← Quay lại trang sách

Chương 2 Mở cửa

Cẩm y thiếu niên không hề để ý tới Tống Tập Tân, chếch đi tầm mắt, nhìn về phía Trần Bình An, "Hôm nay ít nhiều có ngươi, ta mới có thể mua được cá chép kia, sau khi mua trở về, ta càng xem càng thích, nghĩ nhất định phải giáp mặt với ngươi nói một tiếng cảm ơn, vì thế bảo Ngô gia gia đưa ta suốt đêm tới tìm ngươi."

Hắn đưa ra một cái túi thêu nặng trịch, vứt cho Trần Bình An, khuôn mặt tươi cười sáng lạn nói: "Đây là tạ ơn, ngươi ta nợ nần ân nghĩa tính là xong."

Trần Bình An vừa muốn nói, thiếu niên cẩm y đã xoay người rời đi.

Trần Bình An nhíu nhíu chân mày.

Ban ngày mình vô tình nhìn thấy một người trung niên xách theo giỏ cá đi trên đường, bắt được một con cá chép vàng ánh lớn cỡ bàn tay, giãy rất mạnh trong giỏ trúc. Trần Bình An chỉ liếc nhìn một cái đã cảm thấy rất thích, bèn mở lời hỏi xem có thể dùng mười đồng tiền mua nó hay không. Người trung niên vốn chỉ muốn khao cái bụng của mình, trông thấy có cơ hội kiếm chác nên lập tức tăng giá, giống như sư tử há miệng lớn, đòi ba mươi đồng tiền mới chịu bán. Trần Bình An trong túi lép xẹp nào có nhiều tiền dư như vậy, nhưng thật sự luyến tiếc con cá chép vàng rực kia, cho nên thèm thuồng đi theo người trung niên liên tục cò kè, muốn hạ giá xuống mười lăm đồng, cho dù là hai mươi đồng cũng được. Khi người trung niên có vẻ muốn chấp thuận, thiếu niên áo gấm và ông lão cao lớn vừa lúc đi qua, bọn họ không nói gì thêm đã dùng năm mươi đồng tiền mua con cá chép và giỏ cá. Trần Bình An chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ nghênh ngang rời đi mà không làm gì được.

Gắt gao nhìn thẳng bóng lưng hai người đi càng lúc càng xa, Tống Tập Tân sau khi thu hồi ánh mắt hung tợn, nhảy xuống đầu tường, tựa như nhớ lại cái gì, nói với Trần Bình An: "Ngươi còn nhớ rõ con vật bốn chân hồi tháng giêng kia không?"

Trần Bình An gật gật đầu.

Sao lại không nhớ rõ, quả thực chính là ký ức hãy còn mới mẻ.

Dựa theo phong tục truyền thừa mấy trăm năm của trấn nhỏ này, nếu có rắn rết chui vào nhà mình, là dấu hiệu tốt, chủ nhân tuyệt đối không được khu trục đánh giết. Tống Tập Tân ở thời điểm đầu tháng giêng, ngồi ở cửa phơi nắng, sau đó có con thằn lằn nhỏ tục xưng là rắn bốn chân, ở dưới mí mắt hắn chạy vào trong phòng, Tống Tập Tân bắt được liền quẳng ra ngoài viện, không nghĩ tới con thằn lằn kia dù cho rơi tới thất điên bát đảo, lại càng vứt càng hăng, cứ đâm đầu chạy vào, làm cho Tống Tập Tân chưa bao giờ tin thuyết quỷ thần tức giận đến nhịn không được, giận dữ mang nó quẳng vào sân nhà Trần Bình An, nào nghĩ đến, Tống Tập Tân ngày hôm sau ngay ở dưới giường mình, thấy được con thằn lằn kia cuộn mình chiếm cứ.

Tống Tập Tân nhận thấy cô gái kéo kéo tay áo mình. Thiếu niên cùng nàng lòng có linh tê, theo bản năng mang lời nói đã đến bên miệng, một lần nữa nuốt về bụng.

Hắn muốn nói là, con thằn lằn vô cùng xấu kia, gần đây trên trán hở ra, như đỉnh đầu mọc sừng.

Tống Tập Tân thay đổi một câu khác, "Ta cùng Trĩ Khuê khả năng tháng sau sẽ rời khỏi nơi này."

Trần Bình An thở dài, "Đi đường cẩn thận."

Tống Tập Tân nửa thật nửa giả nói: "Có chút vật ta khẳng định dời không đi, ngươi cũng đừng thừa dịp nhà của ta không có người, liền không kiêng nể mà trộm mất."

Trần Bình An lắc lắc đầu.

Tống Tập Tân bỗng nhiên cười ha ha, lấy tay chỉ chỉ Trần Bình An, cợt nhả nói: "Nhát như chuột, khó trách hàn môn vô quý tử, đừng nói là đời này nghèo hèn, nói không chừng kiếp sau cũng trốn không thoát vận khổ."

Trần Bình An im lặng không lên tiếng.

