Chương 144 Một kẻ ngồi đáy giếng
Chương 144
"Nói đi cũng phải nói lại, đợi cho trở thành nhân vật thông thiên như Tào Hi Tạ Thực, người mua sứ sẽ hận không thể cung phụng như tổ tông, nào dám tự cho mình là chủ nhân đồ sứ. Dù sao cũng là chuyện đôi bên cùng có lợi, một gia tộc nào đó, có thể có được chiến lực như Tào Hi Tạ Thực, đều có thể ngủ ngon giấc, lý do rất đơn giản, bình thường việc nhỏ, có thể không mời được bọn họ đại giá, nhưng mà đề cập đến gia tộc tồn vong, bọn họ khẳng định sẽ tới trợ giúp một tay, không muốn tác chiến vì gia tộc của ta, cũng được thôi, ta đây liền đánh nát sứ bản mạng của ngươi, mọi người ngọc đá cùng vỡ cho xong.”
Lưu Bá Kiều nghe đến đây xem như là đủ rồi, khó trách Đại Ly vương triều trong thời gian ngắn ngủn hai ba trăm năm, quật khởi tấn mãnh, đã hình thành khí thế thôn tính một dải ranh giới bắc bộ rộng lớn, Lưu Bá Kiều nghe đến nhập thần, dứt khoát ngồi xếp bằng ngồi trên ghế, dùng lòng bàn tay ma sát cằm, hỏi:
"Ta biết trấn nhỏ bé gái sáu tuổi, cùng bé trai chín tuổi là một ngưỡng cửa lớn, chung đạo lý với chúng ta khi tu hành, tại thời điểm kia có thể biết được tương lai tu hành thành tựu cao thấp, nếu nói tại thời điểm kia, người mua sứ đến trấn nhỏ mang đi đứa nhỏ đại đạo khả kỳ, như vậy thì những đồ sứ không danh tiếng thì sao? Những đứa nhỏ thua cuộc nơi trấn nhỏ, sứ bản mạng của bọn họ không đáng giá tiền, các đại long dao nên xử trí như thế nào?"
Trần Tùng Phong nhẹ giọng nói: "Sẽ bị lấy ra khỏi long dao, vứt bỏ tan nát ngay tại chỗ, bên ngoài trấn nhỏ có một ngọn núi đồ sứ là vì nguyên nhân này.”
Lưu Bá Kiều trong lòng mơ hồ không vui, hỏi: "Đứa nhỏ này kết cục như thế nào?"
Trần Tùng Phong lắc đầu nói: "Chưa từng nghe nói qua, nhắm chừng có lẽ cũng không có gì tốt đẹp."
Lưu Bá Kiều thở dài, nâng tay lên mạnh mẽ day day hai má.
Đây là chuyện bí mật do thánh nhân từ khắp nơi tự mình đưa ra quy chế, cũng không phải Phong Lôi viên kiếm tu nho nhỏ của hắn có thể khoa tay múa chân.
Nhưng người trẻ tuổi vẫn là cảm thấy có chút không thoải mái.
Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Lưu Bá Kiều nhẹ giọng nói: "Nói đến mức này, mỗi một người đi ra từ nơi này, đều là con tốt qua sông."
Trần Tùng Phong nói tiếp lời: "Trên đường tu hành ai mà không như vậy?"
Lưu Bá Kiều đột nhiên cảm khái, gật đầu nói: "Cũng phải."
————
Cửa phòng két một tiếng nhẹ nhàng mở ra, thiếu niên giầy rơm sắc mặt trắng bệchh rón ra rón rén bước qua cửa, xoay người nhẹ nhàng đóng cửa gỗ lại.
Cũng học theo Dương lão nhân đưa đến một băng ghế nhỏ, ngồi ở trên bậc thang, hạt mưa to như đậu tương, sắc trời tối đen như đêm khuya, chỉ là không biết vì sao, mưa một hồi lớn như vậy, hạt mưa tạt vào dưới mái hiên ngược lại cũng không nhiều lắm, lão nhân ngồi thật lâu, nhưng trên quần áo chỉ là hơi lấm chút hơi nước mà thôi, Trần Bình An mười ngón tay đan nhau, im lặng nhìn phía trong viện giọt nước đọng thành từng vũng nhỏ.
Lão nhân rút tẩu thuốc lá ra, một đám lớn sương khói tràn ngập bốn phía, chỉ là sương khói dưới hiên cùng màn mưa bên ngoài hiên nước giếng không phạm nước sông.
Giống như trong thiên địa tồn tại một ranh giới vô hình.
Nguyên nhân lớn nhất khiến lão nhân không chán ghét đứa nhỏ này, chính là mặc kệ trong tình huống gì đứa nhỏ cũng không sẽ lung tung ồn ào, có thể sẽ không làm ồn đến mình. Có thể không nói lời nào đáng ghét, thì tuyệt không mở miệng.
Điểm này của đứa nhỏ, rất giống với đồ đệ Lý Nhị.
Trịnh Đại Phong còn kém quá xa.
Trần Bình An nhẹ giọng nói: "Dương gia gia, nhiều năm như vậy, cảm ơn ông."
