← Quay lại trang sách

Chương 131 Thư sinh đệ tử

Chương 131

Trần Bình An vừa dự định xả ý kiến và đạo lý của mình với nàng.

Thiếu nữ bỗng nhiên trừng mắt, thiếu niên lập tức gật đầu nói: "Trữ cô nương nói đúng."

Trữ Diêu liếc mắt nói: "Khẩu phục tâm không phục, cho rằng ta không biết?"

Trần Bình An cười hắc hắc, con mắt vẫn trộm nhìn đao trong tay nàng ấy, mới nhìn có vẻ khả ái, nhìn kỹ thì phong mang lạnh lùng.

Thiếu niên cảm thấy thanh đao này, và chủ nhân của nó, hình như vừa vặn ngược lại.

Trữ Diêu khiến cho Trần Bình An giơ tay phải lên, đem thanh đao nhẹ nhàng cất vào vỏ đao đang cầm trên tay, cảnh cáo: "Không được được voi lại đòi tiên, không được có bất luận suy nghĩ không yên phận nào đối với thanh đao này!"

Trần Bình An bất đắc dĩ nói: "Trữ cô nương cô suy nghĩ nhiều."

Trữ Diêu đột nhiên đưa tay chỉ pho tượng thần ban đầu bị cụt tay, "Pho tượng đen như mực kia, biết là do loại đá nào chế tạo mà thành không?"

Trần Bình An gật đầu nói: "Biết chứ, Trữ cô nương coi như hỏi đúng người, chúng ta chỉ cần đi dọc theo dòng suối nhỏ vào núi, đi rất xa, theo ta thấy là đi khoảng một ngày đường, mới có thể thấy một dốc đá màu đen, tất cả đều là loại đá này, rất cứng, dùng chùy cũng đập không được một chút đá vụn, càng khỏi nói là dùng đao chém, dốc đá bên kia còn có vài chổ bị hãm xuống, bên trong có chút dốc, không được bằng phẳng, Diêu lão đầu mỗi lần đi qua chỗ đó, sẽ lấy đao ra mà mài, thật đúng là không nói thì thôi, sau khi mài xong, đao thật sự sẽ sáng rực lên, rất không giống với trước đó."

Trữ Diêu xoa xoa cái trán, dở khóc dở cười nói: "Dùng đao để đi đốn cũi..."

Trần Bình An nhãn tình sáng lên, "Rất đáng giá?!"

Trữ Diêu tức giận nói: "Đúng là đáng giá, cả một dốc đá thiên nhiên như vậy, ngươi có thể lấy được ra bao nhiêu? Ta nói cho ngươi biết, thần tiên tầm thường cũng không làm được! Trừ phi là đại kiếm tiên bỏ ra sát lực cực lớn, hơn nữa nguyện ý bỏ một thanh thần binh, mới có thể bổ ra được một khối đá khoảng chừng hai ba thước, đá này được kiếm tu đặc biệt gọi là'Trảm long thai', mỗi một khối đương nhiên vô giá."

Trần Bình An rơi vào trầm tư.

Trữ Diêu đột nhiên hai mắt sáng ngời, "Chổ dưới lòng bàn chân linh quan tượng thần, không phải có phát hiện ma kiếm thạch sao? Lớn như vậy, vừa vặn có thể chém thành hai khối trảm long thai."

Trần Bình An như bị đốt lửa ở mông, nhanh chóng khuyên: "Trữ cô nương, chúng ta cũng không thể hủy đi bàn hồi gia! Vị linh quan lão gia kia đã đủ nghẹn khuất, chúng ta nếu như sẽ đem nơi sống yên ổn của người ta cũng cướp đi thì..."

Trữ Diêu bỗng nhiên đứng dậy, hừ lạnh một tiếng, "Cướp?! Ta là cái loại người này sao?"