Từng người tự mình quay về phòng ở, Trần Bình An đóng cửa lại, nằm ở trên tấm ván gỗ cứng rắn, thiếu niên bần hàn nhắm mắt lại, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Toái toái bình, tuế tuế an, toái toái bình an, tuế tuế bình an..."

Trời hơi hơi sáng, gà chưa gáy, Trần Bình An đã rời giường, đệm chăn đơn bạc, thật sự lưu không được nhiệt khí, hơn nữa Trần Bình An ở thời điểm làm học đồ, cũng dưỡng thành thói quen ngủ sớm dậy sớm. Trần Bình An mở ra cửa phòng, đi vào tiểu viện bùn đất xốp, sau khi hít sâu một hơi, duỗi cái lưng mỏi, đi ra sân, quay đầu nhìn thấy một bóng người gầy yếu, cong thắt lưng, hai tay mang theo một cái thùng gỗ đựng nước, đang dùng bả vai đẩy ra cửa viện nhà mình, đúng là tỳ nữ Tống Tập Tân, nàng hẳn là mới từ giếng Thiết Toả bên kia ngõ Hạnh Hoa múc nước trở về.

Trần Bình An thu hồi tầm mắt, xuyên phố qua ngõ, một đường chạy chậm hướng phía đông trấn nhỏ, ngõ Nê Bình ở phía tây trấn nhỏ, ở phía đông nhất của cửa thành, có người phụ trách thương lữ trấn nhỏ ra vào cùng tuần phòng cấm đêm, bình thường cũng thu, chuyển giao một ít thư nhà từ bên ngoài gởi về, việc Trần Bình An cần làm kế tiếp, chính là mang thư này đưa cho dân chúng trấn nhỏ, trả thù lao là một phong thơ một đồng tiền, cái này là phương pháp kiếm tiền hắn thật vất vả cầu được, Trần Bình An đã cùng bên kia giao hẹn, ở sau ngày mùng 2 tháng 2 Long Sĩ Đầu, sẽ bắt đầu tiếp nhận vụ mua bán này.

Dùng lời Tống Tập Tân nói chính là trời sinh cùng khổ mệnh, chẳng sợ có phúc khí vào gia môn, Trần Bình An hắn cũng lưu không được. Tống Tập Tân thường xuyên nói một ít lời tối nghĩa khó hiểu, ước chừng là nội dung từ trong sách ra, Trần Bình An luôn nghe không hiểu cho lắm, ví dụ như hai ngày trước nhắc tới cái gì se lạnh xuân hàn đông lạnh giết thiếu niên, Trần Bình An là hoàn toàn không rõ ràng, về phần hàng năm sống qua mùa đông, sau khi nhập xuân có đoạn thời gian là càng lạnh hơn, thiếu niên thật ra đã trải nghiệm qua. Tống Tập Tân nói đó là rét mùa xuân, lợi hại giống như hồi mã thương trên sa trường vậy, cho nên rất nhiều người sẽ chết trước những cửa âm phủ này.

Trấn nhỏ không có tường thành vây quanh, dù sao đừng nói giặc cỏ đạo tặc, chính là trộm vặt cũng ít có, cho nên trên danh nghĩa là cửa thành, thật ra chính là một loạt hàng rào cũ ngã trái ngã phải, là nơi qua loa để có cái cho người xe thông hãnh, cũng tính là thể diện tòa trấn nhỏ này.

Trần Bình An thời điểm chạy chậm ngang qua ngõ Hạnh Hoa, nhìn thấy không ít phụ nữ trẻ con tụ ở bên giếng Thiết Toả, bánh xe giếng nước luôn luôn kẽo kẹt rung động.

Lại vòng qua một con phố, Trần Bình An chợt nghe thấy cách đó không xa truyền đến một trận tiếng đọc sách quen thuộc, nơi đó có tòa hương thục, là vài nhà giàu trấn nhỏ này kết phường gom tiền mở ra, tiên sinh dạy học là người bên ngoài, Trần Bình An khi nhỏ thường xuyên chạy tới trốn ở ngoài cửa sổ, vụng trộm ngồi, vểnh tai nghe. Vị tiên sinh kia tuy thời điểm dạy học cực kỳ khắc nghiệt, nhưng đối với Trần Bình An đứa nhỏ "đọc sách chống mù chữ" này, cũng không nói gì, sau đó Trần Bình An đi vào long diêu (lò nung hàng cống phẩm cho vua) ở ngoài trấn nhỏ làm học đồ, không đi đến ngôi trường này nữa.

Lại đi về phía trước, Trần Bình An đi qua một ngôi miếu thờ bằng đá. Do miếu thờ được xây dựng trên mười hai cột đá nên người bản xứ thích gọi nó là miếu thờ Con Cua. Về tên thật của miếu thờ này, ý kiến của Tống Tập Tân và Lưu Tiện Dương rất khác nhau. Tống Tập Tân thề thốt rằng trong một quyển sách cũ tên là Địa Phương Huyện Chí, nơi này được gọi là miếu Đại Học Sĩ, là miếu thờ do hoàng đế lão gia ban tặng, nhằm để tưởng niệm một vị quan lớn trong lịch sử có đóng góp về cả chính trị lẫn quân sự.