buồn?

- Hài sắp lên tỉnh rồi.

- Ừa, buồn ghê.

- Năm nay học trò là mặt hết. Mấy đứa quen lại không thân thiết như Hài. Đi học về một mình buồn ghê

- Rồi Phiến sẽ chơi thân

- Có ai đâu mà chơi thân.

- Hài cảm động muốn khóc khi nghe Phiến nói câu đó.

Chiếc xe đạp chạy chậm lại, con nhà Hài chớp mắt lia lịa. Nó mong cho bây giờ mình sẽ không lên tỉnh học nữa để ở nhà đi học với Phiến vui hơn.

- Sao không chạy mau lên Hài.

- Chạy nhanh hết con đường này rồi còn làm sao?

- Hài sợ chạy hết con đường này lắm à?

- Sợ chứ. Vì mai mốt Hài đâu có chở Phiến đi một lần nào nữa như lần này. Bây giờ đến con nhà Phiến cảm động. Tự nhiên phiến cũng mong con đường quen thuộc dài thêm ra để hai đứa chở nhau đi mãi.

- Phiến này.

- Gì cơ?

- Chốc nữa mình sẽ phải đi ngang qua sân banh đấu. Thế nào cũng gặp con nhà Hậu với lại con nhà Thuận.

- Hài có mang ná thung của Hậu đi theo không?

- Hài máng nó ở ghi đông xe phía trước nè.

Phiến dòm ra phía trước thấy cái ná thung của Hậu máng lủng lẳng Phiến cười:

- Mang trả con nhà Hậu à?

- Thì Phiến dặn hôm trước đó.

- Ừa, thì mang trả lại cho Hậu. Chả cần giữ làm gì. Hậu cũng sắp lên tỉnh rồi.

- Trả ná thung cho Hậu thế nào mấy con chim sáo trên ngọn sầu đông trước nhà Phiến cũng chết hết.

- Phiến sẽ đuổi không cho chim sáo đến ăn trái sầu đông chin nữa thì làm sao mà Hậu bắn được.

- Nhỡ Phiến đuổi mà chim sáo không bay thì sao?

- Sao lại không bay?

- Ừa, biết đâu.

- Thì đành vậy. Hậu sắp lên tỉnh rồi chẳng lẽ giết hết chim sáo ssao?

Hài khen:

- Con nhà Hậu bắn ná thung tài ghê. Bắn một viên đạn là trúng một con chim.

- Sao Hài biết?

- Hài thấy con nhà Hậu bắn hoài. Có một lần Hậu bắn thi với bọn xóm Rẫy. Bắn trái gòn ở tít mù trên cao thế mà Hậu bắn rơi cả ba trái với ba phát.

- Còn Thuận?

- Thuận cũng gần bằng Hậu.

- Hai con nhà ấy cừ ghê.

- Hôm nay có trận phục thù của Lộc Thuận nữa đấy. Mình đi ngang sân banh dừng lại xem Phiến nhé.

Phiến gật đầu:

- Xem thì xem nhưng nếu lỡ Phú vang bị thua thì ức chết được.

Hài quả quyết:

- Làm sao mà thua. Phú vang cừ lắm. Nhất là Hậu mí lại Thuận, hai cầu thủ gạo cội của đội cầu lớp nhất.

Hai đứa cười khúc khích. Khi về ngang tới sân banh Hìa dừng xe lại giữa lúc hai đội cầu nhóc tì đang tranh đua ráo riết.

Hậu và Thuận cũng đang trông thấy con nhà Hài và con nhà Phiến đứng coi phía trên. Nên cố sức dành banh để biểu diễn cho hai con nhỏ lác mắt chơi.

Chiều nay là trận phục thù của Lộc Thuận. và hiệp này là hiệp thứ nhì. Hai bên vẫn còn huề 0-0.

Nghĩa là vẫn chưa bên nào tung lưới bên nào.

Càng về chiều trận đấu càng sôi nổi. Con nhà Hậu cũng như con nhà Thuận đều nhất quyết mình phải là người lập công đầu.

Để làm lác mắt con nhỏ Phiến và con nhỏ Hài chơi. Vì từ lúc Phiến và Hài dừng xe lại xem tụi nhóc phục thù nhau bằng quả banh da, Hậu và Thuận nôn nao trong lòng. Cứ mong cho banh đến chân mình để được phô trương tài nghệ.

Phiến nhìn bọn nhóc chạy đuổi tung cát bụi mịt mù, lâu lâu lại có đứa ngã kềnh ra rồi ôm chân nhảy lò cò. Phiến hít hà nói:

- Nhỡ có ai gãy giò thì làm sao?

Hài cười:

- Làm sao mà gãy giò được.

- Đá banh thấy mà khiếp. Sao tụi con trai bày nhiều trò quá Hài nhỉ! Bọn mình chơi đánh chuyền có sao đâu, lại vui nữa.

- Con trai mà. Họ còn nhiều trò chơi khiếp hơn nữa. Như đánh trận giả. Nếu Phiến thấy chắc toát mồ hôi lạnh.