Sau đó Trần Bình An theo thiếu nữ cùng nhau đi đến hướng ph linh quan tượng thần, kia đứng ở trước mặt tượng thần, Trữ Diêu đi về phía trước một bước, hai tay đè lại vỏ đao và vỏ kiếm, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, nàng ngửa đầu hô: "Ta là Trữ Diêu! Ngày hôm nay ngươi chỉ cần đem ba thước đất dưới chân, tặng cho ta, như vậy tương lai Trữ Diêu ta thành tựu kiếm tiên chi cảnh, nhất định sẽ hoàn lại ngươi gấp trăm lần ngàn lần!"

Trần Bình An mở lớn cái miệng, nghĩ thầm cái này cũng được?

Quả nhiên, tượng thần không hề có động tĩnh.

Thiếu nữ không có từ bỏ ý đồ, tiếp tục nói: "Không muốn cho cũng được, vậy Trữ Diêu ta mượn hẳn là được chứ? Là cái loại có mượn có trả."

Trữ Diêu không quên quay đầu chớp mắt mấy cái với Trần Bình An, "Ta đây là mượn, không phải cướp, hiểu không?"

Trần Bình An dùng sức lắc đầu, thành thật hồi đáp: "Không rõ ràng!"

Trữ Diêu đang muốn giải thích chổ khác biệt cực kỳ rõ ràng giữa "Cướp" và "Mượn" cho đầu gỗ Trần Bình An, Trần Bình An đột nhiên hô: "Cẩn thận!"

Lúc nói, đồng thời, thân hình Trần Bình An đã động, một tay kéo lấy Trữ Diêu đến phía sau mình.

Thì ra là pho linh quan tượng thần, sau khi trải qua hơn trăm ngàn năm dầm mưa dãi nắng, rốt cục đến ngày đổ gục, ngã về phía trước, vỡ vụn hoàn toàn, chân tay vụn nát không còn ra hình dáng, ngay cả cái đầu vốn dĩ trông rất sống động cũng nát bấy.

Từ trong đất ra, trở về với đất.

Dường như một vòng tròn trong nhân gian, rốt cuộc chân chính đi xong.

Hơn nữa còn có thêm một sự huyền diệu thần kỳ, ở chỗ độ cao của tượng thần và khoảng cách giữa pho tượng với thiếu niên thiếu nữ, cái trước lớn hơn không ít, theo lý thuyết Trần Bình An và Trữ Diêu dù cho không có bị đè trúng, ít nhất cũng sẽ bị đập không nhẹ. Nhưng đến cuối cùng, tượng thần hóa thành bụi bặm, xa nhất cũng chỉ tới chân của hai người bọn họ.

Trữ Diêu kiến thức rộng rãi nuốt nuốt nước bọt, có chút chột dạ, cúi đầu nhìn đống bụi bặm, nói thầm nói: "Ngươi cũng thật keo kiệt đi, không cho mượn thì thôi, còn muốn liều mạng với ta để ngọc thạch câu phần?"

Trần Bình An đột nhiên lắc đầu nói: "Cái này gọi là Bồ Tát gật đầu, là đáp ứng ngươi."

Trữ Diêu cùng thiếu niên sóng vai mà đứng, nhìn mảnh vụn bụi bặm, nhìn nhìn lại trảm long thai màu đen trụi lủi chỗ xa hơn, cuối cùng quay đầu nhìn Trần Bình An, hỏi thử: "Ngươi xác định?"

Trần Bình An cười nói: "Ta xác định!"

Trữ Diêu tin, không chút nghi ngờ.

Ngay cả chính cô ta cũng không biết vì sao.

Cuối cùng dưới sự dẫn dắt của Trần Bình An, Trữ Diêu cùng nhau giúp đỡ đem những mảnh vụn này, bỏ vào trong cái hố bên cạnh đã sớm đào xong, dùng đất đắp lên.

Trần Bình An cúi đầu mặc niệm nói: "Bất luận nhân thần, xuống mồ là an."

Trữ Diêu cũng theo cúi đầu nhỏ giọng nói: "Xuống mồ là an."

Làm xong tất cả cái này, Trữ Diêu hiếu kỳ hỏi: "Trần Bình An, cái này là phong thổ tập tục của trấn nhỏ các người? Là quy củ do tổ tông truyền xuống?"