Lão nhân nhíu mày nói: "Cảm tạ ta? Nếu không có nhớ lầm, ta chưa từng giúp ngươi không công bao giờ, thế nào lại thiếu thù lao?"
Trần Bình An cười cười.
Tựa như Dương lão nhân năm đó đáp ứng cho mình lên núi hái thuốc cho cửa hàng Dương gia, sau đó thời điểm mua giá thấp, trong hiệu thuốc bắc rất nhiều thảo dược cũng bán giá thấp cho Trần Bình An. Nhìn có vẻ công bằng nhưng thật ra Trần Bình An trong lòng biết rõ ràng, đây là hỗ trợ thực tế nhất.
Còn có, một tẩu thuốc bằng trúc tự chế, đáng giá mấy tiền?
Nhưng mà Trần Bình An có thể tiếp tục kiên trì nhiều năm như vậy, quanh năm suốt tháng vô bệnh vô tai, đa phần dựa vào là đều là Dương lão nhân năm đó truyền thụ bộ phương pháp hô hấp đó.
Lão nhân ngẩng đầu, nhìn phía bầu trời, cười khẩy nói: "Người khác bố thí một chút ơn huệ nhỏ, liền hận không thể cho rằng Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, nhất là đại nhân vật từ trong hàm răng nhả ra một ít cặn, liền phá lệ mang ơn, thậm chí bản thân cũng có thể bị tấm lòng son của mình làm cho cảm động, cảm thấy mình như vậy là đã biết tri ân báo đáp, cho nên là trung thần thuần nho, là môn sinh đắc ý nào đó, mỹ kỳ danh viết sĩ vì tri kỷ mà tử, một đám vong bản vô liêm sỉ vương bát đản, lúc trước bọn họ không nên từ trong bụng mẹ chui ra ngoài..."
Trần Bình An gãi gãi đầu, có chút thấp thỏm, không biết Dương lão nhân có phải đang nói mình hay không.
Sau khi lão nhân thu hồi tầm mắt, hờ hững nói: "Không phải nói ngươi."
Trần Bình An đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc, thế là có chút sững sờ.
Cửa sau chính đường có hành lang gấp khúc dưới mái hiên, một vị nho sĩ trung niên tóc mai trắng xóa cầm dù đi tới, một tay cầm dù, một tay mang theo ghế dài, sau khi đi qua cửa hông, đặt ghế dài ở trong hành lang, sau khi ngồi xuống tựa nghiêng cây dù giấy dầu vào tay cầm ghế, sau đó hai tay vỗ vỗ đầu gối, ngồi ngay ngắn, cuối cùng cười nhìn lão nhân cùng thiếu niên đang ngồi ngay dưới mái hiên phía hậu viện, ôn thanh nói: "Tề Tĩnh Xuân thư viện Sơn Nhai, bái kiến Dương lão tiên sinh."
Đôi giày trên chân nho sĩ ướt sũng nước mưa, lấm tấm nước bùn, vạt áo choàng cũng là như thế.
Lão nhân bình thản, dùng tẩu thuốc chỉ về hướng vị thánh nhân này, "Ngày đầu tiên ngươi tới, ta đã biết là kẻ bất đắc chí, nhưng ở đây nhiều năm như vậy, không có nghe thấy ngươi có nửa câu bực tức, cũng là việc lạ, Tề Tĩnh Xuân ngươi không giống như là người gắng chịu nhục, cho nên lần này ngươi nổi cơn điên, nhắm chừng bên ngoài có chút ngơ ngác, nhưng thật ra ta cũng không thấy kỳ quái chút nào."
Tề Tĩnh Xuân đưa tay vỗ vỗ bụng, mỉm cười nói: "Bực tức thì có a, bực tức đầy bụng, chỉ là chưa nói ra miệng mà thôi."
Dương lão nhân suy nghĩ, "Bản lãnh của ngươi ta không rõ lắm, nhưng tiên sinh nhà ngươi, chỉ bằng hắn dám nói ra bốn chữ đó, ở ta trong mắt có thể xem là thế này."
Lão nhân giơ ngón tay cái.
Tề Tĩnh Xuân cười khổ nói: "Tiên sinh thật ra học vấn còn cao hơn nữa."
Lão nhân cười khẩy nói: "Ta cũng không phải người đọc sách, tiên sinh ngươi học vấn cho dù đã vượt xa chí thánh tiên sư, ta cũng sẽ không nói hắn nửa câu tốt."
Tề Tĩnh Xuân chính sắc hỏi: "Dương lão tiên sinh, ngươi cảm thấy bốn chữ kia của tiên sinh chúng ta mới là đúng?"
Lão nhân ha ha cười nói: "Ta không cảm thấy đúng, chỉ là thế gian lúc trước toàn bộ thế hệ y quan, ai ai cũng đều thờ phụng bốn chữ phía trước, nhìn là lòng ta phiền, cho nên có người đi ra làm điều ngược lại, ta liền cảm thấy hết giận, chỉ vậy mà thôi. Người đọc sách các ngươi tự lên đài thi thố, đánh cho chữ rơi tứ tung, lông gà đầy đất, ta vui vẻ thật sự!"