- Ghê thế à?

Hài gật đầu:

- Ghê lắm. hài mà còn phải toát mồ hôi nữa chứ đừng nói tới Phiến. Dưới sân cỏ banh bây giờ đang ở trong chân của Phước con nhà này đem xuống giữa sân phóng thẳng cho Chính. Hai địch thủ Lộc thuận đuổi theo.Chính đưa banh cho Thuận. Con nhà này như bắt được và giữ miết banh trong chân và lừa như bay xuống sát khuôn thành Lộc thuận. Bọn nhóc Phú vang hò reo:

- - sút mau, sút mau. Hết ga đi Thuận.

- Cho một đường chéo góc là ăn chắc.

- Bỗng đi. Sức mấy nó đỡ nổi. Thuận được gà nhà thổi bong bóng bay nên hăng tiết vọt luôn qua Quang điên và Bình sứt. Quang điên lại giở trò đốn cây, nó ngã người xuống sau lưng Thuận và phạng một cái vào chân con nhà này.

Thuận ngã nhoài nhưng banh lại vào trong chân của Chính. Ba bốn địch thủ Lộc Thuận dàn hang ngang chận trước khuôn thành. Chính phóng banh sang cho Hậu, con nhà này đưa banh ra ngoài góc xà vào bất ngờ.

Thủ môn Lộc thuận bó tay. Banh đi luôn vào góc lưới. Phú vang vỗ tay rầm trời. Cũng vừa lúc trọng tài Khánh thổi còi mãn trận đấu với tỷ số 1-0 cho Phú vang.

Hôm nay con nhà Hậu và con nhà Thuận không say men chiến thắng nữa. Hai đứa tách khỏi bồ nhà chạy lên chỗ Phiến và Hài đứng, thở phì phò nói:

- Hôm nay mình lại thắng nữa. hách không?

Thuận thổi bong bóng cho Hậu:

- Nhờ công của Hậu đấy, Hậu sút bất ngờ khiến thằng gôn của Lộc thuận bó tay. Hài khen vùi:

- Hậu tài ghê.

Con nhà Hậu sướng phổng mũi. Nó quẹt mồ hôi trên trán, nó thấy buổi chiều đẹp vô tả.

Phiến cười vuốt thêm Hậu:

- Phiến theo dõi từ lúc trái banh trong chân Hậu cơ. Tin chắc thế nào Hậu cũng ghi bàn thắng cho PHú vang.

Hậu muốn nhẩy cỡn lên sung sướng bất ngờ này. Con nhà Phiến đã khen nó nức nở chả bù mấy lần thắng Lộc thuận đến mấy quả mà chả nghe Phiến nói một câu, buồn thấy mồ.

Con nhà Thuận đứng tiu nghỉu. Vì chiều nay nó không ghi được bàn thắng nào. Bao nhiêu chiến công đều ở trong tay Hậu. Nó buồn thiu, Phiến biết ngay nên cũng khen Thuận:

- Con nhà Thuận cũng cừ ghê. Lừa banh như chớp.

Hài phụ họa:

- Thật đấy. Xem Thuận lừa banh hồi hộp ghê.

Thuận sáng mắt:

- Hài có theo dõi?

- Theo dõi từ đầu.

Thuận tạm quên nỗi buồn tự nãy giờ. Hài khen là Thuận vui rồi. Bao nhiêu chiến công cứ thí cho nhà Hậu đi. Thuận chỉ thích được Hài khen thôi.

- Hôm trước thua hôm nay lại thua, chắc Lộc thuận ức lắm Hậu nhỉ!

- Ức đến tối tăm mặt mũi. Chúng nó đá chưa “ đề” bằng Phú vang đâu.

- Ít nhất cũng phải…mười năm nữa…

- Sao lâu vậy?

- Muốn bằng Phú vang đâu phải dễ. Phải “ trui rèn” và lấy them kinh nghiệm nhiều.

- Mười năm vẫn còn …quá ngắn. Phải hông Thuận?

Thuận gật đầu:

- Phải. Mười năm chỉ mới bằng Phú vang thôi. Muốn hơn phải đợi them vài năm nữa.

Phiến kêu lên:

- Eo ơi. Ghê quá nhỉ?

Bây giờ Hậu mới nhớ:

- Phiến đi học về?

Phiến thoáng buồn:

- Phiến đã đi học hai hôm nay rồi.

- Vui không?

Phiến lắc đầu:

- Chả có gì vui hết.

- Còn ông thầy mới như thế nào. Chắc là khó ghê lắm nhỉ?

Phiến được dịp khen thầy mới:

- Không khó đâu. Thầy dễ ợt.

Lại giảng bài hay ba chê. Nghe xong cũng đủ thuộc.

Hậu nịnh: - Tại vì Phiến thông minh. Chứ như Hậu dù ông thầy đó có giảng hay cách mấy Hậu về nhà học mới hy vọng thuộc.

- Thật đấy.

- Thì thật.

Hài ra dáu cho Phiến. Hiểu ý, Phiến gật đầu và nói:

- Không có ná thung mấy tuần nay chắc cậu buồn lắm nhỉ?