Trần Bình An lắc đầu nói: "Không phải, là ta tự mình nghĩ như thế."

Trữ Diêu trợn mi.

Trần Bình An cười hỏi: "Trữ cô nương, cô không có cảm thấy sau khi làm xong những cái này, trong lòng rất thoải mái sao?"

Trữ Diêu cũng lắc đầu, "Không cảm giác."

Trần Bình An nhức đầu, nhìn khối đá màu đen, hỏi: "Nó gọi là trảm long thai?"

Trữ Diêu ừ một tiếng, " Người trong võ đạo, có thể sẽ gọi là ma đao thạch, hoặc là ma kiếm thạch, kiếm tu trên núi mới có thể đem gọi là trảm long thai."

Trữ Diêu quay đầu nhìn hướng tây nam, ánh mắt hoảng hốt, nhỏ giọng nói, "Tại quê nhà ta bên kia cũng gọi là ma kiếm thạch, mỗi người sẽ có một khối, kích cỡ không đồng nhất, bình thường cũng chỉ có lớn như nắm tay vậy, thậm chí có vài kiếm tu gia đạo suy sụp, tu vi thấp, chỉ còn lại có một ma kiếm thạch cỡ ngón cái, nhưng lại coi trọng nó hơn cả tính mạng của người nhà. Cũng không phải không có. Nhà ta cũng có, rất lớn..."

Trần Bình An nhẹ giọng hỏi: "Lớn bao nhiêu?"

Thiếu nữ nỉ non nói: "So với nhà ngươi trong ngõ Nê Bình còn lớn hơn."

Thiếu niên vẻ mặt khiếp sợ, sau đó hâm mộ không gì sánh được nói: "Trữ cô nương, vậy nhà cô là thật sự có tiền! Hơn nữa có một khối ma kiếm thạch lớn như vậy, còn không cần sợ bị người đánh cắp, thật tốt, không giống với ta, thật vất vả kiếm được một đồng tiền, giấu chổ nào đều ngủ không an ổn."

Thiếu nữ vốn đang có chút đau thương vì rời xa quê nhà, nhưng ưu sầu ngay lập tức biến mất, nàng cười nói: "Cái khối ma kiếm thạch này, mỗi người một nửa!"

Thiếu niên khoát khoát tay, "Ta muốn nó làm cái gì, đao trong nhà ta thật ra thì có, nhưng đâu cần dùng tới ma đao thạch quý giá như thế, mỗi một lần mài đao, ta sẽ đau lòng một lần, hà tất chi. Cho nên Trữ cô nương ngươi toàn bộ cầm là được rồi, đúng rồi, ngươi không phải muốn cầu Nguyễn sư phụ đúc kiếm giúp cô sao? Có thể dùng phân nửa kia làm tiền đúc kiếm..."

Trữ Diêu bất đắc dĩ nói: "Trần Bình An, ngươi là khờ thật hay là thiếu tâm nhãn hả?"

Trần Bình An suy nghĩ một chút, cười nói: "Trữ cô nương, ngươi coi như ta là làm người tốt đi."

Trữ Diêu đột nhiên đưa tay chỉ hướng thiếu niên, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, hí mắt cười nói: "Trần Bình An, thành thật khai báo, ngươi có phải là đang mưu đồ gây rối, nghĩ thầm sau này đem 'Trữ cô nương' biến thành thê tử của mình, vậy cũng không phải vật sở hữu đều là của mình? Cái tính toán này như kế trong kế, lợi hại nha!"

Thiếu niên khóc không ra nước mắt, khóe miệng co quắp, Tống Tập Tân trước đây nói qua một câu nói cái gì nhĩ, dục gia chi tội?

Trữ Diêu cười ha ha, "Xem ngươi bị doạ kìa, ta chỉ nói giỡn thôi."

Trần Bình An thở dài, cảm giác tim của mình có chút mệt.

Trữ Diêu đột nhiên nghiêm mặt nói: "Cẩn thận! Thanh phi kiếm của ta đã trở về trên đường!"

Trần Bình An như lâm đại địch.