Hậu cười:

- Chỉ thấy nhơ nhớ thôi. Chứ không dám buồn.

- Sao vậy?

- Vì Phiến giữ Hậu làm sao mà dám buồn.

- Đâu có, Ná thung của Hậu Hài giữ mà.

- Thì Hài giữ cũng như Phiến giữ. Vì ý kiến giữ ná thung là ý kiến của Phiến mà.

Phiến cười:

- Và Hậu giận?

Hậu lắc đầu quầy quậy:

- Đâu có. Hỏi Thuận đi.

- Bồ với nhau mà hỏi làm gì.

- Đâu có, Thuận nó vô tư lắm phải không Thuận?

Con nhà Thuận gật đầu:

- Vô tư ba chê.

- Không hỏi Thuận cũng biết rồi.

Thuận hỏi:

- Biết gì?

- Biết hai người… về phe với nhau đấy.

Thuận cãi bừa:

- Không có về phe, hai đứa đều vô tư như nhau

Hài lấy ná thung đưa cho Hậu.

- Thôi trả lại Hậu nè. Hậu sắp đi rồi không giữ nữa làm gì. Phiến bảo thế đó.

- Phiến giận Hậu à?

Phiến lắc đầu:

- Không bao giờ giận.

- Tại sao?

- Tại vì Hậu sắp lên tỉnh học rồi. Phiến có giữ ná thung của Hậu cũng vậy thôi.

Hậu lắc đầu:

- Hậu không lấy lại đâu, Hậu hứa là không bao giờ bắn chim sáo trên ngọn sầu đông của Phiến nữa mà.

- Tại sao?

Vì Phiến sợ thấy chim sáo chết như hôm trước.

Phiến chớp mắt hỏi:

- Hậu hứa thật chứ?

- Thật.

Phiến cười toe:

- Như vậy Hậu cứ lấy ná thung lại đi, miễn Hậu hứa như thế là được rồi. Phiến sợ thấy chim sáo chết lắm. bắn nó chết Hậu sẽ mang tội.

Hậu ngần ngại cầm ná thung. Nó quàng luôn vào cổ rồi ung dung nói:

- Hậu không bắn chim sáo mà cũng “ra lệnh “ cho Thuận và cả tụi kia nữa cũng không được quyền bắn, cãi lệnh Hậu sẽ…

Hài cướp lời:

- Hậu sẽ làm sao?

- Hậu sẽ…phạng.

- Cả Thuận nữa.

- Cả Thuận.

Hài rụt cổ lại:

- Eo ơi ghê nhỉ. Thế Thuận có sợ Hậu phạng không?

Thuận cũng làm bộ rụt cổ lại nói:

- Sợ lắm.

Hài mỉa:

- Thuận làm bộ chớ sợ ai.

- Không sợ ai nhưng sợ bạn.

Hài quay qua Hậu nói:

- Cái đó dĩ nhiên rồi. Sự quý mến không có tiền nào mua được.

- Nhưng Hậu sẽ mang chim sáo lại cho Phiến nuôi.

Hậu tin Phiến sẽ thương mến chim sáo như Hậu đã thương mến nó vậy. Hậu nói như sắp khóc.

Thuận tiếp lời bạn:

- Phải đó. Phiến sẽ nuôi chim sáo thay Hậu.

Phiến cũng muốn khóc:

- Nhưng Phiến đâu biết cách nuôi.

- Hậu sẽ chỉ. Dễ ợt.

- Rồi Phiến sẽ dạy nó …đánh chuyền.

Phiến lườm Hậu:

- Chim sáo mà biết đánh chuyền!

Cả bốn đứa cười khúc khích. Hậu đứng im lặng một lúc rồi buồn bã hỏi:

- Chừng nào thì Hậu sẽ mang chim sáo lại nhờ Phiến nuôi?

- Chừng nào Hậu đi?

- Vài hôm nữa Hậu đi rồi, thôi ngày mai Phiến nhé. Để chim sáo “ làm quen” với Phiến trước.

Phiến gật đầu, Hài nói:

- Mà Hậu phải kêu chim sáo đừng nói “ Hài có xe máy mới, Hài có xe máy mới” nữa nhá.

Hậu cười:

- Nó nói bao giờ?

- Khi nào Hài đạp xe ngang nhà Hậu là bị chim sáo trêu như thế.

- Sẽ không bao giờ chim sáo nói như vậy. Vì Phiến sẽ dạy chim sáo lại. Phải không?

Phiến không trả lời Hậu được bởi nó đang cố giấu những giọt nước mắt sắp trào ra. Chiều nay màu trời như thấp xuống và cát bụi trên đường tự nhiên nhiều quá. Làm tâm hồn Phiến cũng mịt mù. Phiến quay qua Hài:

- Thôi mình về Hài.

Và Phiến leo lên cho Hài chở. Hậu và Thuận quay trở về sân banh với bạn bè.

Phiến nhìn con đường về nhà thấy mênh mang như một dòng sông.

HẾT